Chương 2638
Như Ý
14/10/2023
Chương 2795
Lời nói ra tràn trề mất mát.
Cô gái nào lại không muốn được yêu, tìm một người đàn ông yêu mình, sống cùng anh ta suốt đời.
Lấy chồng sinh con không phải lựa chọn duy nhất trong đời, nhưng có ai lại không có khao khát này.
Cô ta cũng muốn giống như một người bình thường, cả đời vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng tiếc là…
Cô ta chỉ có thể cô độc đến chết.
Khi Kỷ Thiên Minh nghe thấy điều này, trái tim anh ta run lên dữ dội.
Theo suy nghĩ của Kỷ Nguyệt Trâm nếu may mắn cô ta sẽ gặp được người cùng cô ta sống hết đời.
Nếu không may thì sẽ bên anh ta cả đời.
Thật không may… vòng người luẩn quẩn, người anh ta gặp cũng có người giống như cô, nhưng không phải cô.
“Anh hiểu rồi, anh đi nghỉ ngơi, tự mình ăn cơm đi, đừng lo lắng cho anh.”
Giọng anh ta có chút khàn khàn.
Kỷ Nguyệt Trâm nhìn chăm chú vào bóng lưng anh ta, hôm nay tâm trạng anh ta có vẻ nặng nề.
Cấp dưới nào mà quan trọng với anh ta như thế, cô có biết không? Trong mắt Kỷ Thiên Minh, cô ta thực sự chưa thấy ai quan trọng như thế, từ trước đến nay anh ta đều vô tâm vô can như vậy.
Một mình Kỷ Nguyệt Trâm ăn cơm thì cảm thấy có hơi buồn tẻ.
Kỷ Thiên Minh nhốt mình lại trong phòng, cả ngày không ra ngoài, cơm cũng không ăn, không biết là đang làm gì.
Buổi tối, đột nhiên anh ta vội vàng đi ra ngoài, nói có việc gấp cứ sau đố thì bóng dáng cũng không thấy.
Sáng sớm hôm sau mới trở về, trông có vẻ rất mệt mỏi.
Hôm sau, cô ta đọc tin tức một số thầy bói mất tích, như thể biến mất trong không khí chỉ sau một đêm.
Một số là xem bói bằng pha lê, một số là bói bài tarot, bọn họ đều là những thầy bói có uy tín trong ngành, có nhiều khách hàng nên việc tính toán cũng rất hiệu quả: Trong một thời gian ngắn có ba người đã xảy ra chuyện, một số người nói rằng đây là một vụ giết người hàng loạt.
Cô ta nuốt nước bọt e rằng lần này lành ít dữ nhiều.
Những đồng nghiệp của cô ta đều mất tích một cách bí ẩn, cô ta cũng trở nên sợ hãi.
“Anh, anh lại phải ra ngoài à? Anh mới về không bao lâu.”
Kỷ Thiên Minh mới quay lại hai tiếng trước giờ lại ra ngoài.
“Anh ra ngoài giải quyết một số việc.”
“Nhưng anh… anh có vẻ rất mệt. Tối hôm qua không ngủ sao? Anh phải tự lo cho bản thân, nếu anh cứ như vậy… em sẽ lo lắng.”
Ban đầu Kỷ Thiên Minh rất khó chịu, nghe được những lời này trái tim cũng bình tĩnh lại.
“Em có biết chuyện có người bị mất tích không?”
“Biết, em vừa mới xem tin tức, có hơi sợ.”
“Sáng nay em cũng thấy rồi. Nên ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung, cũng không nên gặp những người không cần thiết “Vậy anh… quay về sớm đi, em… em sợ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.