Chương 2717
Như Ý
14/10/2023
Chương 2875
“Anh William, tên khốn đó thật quá đáng. Anh ta dám làm anh bị thương thành ra thế này. Đợi lát nữa em sẽ đánh anh ta một trận xả giận giúp anh.”
Jenny giận dữ nói.
Trên người anh ta chỗ nào cũng có vết thương, kết thành lớp vảy dày đâm máu, trông rất ghê rợn.
Cô ấy thấy mắt mình hơi ươn ướt.
“Không có việc gì.”
Anh ta thở ra một cách yếu ớt.
“Anh William, em tưởng… anh sẽ không quay về nữa. Lúc trước anh nói Đảo Sương Mù là nhà của anh, bây giờ… Đảo Sương Mù có còn là nhà của anh không?”
“Bởi vì có .Jenny nên Đảo Sương Mù vẫn là nhà của anh.”
William cố gắng nhếch miệng cười đưa tay lên xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói.
Ở chỗ này .Jenny là người duy nhất anh nhớ tới.
Vào sáu năm trước khi anh đến đây, cô ấy vần là một cô bé mười mấy tuổi, sách cũng chưa đọc được mấy quyển.
Mỗi ngày đều theo đoàn người trên trường đua ngựa, chạy lăng xăng trên đảo, trở thành một cô gái hoang dã.
Vừa mất đi em gái, bị buộc tội phản quốc, không có chỗ dung thân cho anh.
Ở Đảo Sương Mù đều là những kẻ bị bỏ rơi, tập hợp lại với nhau, mỗi người có thế mạnh riêng, gắn kết lại với nhau.
Từ trước đến nay anh ta đều là đơn độc một mình, bởi vì nắm rõ bí mật quân sự, cho nên Neil rất khách khí đối với anh, cũng giao nhiệm vụ quan trọng cho anh, sếp anh ta ở vị trí thứ hai, thuyết phục người bên dưới tin tưởng chính mình.
Nhưng lấy được lòng tin của họ không phải đơn giản, có rất nhiều người không phục, .Jenny là một trong số đó.
Cô bé mười hai tuổi cầm roi cưỡi ngựa xông vào tuyên bố muốn khiêu chiến với anh ta.
Vì quá phiền toái anh ta đã cùng cô ấy đánh một trận, dùng một tay đả thương cô ấy.
Bất luận là cưỡi ngựa bắn bia hay đấu quyền anh, cô ấy đều thua.
Cô ấy còn trẻ, anh ta lại bị thương nặng.
Không ai có ưu thế hơn ai.
Jenny phát hiện ra rằng anh ta không hề khua chân múa tay mà bày bố trận tỉ mỉ.
Bắt đầu từ đó cô ấy đi theo anh ta, đã trải qua… sáu năm.
Thật ra… ở Đảo Sương Mù anh ta cũng có những người anh em của mình, nếu một ngày thật sự giao tranh, anh ta không biết phải lựa chọn như thế nào.
Sự tồn tại của Đảo Sương Mù uy hiếp đến an ninh quốc gia.
Thế nhưng khi anh trở lại quân đội, bảo vệ quê hương và đất nước là nguyên tắc cơ bản nhất.
Người đàn ông sắt thép cũng có lúc khó xử.
“Em còn tưởng rằng… anh không cần em nữa.”
Cô nhóc không kìm chế được nỗi buồn nữa, lao vào vòng tay anh ta, bắt đầu khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.