Chương 2748
Như Ý
14/10/2023
Chương 2906
“Anh tôn trọng quyết định của em, nếu như em không đi cùng anh, vậy anh sẽ một mình trở về.”
Cô ta sững sờ, chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân lại rơi vào lựa chọn như vậy.
Anh trai… và người đàn ông mình thích, không thể cùng sở hữu sao?
“Rất khó sao?”
Một nụ cười chua chát gợi lên từ khóe miệng Kỷ Thiên Minh. Anh ta dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô ta bằng đôi bàn tay to lớn của mình: “Đối với anh, từ bỏ em rất khó. Em cũng biết rồi đấy, anh phải về Đà Nẵng, chợ đen cần kinh doanh, không trở về không được.
William đã đồng ý với Halley sẽ trở lại quân đội, không có cách nào để rời khỏi Malton. Còn em thì bị kẹt ở giữa làm thế nào bây giờ?”
“Anh hai… cuối cùng cũng chỉ là anh trai của em, khi em tìm được người đàn ông mà em muốn kết hôn cùng anh ta, em sẽ có gia đình riêng. Đi theo anh trai sẽ có nhiều bất tiện nên… ở lại đi. Trở về Đà Nẵng, em từng nói mỗi ngày anh đều đổi bạn gái, thế nên sẽ không tiện khi mỗi ngày trở về ăn cơm với em, có phải không?”
“Đừng lo lắng cho anh, anh sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Hơn nữa, anh có nhiều bạn gái như vậy, bọn họ sẽ không bỏ đói anh đâu. Vì vậy, hãy ở lại Malton và chăm sóc bản thân thật tốt biết không? “
Anh ta cố nén đau lòng, cưỡng ép bản thân nở ra một nụ cười, phong độ như không có chuyện gì.
Trên thực tế… trái tim anh ta như muốn nứt ra trắm mảnh.
Cô ta sững sờ nhìn Kỷ Thiên Minh, định nói cái gì đó, mở miệng ra nhưng không nói được lời nào.
“Em và anh… không thể ở bên nhau được sao?”
Im lặng một lúc lâu, cô ta mới nói được.
“Như thế nào ở bên nhau? Là em đang muốn kết hôn sinh con, anh trai này sao có thể cản trở hạnh phúc của em?”
Anh ta chua xót lắc đầu nói: ‘Em cũng không còn trẻ nữa, bằng tuổi em Hứa Trúc Linh người ta giờ là mẹ của hai đứa con rồi. Tuổi thanh xuân của con gái không được lãng phí, đi với anh em sẽ không có tương lai.”
“Huống hồ, sau này cũng không phải không gặp mặt nhau nữa, có nhiều dịp để gặp lại không phải sao? Khi nào ổn định, có thể thường xuyên trở về gặp anh. Có điều anh thực sự không thích thằng nhóc William đó, khi trở vê không dân anh ta theo cũng được.”
“Anh, anh đừng nói nữa…”
Cô ta không thể lắng nghe nữa, mọi thứ như một cái gai nhọn, đâm vào tim một cách dữ dội, đau đớn.
Cô ta cụp mắt xuống, những giọt nước mắt nóng hổi, như hạt ngọc vỡ vụn không ngừng rơi xuống.
Kỷ Thiên Minh cũng rất không nỡ.
nhưng có thể làm được gì bây giờ?
“Anh mệt rồi muốn nghỉ ngơi một chút, em ra ngoài đi.”
Anh ta hơi nghiêng người sang một bên, không muốn nhìn vào mắt cô ta một lần nữa.
Cô ta nghe lời, quay người rời khỏi phòng.
William đợi ở bên ngoài cửa phòng, thấy cô ta khóc lóc thảm thiết như vậy anh ta lập tức ôm cô ta vào lòng.
Kỷ Nguyệt Trâm gắt gao ôm chặt anh ta, nước mắt rơi xuống ướt đẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.