Chương 310
Như Ý
28/04/2021
Tối hôm qua em… chưa tắm mà đã đi ngủ, bây giờ nhất định cả người đều có mùi rượu. Nếu cứ như thế mà ra ngoài thì không hay, em… em là một cô gái mà.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Cô biết Ôn Mạc Ngôn định nói gì nhưng không đợi được cắt ngang lời anh luôn.
Bạch Minh Châu nhìn qua một chút, không ngờ kích thước nào cũng có, có lẽ Ôn Mạc Ngôn không biết vòng ngực của cô bao nhiêu.
Bây giờ vẫn có người đàn ông không biết số đo vòng ngực của phụ nữ sao?
Đàn ông bây giờ không phải đều dùng mắt để ước lượng sao?
“À, thế quần áo của tôi..”
Cô thấy hơi xấu hổ khi mở miệng hỏi vậy.
Không cần nghĩ thì cũng biết là do Ôn Mạc Ngôn thay, nhưng cô vẫn không chịu, nhỡ đâu có chuyện gì bất ngờ thì sao?
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy vậy thì đầu đột nhiên nóng rực, sắc mặt cũng vì thế mà đỏ theo.
Ôn Mạc Ngôn đứng nguyên ở vị trí cũ, hai tay để ngang eo, giữ chặt lấy nhau không phát ra âm thanh gì.
Bạch Minh Châu thấy Ôn Mạc Ngôn như vậy thì cũng hiểu ra quần áo của mình chính là do anh thay hộ.
Ôn Mạc Ngôn cũng là có lòng tốt.
“À.. không xảy ra chuyện gì chứ? Tối hôm qua tôi uống nhiều, không làm chuyện gì quá đáng chứ?”
“Yên tâm… em ở chỗ anh… thì tuyệt đối… tuyệt đối an toàn. Cho dù.. cho dù em cởi… cởi hết quần áo, thì anh cũng… cũng không làm bừa. Em yên tâm… yên tâm 120% đi.”
Nghe thấy câu hỏi đó của Bạch Minh Châu, Ôn Mạc Ngôn vội vàng giải thích, anh chỉ còn thiếu nước vỗ ngực cam đoan, chứng minh mình tuyệt đối là một chính nhân quân tử.
Bạch Minh Châu không nhịn được cảm thấy buồn cười, cô thấy khuôn mặt đỏ lựng đó của Ôn Mạc Ngôn cũng khá đẹp trai. Mặc dù bị đánh cho rất thảm hại nhưng vẫn có thể nhìn ra được những đường nét anh tuấn. Bạch Minh Châu nghĩ lại chuyện hôm qua mình thật sự quá vô tâm vô tính, nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn đánh nhau với người khác lại còn nói những câu chế bại anh.
Bạch Minh Châu tỏ thái độ xin lỗi: “Vết thương của anh đỡ chưa, nhất định vẫn còn rất đau đúng không?”
“Có.. có thể chịu được.”
“Đợi một lát nữa tôi sẽ mua rượu thuốc giúp anh, chú tôi thường đến một hiệu thuốc này, thuốc này có hiệu quả rất tốt với những vết thương bị ngã hay đánh nhau thế này.”
“Được… em, em quyết định đi.”
“Tật nói ắp của anh có phải do nhìn thấy tôi nên mới như thế không? Anh thử không nhìn tôi rồi nói thử xem có đỡ hơn không?” Bạch Minh Châu nghi ngờ nói.
Ôn Mạc Ngôn nghe vậy thì thử quay người lại rồi nói: “Như thế này sao?”
“Anh nói dài thêm một chút.”
“Anh hơi đói, em có muốn ăn sáng không?”
“Hình như có đỡ hơn một chút, anh thấy sao?”
“Hình như có một chút.”
Bạch Minh Châu nghe vậy thì không khỏi thầm cảm ơn trời đất, cuối cùng cô không còn phải quá khó chịu khi nghe Ôn Mạc Ngôn nói chuyện nữa.
“Vậy lần sau anh nói chuyện với tôi thì đừng nhìn tôi, anh muốn nói thế nào thì cứ nói như thế được không? Con người tôi… không quen lắm với cách anh nói chuyện, tôi chỉ sợ hôm nào tôi điện quá, đánh cho anh một trận thì không hay, tôi ra tay cũng khá nặng đấy.”
Bạch Minh Châu thật sự sợ đến một ngày nào đó mình không nhịn được nữa, như thế thì thật sự rất ngại Ôn Mạc Ngôn cười xấu hổ rồi nói: “Ăn sáng thôi, anh vừa mới mua về vẫn còn nóng đấy.”
Hai người ngồi xuống, lúc Ôn Mạc Ngôn muốn nói chuyện với cô thì tự giác quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cô nữa thì nói chuyện cũng được lưu loát hơn.
“Môi trường nhà này của anh cũng khá được, thiết kế cũng gần giống với khu nhà của tôi.”
“Vậy sao? Em ở khu nào?”
“Tôi ở khu Cẩm Giang, ở đó cũng gần công ty, tôi cũng vì muốn tiện. Vì dù sao sau khi tốt nghiệp xong cũng phải đi làm luôn và có lẽ công việc cũng khó đổi nên tôi muốn chọn một nơi gần một chút.”
“Anh… chỗ này của anh cũng là khu Cẩm Giang.”
Ôn Mạc Ngôn hơi kích động, anh quay đầu lại nhìn Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy sao? “Anh ở nhà bao nhiêu?”
“603, còn… em?”
“Tôi… 604? Không phải chứ?”
Bạch Minh Châu lập tức đứng dậy, rút thẻ ra vào từ trong túi quần ra rồi đẩy cửa ra ngoài.
Cô thử lại, đúng là mình ở nhà 604, hôm qua cô vừa mới chuyển đến đây, ấn tượng của cô vẫn chưa được rõ ràng lắm.
Trời ạ!
Cô và Ôn Mạc Ngôn lại là hàng xóm sao?
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy nhà cô bừa bãi, lộn xộn thì cười và nói: “Em vừa chuyển vào à? Chẳng trách hôm qua anh hỏi em nhà mới ở đâu, em nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra. Hôm qua lúc ban ngày anh ở biệt thự với Cố Cố, nếu như anh về sớm một chút thì nói không chừng còn có thể giúp em chuyển nhà.”
Bạch Minh Châu đứng ở sau lưng của Ôn Mạc Ngôn, hiếm khi cô nghe thấy Ôn Mạc Ngôn có thể nói được lưu loát một câu hoàn chỉnh như vậy.
Bây giờ cô mới phát hiện ra giọng nói của Ôn Mạc Ngôn rất dễ nghe, rất thanh nhã và trong sáng, giống như âm thanh của đàn cello vậy, hơi trầm thấp một chút nhưng cảm giác vô cùng tuần tự có lớp lang.
Một giọng nam trung vô cùng dễ nghe, không cao cũng không thấp, ở một mức vừa đủ. Đến khi âm thanh rơi vào tai, màng nhĩ khẽ rung động, thực sự âm thanh vô cùng hay.
“Em có cần giúp không? Anh là một trợ thủ đắc lực.”
Ôn Mạc Ngôn quay người lại nhìn Bạch Minh Châu.
“Anh…anh có thể thu xếp một số đồ đạc lặt vặt, những đồ quý giá và quần áo cá nhân của em… thì anh, anh không động đến.
Bạch Minh Châu bất lực nhìn Ôn Mạc Ngôn, đúng là trở lại nguyên hình trong chốc lát.
“Ăn xong rồi chúng ta thu dọn tiếp, tôi cũng vừa mới chuyển vào, cũng có nhiều thứ cần thu dọn.”
“Được.. được.”
Hai người bọn họ ăn xong thì Ôn Mạc Ngôn đi sang giúp cô dọn dẹp.
Cô gọi điện thoại cho Hứa Trúc Linh, là Cố Thành Trung nghe máy.
Cô gọi tới là để hỏi tình hình của Hứa Trúc Linh, xem cô ấy đã dậy hay chưa. Nghe thấy giọng nói của Cố Thành Trung, cô cũng có thể đoán ra được vài phần.
“Trúc Linh vẫn chưa tỉnh lại sao?”
“Ừm, cô ấy vẫn còn đang ngủ, cô ấy náo loạn cả buổi tối hôm qua.”
Giọng nói của Cố Thành Trung trầm thấp và hơi khàn, lộ ra rõ cảm giác mệt mỏi, xem ra tối qua Cố Thành Trung bị Hứa Trúc Linh giày vò không ít.
Bạch Minh Châu không nhịn được mỉm cười, cô biết Hứa Trúc Linh sau khi uống rượu sẽ là con người thế nào, uống một chút rượu mà đã đứng không nổi, cứ uống rượu xong thì giống như bị điên, giở đủ các trò “lưu manh”.
Lúc trước còn ở trong ký túc xá, cô chỉ uống có một lon bia mà đầu óc quay cuồng, nhất quyết đòi tắm cùng Bạch Minh Châu. Thật sự không khác gì một nữ lưu manh.
Lại còn nói mình không có nên mới làm vậy với người khác.
Tối hôm qua cô ấy uống không ít nên bây giờ vẫn còn ngủ thì cũng không có gì kỳ lạ.
“Xin lỗi anh, là lỗi của tôi, tôi không nên cố ép cô ấy uống rượu.”
“Không sao, bạn bè với nhau có thể hiểu được. Ôn Mạc Ngôn vẫn ổn chứ?”
“Ừm, một lát nữa sẽ đi mua thuốc.”
“Vậy là được rồi, tối hôm qua nếu như không phải tôi đến kịp thì thằng nhóc đó không chừng bị người ta đánh chết nhưng cũng không cho bọn chúng đem cô đi. Mặc dù cậu ấy tay chân không được nhanh nhẹn lắm nhưng phẩm chất con người cũng rất tốt.”
“Tôi biết rồi, thực ra tôi có truyện muốn nhờ anh, anh có thể điều tra giúp tôi thông tin về ba kẻ đó được không?
Có nợ thì nhất định phải trả.
“Được, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô sau.
“Vậy được, không làm phiền anh nữa.” Hai người cúp điện thoại.
Không tới 10 phút sau cô đã nhận được tin nhắn về thông tin cơ bản của ba tên kia.
Cô nhìn thấy từng hàng chữ đen đang nhảy nhót trên màn hình, không kìm được nheo mắt lại.
Trong ánh mắt còn lẫn cả vẻ lạnh lùng.
Cô thu dọn phòng ngủ gân xong xuôi, nghĩ lại thấy chắc một mình Ôn Mạc Ngôn cũng khó thu dọn hết cả không gian rộng bên ngoài.
Cô định ra ngoài giúp đỡ nhưng không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy bên ngoài được sắp xếp xong xuôi.
Ôn Mạc Ngôn đang mặc tạp dề, tay đeo găng tay, giúp cô lau bếp.
Ôn Mạc Ngôn quay đầu lại nói: “Máy hút mùi này có chút vấn đề, rất nhiều người ở đây đều có chảy rất nhiều dầu, anh đã sửa giúp em rồi. Về sau sẽ không bị hỏng như thế nữa.”
“Hình như anh… rất thạo những công việc này?”
Cô liếc mắt nhìn sang, nói bằng giọng hơi kinh ngạc.
Cô chưa từng thấy một người đàn ông nào lại giỏi những việc nhà trong gia đình như vậy.
Lau dọn vệ sinh, sửa chữa máy móc, trồng hoa trồng cỏ, lại còn biết chăm sóc người khác… Kiểu người đàn ông như vậy không phải đã tuyệt chủng trên thế giới này rồi sao?
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Cô biết Ôn Mạc Ngôn định nói gì nhưng không đợi được cắt ngang lời anh luôn.
Bạch Minh Châu nhìn qua một chút, không ngờ kích thước nào cũng có, có lẽ Ôn Mạc Ngôn không biết vòng ngực của cô bao nhiêu.
Bây giờ vẫn có người đàn ông không biết số đo vòng ngực của phụ nữ sao?
Đàn ông bây giờ không phải đều dùng mắt để ước lượng sao?
“À, thế quần áo của tôi..”
Cô thấy hơi xấu hổ khi mở miệng hỏi vậy.
Không cần nghĩ thì cũng biết là do Ôn Mạc Ngôn thay, nhưng cô vẫn không chịu, nhỡ đâu có chuyện gì bất ngờ thì sao?
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy vậy thì đầu đột nhiên nóng rực, sắc mặt cũng vì thế mà đỏ theo.
Ôn Mạc Ngôn đứng nguyên ở vị trí cũ, hai tay để ngang eo, giữ chặt lấy nhau không phát ra âm thanh gì.
Bạch Minh Châu thấy Ôn Mạc Ngôn như vậy thì cũng hiểu ra quần áo của mình chính là do anh thay hộ.
Ôn Mạc Ngôn cũng là có lòng tốt.
“À.. không xảy ra chuyện gì chứ? Tối hôm qua tôi uống nhiều, không làm chuyện gì quá đáng chứ?”
“Yên tâm… em ở chỗ anh… thì tuyệt đối… tuyệt đối an toàn. Cho dù.. cho dù em cởi… cởi hết quần áo, thì anh cũng… cũng không làm bừa. Em yên tâm… yên tâm 120% đi.”
Nghe thấy câu hỏi đó của Bạch Minh Châu, Ôn Mạc Ngôn vội vàng giải thích, anh chỉ còn thiếu nước vỗ ngực cam đoan, chứng minh mình tuyệt đối là một chính nhân quân tử.
Bạch Minh Châu không nhịn được cảm thấy buồn cười, cô thấy khuôn mặt đỏ lựng đó của Ôn Mạc Ngôn cũng khá đẹp trai. Mặc dù bị đánh cho rất thảm hại nhưng vẫn có thể nhìn ra được những đường nét anh tuấn. Bạch Minh Châu nghĩ lại chuyện hôm qua mình thật sự quá vô tâm vô tính, nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn đánh nhau với người khác lại còn nói những câu chế bại anh.
Bạch Minh Châu tỏ thái độ xin lỗi: “Vết thương của anh đỡ chưa, nhất định vẫn còn rất đau đúng không?”
“Có.. có thể chịu được.”
“Đợi một lát nữa tôi sẽ mua rượu thuốc giúp anh, chú tôi thường đến một hiệu thuốc này, thuốc này có hiệu quả rất tốt với những vết thương bị ngã hay đánh nhau thế này.”
“Được… em, em quyết định đi.”
“Tật nói ắp của anh có phải do nhìn thấy tôi nên mới như thế không? Anh thử không nhìn tôi rồi nói thử xem có đỡ hơn không?” Bạch Minh Châu nghi ngờ nói.
Ôn Mạc Ngôn nghe vậy thì thử quay người lại rồi nói: “Như thế này sao?”
“Anh nói dài thêm một chút.”
“Anh hơi đói, em có muốn ăn sáng không?”
“Hình như có đỡ hơn một chút, anh thấy sao?”
“Hình như có một chút.”
Bạch Minh Châu nghe vậy thì không khỏi thầm cảm ơn trời đất, cuối cùng cô không còn phải quá khó chịu khi nghe Ôn Mạc Ngôn nói chuyện nữa.
“Vậy lần sau anh nói chuyện với tôi thì đừng nhìn tôi, anh muốn nói thế nào thì cứ nói như thế được không? Con người tôi… không quen lắm với cách anh nói chuyện, tôi chỉ sợ hôm nào tôi điện quá, đánh cho anh một trận thì không hay, tôi ra tay cũng khá nặng đấy.”
Bạch Minh Châu thật sự sợ đến một ngày nào đó mình không nhịn được nữa, như thế thì thật sự rất ngại Ôn Mạc Ngôn cười xấu hổ rồi nói: “Ăn sáng thôi, anh vừa mới mua về vẫn còn nóng đấy.”
Hai người ngồi xuống, lúc Ôn Mạc Ngôn muốn nói chuyện với cô thì tự giác quay đầu sang chỗ khác, không nhìn cô nữa thì nói chuyện cũng được lưu loát hơn.
“Môi trường nhà này của anh cũng khá được, thiết kế cũng gần giống với khu nhà của tôi.”
“Vậy sao? Em ở khu nào?”
“Tôi ở khu Cẩm Giang, ở đó cũng gần công ty, tôi cũng vì muốn tiện. Vì dù sao sau khi tốt nghiệp xong cũng phải đi làm luôn và có lẽ công việc cũng khó đổi nên tôi muốn chọn một nơi gần một chút.”
“Anh… chỗ này của anh cũng là khu Cẩm Giang.”
Ôn Mạc Ngôn hơi kích động, anh quay đầu lại nhìn Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy sao? “Anh ở nhà bao nhiêu?”
“603, còn… em?”
“Tôi… 604? Không phải chứ?”
Bạch Minh Châu lập tức đứng dậy, rút thẻ ra vào từ trong túi quần ra rồi đẩy cửa ra ngoài.
Cô thử lại, đúng là mình ở nhà 604, hôm qua cô vừa mới chuyển đến đây, ấn tượng của cô vẫn chưa được rõ ràng lắm.
Trời ạ!
Cô và Ôn Mạc Ngôn lại là hàng xóm sao?
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy nhà cô bừa bãi, lộn xộn thì cười và nói: “Em vừa chuyển vào à? Chẳng trách hôm qua anh hỏi em nhà mới ở đâu, em nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra. Hôm qua lúc ban ngày anh ở biệt thự với Cố Cố, nếu như anh về sớm một chút thì nói không chừng còn có thể giúp em chuyển nhà.”
Bạch Minh Châu đứng ở sau lưng của Ôn Mạc Ngôn, hiếm khi cô nghe thấy Ôn Mạc Ngôn có thể nói được lưu loát một câu hoàn chỉnh như vậy.
Bây giờ cô mới phát hiện ra giọng nói của Ôn Mạc Ngôn rất dễ nghe, rất thanh nhã và trong sáng, giống như âm thanh của đàn cello vậy, hơi trầm thấp một chút nhưng cảm giác vô cùng tuần tự có lớp lang.
Một giọng nam trung vô cùng dễ nghe, không cao cũng không thấp, ở một mức vừa đủ. Đến khi âm thanh rơi vào tai, màng nhĩ khẽ rung động, thực sự âm thanh vô cùng hay.
“Em có cần giúp không? Anh là một trợ thủ đắc lực.”
Ôn Mạc Ngôn quay người lại nhìn Bạch Minh Châu.
“Anh…anh có thể thu xếp một số đồ đạc lặt vặt, những đồ quý giá và quần áo cá nhân của em… thì anh, anh không động đến.
Bạch Minh Châu bất lực nhìn Ôn Mạc Ngôn, đúng là trở lại nguyên hình trong chốc lát.
“Ăn xong rồi chúng ta thu dọn tiếp, tôi cũng vừa mới chuyển vào, cũng có nhiều thứ cần thu dọn.”
“Được.. được.”
Hai người bọn họ ăn xong thì Ôn Mạc Ngôn đi sang giúp cô dọn dẹp.
Cô gọi điện thoại cho Hứa Trúc Linh, là Cố Thành Trung nghe máy.
Cô gọi tới là để hỏi tình hình của Hứa Trúc Linh, xem cô ấy đã dậy hay chưa. Nghe thấy giọng nói của Cố Thành Trung, cô cũng có thể đoán ra được vài phần.
“Trúc Linh vẫn chưa tỉnh lại sao?”
“Ừm, cô ấy vẫn còn đang ngủ, cô ấy náo loạn cả buổi tối hôm qua.”
Giọng nói của Cố Thành Trung trầm thấp và hơi khàn, lộ ra rõ cảm giác mệt mỏi, xem ra tối qua Cố Thành Trung bị Hứa Trúc Linh giày vò không ít.
Bạch Minh Châu không nhịn được mỉm cười, cô biết Hứa Trúc Linh sau khi uống rượu sẽ là con người thế nào, uống một chút rượu mà đã đứng không nổi, cứ uống rượu xong thì giống như bị điên, giở đủ các trò “lưu manh”.
Lúc trước còn ở trong ký túc xá, cô chỉ uống có một lon bia mà đầu óc quay cuồng, nhất quyết đòi tắm cùng Bạch Minh Châu. Thật sự không khác gì một nữ lưu manh.
Lại còn nói mình không có nên mới làm vậy với người khác.
Tối hôm qua cô ấy uống không ít nên bây giờ vẫn còn ngủ thì cũng không có gì kỳ lạ.
“Xin lỗi anh, là lỗi của tôi, tôi không nên cố ép cô ấy uống rượu.”
“Không sao, bạn bè với nhau có thể hiểu được. Ôn Mạc Ngôn vẫn ổn chứ?”
“Ừm, một lát nữa sẽ đi mua thuốc.”
“Vậy là được rồi, tối hôm qua nếu như không phải tôi đến kịp thì thằng nhóc đó không chừng bị người ta đánh chết nhưng cũng không cho bọn chúng đem cô đi. Mặc dù cậu ấy tay chân không được nhanh nhẹn lắm nhưng phẩm chất con người cũng rất tốt.”
“Tôi biết rồi, thực ra tôi có truyện muốn nhờ anh, anh có thể điều tra giúp tôi thông tin về ba kẻ đó được không?
Có nợ thì nhất định phải trả.
“Được, tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô sau.
“Vậy được, không làm phiền anh nữa.” Hai người cúp điện thoại.
Không tới 10 phút sau cô đã nhận được tin nhắn về thông tin cơ bản của ba tên kia.
Cô nhìn thấy từng hàng chữ đen đang nhảy nhót trên màn hình, không kìm được nheo mắt lại.
Trong ánh mắt còn lẫn cả vẻ lạnh lùng.
Cô thu dọn phòng ngủ gân xong xuôi, nghĩ lại thấy chắc một mình Ôn Mạc Ngôn cũng khó thu dọn hết cả không gian rộng bên ngoài.
Cô định ra ngoài giúp đỡ nhưng không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy bên ngoài được sắp xếp xong xuôi.
Ôn Mạc Ngôn đang mặc tạp dề, tay đeo găng tay, giúp cô lau bếp.
Ôn Mạc Ngôn quay đầu lại nói: “Máy hút mùi này có chút vấn đề, rất nhiều người ở đây đều có chảy rất nhiều dầu, anh đã sửa giúp em rồi. Về sau sẽ không bị hỏng như thế nữa.”
“Hình như anh… rất thạo những công việc này?”
Cô liếc mắt nhìn sang, nói bằng giọng hơi kinh ngạc.
Cô chưa từng thấy một người đàn ông nào lại giỏi những việc nhà trong gia đình như vậy.
Lau dọn vệ sinh, sửa chữa máy móc, trồng hoa trồng cỏ, lại còn biết chăm sóc người khác… Kiểu người đàn ông như vậy không phải đã tuyệt chủng trên thế giới này rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.