Chương 821
Như Ý
07/07/2021
Động tác của anh ta rất dịu dàng.
Khiến cô ấy không nhịn được mà hỏi: “Ôn Mạc Ngôn, anh Rõ ràng là anh hận em nhưng tại sao…”
“Em đã biết câu trả lời rồi, hà cớ gì lại hỏi anh. Anh không muốn nói nữa, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của anh”
Câu trả lời chỉ có một.
Anh ta yêu cô ấy từ tận xương tủy, như một loại thuốc độc.
Anh ta không chịu nói mình vẫn còn yêu cô ấy, vì cảm thấy như thế là quá thấp kém, quá đáng thương.
Cho dù từng hành động của anh ta sớm đã bán đứng nội tâm anh ta từ lâu rồi.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì cắn chặt môi lại vì sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
“Vậy còn em thì sao? Có thể rung động và yêu anh nữa không?”
“Em không thể yêu anh bởi vì anh đã cưới vợ sinh con rồi, hiểu không? Anh cũng không thể ly hôn, không thể bỏ rơi con của mình mà, đúng chứ? Chúng ta như thế này thì được tính là gì đâu. Em không muốn trở thành kẻ thứ ba…
Cuối cùng cô ấy cũng không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.
Trái tim Ôn Mạc Ngôn lập tức đau thắt lại, anh ta dịu dàng lau khô nước mắt cô ấy rồi nhẹ giọng nói: “Bạch Minh Châu, nếu em thích anh sớm một chút thì thật là tốt biết bao. Nếu em thích anh sớm hơn thì bây giờ chúng ta đã có một kết thúc tốt đẹp rồi đúng hay không?”
Ôn Mạc Ngôn Bạch Minh Châu nghe vậy thì không kìm được nước mắt nữa, khóc lên như một đứa trẻ.
Bờ vai cô ấy run run, nghẹn ngào từng hồi.
Đâu phải đến bây giờ cô ấy mới rung động. Có thể là một năm trước… cũng có thể là sớm hơn, cô ấy đã rung động rồi.
Có người ra tay với Cố Cố, hai người bị trói cùng nhau, anh ta đã dốc sức bảo vệ cô ấy.
Anh ta vì cô ấy mà tháo kính, biến mình thành một dáng vẻ khác.
Từ trước đến nay anh ta luôn nhã nhặn gầy yếu, nhưng lại đi tập gym vì cô ấy.
Từ đầu, anh ta rất hay đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp, đến khi nhìn thấy cô ấy lại dũng cảm tỏ tình…
Trái tim cô không biết từ lúc nào đã xuất hiện những gợn sóng lăn tăn. Tóm lại là… cô ấy đã thích anh ta, từ rất lâu rất lâu rồi.
Ôn Mạc Ngôn dịu dàng ôm cô ấy vào lòng, đau đớn nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
“Anh không còn là Ôn Mạc Ngôn trước kia nữa. Anh đã có vợ, có gánh nặng, không thể nào yêu em một cách vô tư. Tất cả những gì anh có thể làm, chỉ là chúng ta có thể ở bên nhau ba tháng ngắn ngủi này thôi. Ba tháng sau, hai chúng ta, đường ai nấy đi”
Câu cuối cùng, một năm trước cô ấy cũng đã nói với anh ta.
Người nói không thể cảm nhận được nỗi đau thấu xương này, nhưng người nghe lại đau như xé ruột xé gan.
Cô ấy tự hỏi, thời điểm cô ấy nói ra lời này, có phải Ôn Mạc Ngôn cũng đau khổ như chết đi sống lại hay không.
Vẫn còn ba tháng nữa… cô ấy thật sự hy vọng, ba tháng này trôi qua chậm một chút, chậm một chút, lại chậm một chút nữa…
Hứa là sẽ thẳng thắn thành khẩn mà chung sống với nhau, nhưng hai người bọn họ lại không hay cãi nhau như trước đây nữa.
Có một loại hòa hợp đến kỳ lạ.
Bạch Minh Châu sẽ nấu cơm cho anh ta ăn. Còn anh ta, sau khi tay nghề đã tốt lên thì người xuống bếp mỗi ngày chủ yếu chính là anh ta.
Thi thoảng Thiệu Kính Đình đến kiếm cơm ăn, Ôn Mạc Ngôn cũng không để cho cô ấy phải xuống bếp.
Dần dà, Thiệu Kính Đình cũng biết thời hạn ba tháng của bọn họ.
Sau ba tháng, Ôn Mạc Ngôn sẽ rời đi.
Một ngày nọ, sau khi cơm nước xong, Bạch Minh Châu lợi dụng khi Ôn Mạc Ngôn rửa chén mà kéo Thiệu Kính Đình sang một bên, nhét vào tay anh ta một khoản tiền.
“Tiền cơm lần trước tôi để dành đã lâu, anh mau mau cầm lấy đi, đừng để cho Ôn Mạc Ngôn biết, nếu không anh ấy lại phát điên mất”
Tiền cơm?
Thiệu Kính Đình có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Dám chắc cô ấy đã nghĩ rằng chính anh ta là người đã thanh toán cho buổi cơm lần trước.
Thân là một giáo viên có phẩm hạnh chính trực, anh ta vốn nên nói cho cô ấy biết đầu đuôi sự việc.
Nhưng…
Lời nói đã đến bên miệng rồi lại không thốt ra được.
Khiến cô ấy không nhịn được mà hỏi: “Ôn Mạc Ngôn, anh Rõ ràng là anh hận em nhưng tại sao…”
“Em đã biết câu trả lời rồi, hà cớ gì lại hỏi anh. Anh không muốn nói nữa, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của anh”
Câu trả lời chỉ có một.
Anh ta yêu cô ấy từ tận xương tủy, như một loại thuốc độc.
Anh ta không chịu nói mình vẫn còn yêu cô ấy, vì cảm thấy như thế là quá thấp kém, quá đáng thương.
Cho dù từng hành động của anh ta sớm đã bán đứng nội tâm anh ta từ lâu rồi.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì cắn chặt môi lại vì sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
“Vậy còn em thì sao? Có thể rung động và yêu anh nữa không?”
“Em không thể yêu anh bởi vì anh đã cưới vợ sinh con rồi, hiểu không? Anh cũng không thể ly hôn, không thể bỏ rơi con của mình mà, đúng chứ? Chúng ta như thế này thì được tính là gì đâu. Em không muốn trở thành kẻ thứ ba…
Cuối cùng cô ấy cũng không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.
Trái tim Ôn Mạc Ngôn lập tức đau thắt lại, anh ta dịu dàng lau khô nước mắt cô ấy rồi nhẹ giọng nói: “Bạch Minh Châu, nếu em thích anh sớm một chút thì thật là tốt biết bao. Nếu em thích anh sớm hơn thì bây giờ chúng ta đã có một kết thúc tốt đẹp rồi đúng hay không?”
Ôn Mạc Ngôn Bạch Minh Châu nghe vậy thì không kìm được nước mắt nữa, khóc lên như một đứa trẻ.
Bờ vai cô ấy run run, nghẹn ngào từng hồi.
Đâu phải đến bây giờ cô ấy mới rung động. Có thể là một năm trước… cũng có thể là sớm hơn, cô ấy đã rung động rồi.
Có người ra tay với Cố Cố, hai người bị trói cùng nhau, anh ta đã dốc sức bảo vệ cô ấy.
Anh ta vì cô ấy mà tháo kính, biến mình thành một dáng vẻ khác.
Từ trước đến nay anh ta luôn nhã nhặn gầy yếu, nhưng lại đi tập gym vì cô ấy.
Từ đầu, anh ta rất hay đỏ mặt, nói chuyện lắp bắp, đến khi nhìn thấy cô ấy lại dũng cảm tỏ tình…
Trái tim cô không biết từ lúc nào đã xuất hiện những gợn sóng lăn tăn. Tóm lại là… cô ấy đã thích anh ta, từ rất lâu rất lâu rồi.
Ôn Mạc Ngôn dịu dàng ôm cô ấy vào lòng, đau đớn nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp khàn khàn.
“Anh không còn là Ôn Mạc Ngôn trước kia nữa. Anh đã có vợ, có gánh nặng, không thể nào yêu em một cách vô tư. Tất cả những gì anh có thể làm, chỉ là chúng ta có thể ở bên nhau ba tháng ngắn ngủi này thôi. Ba tháng sau, hai chúng ta, đường ai nấy đi”
Câu cuối cùng, một năm trước cô ấy cũng đã nói với anh ta.
Người nói không thể cảm nhận được nỗi đau thấu xương này, nhưng người nghe lại đau như xé ruột xé gan.
Cô ấy tự hỏi, thời điểm cô ấy nói ra lời này, có phải Ôn Mạc Ngôn cũng đau khổ như chết đi sống lại hay không.
Vẫn còn ba tháng nữa… cô ấy thật sự hy vọng, ba tháng này trôi qua chậm một chút, chậm một chút, lại chậm một chút nữa…
Hứa là sẽ thẳng thắn thành khẩn mà chung sống với nhau, nhưng hai người bọn họ lại không hay cãi nhau như trước đây nữa.
Có một loại hòa hợp đến kỳ lạ.
Bạch Minh Châu sẽ nấu cơm cho anh ta ăn. Còn anh ta, sau khi tay nghề đã tốt lên thì người xuống bếp mỗi ngày chủ yếu chính là anh ta.
Thi thoảng Thiệu Kính Đình đến kiếm cơm ăn, Ôn Mạc Ngôn cũng không để cho cô ấy phải xuống bếp.
Dần dà, Thiệu Kính Đình cũng biết thời hạn ba tháng của bọn họ.
Sau ba tháng, Ôn Mạc Ngôn sẽ rời đi.
Một ngày nọ, sau khi cơm nước xong, Bạch Minh Châu lợi dụng khi Ôn Mạc Ngôn rửa chén mà kéo Thiệu Kính Đình sang một bên, nhét vào tay anh ta một khoản tiền.
“Tiền cơm lần trước tôi để dành đã lâu, anh mau mau cầm lấy đi, đừng để cho Ôn Mạc Ngôn biết, nếu không anh ấy lại phát điên mất”
Tiền cơm?
Thiệu Kính Đình có hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Dám chắc cô ấy đã nghĩ rằng chính anh ta là người đã thanh toán cho buổi cơm lần trước.
Thân là một giáo viên có phẩm hạnh chính trực, anh ta vốn nên nói cho cô ấy biết đầu đuôi sự việc.
Nhưng…
Lời nói đã đến bên miệng rồi lại không thốt ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.