Chương 86
Như Ý
28/04/2021
“Em có cần anh phân tính hiện tượng sinh lý bình thường vừa rồi theo góc độ y học không?”
“Anh cứ nhất định phải nhạt nhẽo như thế à?” Bạch Minh Châu nhíu mày rồi nói với vẻ không vui.
“Nếu như sau này còn uống rượu thì đừng có uống nhiều như thế. Anh là anh trai em nên sẽ không làm gì, nhưng nếu là người ngoài thì anh không chắc.”
“Ngậm miệng lại, tôi không cần anh giáo dục tôi.”
Bạch Minh Châu tức giận.
Nguyên Doanh nghe thế thì mấp máy môi rồi không nói thêm gì nữa.
Anh ta vẫn luôn rất chiều theo cô em gái này.
Trong bóng đêm, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Hứa Trúc Linh đi xe buýt về nhà, Cố Thành Trung vẫn còn đang bận rộn công biệt.
Quả nhiên, người một tháng kiếm được mấy chục triệu bận rộn hơn nhiều so với một tháng mấy triệu. Đợi Cổ Thành Trung làm xong thì cô nhóc pha cho anh một chén sữa nóng hổi rồi mang vào phòng đọc sách.
Cố Thành Trung vừa xử lý xong chuyện cần làm, cả thể xác lẫn tinh thần anh đều vô cùng mỏi mệt. Nhưng khi thấy được bóng người nhỏ bé của cô thì mọi sự mệt mỏi đều như tan biến.
“Qua đây.”
Anh vẫy tay với cô.
Hứa Trúc Linh nhìn nụ cười đẹp trai không tì vết của anh thì vẫn còn có chút chưa thể tiếp nhận được.
Cô hít sâu một hơi, không biết đã lẩm bẩm bao nhiêu lần trong lòng rằng “Đây là chồng chưa cưới của mình, không phải là mơ” mới có thể nhận rõ được hiện thực.
Hứa Trúc Linh đi qua đó, cô đưa tay muốn sờ lên nửa mặt vốn đeo mặt nạ của anh theo bản năng.
“Vẫn chưa thể tiếp nhận anh của bây giờ được à?”
Cổ Thành Trung cười cười rồi nói, anh đưa tay kéo cô vào lòng mình.
Anh có chút tham lam, không nỡ buông ra. Khắp chóp mũi đều là mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, thấm vào ruột gan.
“Đột nhiên anh trở nên đẹp trai khiến cho em có chút không thích ứng được.”
Hứa Trúc Linh chu môi, lại còn có chút không vui.”
“Từ xưa tới nay, người có vẻ người đẹp mắt đều không phải là hạng tầm thường!”
“Anh là đàn ông!”
“Đàn ông lại càng ghê gớm hơn! Phụ nữ có bề ngoài đẹp còn có thể tha thứ, đàn ông mà đẹp thì chính là đạo trời không tha! Anh càng đẹp thì càng dễ thu ong hút bướm… Em… em còn chưa tới tuổi kết hôn, cũng chẳng giữ anh được.” Hứa Trúc Linh nói với vẻ lo lắng.
Cố Thành Trung nghe thế thì không biết nên khóc hay nên cười.
Những cô gái khác luôn hi vọng người yêu của mình đẹp trai giàu có, nhưng cô thì lại ngược lại, muốn anh càng xấu càng an toàn.
“Em đang ghen đó à?”
“Không có.”
Hứa Trúc Linh thì thầm.
“Cô nhóc này, nếu anh không những trở nên đẹp trai mà còn trở nên có tiền nữa thì em sẽ làm như thế nào?”
“Đẹp trai nhà giàu theo đúng nghĩa?”
“Ừ, em sẽ làm sao?” Cố Thành Trung nhìn về phía cô với vẻ hứng thú rồi hỏi.
“Vậy phải xem anh giàu tới cỡ nào.” “Ngày mai là em biết rồi.”
Giữa trưa hôm sau, Hứa Trúc Linh ăn cơm với Bạch Minh Châu. Tối qua cô ấy say rượu nên nhức đầu cả một đêm, Nguyên Doanh đã xin nghĩ giúp Bạch Minh Châu.
Vậy nên cô ấy mới ngủ tới tận trưa, bây giờ mới ăn chút gì đó.
Tivi treo trên tường đang phát tin tức, đúng lúc liên quan tới tập đoàn J&c.
“Thân phận của người phụ trách tập đoàn J&C ở nước ngoài vẫn luôn rất bí ẩn. Không ngờ rằng hôm nay quản lý cấp cao của tập đoàn đột nhiên mở một buổi trình họp báo một cách vội vã. Người phụ trách bí ẩn này cũng đã xuất hiện dưới mắt công chúng.”
“Bây giờ phóng viên của đài chúng ta đã xuất hiện ở hiện trường buổi họp báo. Còn ba phút nữa là bắt đầu buổi họp báo.”
Ba phút trôi qua rất nhanh, buổi họp báo chính thức kéo màn.
Vậy mà Hứa Trúc Linh lại thấy Khương
Anh Tùng và Cố Thành Trung trên tivi.
Khương Anh Tùng mở đường, mấy thành viên hội đồng quản trị lớn tuổi cũng đi bên cạnh Cố Thành Trung, cho tới khi anh ngồi vững vào vị trí cao nhất ở giữa.
Trên bảng tên viết rõ ràng mấy chữ: “CEO, Cố Thành Trung.”
Hứa Trúc Linh trợn mắt há mồm, Bạch Minh Châu ngồi bên cạnh vẫn luôn bám víu lấy tay cô rồi hét.
“Mẹ ơi, chồng chưa cưới của cậu trâu bò thật đấy.”
Hứa Trúc Linh vẫn còn đang hoang mang, cô vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Phóng viên đã bắt đầu truy hỏi kế hoạch phát triển của tập đoàn J&C. Bọn họ rất muốn biết sự phát triển của J&C có thể xung đột với tập đoàn nhà họ Cố không.
Cố Thành Trung cười rồi trả lời, nụ cười của anh khiến cho một đám người điên đảo.
Cuối cùng thì đám phóng viên càng quan tâm đến vấn đề tình cảm của Cố Thành Trung hơn.
Microphone không ngừng được đưa tới, phóng viên tranh nhau hỏi: “Anh Trung, trước đó những lời đồn về anh ở bên ngoài vẫn luôn tràn ngập ý xấu. Không ngờ rằng bây giờ chân tướng sự thật đã bày ra trước mắt, tôi tin rằng có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh. Anh có thể nói về tiêu chuẩn hay hình mẫu lý tưởng của mình không?”
“Tôi đã có người mình thích rồi, không cần mọi người phải lo lắng.”
“Vậy có thể để lộ một chút tin tức về người đó không? Chúng tôi rất muốn biết là cô gái nhà ai mà có thể giữ được trái tim của anh Trung như thế.”
“Xin lỗi, bây giờ còn chưa phải lúc. Sau này nếu gặp được cơ hội thích hợp thì chúng tôi sẽ công khai.”
Buổi họp báo rất dài, nhưng Cổ Thành Trung xuất hiện rất ít. Từ lúc anh xuất hiện cho tới lúc rời đi cũng chỉ vẻn vẹn có mười phút mà thôi.
Những chuyện khác đều là Khương Anh Tùng và hội đồng quản trị thay nhau trả lời.
Sau khi Cố Thành Trung đi thì Bạch Minh Châu gõ đầu Hứa Trúc Linh.
“Đây là người đàn ông nghèo khó, thu nhập một tháng mấy hai mươi triệu mà cậu nói đấy à?”
“Hai mươi mấy triệu là đã nhiều lắm rồi.”
“Mẹ nó, cậu chọc tớ đúng không, hai mươi mấy triệu có thể nhiều hơn hai trăm triệu, hai tỷ thậm chí là hai mươi tỷ không? Không phải là Cổ Thành Trung không được người lớn thích sao? Sao anh ta có thể lắc mình biến thành CEO của tập đoàn lớn như thế hả? Mẹ ơi, anh ta lại còn là lãnh đạo trực tiếp của tớ, vậy mà chẳng thèm chăm sóc ngó chừng tớ chút nào cả. Tớ xin nghỉ phép có một lần mà lại trừ toàn bộ tiền thưởng của tớ. Quá vô nhân tính.”
“Bạch Minh Châu, có phải là tớ đang nằm mơ hay không. Cậu mau cấu tớ một cái, dạo này tớ luôn cảm thấy đầu óc mình không được tốt cho lắm.”
Bạch Minh Châu nghe thế thì đưa tay vỗ đầu Hứa Trúc Linh với vẻ không vui.
Hứa Trúc Linh đau tới nỗi cắn răng trợn mắt, mặt cô nhăn lại.
“Bây giờ tỉnh táo hơn chưa?”
“Minh Châu, người trong tivi lúc nãy là chồng chưa cưới của tớ đúng không?”
“Không thể sai được.”
Bây giờ Hứa Trúc Linh mới phản ứng lại kịp. Hóa ra những lời mà Cố Thành Trung nói tối hôm qua là ý này.
Cố Thành Trung chẳng phải là người nghèo gì, mà là cao giàu đẹp tàng hình.
Bây giờ trong óc Hứa Trúc Linh đang hiện lên dáng vẻ mình làm bà chủ nhà giàu.
Trên người mặc áo dài, bọc một cái khăn lông chồn, đeo nhẫn kim cương khảm ngọc, trên cổ mang một sợi dây chuyền trân châu, sau đó xách ví đi đánh bài.
Nói không chừng còn uống một ly rượu vang đỏ, hút thuốc dành cho phụ nữ.
Hứa Trúc Linh nghĩ một hồi… cảm thấy rất thần kỳ.
Cả buổi chiều hôm đó Hứa Trúc Linh đều cảm thấy người mình muốn bay lên.
Cô có một loại cảm giác không quá chân thật, như tất cả đều là mơ vậy.
Thậm chí cô còn không thể nghe được bất cứ câu gì mà giáo viên nói.
Đột nhiên Cố Thành Trung trở nên hoàn hảo như thế, mà mình vẫn còn là một cô nhóc ngây ngốc. Chênh lệch quá lớn, khiến cô sắp không thở nỗi.
Trước kia Hứa Trúc Linh nghĩ rằng mình vẫn có thể xứng đôi với Cố Thành Trung, chỉ cần anh đối xử tốt với cô thì cô có thể không rời không bỏ.
Nhưng bây giờ… Hứa Trúc Linh đã bắt đầu nghi ngờ bản thân, cô hận không thể trực tiếp nổ tung cho đỡ mệt lòng.
Đàn ông mà có tiền sẽ trở nên hư đốn, chứ đừng nói gì là người đàn ông vừa có tiền vừa có tài vừa có vẻ bề ngoài.
Tối đó Hứa Trúc Linh vẫn đi quán bar làm thêm như thường lệ. Nhưng cô không thể nào tập trung được, thậm chí còn làm vỡ mấy ly rượu.
Chị Hạnh không thể nhìn tiếp được nữa, chị ta bảo Hứa Trúc Linh quay về nghĩ ngơi, miễn cho không cẩn thận mà làm mình bị thương.
Hứa Trúc Linh ngơ ngơ ngác ngác đi về, nhưng cô đứng ở cổng không dám đi vào. Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Tổ mùa hè vẫn có chút gió, mà cô ăn mặc rất mỏng manh.
Cố Thành Trung về muộn, anh thấy cô nhóc Hứa Trúc Linh đang đứng run rẩy trong gió. Cố Thành Trung vội vàng xuống xe đi tới trước mặt cô rồi đắp áo khoác của mình lên người cô.”
“Sao em lại đứng ngoài mà không vào nhà.”
“Em sợ.” Hứa Trúc Linh nói nhỏ, cô có chút không kiên trì được nữa mà tựa đầu vào lồng ngực anh rồi lâm vào hôn mê.
Chương 86
“Em có cần anh phân tính hiện tượng sinh lý bình thường vừa rồi theo góc độ y học không?”
“Anh cứ nhất định phải nhạt nhẽo như thế à?” Bạch Minh Châu nhíu mày rồi nói với vẻ không vui.
“Nếu như sau này còn uống rượu thì đừng có uống nhiều như thế. Anh là anh trai em nên sẽ không làm gì, nhưng nếu là người ngoài thì anh không chắc.”
“Ngậm miệng lại, tôi không cần anh giáo dục tôi.”
Bạch Minh Châu tức giận.
Nguyên Doanh nghe thế thì mấp máy môi rồi không nói thêm gì nữa.
Anh ta vẫn luôn rất chiều theo cô em gái này.
Trong bóng đêm, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Hứa Trúc Linh đi xe buýt về nhà, Cố Thành Trung vẫn còn đang bận rộn công biệt.
Quả nhiên, người một tháng kiếm được mấy chục triệu bận rộn hơn nhiều so với một tháng mấy triệu. Đợi Cổ Thành Trung làm xong thì cô nhóc pha cho anh một chén sữa nóng hổi rồi mang vào phòng đọc sách.
Cố Thành Trung vừa xử lý xong chuyện cần làm, cả thể xác lẫn tinh thần anh đều vô cùng mỏi mệt. Nhưng khi thấy được bóng người nhỏ bé của cô thì mọi sự mệt mỏi đều như tan biến.
“Qua đây.”
Anh vẫy tay với cô.
Hứa Trúc Linh nhìn nụ cười đẹp trai không tì vết của anh thì vẫn còn có chút chưa thể tiếp nhận được.
Cô hít sâu một hơi, không biết đã lẩm bẩm bao nhiêu lần trong lòng rằng “Đây là chồng chưa cưới của mình, không phải là mơ” mới có thể nhận rõ được hiện thực.
Hứa Trúc Linh đi qua đó, cô đưa tay muốn sờ lên nửa mặt vốn đeo mặt nạ của anh theo bản năng.
“Vẫn chưa thể tiếp nhận anh của bây giờ được à?”
Cổ Thành Trung cười cười rồi nói, anh đưa tay kéo cô vào lòng mình.
Anh có chút tham lam, không nỡ buông ra. Khắp chóp mũi đều là mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, thấm vào ruột gan.
“Đột nhiên anh trở nên đẹp trai khiến cho em có chút không thích ứng được.”
Hứa Trúc Linh chu môi, lại còn có chút không vui.”
“Từ xưa tới nay, người có vẻ người đẹp mắt đều không phải là hạng tầm thường!”
“Anh là đàn ông!”
“Đàn ông lại càng ghê gớm hơn! Phụ nữ có bề ngoài đẹp còn có thể tha thứ, đàn ông mà đẹp thì chính là đạo trời không tha! Anh càng đẹp thì càng dễ thu ong hút bướm… Em… em còn chưa tới tuổi kết hôn, cũng chẳng giữ anh được.” Hứa Trúc Linh nói với vẻ lo lắng.
Cố Thành Trung nghe thế thì không biết nên khóc hay nên cười.
Những cô gái khác luôn hi vọng người yêu của mình đẹp trai giàu có, nhưng cô thì lại ngược lại, muốn anh càng xấu càng an toàn.
“Em đang ghen đó à?”
“Không có.”
Hứa Trúc Linh thì thầm.
“Cô nhóc này, nếu anh không những trở nên đẹp trai mà còn trở nên có tiền nữa thì em sẽ làm như thế nào?”
“Đẹp trai nhà giàu theo đúng nghĩa?”
“Ừ, em sẽ làm sao?” Cố Thành Trung nhìn về phía cô với vẻ hứng thú rồi hỏi.
“Vậy phải xem anh giàu tới cỡ nào.” “Ngày mai là em biết rồi.”
Giữa trưa hôm sau, Hứa Trúc Linh ăn cơm với Bạch Minh Châu. Tối qua cô ấy say rượu nên nhức đầu cả một đêm, Nguyên Doanh đã xin nghĩ giúp Bạch Minh Châu.
Vậy nên cô ấy mới ngủ tới tận trưa, bây giờ mới ăn chút gì đó.
Tivi treo trên tường đang phát tin tức, đúng lúc liên quan tới tập đoàn J&c.
“Thân phận của người phụ trách tập đoàn J&C ở nước ngoài vẫn luôn rất bí ẩn. Không ngờ rằng hôm nay quản lý cấp cao của tập đoàn đột nhiên mở một buổi trình họp báo một cách vội vã. Người phụ trách bí ẩn này cũng đã xuất hiện dưới mắt công chúng.”
“Bây giờ phóng viên của đài chúng ta đã xuất hiện ở hiện trường buổi họp báo. Còn ba phút nữa là bắt đầu buổi họp báo.”
Ba phút trôi qua rất nhanh, buổi họp báo chính thức kéo màn.
Vậy mà Hứa Trúc Linh lại thấy Khương
Anh Tùng và Cố Thành Trung trên tivi.
Khương Anh Tùng mở đường, mấy thành viên hội đồng quản trị lớn tuổi cũng đi bên cạnh Cố Thành Trung, cho tới khi anh ngồi vững vào vị trí cao nhất ở giữa.
Trên bảng tên viết rõ ràng mấy chữ: “CEO, Cố Thành Trung.”
Hứa Trúc Linh trợn mắt há mồm, Bạch Minh Châu ngồi bên cạnh vẫn luôn bám víu lấy tay cô rồi hét.
“Mẹ ơi, chồng chưa cưới của cậu trâu bò thật đấy.”
Hứa Trúc Linh vẫn còn đang hoang mang, cô vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Phóng viên đã bắt đầu truy hỏi kế hoạch phát triển của tập đoàn J&C. Bọn họ rất muốn biết sự phát triển của J&C có thể xung đột với tập đoàn nhà họ Cố không.
Cố Thành Trung cười rồi trả lời, nụ cười của anh khiến cho một đám người điên đảo.
Cuối cùng thì đám phóng viên càng quan tâm đến vấn đề tình cảm của Cố Thành Trung hơn.
Microphone không ngừng được đưa tới, phóng viên tranh nhau hỏi: “Anh Trung, trước đó những lời đồn về anh ở bên ngoài vẫn luôn tràn ngập ý xấu. Không ngờ rằng bây giờ chân tướng sự thật đã bày ra trước mắt, tôi tin rằng có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh. Anh có thể nói về tiêu chuẩn hay hình mẫu lý tưởng của mình không?”
“Tôi đã có người mình thích rồi, không cần mọi người phải lo lắng.”
“Vậy có thể để lộ một chút tin tức về người đó không? Chúng tôi rất muốn biết là cô gái nhà ai mà có thể giữ được trái tim của anh Trung như thế.”
“Xin lỗi, bây giờ còn chưa phải lúc. Sau này nếu gặp được cơ hội thích hợp thì chúng tôi sẽ công khai.”
Buổi họp báo rất dài, nhưng Cổ Thành Trung xuất hiện rất ít. Từ lúc anh xuất hiện cho tới lúc rời đi cũng chỉ vẻn vẹn có mười phút mà thôi.
Những chuyện khác đều là Khương Anh Tùng và hội đồng quản trị thay nhau trả lời.
Sau khi Cố Thành Trung đi thì Bạch Minh Châu gõ đầu Hứa Trúc Linh.
“Đây là người đàn ông nghèo khó, thu nhập một tháng mấy hai mươi triệu mà cậu nói đấy à?”
“Hai mươi mấy triệu là đã nhiều lắm rồi.”
“Mẹ nó, cậu chọc tớ đúng không, hai mươi mấy triệu có thể nhiều hơn hai trăm triệu, hai tỷ thậm chí là hai mươi tỷ không? Không phải là Cổ Thành Trung không được người lớn thích sao? Sao anh ta có thể lắc mình biến thành CEO của tập đoàn lớn như thế hả? Mẹ ơi, anh ta lại còn là lãnh đạo trực tiếp của tớ, vậy mà chẳng thèm chăm sóc ngó chừng tớ chút nào cả. Tớ xin nghỉ phép có một lần mà lại trừ toàn bộ tiền thưởng của tớ. Quá vô nhân tính.”
“Bạch Minh Châu, có phải là tớ đang nằm mơ hay không. Cậu mau cấu tớ một cái, dạo này tớ luôn cảm thấy đầu óc mình không được tốt cho lắm.”
Bạch Minh Châu nghe thế thì đưa tay vỗ đầu Hứa Trúc Linh với vẻ không vui.
Hứa Trúc Linh đau tới nỗi cắn răng trợn mắt, mặt cô nhăn lại.
“Bây giờ tỉnh táo hơn chưa?”
“Minh Châu, người trong tivi lúc nãy là chồng chưa cưới của tớ đúng không?”
“Không thể sai được.”
Bây giờ Hứa Trúc Linh mới phản ứng lại kịp. Hóa ra những lời mà Cố Thành Trung nói tối hôm qua là ý này.
Cố Thành Trung chẳng phải là người nghèo gì, mà là cao giàu đẹp tàng hình.
Bây giờ trong óc Hứa Trúc Linh đang hiện lên dáng vẻ mình làm bà chủ nhà giàu.
Trên người mặc áo dài, bọc một cái khăn lông chồn, đeo nhẫn kim cương khảm ngọc, trên cổ mang một sợi dây chuyền trân châu, sau đó xách ví đi đánh bài.
Nói không chừng còn uống một ly rượu vang đỏ, hút thuốc dành cho phụ nữ.
Hứa Trúc Linh nghĩ một hồi… cảm thấy rất thần kỳ.
Cả buổi chiều hôm đó Hứa Trúc Linh đều cảm thấy người mình muốn bay lên.
Cô có một loại cảm giác không quá chân thật, như tất cả đều là mơ vậy.
Thậm chí cô còn không thể nghe được bất cứ câu gì mà giáo viên nói.
Đột nhiên Cố Thành Trung trở nên hoàn hảo như thế, mà mình vẫn còn là một cô nhóc ngây ngốc. Chênh lệch quá lớn, khiến cô sắp không thở nỗi.
Trước kia Hứa Trúc Linh nghĩ rằng mình vẫn có thể xứng đôi với Cố Thành Trung, chỉ cần anh đối xử tốt với cô thì cô có thể không rời không bỏ.
Nhưng bây giờ… Hứa Trúc Linh đã bắt đầu nghi ngờ bản thân, cô hận không thể trực tiếp nổ tung cho đỡ mệt lòng.
Đàn ông mà có tiền sẽ trở nên hư đốn, chứ đừng nói gì là người đàn ông vừa có tiền vừa có tài vừa có vẻ bề ngoài.
Tối đó Hứa Trúc Linh vẫn đi quán bar làm thêm như thường lệ. Nhưng cô không thể nào tập trung được, thậm chí còn làm vỡ mấy ly rượu.
Chị Hạnh không thể nhìn tiếp được nữa, chị ta bảo Hứa Trúc Linh quay về nghĩ ngơi, miễn cho không cẩn thận mà làm mình bị thương.
Hứa Trúc Linh ngơ ngơ ngác ngác đi về, nhưng cô đứng ở cổng không dám đi vào. Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Tổ mùa hè vẫn có chút gió, mà cô ăn mặc rất mỏng manh.
Cố Thành Trung về muộn, anh thấy cô nhóc Hứa Trúc Linh đang đứng run rẩy trong gió. Cố Thành Trung vội vàng xuống xe đi tới trước mặt cô rồi đắp áo khoác của mình lên người cô.”
“Sao em lại đứng ngoài mà không vào nhà.”
“Em sợ.” Hứa Trúc Linh nói nhỏ, cô có chút không kiên trì được nữa mà tựa đầu vào lồng ngực anh rồi lâm vào hôn mê.
“Anh cứ nhất định phải nhạt nhẽo như thế à?” Bạch Minh Châu nhíu mày rồi nói với vẻ không vui.
“Nếu như sau này còn uống rượu thì đừng có uống nhiều như thế. Anh là anh trai em nên sẽ không làm gì, nhưng nếu là người ngoài thì anh không chắc.”
“Ngậm miệng lại, tôi không cần anh giáo dục tôi.”
Bạch Minh Châu tức giận.
Nguyên Doanh nghe thế thì mấp máy môi rồi không nói thêm gì nữa.
Anh ta vẫn luôn rất chiều theo cô em gái này.
Trong bóng đêm, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Hứa Trúc Linh đi xe buýt về nhà, Cố Thành Trung vẫn còn đang bận rộn công biệt.
Quả nhiên, người một tháng kiếm được mấy chục triệu bận rộn hơn nhiều so với một tháng mấy triệu. Đợi Cổ Thành Trung làm xong thì cô nhóc pha cho anh một chén sữa nóng hổi rồi mang vào phòng đọc sách.
Cố Thành Trung vừa xử lý xong chuyện cần làm, cả thể xác lẫn tinh thần anh đều vô cùng mỏi mệt. Nhưng khi thấy được bóng người nhỏ bé của cô thì mọi sự mệt mỏi đều như tan biến.
“Qua đây.”
Anh vẫy tay với cô.
Hứa Trúc Linh nhìn nụ cười đẹp trai không tì vết của anh thì vẫn còn có chút chưa thể tiếp nhận được.
Cô hít sâu một hơi, không biết đã lẩm bẩm bao nhiêu lần trong lòng rằng “Đây là chồng chưa cưới của mình, không phải là mơ” mới có thể nhận rõ được hiện thực.
Hứa Trúc Linh đi qua đó, cô đưa tay muốn sờ lên nửa mặt vốn đeo mặt nạ của anh theo bản năng.
“Vẫn chưa thể tiếp nhận anh của bây giờ được à?”
Cổ Thành Trung cười cười rồi nói, anh đưa tay kéo cô vào lòng mình.
Anh có chút tham lam, không nỡ buông ra. Khắp chóp mũi đều là mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, thấm vào ruột gan.
“Đột nhiên anh trở nên đẹp trai khiến cho em có chút không thích ứng được.”
Hứa Trúc Linh chu môi, lại còn có chút không vui.”
“Từ xưa tới nay, người có vẻ người đẹp mắt đều không phải là hạng tầm thường!”
“Anh là đàn ông!”
“Đàn ông lại càng ghê gớm hơn! Phụ nữ có bề ngoài đẹp còn có thể tha thứ, đàn ông mà đẹp thì chính là đạo trời không tha! Anh càng đẹp thì càng dễ thu ong hút bướm… Em… em còn chưa tới tuổi kết hôn, cũng chẳng giữ anh được.” Hứa Trúc Linh nói với vẻ lo lắng.
Cố Thành Trung nghe thế thì không biết nên khóc hay nên cười.
Những cô gái khác luôn hi vọng người yêu của mình đẹp trai giàu có, nhưng cô thì lại ngược lại, muốn anh càng xấu càng an toàn.
“Em đang ghen đó à?”
“Không có.”
Hứa Trúc Linh thì thầm.
“Cô nhóc này, nếu anh không những trở nên đẹp trai mà còn trở nên có tiền nữa thì em sẽ làm như thế nào?”
“Đẹp trai nhà giàu theo đúng nghĩa?”
“Ừ, em sẽ làm sao?” Cố Thành Trung nhìn về phía cô với vẻ hứng thú rồi hỏi.
“Vậy phải xem anh giàu tới cỡ nào.” “Ngày mai là em biết rồi.”
Giữa trưa hôm sau, Hứa Trúc Linh ăn cơm với Bạch Minh Châu. Tối qua cô ấy say rượu nên nhức đầu cả một đêm, Nguyên Doanh đã xin nghĩ giúp Bạch Minh Châu.
Vậy nên cô ấy mới ngủ tới tận trưa, bây giờ mới ăn chút gì đó.
Tivi treo trên tường đang phát tin tức, đúng lúc liên quan tới tập đoàn J&c.
“Thân phận của người phụ trách tập đoàn J&C ở nước ngoài vẫn luôn rất bí ẩn. Không ngờ rằng hôm nay quản lý cấp cao của tập đoàn đột nhiên mở một buổi trình họp báo một cách vội vã. Người phụ trách bí ẩn này cũng đã xuất hiện dưới mắt công chúng.”
“Bây giờ phóng viên của đài chúng ta đã xuất hiện ở hiện trường buổi họp báo. Còn ba phút nữa là bắt đầu buổi họp báo.”
Ba phút trôi qua rất nhanh, buổi họp báo chính thức kéo màn.
Vậy mà Hứa Trúc Linh lại thấy Khương
Anh Tùng và Cố Thành Trung trên tivi.
Khương Anh Tùng mở đường, mấy thành viên hội đồng quản trị lớn tuổi cũng đi bên cạnh Cố Thành Trung, cho tới khi anh ngồi vững vào vị trí cao nhất ở giữa.
Trên bảng tên viết rõ ràng mấy chữ: “CEO, Cố Thành Trung.”
Hứa Trúc Linh trợn mắt há mồm, Bạch Minh Châu ngồi bên cạnh vẫn luôn bám víu lấy tay cô rồi hét.
“Mẹ ơi, chồng chưa cưới của cậu trâu bò thật đấy.”
Hứa Trúc Linh vẫn còn đang hoang mang, cô vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Phóng viên đã bắt đầu truy hỏi kế hoạch phát triển của tập đoàn J&C. Bọn họ rất muốn biết sự phát triển của J&C có thể xung đột với tập đoàn nhà họ Cố không.
Cố Thành Trung cười rồi trả lời, nụ cười của anh khiến cho một đám người điên đảo.
Cuối cùng thì đám phóng viên càng quan tâm đến vấn đề tình cảm của Cố Thành Trung hơn.
Microphone không ngừng được đưa tới, phóng viên tranh nhau hỏi: “Anh Trung, trước đó những lời đồn về anh ở bên ngoài vẫn luôn tràn ngập ý xấu. Không ngờ rằng bây giờ chân tướng sự thật đã bày ra trước mắt, tôi tin rằng có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh. Anh có thể nói về tiêu chuẩn hay hình mẫu lý tưởng của mình không?”
“Tôi đã có người mình thích rồi, không cần mọi người phải lo lắng.”
“Vậy có thể để lộ một chút tin tức về người đó không? Chúng tôi rất muốn biết là cô gái nhà ai mà có thể giữ được trái tim của anh Trung như thế.”
“Xin lỗi, bây giờ còn chưa phải lúc. Sau này nếu gặp được cơ hội thích hợp thì chúng tôi sẽ công khai.”
Buổi họp báo rất dài, nhưng Cổ Thành Trung xuất hiện rất ít. Từ lúc anh xuất hiện cho tới lúc rời đi cũng chỉ vẻn vẹn có mười phút mà thôi.
Những chuyện khác đều là Khương Anh Tùng và hội đồng quản trị thay nhau trả lời.
Sau khi Cố Thành Trung đi thì Bạch Minh Châu gõ đầu Hứa Trúc Linh.
“Đây là người đàn ông nghèo khó, thu nhập một tháng mấy hai mươi triệu mà cậu nói đấy à?”
“Hai mươi mấy triệu là đã nhiều lắm rồi.”
“Mẹ nó, cậu chọc tớ đúng không, hai mươi mấy triệu có thể nhiều hơn hai trăm triệu, hai tỷ thậm chí là hai mươi tỷ không? Không phải là Cổ Thành Trung không được người lớn thích sao? Sao anh ta có thể lắc mình biến thành CEO của tập đoàn lớn như thế hả? Mẹ ơi, anh ta lại còn là lãnh đạo trực tiếp của tớ, vậy mà chẳng thèm chăm sóc ngó chừng tớ chút nào cả. Tớ xin nghỉ phép có một lần mà lại trừ toàn bộ tiền thưởng của tớ. Quá vô nhân tính.”
“Bạch Minh Châu, có phải là tớ đang nằm mơ hay không. Cậu mau cấu tớ một cái, dạo này tớ luôn cảm thấy đầu óc mình không được tốt cho lắm.”
Bạch Minh Châu nghe thế thì đưa tay vỗ đầu Hứa Trúc Linh với vẻ không vui.
Hứa Trúc Linh đau tới nỗi cắn răng trợn mắt, mặt cô nhăn lại.
“Bây giờ tỉnh táo hơn chưa?”
“Minh Châu, người trong tivi lúc nãy là chồng chưa cưới của tớ đúng không?”
“Không thể sai được.”
Bây giờ Hứa Trúc Linh mới phản ứng lại kịp. Hóa ra những lời mà Cố Thành Trung nói tối hôm qua là ý này.
Cố Thành Trung chẳng phải là người nghèo gì, mà là cao giàu đẹp tàng hình.
Bây giờ trong óc Hứa Trúc Linh đang hiện lên dáng vẻ mình làm bà chủ nhà giàu.
Trên người mặc áo dài, bọc một cái khăn lông chồn, đeo nhẫn kim cương khảm ngọc, trên cổ mang một sợi dây chuyền trân châu, sau đó xách ví đi đánh bài.
Nói không chừng còn uống một ly rượu vang đỏ, hút thuốc dành cho phụ nữ.
Hứa Trúc Linh nghĩ một hồi… cảm thấy rất thần kỳ.
Cả buổi chiều hôm đó Hứa Trúc Linh đều cảm thấy người mình muốn bay lên.
Cô có một loại cảm giác không quá chân thật, như tất cả đều là mơ vậy.
Thậm chí cô còn không thể nghe được bất cứ câu gì mà giáo viên nói.
Đột nhiên Cố Thành Trung trở nên hoàn hảo như thế, mà mình vẫn còn là một cô nhóc ngây ngốc. Chênh lệch quá lớn, khiến cô sắp không thở nỗi.
Trước kia Hứa Trúc Linh nghĩ rằng mình vẫn có thể xứng đôi với Cố Thành Trung, chỉ cần anh đối xử tốt với cô thì cô có thể không rời không bỏ.
Nhưng bây giờ… Hứa Trúc Linh đã bắt đầu nghi ngờ bản thân, cô hận không thể trực tiếp nổ tung cho đỡ mệt lòng.
Đàn ông mà có tiền sẽ trở nên hư đốn, chứ đừng nói gì là người đàn ông vừa có tiền vừa có tài vừa có vẻ bề ngoài.
Tối đó Hứa Trúc Linh vẫn đi quán bar làm thêm như thường lệ. Nhưng cô không thể nào tập trung được, thậm chí còn làm vỡ mấy ly rượu.
Chị Hạnh không thể nhìn tiếp được nữa, chị ta bảo Hứa Trúc Linh quay về nghĩ ngơi, miễn cho không cẩn thận mà làm mình bị thương.
Hứa Trúc Linh ngơ ngơ ngác ngác đi về, nhưng cô đứng ở cổng không dám đi vào. Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Tổ mùa hè vẫn có chút gió, mà cô ăn mặc rất mỏng manh.
Cố Thành Trung về muộn, anh thấy cô nhóc Hứa Trúc Linh đang đứng run rẩy trong gió. Cố Thành Trung vội vàng xuống xe đi tới trước mặt cô rồi đắp áo khoác của mình lên người cô.”
“Sao em lại đứng ngoài mà không vào nhà.”
“Em sợ.” Hứa Trúc Linh nói nhỏ, cô có chút không kiên trì được nữa mà tựa đầu vào lồng ngực anh rồi lâm vào hôn mê.
Chương 86
“Em có cần anh phân tính hiện tượng sinh lý bình thường vừa rồi theo góc độ y học không?”
“Anh cứ nhất định phải nhạt nhẽo như thế à?” Bạch Minh Châu nhíu mày rồi nói với vẻ không vui.
“Nếu như sau này còn uống rượu thì đừng có uống nhiều như thế. Anh là anh trai em nên sẽ không làm gì, nhưng nếu là người ngoài thì anh không chắc.”
“Ngậm miệng lại, tôi không cần anh giáo dục tôi.”
Bạch Minh Châu tức giận.
Nguyên Doanh nghe thế thì mấp máy môi rồi không nói thêm gì nữa.
Anh ta vẫn luôn rất chiều theo cô em gái này.
Trong bóng đêm, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến đáng sợ.
Hứa Trúc Linh đi xe buýt về nhà, Cố Thành Trung vẫn còn đang bận rộn công biệt.
Quả nhiên, người một tháng kiếm được mấy chục triệu bận rộn hơn nhiều so với một tháng mấy triệu. Đợi Cổ Thành Trung làm xong thì cô nhóc pha cho anh một chén sữa nóng hổi rồi mang vào phòng đọc sách.
Cố Thành Trung vừa xử lý xong chuyện cần làm, cả thể xác lẫn tinh thần anh đều vô cùng mỏi mệt. Nhưng khi thấy được bóng người nhỏ bé của cô thì mọi sự mệt mỏi đều như tan biến.
“Qua đây.”
Anh vẫy tay với cô.
Hứa Trúc Linh nhìn nụ cười đẹp trai không tì vết của anh thì vẫn còn có chút chưa thể tiếp nhận được.
Cô hít sâu một hơi, không biết đã lẩm bẩm bao nhiêu lần trong lòng rằng “Đây là chồng chưa cưới của mình, không phải là mơ” mới có thể nhận rõ được hiện thực.
Hứa Trúc Linh đi qua đó, cô đưa tay muốn sờ lên nửa mặt vốn đeo mặt nạ của anh theo bản năng.
“Vẫn chưa thể tiếp nhận anh của bây giờ được à?”
Cổ Thành Trung cười cười rồi nói, anh đưa tay kéo cô vào lòng mình.
Anh có chút tham lam, không nỡ buông ra. Khắp chóp mũi đều là mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, thấm vào ruột gan.
“Đột nhiên anh trở nên đẹp trai khiến cho em có chút không thích ứng được.”
Hứa Trúc Linh chu môi, lại còn có chút không vui.”
“Từ xưa tới nay, người có vẻ người đẹp mắt đều không phải là hạng tầm thường!”
“Anh là đàn ông!”
“Đàn ông lại càng ghê gớm hơn! Phụ nữ có bề ngoài đẹp còn có thể tha thứ, đàn ông mà đẹp thì chính là đạo trời không tha! Anh càng đẹp thì càng dễ thu ong hút bướm… Em… em còn chưa tới tuổi kết hôn, cũng chẳng giữ anh được.” Hứa Trúc Linh nói với vẻ lo lắng.
Cố Thành Trung nghe thế thì không biết nên khóc hay nên cười.
Những cô gái khác luôn hi vọng người yêu của mình đẹp trai giàu có, nhưng cô thì lại ngược lại, muốn anh càng xấu càng an toàn.
“Em đang ghen đó à?”
“Không có.”
Hứa Trúc Linh thì thầm.
“Cô nhóc này, nếu anh không những trở nên đẹp trai mà còn trở nên có tiền nữa thì em sẽ làm như thế nào?”
“Đẹp trai nhà giàu theo đúng nghĩa?”
“Ừ, em sẽ làm sao?” Cố Thành Trung nhìn về phía cô với vẻ hứng thú rồi hỏi.
“Vậy phải xem anh giàu tới cỡ nào.” “Ngày mai là em biết rồi.”
Giữa trưa hôm sau, Hứa Trúc Linh ăn cơm với Bạch Minh Châu. Tối qua cô ấy say rượu nên nhức đầu cả một đêm, Nguyên Doanh đã xin nghĩ giúp Bạch Minh Châu.
Vậy nên cô ấy mới ngủ tới tận trưa, bây giờ mới ăn chút gì đó.
Tivi treo trên tường đang phát tin tức, đúng lúc liên quan tới tập đoàn J&c.
“Thân phận của người phụ trách tập đoàn J&C ở nước ngoài vẫn luôn rất bí ẩn. Không ngờ rằng hôm nay quản lý cấp cao của tập đoàn đột nhiên mở một buổi trình họp báo một cách vội vã. Người phụ trách bí ẩn này cũng đã xuất hiện dưới mắt công chúng.”
“Bây giờ phóng viên của đài chúng ta đã xuất hiện ở hiện trường buổi họp báo. Còn ba phút nữa là bắt đầu buổi họp báo.”
Ba phút trôi qua rất nhanh, buổi họp báo chính thức kéo màn.
Vậy mà Hứa Trúc Linh lại thấy Khương
Anh Tùng và Cố Thành Trung trên tivi.
Khương Anh Tùng mở đường, mấy thành viên hội đồng quản trị lớn tuổi cũng đi bên cạnh Cố Thành Trung, cho tới khi anh ngồi vững vào vị trí cao nhất ở giữa.
Trên bảng tên viết rõ ràng mấy chữ: “CEO, Cố Thành Trung.”
Hứa Trúc Linh trợn mắt há mồm, Bạch Minh Châu ngồi bên cạnh vẫn luôn bám víu lấy tay cô rồi hét.
“Mẹ ơi, chồng chưa cưới của cậu trâu bò thật đấy.”
Hứa Trúc Linh vẫn còn đang hoang mang, cô vẫn chưa phản ứng lại kịp.
Phóng viên đã bắt đầu truy hỏi kế hoạch phát triển của tập đoàn J&C. Bọn họ rất muốn biết sự phát triển của J&C có thể xung đột với tập đoàn nhà họ Cố không.
Cố Thành Trung cười rồi trả lời, nụ cười của anh khiến cho một đám người điên đảo.
Cuối cùng thì đám phóng viên càng quan tâm đến vấn đề tình cảm của Cố Thành Trung hơn.
Microphone không ngừng được đưa tới, phóng viên tranh nhau hỏi: “Anh Trung, trước đó những lời đồn về anh ở bên ngoài vẫn luôn tràn ngập ý xấu. Không ngờ rằng bây giờ chân tướng sự thật đã bày ra trước mắt, tôi tin rằng có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh. Anh có thể nói về tiêu chuẩn hay hình mẫu lý tưởng của mình không?”
“Tôi đã có người mình thích rồi, không cần mọi người phải lo lắng.”
“Vậy có thể để lộ một chút tin tức về người đó không? Chúng tôi rất muốn biết là cô gái nhà ai mà có thể giữ được trái tim của anh Trung như thế.”
“Xin lỗi, bây giờ còn chưa phải lúc. Sau này nếu gặp được cơ hội thích hợp thì chúng tôi sẽ công khai.”
Buổi họp báo rất dài, nhưng Cổ Thành Trung xuất hiện rất ít. Từ lúc anh xuất hiện cho tới lúc rời đi cũng chỉ vẻn vẹn có mười phút mà thôi.
Những chuyện khác đều là Khương Anh Tùng và hội đồng quản trị thay nhau trả lời.
Sau khi Cố Thành Trung đi thì Bạch Minh Châu gõ đầu Hứa Trúc Linh.
“Đây là người đàn ông nghèo khó, thu nhập một tháng mấy hai mươi triệu mà cậu nói đấy à?”
“Hai mươi mấy triệu là đã nhiều lắm rồi.”
“Mẹ nó, cậu chọc tớ đúng không, hai mươi mấy triệu có thể nhiều hơn hai trăm triệu, hai tỷ thậm chí là hai mươi tỷ không? Không phải là Cổ Thành Trung không được người lớn thích sao? Sao anh ta có thể lắc mình biến thành CEO của tập đoàn lớn như thế hả? Mẹ ơi, anh ta lại còn là lãnh đạo trực tiếp của tớ, vậy mà chẳng thèm chăm sóc ngó chừng tớ chút nào cả. Tớ xin nghỉ phép có một lần mà lại trừ toàn bộ tiền thưởng của tớ. Quá vô nhân tính.”
“Bạch Minh Châu, có phải là tớ đang nằm mơ hay không. Cậu mau cấu tớ một cái, dạo này tớ luôn cảm thấy đầu óc mình không được tốt cho lắm.”
Bạch Minh Châu nghe thế thì đưa tay vỗ đầu Hứa Trúc Linh với vẻ không vui.
Hứa Trúc Linh đau tới nỗi cắn răng trợn mắt, mặt cô nhăn lại.
“Bây giờ tỉnh táo hơn chưa?”
“Minh Châu, người trong tivi lúc nãy là chồng chưa cưới của tớ đúng không?”
“Không thể sai được.”
Bây giờ Hứa Trúc Linh mới phản ứng lại kịp. Hóa ra những lời mà Cố Thành Trung nói tối hôm qua là ý này.
Cố Thành Trung chẳng phải là người nghèo gì, mà là cao giàu đẹp tàng hình.
Bây giờ trong óc Hứa Trúc Linh đang hiện lên dáng vẻ mình làm bà chủ nhà giàu.
Trên người mặc áo dài, bọc một cái khăn lông chồn, đeo nhẫn kim cương khảm ngọc, trên cổ mang một sợi dây chuyền trân châu, sau đó xách ví đi đánh bài.
Nói không chừng còn uống một ly rượu vang đỏ, hút thuốc dành cho phụ nữ.
Hứa Trúc Linh nghĩ một hồi… cảm thấy rất thần kỳ.
Cả buổi chiều hôm đó Hứa Trúc Linh đều cảm thấy người mình muốn bay lên.
Cô có một loại cảm giác không quá chân thật, như tất cả đều là mơ vậy.
Thậm chí cô còn không thể nghe được bất cứ câu gì mà giáo viên nói.
Đột nhiên Cố Thành Trung trở nên hoàn hảo như thế, mà mình vẫn còn là một cô nhóc ngây ngốc. Chênh lệch quá lớn, khiến cô sắp không thở nỗi.
Trước kia Hứa Trúc Linh nghĩ rằng mình vẫn có thể xứng đôi với Cố Thành Trung, chỉ cần anh đối xử tốt với cô thì cô có thể không rời không bỏ.
Nhưng bây giờ… Hứa Trúc Linh đã bắt đầu nghi ngờ bản thân, cô hận không thể trực tiếp nổ tung cho đỡ mệt lòng.
Đàn ông mà có tiền sẽ trở nên hư đốn, chứ đừng nói gì là người đàn ông vừa có tiền vừa có tài vừa có vẻ bề ngoài.
Tối đó Hứa Trúc Linh vẫn đi quán bar làm thêm như thường lệ. Nhưng cô không thể nào tập trung được, thậm chí còn làm vỡ mấy ly rượu.
Chị Hạnh không thể nhìn tiếp được nữa, chị ta bảo Hứa Trúc Linh quay về nghĩ ngơi, miễn cho không cẩn thận mà làm mình bị thương.
Hứa Trúc Linh ngơ ngơ ngác ngác đi về, nhưng cô đứng ở cổng không dám đi vào. Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Tổ mùa hè vẫn có chút gió, mà cô ăn mặc rất mỏng manh.
Cố Thành Trung về muộn, anh thấy cô nhóc Hứa Trúc Linh đang đứng run rẩy trong gió. Cố Thành Trung vội vàng xuống xe đi tới trước mặt cô rồi đắp áo khoác của mình lên người cô.”
“Sao em lại đứng ngoài mà không vào nhà.”
“Em sợ.” Hứa Trúc Linh nói nhỏ, cô có chút không kiên trì được nữa mà tựa đầu vào lồng ngực anh rồi lâm vào hôn mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.