Chương 879
Như Ý
27/07/2021
Người kia đến gần cô mới nhận ra có gì đó không đúng.
Mùi rượu nồng nặc!
Cô lập tức nhạy bén xoay người nhìn lại ngã vào lông ngực bền chắc ấm áp, cô bị ôm chặt cứng.
Là Cố Thành Trung, anh uống rượu?
Không phải trước khi ra ngoài vẫn bình thường sao? Sao trở về lại biến thành như vậy?
“Cố Thành Trung.”
Cô muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm chặt.
“Đừng động, để cho anh ôm em một lát”
“Đã… đã xảy ra chuyện gì sao?”
mất đi tín ngưỡng là chuyện đáng sợ cỡ nào không? Mà hôm nay anh đã mất rồi”
Giọng anh khàn khàn, từng chữ bi thương.
Anh rất ít khi hiểu hiện vẻ yếu ớt ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn là ngọn núi Thái Sơn sừng sững không ngã ở trước mặt che mưa chắn gió cho cô.
Còn lần này anh đang tìm cô làm cảng tránh gió, tìm cô bảo vệ anh.
Trái tim Hứa Trúc Linh đau đớn.
Anh khí phách hăng hái khiến người ta ngưỡng mộ.
Nhưng lúc chật vật lại níu chặt trái tim người khác.
Anh là người chảy máu cũng không rơi nước mắt, dù có bị thương nghiêm trọng và chảy nhiều máu hơn nữa cũng chỉ cau mày mà không kêu đau.
Nhưng hôm nay…
Anh chật vật giống như một binh lính trốn trại bị đánh tơi bời, anh uống đến khắp người toàn mùi rượu, ôm cô thật chặt tìm kiếm sự an ủi.
Điều duy nhất cô có thể làm là ở cùng anh, chia sẻ niềm vui nỗi buồn, trở thành nơi để anh tỏ bày.
Bởi vì cô biết trừ mình ra thì anh không tìm được ai khác để nói ra nỗi lòng.
Bọn họ trở thành người thân nhất của nhau, có thể nói chuyện thoải mái.
Cô không nói lời nào mà trở tay ôm anh thật chặt, cô cũng không nhớ lần trước anh yếu thế là lúc nào. . Bạn có biết trang truyện ( trùmtr uyện.o rg )
Đã gần ba năm nhưng lúc cô nhìn thấy anh chật vật chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đàn ông dù cho có kiên cường cũng sẽ có một mặt yếu ớt.
Cố Thành Trung ôm cô thật lâu, cuối cùng tỉnh táo lại, anh nói: “Dáng vẻ này của anh có dọa đến em không?”
“Không, em phơi một ít hoa hồng, anh có muốn uống trà hoa giải rượu không?”
Cô dịu dàng nói, chải vuốt nội tâm bị thương của anh.
“Được, uống nhiều rượu vậy cũng nên giải.”
Bọn họ đến đình nghỉ mát ngồi xuống chỗ bàn tròn nhỏ, cô pha trà cho anh.
“Bên anh hai… đã xảy ra chuyện sao?”
Cô cẩn thận hỏi.
Từ trước đến nay tín ngưỡng của anh luôn là Cố Thiện Linh.
Cho dù anh bền chắc không thể vỡ nổi và là người khổng lồ cao không thể chạm trong lòng người khác.
Nhưng Hứa Trúc Linh quen thuộc anh lại biết anh cũng có người khổng lồ tận sâu trong lòng, người đó không có công tích vĩ đại nhưng lại năm ẩn trong trái tim anh.
Anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh hai, cho dù đó là ruồng bỏ cô.
Mùi rượu nồng nặc!
Cô lập tức nhạy bén xoay người nhìn lại ngã vào lông ngực bền chắc ấm áp, cô bị ôm chặt cứng.
Là Cố Thành Trung, anh uống rượu?
Không phải trước khi ra ngoài vẫn bình thường sao? Sao trở về lại biến thành như vậy?
“Cố Thành Trung.”
Cô muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm chặt.
“Đừng động, để cho anh ôm em một lát”
“Đã… đã xảy ra chuyện gì sao?”
mất đi tín ngưỡng là chuyện đáng sợ cỡ nào không? Mà hôm nay anh đã mất rồi”
Giọng anh khàn khàn, từng chữ bi thương.
Anh rất ít khi hiểu hiện vẻ yếu ớt ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn là ngọn núi Thái Sơn sừng sững không ngã ở trước mặt che mưa chắn gió cho cô.
Còn lần này anh đang tìm cô làm cảng tránh gió, tìm cô bảo vệ anh.
Trái tim Hứa Trúc Linh đau đớn.
Anh khí phách hăng hái khiến người ta ngưỡng mộ.
Nhưng lúc chật vật lại níu chặt trái tim người khác.
Anh là người chảy máu cũng không rơi nước mắt, dù có bị thương nghiêm trọng và chảy nhiều máu hơn nữa cũng chỉ cau mày mà không kêu đau.
Nhưng hôm nay…
Anh chật vật giống như một binh lính trốn trại bị đánh tơi bời, anh uống đến khắp người toàn mùi rượu, ôm cô thật chặt tìm kiếm sự an ủi.
Điều duy nhất cô có thể làm là ở cùng anh, chia sẻ niềm vui nỗi buồn, trở thành nơi để anh tỏ bày.
Bởi vì cô biết trừ mình ra thì anh không tìm được ai khác để nói ra nỗi lòng.
Bọn họ trở thành người thân nhất của nhau, có thể nói chuyện thoải mái.
Cô không nói lời nào mà trở tay ôm anh thật chặt, cô cũng không nhớ lần trước anh yếu thế là lúc nào. . Bạn có biết trang truyện ( trùmtr uyện.o rg )
Đã gần ba năm nhưng lúc cô nhìn thấy anh chật vật chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Đàn ông dù cho có kiên cường cũng sẽ có một mặt yếu ớt.
Cố Thành Trung ôm cô thật lâu, cuối cùng tỉnh táo lại, anh nói: “Dáng vẻ này của anh có dọa đến em không?”
“Không, em phơi một ít hoa hồng, anh có muốn uống trà hoa giải rượu không?”
Cô dịu dàng nói, chải vuốt nội tâm bị thương của anh.
“Được, uống nhiều rượu vậy cũng nên giải.”
Bọn họ đến đình nghỉ mát ngồi xuống chỗ bàn tròn nhỏ, cô pha trà cho anh.
“Bên anh hai… đã xảy ra chuyện sao?”
Cô cẩn thận hỏi.
Từ trước đến nay tín ngưỡng của anh luôn là Cố Thiện Linh.
Cho dù anh bền chắc không thể vỡ nổi và là người khổng lồ cao không thể chạm trong lòng người khác.
Nhưng Hứa Trúc Linh quen thuộc anh lại biết anh cũng có người khổng lồ tận sâu trong lòng, người đó không có công tích vĩ đại nhưng lại năm ẩn trong trái tim anh.
Anh có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh hai, cho dù đó là ruồng bỏ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.