Chương 942
Như Ý
31/08/2021
Thần kinh của anh cũng rất căng thẳng, thậm chí anh còn gọi điện cho Khương Anh Tùng tới vì chuyện này, dù sao thì Lâm Thanh Huyền cũng mới sinh con không lâu nên có thể rút kinh nghiệm được.
“Thưa anh, tôi hiểu rất rõ cảm xúc của anh, lúc đó tôi cũng như vậy, hồi hộp chân tay luống cuống đến mức tim như muốn nhảy lên cổ họng, nhất là khi cùng vào phòng sinh, nhìn thấy cô ấy đau chết đi sống lại, kêu la thảm thiết, tôi chỉ hận không thể thay cô ấy chịu đựng…”
ừng có nói những chuyện thừa thãi với tôi, mau nói cho tôi biết phải làm sao bây giờ? Tôi không thể bối rối, nếu không Trúc Linh sẽ mất đi chỗ dựa, cậu cứ trực tiếp nói cho tôi làm thế nào mới có thể bình tĩnh lại đây?”
Cố Thành Trung ra lệnh, tay cầm cốc nước cũng run run.
Ly nước lắc qua lắc lại không đưa tới miệng được, anh chưa bao giờ lo lắng như vậy!
Khương Anh Tùng nghe vậy thì nhíu mày bằng vẻ khó xử rồi nói: “Chuyện này… Hay là khi cô Linh sinh, anh cứ trực tiếp yêu cầu bác sĩ tiêm cho anh một mũi an thần, đến khi thuốc hết tác dụng thì đứa bé cũng khóc oa oa chào đời rồi…”
Anh ta còn chưa nói xong mà Cố Thành Trung đã ném một quyển sách tới. Khương Anh Tùng tránh được một cách dễ dàng.
“Cậu đừng có trốn, cậu vừa nói cái biện pháp vô tích sự gì vậy? Sao tôi có thể không vào phòng sinh được hả? Nếu tôi không vào thì cô ấy sẽ sợ hãi như thế nào đây?”
“Chuyện này… Nếu vậy thì tôi cũng không còn cách nào nữa đâu. Ai có thể tỉnh táo trong mấy chuyện sinh con như thế này được chứ, anh cũng chỉ là người bình thường mà tôi cũng thế, sức chịu đựng chỉ có giới hạn thôi mà” Khương Anh Tùng nói bằng giọng vô tội.
“Thôi bỏ đi, gọi cậu sang đây cũng chỉ vô dụng thôi. Cậu mau gọi bác sĩ khoa sản tới đây cho tôi đi, tốt nhất là gọi cái vị bác sĩ trong truyền thuyết gì đó nhé.”
“Vâng”
Vị bác sĩ khoa sản đó là người nước ngoài, anh ta phải ngồi máy bay mười mấy giờ đồng hồ, vượt qua đại dương và mấy quốc gia mới có thể đến nơi. Anh ta bị say máy bay nên cả đời cũng chưa từng rời khỏi thành phố mình sống một lần nào cả, vì được mời nên hai ngày nay anh ta mới ra khỏi thành phố của mình.
Sau khi xuống máy bay thì anh ta đã nôn mửa đến mức hôn mê bất tỉnh, phải nằm trên giường mấy ngày rồi, đến bây giờ vẫn chưa khỏe lại.
Khương Anh Tùng đã đưa người tới ngay sau đó, bồi bổ cho anh ta mấy ngày, cuối cùng cũng lấy lại được huyết sắc trên mặt anh ta và anh ta có thể đi bộ bình thường được rồi.
Lúc Cố Thành Trung trông thấy vị bác sĩ kia thì nhíu mày thật chặt: “Đợi chút đã, không phải bác sĩ nữ à?”
“Tôi chưa từng nói là bác sĩ nữ mà?”
“Tên Connie mà lại là nam hả?”
Cố Thành Trung nhíu chặt mày rồi nhìn Khương Anh Tùng bằng ánh mắt như muốn khoét anh ta ra. Bác sĩ Connie lúng túng ho khan rồi nói: “Lúc mẹ tôi sinh tôi thì bế nhầm phải đứa trẻ của nhà khác, mãi một tháng sau mới phát hiện ra và đổi lại. Nhưng bà ấy lại không sửa tên thế nên tên tôi cứ như thế này đấy. Mà kể ra thì… không có luật pháp của bất cứ quốc gia nào quy định đàn ông không được dùng tên Connie đúng không?”
“Để một người đàn ông đỡ đẻ cho vợ của tôi?’ Câu này của anh âm trầm vô cùng.
“Anh Trung, tôi là bác sĩ, mà trong mắt của bác sĩ thì không phân biệt ai là nam ai là nữ đâu. Anh nói như vậy là đang nghi ngờ phẩm chất đạo đức được rèn luyện hàng ngày của tôi đấy.
Tôi đã từng đỡ đẻ cho rất nhiều đứa trẻ rồi, anh phải tin vào y đức của tôi”
“Không phải anh ấy không tin tưởng y đức của anh đâu mà là do não anh ấy ngắn, không chịu được cảnh để cho người đàn ông khác tới gần vợ của mình. Mong anh hiểu và bỏ qua cho anh ấy nhé.”
“Cậu nói ai não ngắn đấy?” Cố Thành Trung gầm lên bằng giọng không vui.
Bây giờ trông anh giống hệt một túi thuốc nổ, chỉ cần chạm nhẹ thôi là cũng có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hoàn toàn không có dáng vẻ chín chắn, trưởng thành, thận trọng như khi ở trước mặt Hứa Trúc Linh nữa.
Thực ra anh vẫn luôn kiềm chế, không dám để cô nhìn thấy sự hốt hoảng và rối ren của bản thân, nhưng dáng vẻ luống cuống ngày hôm nay của anh đều bị Khương Anh Tùng thu trọn vào trong tâm mắt rồi.
“Anh thực sự có thể đảm bảo rằng vợ con tôi sẽ được an toàn đúng không?”
“Tôi đã xem qua báo cáo khám thai của cô ấy rồi, mặc dù cơ thể người mẹ có hơi gầy yếu, cộng thêm tính khí thất thường gần đây ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến thai nhi nhưng cả mẹ và con đều có thể được coi là tương đối an toàn”
“Nhưng bác sĩ như chúng tôi thì không thể nói nhiều lời được bởi đây là hành vi vô trách nhiệm đối với bệnh nhân của mình. Tôi chỉ có thể nói là sẽ không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn đến chín phần mười luôn đấy. Dù sao thì tôi cũng đã từng đỡ đẻ rất nhiều lần rồi mà’
“Thưa anh, tôi hiểu rất rõ cảm xúc của anh, lúc đó tôi cũng như vậy, hồi hộp chân tay luống cuống đến mức tim như muốn nhảy lên cổ họng, nhất là khi cùng vào phòng sinh, nhìn thấy cô ấy đau chết đi sống lại, kêu la thảm thiết, tôi chỉ hận không thể thay cô ấy chịu đựng…”
ừng có nói những chuyện thừa thãi với tôi, mau nói cho tôi biết phải làm sao bây giờ? Tôi không thể bối rối, nếu không Trúc Linh sẽ mất đi chỗ dựa, cậu cứ trực tiếp nói cho tôi làm thế nào mới có thể bình tĩnh lại đây?”
Cố Thành Trung ra lệnh, tay cầm cốc nước cũng run run.
Ly nước lắc qua lắc lại không đưa tới miệng được, anh chưa bao giờ lo lắng như vậy!
Khương Anh Tùng nghe vậy thì nhíu mày bằng vẻ khó xử rồi nói: “Chuyện này… Hay là khi cô Linh sinh, anh cứ trực tiếp yêu cầu bác sĩ tiêm cho anh một mũi an thần, đến khi thuốc hết tác dụng thì đứa bé cũng khóc oa oa chào đời rồi…”
Anh ta còn chưa nói xong mà Cố Thành Trung đã ném một quyển sách tới. Khương Anh Tùng tránh được một cách dễ dàng.
“Cậu đừng có trốn, cậu vừa nói cái biện pháp vô tích sự gì vậy? Sao tôi có thể không vào phòng sinh được hả? Nếu tôi không vào thì cô ấy sẽ sợ hãi như thế nào đây?”
“Chuyện này… Nếu vậy thì tôi cũng không còn cách nào nữa đâu. Ai có thể tỉnh táo trong mấy chuyện sinh con như thế này được chứ, anh cũng chỉ là người bình thường mà tôi cũng thế, sức chịu đựng chỉ có giới hạn thôi mà” Khương Anh Tùng nói bằng giọng vô tội.
“Thôi bỏ đi, gọi cậu sang đây cũng chỉ vô dụng thôi. Cậu mau gọi bác sĩ khoa sản tới đây cho tôi đi, tốt nhất là gọi cái vị bác sĩ trong truyền thuyết gì đó nhé.”
“Vâng”
Vị bác sĩ khoa sản đó là người nước ngoài, anh ta phải ngồi máy bay mười mấy giờ đồng hồ, vượt qua đại dương và mấy quốc gia mới có thể đến nơi. Anh ta bị say máy bay nên cả đời cũng chưa từng rời khỏi thành phố mình sống một lần nào cả, vì được mời nên hai ngày nay anh ta mới ra khỏi thành phố của mình.
Sau khi xuống máy bay thì anh ta đã nôn mửa đến mức hôn mê bất tỉnh, phải nằm trên giường mấy ngày rồi, đến bây giờ vẫn chưa khỏe lại.
Khương Anh Tùng đã đưa người tới ngay sau đó, bồi bổ cho anh ta mấy ngày, cuối cùng cũng lấy lại được huyết sắc trên mặt anh ta và anh ta có thể đi bộ bình thường được rồi.
Lúc Cố Thành Trung trông thấy vị bác sĩ kia thì nhíu mày thật chặt: “Đợi chút đã, không phải bác sĩ nữ à?”
“Tôi chưa từng nói là bác sĩ nữ mà?”
“Tên Connie mà lại là nam hả?”
Cố Thành Trung nhíu chặt mày rồi nhìn Khương Anh Tùng bằng ánh mắt như muốn khoét anh ta ra. Bác sĩ Connie lúng túng ho khan rồi nói: “Lúc mẹ tôi sinh tôi thì bế nhầm phải đứa trẻ của nhà khác, mãi một tháng sau mới phát hiện ra và đổi lại. Nhưng bà ấy lại không sửa tên thế nên tên tôi cứ như thế này đấy. Mà kể ra thì… không có luật pháp của bất cứ quốc gia nào quy định đàn ông không được dùng tên Connie đúng không?”
“Để một người đàn ông đỡ đẻ cho vợ của tôi?’ Câu này của anh âm trầm vô cùng.
“Anh Trung, tôi là bác sĩ, mà trong mắt của bác sĩ thì không phân biệt ai là nam ai là nữ đâu. Anh nói như vậy là đang nghi ngờ phẩm chất đạo đức được rèn luyện hàng ngày của tôi đấy.
Tôi đã từng đỡ đẻ cho rất nhiều đứa trẻ rồi, anh phải tin vào y đức của tôi”
“Không phải anh ấy không tin tưởng y đức của anh đâu mà là do não anh ấy ngắn, không chịu được cảnh để cho người đàn ông khác tới gần vợ của mình. Mong anh hiểu và bỏ qua cho anh ấy nhé.”
“Cậu nói ai não ngắn đấy?” Cố Thành Trung gầm lên bằng giọng không vui.
Bây giờ trông anh giống hệt một túi thuốc nổ, chỉ cần chạm nhẹ thôi là cũng có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hoàn toàn không có dáng vẻ chín chắn, trưởng thành, thận trọng như khi ở trước mặt Hứa Trúc Linh nữa.
Thực ra anh vẫn luôn kiềm chế, không dám để cô nhìn thấy sự hốt hoảng và rối ren của bản thân, nhưng dáng vẻ luống cuống ngày hôm nay của anh đều bị Khương Anh Tùng thu trọn vào trong tâm mắt rồi.
“Anh thực sự có thể đảm bảo rằng vợ con tôi sẽ được an toàn đúng không?”
“Tôi đã xem qua báo cáo khám thai của cô ấy rồi, mặc dù cơ thể người mẹ có hơi gầy yếu, cộng thêm tính khí thất thường gần đây ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến thai nhi nhưng cả mẹ và con đều có thể được coi là tương đối an toàn”
“Nhưng bác sĩ như chúng tôi thì không thể nói nhiều lời được bởi đây là hành vi vô trách nhiệm đối với bệnh nhân của mình. Tôi chỉ có thể nói là sẽ không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn đến chín phần mười luôn đấy. Dù sao thì tôi cũng đã từng đỡ đẻ rất nhiều lần rồi mà’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.