Chương 97
Như Ý
28/04/2021
Hứa Trúc Linh biết cô gái này, cô ấy tên là Lê Minh Nguyệt, bề ngoài rất xinh đẹp, lại còn dịu dàng động lòng người. Chỉ riêng bộ tài vụ đã có mấy người đàn ông thích cô ấy chứ đừng nói gì là cả công ty. Bạch Minh Châu còn nói nội bộ tập đoàn có một cuộc tuyển chọn sắc đẹp. Lê Minh Nguyệt cũng có ở đó.
Hứa Trúc Linh là phụ nữ mà còn cảm thấy Lê Minh Nguyệt rất đẹp. Cô ấy thật sự rất đẹp.
Lê Minh Nguyệt ngượng ngùng nhìn Cố Thành Trung rồi liếc mắt đưa tình, cô ta nói với vẻ nũng nịu: “Chủ tịch Trung, cảm ơn hôm qua anh đã cứu em.”
“Tôi chỉ phụ trách đưa cô tới bệnh viện mà thôi. Người cứu cô là bác sĩ Doanh, cô nên cảm ơn cậu ấy thì hơn.”
“Lát nữa em sẽ đi cảm ơn bác sĩ Doanh sau. Em muốn đến cảm ơn anh trước, thuận tiện nói cho anh nghe vài lời trong lòng.”
“Cô muốn nói với tôi cái gì?”
“Chủ tịch Trung… em thích anh. Nghe nói anh độc thân nên em muốn theo đuổi anh.
“Không cần, cô không theo đuổi được tôi đâu.”
Cổ Thành Trung trực tiếp nói thẳng.
“Chủ tịch Trung, anh không cần phải trả lời em ngay. Em sẽ từ từ cố gắng, mong anh cho em một cơ hội.” Lê Minh Nguyệt vội vàng nói.
“Xin lỗi, tôi không có cơ hội để cho. Cô có thể tới chỗ bác sĩ Doanh.”
Cổ Thành Trung nói một cách bình thản.
Lê Minh Nguyệt thấy anh tuyệt tình như thế thì không khỏi hạ quyết tâm.
Cô ta trực tiếp đi vào, Cố Thành Trung thậm chí còn không kịp ngăn lại.
Cô ta vội vàng đóng cửa rồi sau đó.
Vậy mà Lê Minh Nguyệt lại cởi bỏ áo khoác ngoài ra.
Bên trong không mặc gì cả.
Hứa Trúc Linh ở bên trong nghẹn họng nhìn trân trối. Cô bị sự to gan của Lê Minh Nguyệt dọa sợ, cô ta cũng đã dốc hết vốn liếng rồi.
Trời ơi.
Dáng người của cô gái này tốt quá. Da trắng chân dài, trước sau đều vểnh.
Dáng người cân xứng, không có một chút thịt thừa.
Ngũ quan xinh xắn, da mịn màng, cứ như là tác phẩm của thiên nhiên.
Nếu Hứa Trúc Linh là đàn ông thì chắc chắn cô sẽ xông lên.
Nhưng đàn ông của cô bất lực! Cô gái này uổng công rồi. Cố Thành Trung nhíu mày, trong đôi mắt đen như mực của anh có chút tức giận.
Lê Minh Nguyệt không hiểu, cô ta cũng không muốn để ý tới, bởi vì cô ta đã chọn một con đường không lối về.
Lê Minh Nguyệt hít sâu một hơi, ngực phập phồng lên xuống.
Hứa Trúc Linh cảm thấy trán mình nóng lên, có hai hàng nước nóng chảy ra. Cô vội vàng sờ xuống mũi mình, phát hiện mình chảy máu mũi rồi.
Lửa này bốc cũng mãnh liệt quá đi!
“Đây chính là thù lao mà em dùng để cảm ơn ơn cứu mạng của chủ tịch Trung. Em bằng lòng dùng cơ thể của mình làm cái giá. Chủ tịch Trung… em là lần đầu tiên.”
Lê Minh Nguyệt cắn môi rồi cố gắng nói ra.
Bất cứ người đàn ông nào đều chẳng thể kháng cự tấm thân xử nữ.
Chỉ cần Cổ Thành Trung là đàn ông thì cô ta không tin anh sẽ không quỳ lạy dưới váy của cô ta.
Cố Thành Trung nhìn từ trên xuống dưới một chút. Ánh mắt của anh như mũi kim đâm xuyên qua người Lê Minh Nguyệt.
Mặc dù trong phòng có điều hóa không khí nhưng cô ta vẫn cảm thấy lạnh.
Cô ta cũng không phải là loại người vô liêm sỉ, đây là lần đầu tiên làm chuyện này.
Cố Thành Trung mãi vẫn chưa trả lời đã khiến cho Lê Minh Nguyệt có chút xấu hổ.
Chẳng lẽ anh thích càng chủ động hơn ư?
Lê Minh Nguyệt lấy hết can đảm đi lên trước, muốn đến gần cơ thể Cố Thành Trung. Nhưng anh lại lui về sau một bước mà tránh đi.
Anh khôi phục lại sự bình thản, sâu trong đôi mắt là sự lạnh nhạt.
Trong giọng nói của anh không hề có một chút tình cảm nào, giống như là vừa vớt từ nước đá lên vậy.
“Sao? Tập đoàn J&C phát lương cho cô không đủ để cô mua đồ à?”
“Cái gì…”
Lê Minh Nguyệt mở to mắt ra, chẳng lẽ Cố Thành Trung là người không hiểu tình cảm như thế này ư?
Hay là anh đang cố ý làm khó chính mình, sợ chính mình còn có chiêu cuối?
Cô ta nói: “Anh Trung, em không mang theo bút ghi âm hay là máy quay gì đâu. Em chỉ là thích anh một cách đơn thuần, muốn tặng lần đầu tiên của mình cho người tài giỏi như anh. Sau này em cũng sẽ không dùng chuyện này để uy hiếp anh. Sau chuyện này em sẽ tự động từ chức, anh cũng không cần phải lo lắng.”
“Cô có hứng thú với tôi à?”
Cố Thành Trung nói một cách hăng hái.
“Đúng thế, chủ tịch Trung phù hợp với hình tượng người đàn ông hoàn hảo trong lòng em.”
“Nhưng tôi không có hứng thú với cô.” Cổ Thành Trung nói một cách vô tình.
Lê Minh Nguyệt trừng to mắt, cô ta có chút nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Cô ta xinh đẹp, dáng người tốt, lại tự mình đưa đến cửa, sao lại có người sẽ từ chối chứ.
“Chủ tịch Trung… anh đang đùa em đúng không?”
Giọng nói của Lê Minh Nguyệt có chút phát run.
“Cô tự tin về bản thân lắm đúng không? Tôi thích ăn chay, kiêng mặn và dầu mỡ. Cho dù cô có không đệ đơn từ chức thì tập đoàn của tôi cũng không chứa nổi người như cô.”
Mặt của Lê Minh Nguyệt đỏ rực, bởi vì chịu nhục nhã.
Đã bị từ chối thì chớ, lại còn bị đuổi việc.
Cái gì mà ăn chay, kiêng dầu mỡ chứ. Rõ ràng là lừa người.
Lê Minh Nguyệt khoác áo vào rồi nói: “Người ta đồn rằng chủ tịch Trung không thích phụ nữ, xem ra là thật. Chẳng lẽ chủ tịch Trung thích đàn ông ư?”
Lê Minh Nguyệt nói thẳng, dù sao cũng đã bị đuổi rồi.
“Tôi không có thừa nhận. Cô cũng đừng đi tới chỗ bác sĩ Doanh nữa, lát nữa tôi còn tìm cậu ta có việc.”
Cố Thành Trung nói một cách thản nhiên.
Lê Minh Nguyệt nghe thấy thế thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Tối qua Lê Minh Nguyệt và bác sĩ Doanh tắm nước nóng chung, hai người còn đồng thời chạy tới. Chẳng lẽ… hai người có cái gì mờ ám ư.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm phiền đâu.”
Lê Minh Nguyệt thất bại mà về. Hứa Trúc Linh nghe thế thì lòng nóng như lửa đốt.
Cố Thành Trung nói vậy chắc chắn sẽ khiến cho Lê Minh Nguyệt hiểu nhầm. Cô ta vừa về thì tin tức Cố Thành Trung thích đàn ông cũng sẽ truyền khắp thành phố này.
Cổ Thành Trung là đồ ngốc ư, lại còn phạm phải sai lầm cấp thấp này.
Hứa Trúc Linh thấy Lê Minh Nguyệt đi xa rồi thì mới chạy ra và nói.
“Cố Thành Trung, có phải là anh hồ đồ rồi không, anh cố ý khiến người ta hiểu nhầm làm gì?”
“Sao em lại biến thành thế này?” Cố Thành Trung nhíu mày.
Mũi của Hứa Trúc Linh đang không ngừng chảy máu, có chặn cũng không chặn được.
Anh vội vàng đưa cô vào nhà vệ sinh rồi rửa sạch cho cô. Để cô ngẩng đầu lên.
“Anh còn chẳng có phản ứng lớn như thế. Một người con gái như em sao lại còn chảy máu mũi hả?”
“Dáng người quá nóng bỏng, không cẩn thận thế là nóng trong người rồi.”
Anh không bình thường nhưng em bình thường lắm đó. Chỉ cần là người bình thường thì chắc chắn sẽ có phản ứng.
Hứa Trúc Linh nói thầm trong lòng.
Cố Thành Trung có chút dở khóc dở cười, cô nhóc này chẳng có chút định lực nào cả.
Vất vả lắm máu mới ngừng chảy. Cô nói đến chuyện chính: “Cố Thành Trung, anh nhất định phải tìm người chặn miệng Lê Minh Nguyệt lại. Cô ta sẽ nói lung tung đó!”
“Anh sợ cô ta sẽ không nói lung tung.” Hứa Trúc Linh có chút không hiểu nổi.
“Từ lúc anh khôi phục gương mặt thật thì có không ít người tìm tới. Vì ngăn chặn phiền phức thì cứ để người ngoài cho rằng anh là người đồng tính, không phải rất tốt à? Như thế cũng có thể miễn cho em ngày nào cũng lo lắng anh bị người ta cướp đi.”
“Anh cố ý à?”
“Không thì sao chứ?”
Cố Thành Trung nhướng mày rồi nói: “Hi sinh này có phải là lớn lắm đúng không?”
Hứa Trúc Linh là phụ nữ mà còn cảm thấy Lê Minh Nguyệt rất đẹp. Cô ấy thật sự rất đẹp.
Lê Minh Nguyệt ngượng ngùng nhìn Cố Thành Trung rồi liếc mắt đưa tình, cô ta nói với vẻ nũng nịu: “Chủ tịch Trung, cảm ơn hôm qua anh đã cứu em.”
“Tôi chỉ phụ trách đưa cô tới bệnh viện mà thôi. Người cứu cô là bác sĩ Doanh, cô nên cảm ơn cậu ấy thì hơn.”
“Lát nữa em sẽ đi cảm ơn bác sĩ Doanh sau. Em muốn đến cảm ơn anh trước, thuận tiện nói cho anh nghe vài lời trong lòng.”
“Cô muốn nói với tôi cái gì?”
“Chủ tịch Trung… em thích anh. Nghe nói anh độc thân nên em muốn theo đuổi anh.
“Không cần, cô không theo đuổi được tôi đâu.”
Cổ Thành Trung trực tiếp nói thẳng.
“Chủ tịch Trung, anh không cần phải trả lời em ngay. Em sẽ từ từ cố gắng, mong anh cho em một cơ hội.” Lê Minh Nguyệt vội vàng nói.
“Xin lỗi, tôi không có cơ hội để cho. Cô có thể tới chỗ bác sĩ Doanh.”
Cổ Thành Trung nói một cách bình thản.
Lê Minh Nguyệt thấy anh tuyệt tình như thế thì không khỏi hạ quyết tâm.
Cô ta trực tiếp đi vào, Cố Thành Trung thậm chí còn không kịp ngăn lại.
Cô ta vội vàng đóng cửa rồi sau đó.
Vậy mà Lê Minh Nguyệt lại cởi bỏ áo khoác ngoài ra.
Bên trong không mặc gì cả.
Hứa Trúc Linh ở bên trong nghẹn họng nhìn trân trối. Cô bị sự to gan của Lê Minh Nguyệt dọa sợ, cô ta cũng đã dốc hết vốn liếng rồi.
Trời ơi.
Dáng người của cô gái này tốt quá. Da trắng chân dài, trước sau đều vểnh.
Dáng người cân xứng, không có một chút thịt thừa.
Ngũ quan xinh xắn, da mịn màng, cứ như là tác phẩm của thiên nhiên.
Nếu Hứa Trúc Linh là đàn ông thì chắc chắn cô sẽ xông lên.
Nhưng đàn ông của cô bất lực! Cô gái này uổng công rồi. Cố Thành Trung nhíu mày, trong đôi mắt đen như mực của anh có chút tức giận.
Lê Minh Nguyệt không hiểu, cô ta cũng không muốn để ý tới, bởi vì cô ta đã chọn một con đường không lối về.
Lê Minh Nguyệt hít sâu một hơi, ngực phập phồng lên xuống.
Hứa Trúc Linh cảm thấy trán mình nóng lên, có hai hàng nước nóng chảy ra. Cô vội vàng sờ xuống mũi mình, phát hiện mình chảy máu mũi rồi.
Lửa này bốc cũng mãnh liệt quá đi!
“Đây chính là thù lao mà em dùng để cảm ơn ơn cứu mạng của chủ tịch Trung. Em bằng lòng dùng cơ thể của mình làm cái giá. Chủ tịch Trung… em là lần đầu tiên.”
Lê Minh Nguyệt cắn môi rồi cố gắng nói ra.
Bất cứ người đàn ông nào đều chẳng thể kháng cự tấm thân xử nữ.
Chỉ cần Cổ Thành Trung là đàn ông thì cô ta không tin anh sẽ không quỳ lạy dưới váy của cô ta.
Cố Thành Trung nhìn từ trên xuống dưới một chút. Ánh mắt của anh như mũi kim đâm xuyên qua người Lê Minh Nguyệt.
Mặc dù trong phòng có điều hóa không khí nhưng cô ta vẫn cảm thấy lạnh.
Cô ta cũng không phải là loại người vô liêm sỉ, đây là lần đầu tiên làm chuyện này.
Cố Thành Trung mãi vẫn chưa trả lời đã khiến cho Lê Minh Nguyệt có chút xấu hổ.
Chẳng lẽ anh thích càng chủ động hơn ư?
Lê Minh Nguyệt lấy hết can đảm đi lên trước, muốn đến gần cơ thể Cố Thành Trung. Nhưng anh lại lui về sau một bước mà tránh đi.
Anh khôi phục lại sự bình thản, sâu trong đôi mắt là sự lạnh nhạt.
Trong giọng nói của anh không hề có một chút tình cảm nào, giống như là vừa vớt từ nước đá lên vậy.
“Sao? Tập đoàn J&C phát lương cho cô không đủ để cô mua đồ à?”
“Cái gì…”
Lê Minh Nguyệt mở to mắt ra, chẳng lẽ Cố Thành Trung là người không hiểu tình cảm như thế này ư?
Hay là anh đang cố ý làm khó chính mình, sợ chính mình còn có chiêu cuối?
Cô ta nói: “Anh Trung, em không mang theo bút ghi âm hay là máy quay gì đâu. Em chỉ là thích anh một cách đơn thuần, muốn tặng lần đầu tiên của mình cho người tài giỏi như anh. Sau này em cũng sẽ không dùng chuyện này để uy hiếp anh. Sau chuyện này em sẽ tự động từ chức, anh cũng không cần phải lo lắng.”
“Cô có hứng thú với tôi à?”
Cố Thành Trung nói một cách hăng hái.
“Đúng thế, chủ tịch Trung phù hợp với hình tượng người đàn ông hoàn hảo trong lòng em.”
“Nhưng tôi không có hứng thú với cô.” Cổ Thành Trung nói một cách vô tình.
Lê Minh Nguyệt trừng to mắt, cô ta có chút nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Cô ta xinh đẹp, dáng người tốt, lại tự mình đưa đến cửa, sao lại có người sẽ từ chối chứ.
“Chủ tịch Trung… anh đang đùa em đúng không?”
Giọng nói của Lê Minh Nguyệt có chút phát run.
“Cô tự tin về bản thân lắm đúng không? Tôi thích ăn chay, kiêng mặn và dầu mỡ. Cho dù cô có không đệ đơn từ chức thì tập đoàn của tôi cũng không chứa nổi người như cô.”
Mặt của Lê Minh Nguyệt đỏ rực, bởi vì chịu nhục nhã.
Đã bị từ chối thì chớ, lại còn bị đuổi việc.
Cái gì mà ăn chay, kiêng dầu mỡ chứ. Rõ ràng là lừa người.
Lê Minh Nguyệt khoác áo vào rồi nói: “Người ta đồn rằng chủ tịch Trung không thích phụ nữ, xem ra là thật. Chẳng lẽ chủ tịch Trung thích đàn ông ư?”
Lê Minh Nguyệt nói thẳng, dù sao cũng đã bị đuổi rồi.
“Tôi không có thừa nhận. Cô cũng đừng đi tới chỗ bác sĩ Doanh nữa, lát nữa tôi còn tìm cậu ta có việc.”
Cố Thành Trung nói một cách thản nhiên.
Lê Minh Nguyệt nghe thấy thế thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Tối qua Lê Minh Nguyệt và bác sĩ Doanh tắm nước nóng chung, hai người còn đồng thời chạy tới. Chẳng lẽ… hai người có cái gì mờ ám ư.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm phiền đâu.”
Lê Minh Nguyệt thất bại mà về. Hứa Trúc Linh nghe thế thì lòng nóng như lửa đốt.
Cố Thành Trung nói vậy chắc chắn sẽ khiến cho Lê Minh Nguyệt hiểu nhầm. Cô ta vừa về thì tin tức Cố Thành Trung thích đàn ông cũng sẽ truyền khắp thành phố này.
Cổ Thành Trung là đồ ngốc ư, lại còn phạm phải sai lầm cấp thấp này.
Hứa Trúc Linh thấy Lê Minh Nguyệt đi xa rồi thì mới chạy ra và nói.
“Cố Thành Trung, có phải là anh hồ đồ rồi không, anh cố ý khiến người ta hiểu nhầm làm gì?”
“Sao em lại biến thành thế này?” Cố Thành Trung nhíu mày.
Mũi của Hứa Trúc Linh đang không ngừng chảy máu, có chặn cũng không chặn được.
Anh vội vàng đưa cô vào nhà vệ sinh rồi rửa sạch cho cô. Để cô ngẩng đầu lên.
“Anh còn chẳng có phản ứng lớn như thế. Một người con gái như em sao lại còn chảy máu mũi hả?”
“Dáng người quá nóng bỏng, không cẩn thận thế là nóng trong người rồi.”
Anh không bình thường nhưng em bình thường lắm đó. Chỉ cần là người bình thường thì chắc chắn sẽ có phản ứng.
Hứa Trúc Linh nói thầm trong lòng.
Cố Thành Trung có chút dở khóc dở cười, cô nhóc này chẳng có chút định lực nào cả.
Vất vả lắm máu mới ngừng chảy. Cô nói đến chuyện chính: “Cố Thành Trung, anh nhất định phải tìm người chặn miệng Lê Minh Nguyệt lại. Cô ta sẽ nói lung tung đó!”
“Anh sợ cô ta sẽ không nói lung tung.” Hứa Trúc Linh có chút không hiểu nổi.
“Từ lúc anh khôi phục gương mặt thật thì có không ít người tìm tới. Vì ngăn chặn phiền phức thì cứ để người ngoài cho rằng anh là người đồng tính, không phải rất tốt à? Như thế cũng có thể miễn cho em ngày nào cũng lo lắng anh bị người ta cướp đi.”
“Anh cố ý à?”
“Không thì sao chứ?”
Cố Thành Trung nhướng mày rồi nói: “Hi sinh này có phải là lớn lắm đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.