Chương 672: Cô là người thất bại
Như Ý
02/06/2021
“Vì vậy, anh ở London này bận lên bận xuống, tất cả chỉ để may chiếc váy cưới này sao?”
“Anh là người mới vào nghề, không biết nhiều thủ thuật nên mất rất nhiều thời gian.
Vào thời gian ấy, anh bỏ rơi em, em sẽ không trách anh chứ?”
“Ban đầu còn oán hận, nhưng hiện tại em cảm thấy mình thật hạnh phúc, rốt c em đã tìm thấy người đàn ông tốt nhất trên đời”
Nhìn thấy Bạch Minh Châu và Cố Ngọc Vy như vậy, tuy rằng yêu nhưng không thể cùng nhau già đi, trong lòng cô không khỏi đau lòng Chuyện này xảy ra trước lễ cưới của cô, như thể một điềm gở.
Nó nhắc nhở cô rằng cô và Cố Thành Trung có thể không đạt được kết quả khả quan Ngày cưới đang đến gần, cô vừa mừng vừa lo.
Cô muốn lấy giấy đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức đám cưới nhưng Cố Thành Trung không muốn, anh khăng khăng muốn đợi cho đến khi đám cưới kết thúc, mọi việc êm đẹp rồi mới lấy giấy đăng ký.
Cô không hiểu tại sao Cố Thành Trung lại phải khăng khăng như vậy.
“Chút nữa anh có một cuộc họp đa quốc gia. Có chút quan trọng. Anh không thể ở đây với em được. Em đợi anh ở đây hay là cùng Ngọc Vy đi mua sắm”
“Em đi với Ngọc Vy, em cũng lo cho c‹ “Được, có em đi cùng, anh cũng yên tâm”
Cố Ngọc Vy không đi xa, nên Hứa Trúc.
Linh nhanh chóng bắt kịp.
“Nhanh như vậy đã làm lành xong rồ sao?”
“Anh ấy sắp có một cuộc họp. Đợi lát em có bạn đến, chúng ta đến sân bay đón cô ấy.
Bạn em là một bà đồng”
Kỷ Hồng Thanh vẫn ở London, nghe nói có một số việc cần giải quyết, nên hôm nay cô ấy mới quay lại.
“Thật hay giả vậy? Bói toán có tin được không?”
Cố Ngọc Vy nửa tin nửa nghỉ.
Hai người họ cùng nhau đến sân bay, Kỷ Hồng Thanh đã hạ cánh, cô nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang phấn khích vẫy tay.
Kỷ Hồng Thanh và Cố Ngọc Vy hai người bạn mới gặp nhau, họ nói chuyện rất nhiều.
Cả ba đến một nhà hàng phía tây, Kỷ Hồng Thanh cũng đã nghe về chuyện của Cố Ngọc Vy.
Bói toán nên tin hay không tin cũng chẳng làm được gì Cô không phải người chuyện gì cũng muốn tìm ra kết quả cuối cùng, cũng có thể không nhìn thấu, rốt cuộc thì số mệnh bí ẩn, kì thật cô cũng có thể nói một thành ba.
Cô giỏi nhất trong việc lừa dối lòng người, khiến trái tim mỗi người có sức sống.
Cô lấy ra chiếc mai rùa và chiếc đĩa đồng, Hứa Trúc Linh có chút khó hiểu: “Đây không phải là bài tarot sao?”
“Sau khi về nước, cô phải xem lại công việc của mình. Tôi sẽ xem cuộc hôn nhân trong tương lai của cô trước, sau đó xem chỉ tay”
Sau khi Kỷ Hồng Thanh bận rộn một hồi, cô nói: “Cô nên kết hôn trong năm nay!”
“Thật hay giả?”
“Năm nay vận đào hoa của cô khởi sắc lạ thường. Hồng nhuận khởi sắc. Đây là điềm báo vô cùng tốt! Mình vừa kết giao bạn mới, ấy mà lại sắp phải mất, thất vọng quá mà!”
“Vậy thì cô có thể nói cho tôi biết chồng tôi sẽ là ai không?”
“Tôi không biết, tôi nào đâu có cái bản lĩnh đấy, nếu biết tất cả mọi thứ, tôi đã ngồi viết lại lịch sử. Bói toán của tôi chỉ có thể nói cho mọi người về sự việc tương lai một cách mơ hồ thôi. Sau đó thế nào vẫn cần cô quyết định.
Tôi không thể giúp cô. Thuận theo tự nhiên, vậy mới là tốt nhất”
“Chà, thật mơ hồ”
“Hừ, chỉ cần tôi không cô độc đến già, gả cho ai cũng không quan trọng”
Cố Ngọc Vy cười nhẹ, cho dù chuyện này đã thành cục tức trong lòng, cô ấy cũng phải tìm cách từ từ giải tỏa Ba người họ đến trung tâm mua sắm trước khi họ ăn xong, nhưng họ tình cờ nhìn thấy Nguyên Doanh và Helen.
Tay phải của anh ta bị thương rất nặng, ngay cả động tác nhấc lên cũng rất khó khăn, cánh tay cũng phát run.
Anh đang cầm mợi thứ bằng tay trái, tất cả những món đồ của phụ nữ, của Helen.
Bốn mắt chạm nhau.
Bầu không khí… lập tức cứng lại, không khí cũng ngưng lại một chút.
Cố Ngọc Vy thấy anh chủ động nắm tay Helen, hành động này làm cô cay mắt.
Cô hơi cụp mắt xuống nói: “Bên này đi, tôi muốn mua quần áo của cửa hàng đó”
Cô không đợi Hứa Trúc Linh cùng cô bạn trả lời, liền vội vàng xoay người rời đi Hai người còn lại vội vã chạy theo.
Nguyên Doanh nhìn cô đi xa, ngón tay run rẩy, chậm rãi buông ra.
Helen nhìn anh, tâm trạng bắt đầu thay đổi.
Ngày hôm sau, Cố Ngọc Vy không ngờ rằng Nguyên Doanh lại chủ động hẹn cô ở quán cà phê €ô có chút lo lắng, không biết gặp nhau phải nói những gì.
Cô đến rất sớm, háo hức nhìn trước cửa cửa hàng, nhưng người đến không phải Nguyên Doanh, mà là Helen.
Cô không khỏi cau mày, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Helen viết chữ lên một tờ ghi chú đưa cho Cố Ngọc Vy.
[Tôi đã sử dụng điện thoại di động của Nguyên Doanh để hẹn cô ra đây] Trái tim của Cố Ngọc Vy run lên khi nghe điều này.
Điện thoại di động là vật riêng tư của cá nhân, cô và Nguyên Doanh đã ở bên nhau lâu như vậy mà không động đến điện thoại di động cũng như đụng đến chuyện riêng tư của anh.
Nhưng bọn họ mới quen nhau được vài tháng, giữa bọn họ đã… đến bước này.
Cô tự nhủ, lại muốn nói gì đây?
“Sau đó thì sao?”
Cô nói với vẻ mặt lạnh lùng, bất mãn.
Helen lập tức hiểu được cô đang hiểu lầm, vội vã ra hiệu.
[Tôi cũng biết cô và Nguyên Doanh, nhưng mọi thứ không như cô nghĩ, trên thực tế.
Helen vẫn chưa viết xong, không ngờ có.
một bóng người lao tới, kéo cô lên lôi cô đến phía sau anh.
Tờ giấy sau đó cũng bị bay xuống đất rồi biến mất.
Nguyên Doanh đột nhiên xuất hiện, giữ lấy Helen, cau mày tức giận nhìn Cố Ngọc Vy.
“Cô muốn làm gì Helen?”
“Anh nói đây là ý gì? Là cô ta gọi tôi ra đây, không phải tôi gọi!”
“Helen mới đến Đà Nẵng mấy ngày, thậm chí chưa từng ra ngoài một mình, nếu không phải cô gọi, cô ấy làm sao có thể đến đây? Cô đừng nghĩ chỉ vì cô ấy không biết nói tinh tình tốt nên có thể dễ dàng bắt nạt. Huống hồ cô đây là một đại tiểu thư tính khí thất thường”
“Nguyên Doanh, anh nói lại lần nữa! Trong mắt anh, tôi là kẻ kiêu ngạo và vô lý như vậy sao? Cho dù cô ấy có giành lấy anh, tôi nhìn Cố Ngọc Vy cũng không phải là người không buông bỏ được. Một thăng đàn ông mà thôi, tôi cũng không phải người thích điều khiển người khác!”
Cố Ngọc Vy có lòng tự trọng, cô có thể bị bỏ rơi, nhưng Nguyên Doanh không được phép nói cô thành cái thứ như thế này.
“Như vậy là tốt nhất, tôi hi vọng cô nhớ lời cô nói, cô đã thua rồi! Đừng có ý định hành hạ Helen, bằng không đừng trách tôi lỗ mãng”
Anh nhướng mày, trong sâu thẳm đôi mắt phượng hiện lên một ý nghĩ không thể giải thích được.
Rất thành thật, cũng rất chủ động.
Anh siết chặt cổ tay Helen, ngón tay run rẩy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Helen lo lắng, cô biết những lời này không phải lời nói trong lòng anh, đây là những lời không thật lòng!
Nhưng cô không thể hét lên nên chỉ biết thút thít.
“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em”
Nguyên Doanh quay lại nói nhỏ với Helen, thái độ trước sau như một người khác.
Helen kéo chặt tay áo anh và tiếp tục lắc đầu.
Đừng…
Đừng nói những điều gây tổn thương cô ấy nữa, rõ ràng anh vẫn còn yêu cô ấy.
Tuy nhiên, cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Đi nào”
Nguyên Doanh nắm tay cô quay đi Cố Ngọc Vy nhìn họ rời đi, khi họ biến mất, cô sụp đổ hoàn toàn.
“Aaaaa…”
Cô làm đổ hết cà phê trên bàn xuống sàn, âm thanh lanh lảnh vang lên khắp quán khiến người phục vụ sợ hãi không dám đến gần Cô gục trên bàn, sắp phát điên vì quá đau khổ.
Cô rõ ràng chuyện gì cũng không làm, nhưng trong mắt anh, cô giờ đây đã trở thành một kẻ xấu xa.
Helen không biết nói, hiền lành.
€ô biết nói, tính tình xấu xa… Nhưng cô mới là là người mất mát đau khổ nhất, cô không kể khổ, đau khổ nhưng không có nơi nào để dãi bày, ấy mà cô lại là người độc ác nhất.
“Anh là người mới vào nghề, không biết nhiều thủ thuật nên mất rất nhiều thời gian.
Vào thời gian ấy, anh bỏ rơi em, em sẽ không trách anh chứ?”
“Ban đầu còn oán hận, nhưng hiện tại em cảm thấy mình thật hạnh phúc, rốt c em đã tìm thấy người đàn ông tốt nhất trên đời”
Nhìn thấy Bạch Minh Châu và Cố Ngọc Vy như vậy, tuy rằng yêu nhưng không thể cùng nhau già đi, trong lòng cô không khỏi đau lòng Chuyện này xảy ra trước lễ cưới của cô, như thể một điềm gở.
Nó nhắc nhở cô rằng cô và Cố Thành Trung có thể không đạt được kết quả khả quan Ngày cưới đang đến gần, cô vừa mừng vừa lo.
Cô muốn lấy giấy đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức đám cưới nhưng Cố Thành Trung không muốn, anh khăng khăng muốn đợi cho đến khi đám cưới kết thúc, mọi việc êm đẹp rồi mới lấy giấy đăng ký.
Cô không hiểu tại sao Cố Thành Trung lại phải khăng khăng như vậy.
“Chút nữa anh có một cuộc họp đa quốc gia. Có chút quan trọng. Anh không thể ở đây với em được. Em đợi anh ở đây hay là cùng Ngọc Vy đi mua sắm”
“Em đi với Ngọc Vy, em cũng lo cho c‹ “Được, có em đi cùng, anh cũng yên tâm”
Cố Ngọc Vy không đi xa, nên Hứa Trúc.
Linh nhanh chóng bắt kịp.
“Nhanh như vậy đã làm lành xong rồ sao?”
“Anh ấy sắp có một cuộc họp. Đợi lát em có bạn đến, chúng ta đến sân bay đón cô ấy.
Bạn em là một bà đồng”
Kỷ Hồng Thanh vẫn ở London, nghe nói có một số việc cần giải quyết, nên hôm nay cô ấy mới quay lại.
“Thật hay giả vậy? Bói toán có tin được không?”
Cố Ngọc Vy nửa tin nửa nghỉ.
Hai người họ cùng nhau đến sân bay, Kỷ Hồng Thanh đã hạ cánh, cô nhìn thấy Hứa Trúc Linh đang phấn khích vẫy tay.
Kỷ Hồng Thanh và Cố Ngọc Vy hai người bạn mới gặp nhau, họ nói chuyện rất nhiều.
Cả ba đến một nhà hàng phía tây, Kỷ Hồng Thanh cũng đã nghe về chuyện của Cố Ngọc Vy.
Bói toán nên tin hay không tin cũng chẳng làm được gì Cô không phải người chuyện gì cũng muốn tìm ra kết quả cuối cùng, cũng có thể không nhìn thấu, rốt cuộc thì số mệnh bí ẩn, kì thật cô cũng có thể nói một thành ba.
Cô giỏi nhất trong việc lừa dối lòng người, khiến trái tim mỗi người có sức sống.
Cô lấy ra chiếc mai rùa và chiếc đĩa đồng, Hứa Trúc Linh có chút khó hiểu: “Đây không phải là bài tarot sao?”
“Sau khi về nước, cô phải xem lại công việc của mình. Tôi sẽ xem cuộc hôn nhân trong tương lai của cô trước, sau đó xem chỉ tay”
Sau khi Kỷ Hồng Thanh bận rộn một hồi, cô nói: “Cô nên kết hôn trong năm nay!”
“Thật hay giả?”
“Năm nay vận đào hoa của cô khởi sắc lạ thường. Hồng nhuận khởi sắc. Đây là điềm báo vô cùng tốt! Mình vừa kết giao bạn mới, ấy mà lại sắp phải mất, thất vọng quá mà!”
“Vậy thì cô có thể nói cho tôi biết chồng tôi sẽ là ai không?”
“Tôi không biết, tôi nào đâu có cái bản lĩnh đấy, nếu biết tất cả mọi thứ, tôi đã ngồi viết lại lịch sử. Bói toán của tôi chỉ có thể nói cho mọi người về sự việc tương lai một cách mơ hồ thôi. Sau đó thế nào vẫn cần cô quyết định.
Tôi không thể giúp cô. Thuận theo tự nhiên, vậy mới là tốt nhất”
“Chà, thật mơ hồ”
“Hừ, chỉ cần tôi không cô độc đến già, gả cho ai cũng không quan trọng”
Cố Ngọc Vy cười nhẹ, cho dù chuyện này đã thành cục tức trong lòng, cô ấy cũng phải tìm cách từ từ giải tỏa Ba người họ đến trung tâm mua sắm trước khi họ ăn xong, nhưng họ tình cờ nhìn thấy Nguyên Doanh và Helen.
Tay phải của anh ta bị thương rất nặng, ngay cả động tác nhấc lên cũng rất khó khăn, cánh tay cũng phát run.
Anh đang cầm mợi thứ bằng tay trái, tất cả những món đồ của phụ nữ, của Helen.
Bốn mắt chạm nhau.
Bầu không khí… lập tức cứng lại, không khí cũng ngưng lại một chút.
Cố Ngọc Vy thấy anh chủ động nắm tay Helen, hành động này làm cô cay mắt.
Cô hơi cụp mắt xuống nói: “Bên này đi, tôi muốn mua quần áo của cửa hàng đó”
Cô không đợi Hứa Trúc Linh cùng cô bạn trả lời, liền vội vàng xoay người rời đi Hai người còn lại vội vã chạy theo.
Nguyên Doanh nhìn cô đi xa, ngón tay run rẩy, chậm rãi buông ra.
Helen nhìn anh, tâm trạng bắt đầu thay đổi.
Ngày hôm sau, Cố Ngọc Vy không ngờ rằng Nguyên Doanh lại chủ động hẹn cô ở quán cà phê €ô có chút lo lắng, không biết gặp nhau phải nói những gì.
Cô đến rất sớm, háo hức nhìn trước cửa cửa hàng, nhưng người đến không phải Nguyên Doanh, mà là Helen.
Cô không khỏi cau mày, sắc mặt có chút nghiêm trọng.
Helen viết chữ lên một tờ ghi chú đưa cho Cố Ngọc Vy.
[Tôi đã sử dụng điện thoại di động của Nguyên Doanh để hẹn cô ra đây] Trái tim của Cố Ngọc Vy run lên khi nghe điều này.
Điện thoại di động là vật riêng tư của cá nhân, cô và Nguyên Doanh đã ở bên nhau lâu như vậy mà không động đến điện thoại di động cũng như đụng đến chuyện riêng tư của anh.
Nhưng bọn họ mới quen nhau được vài tháng, giữa bọn họ đã… đến bước này.
Cô tự nhủ, lại muốn nói gì đây?
“Sau đó thì sao?”
Cô nói với vẻ mặt lạnh lùng, bất mãn.
Helen lập tức hiểu được cô đang hiểu lầm, vội vã ra hiệu.
[Tôi cũng biết cô và Nguyên Doanh, nhưng mọi thứ không như cô nghĩ, trên thực tế.
Helen vẫn chưa viết xong, không ngờ có.
một bóng người lao tới, kéo cô lên lôi cô đến phía sau anh.
Tờ giấy sau đó cũng bị bay xuống đất rồi biến mất.
Nguyên Doanh đột nhiên xuất hiện, giữ lấy Helen, cau mày tức giận nhìn Cố Ngọc Vy.
“Cô muốn làm gì Helen?”
“Anh nói đây là ý gì? Là cô ta gọi tôi ra đây, không phải tôi gọi!”
“Helen mới đến Đà Nẵng mấy ngày, thậm chí chưa từng ra ngoài một mình, nếu không phải cô gọi, cô ấy làm sao có thể đến đây? Cô đừng nghĩ chỉ vì cô ấy không biết nói tinh tình tốt nên có thể dễ dàng bắt nạt. Huống hồ cô đây là một đại tiểu thư tính khí thất thường”
“Nguyên Doanh, anh nói lại lần nữa! Trong mắt anh, tôi là kẻ kiêu ngạo và vô lý như vậy sao? Cho dù cô ấy có giành lấy anh, tôi nhìn Cố Ngọc Vy cũng không phải là người không buông bỏ được. Một thăng đàn ông mà thôi, tôi cũng không phải người thích điều khiển người khác!”
Cố Ngọc Vy có lòng tự trọng, cô có thể bị bỏ rơi, nhưng Nguyên Doanh không được phép nói cô thành cái thứ như thế này.
“Như vậy là tốt nhất, tôi hi vọng cô nhớ lời cô nói, cô đã thua rồi! Đừng có ý định hành hạ Helen, bằng không đừng trách tôi lỗ mãng”
Anh nhướng mày, trong sâu thẳm đôi mắt phượng hiện lên một ý nghĩ không thể giải thích được.
Rất thành thật, cũng rất chủ động.
Anh siết chặt cổ tay Helen, ngón tay run rẩy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Helen lo lắng, cô biết những lời này không phải lời nói trong lòng anh, đây là những lời không thật lòng!
Nhưng cô không thể hét lên nên chỉ biết thút thít.
“Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em”
Nguyên Doanh quay lại nói nhỏ với Helen, thái độ trước sau như một người khác.
Helen kéo chặt tay áo anh và tiếp tục lắc đầu.
Đừng…
Đừng nói những điều gây tổn thương cô ấy nữa, rõ ràng anh vẫn còn yêu cô ấy.
Tuy nhiên, cô không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Đi nào”
Nguyên Doanh nắm tay cô quay đi Cố Ngọc Vy nhìn họ rời đi, khi họ biến mất, cô sụp đổ hoàn toàn.
“Aaaaa…”
Cô làm đổ hết cà phê trên bàn xuống sàn, âm thanh lanh lảnh vang lên khắp quán khiến người phục vụ sợ hãi không dám đến gần Cô gục trên bàn, sắp phát điên vì quá đau khổ.
Cô rõ ràng chuyện gì cũng không làm, nhưng trong mắt anh, cô giờ đây đã trở thành một kẻ xấu xa.
Helen không biết nói, hiền lành.
€ô biết nói, tính tình xấu xa… Nhưng cô mới là là người mất mát đau khổ nhất, cô không kể khổ, đau khổ nhưng không có nơi nào để dãi bày, ấy mà cô lại là người độc ác nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.