Chương 632: Còn có khách đến thăm sao
Như Ý
30/05/2021
"Cổ Thành Trung "
Cô thận trọng đọc tên của anh, anh nhếch miệng, không khí ngột ngạt lúc trước lập tức biến mất sạch sành sanh.
Anh cười cười, sờ lên đầu của cô: "Không cần em tán thành, anh chỉ hi vọng em hiểu cho Thanh Hoàn, cô ấy thật sự không dễ dàng gì. Mà Ôn Mạc Ngôn đã quên Bạch Minh Châu rồi." "Cái gì?" Cô kinh ngạc hô lên: "Tại sao có thể như vậy? Ai đã làm, thật không công bằng với Minh Châu..." "Bạch Minh Châu biết, Christie đã đi tìm cô ấy, cô ấy cũng không từ chối. Ôn Mạc Ngôn quên cô ấy đi, cho nên mới đồng ý kết hôn với Christie. Tình cảm của bọn họ rất tốt, một tháng trước đính hôn, hiện tại sẽ kết hôn "
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế, trong lòng không biết là cảm giác gì. Vậy mà Bạch Minh Châu đã biết Ôn Mạc Ngôn quên mất cô ấy. Vậy mà cô ấy cũng không ngăn cản.
Cô ấy bằng lòng đẩy người mình yêu cho người khác
Lòng của Bạch Minh Châu không đau sao?
Nếu bảo cô chắp tay nhường Cổ Thành Trung cho người khác, tất nhiên là sẽ đau đớn thấu tim gan.
Thời điểm Minh Châu rời đi có khóc hay không?
Một mình cô ấy chống đỡ chịu đựng được sao?
Cô rất muốn gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút, có ồn hay không, có đau lòng hay không.
Nhưng cô lại không thể liên lạc với Bạch Minh
Châu. "Em có thể đi cùng anh, nhưng em sợ em không có cách nào chúc phúc cho bọn họ." "Em đi cùng anh là được rồi, anh cũng không yên lòng để một mình em ở lại Đà Nẵng."
Hứa Trúc Linh bất lực gật đầu, tâm trạng nặng nề.
Trở về chuẩn bị một chút, ngồi hơn bốn tiếng rất cuộc cũng đã tới London.
Cổ Thành Trung dẫn cô đến nhà họ Ôn một chuyển, cô nhìn thấy Christie.
Hai người bọn họ vừa mới dạo phố trở về, mua rất nhiều thứ.
Christie nhìn thấy cô đến, mang một cái túi giấy ra nói: "Nghe Ôn Mạc Ngôn nói hôm nay cô sẽ đến, cho nên tôi đã mua quà cho cô đó, nhìn xem có thích hay không."
Cô mở ra xem, lại là một bộ quần áo cưỡi ngựa. "Hôm nào đi cưỡi ngựa nhé."
Cô ta hoạt bát nháy mắt mấy cái.
Cô gật gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, cũng không cho người ta sắc mặt tốt.
Cô nhìn Ôn Mạc Ngôn, Ôn Mạc Ngôn đeo kính, mặc áo sơ mi màu trắng, quần bút chì màu xám tro nhạt, cả người sạch sẽ và tỏa nắng.
Anh ta nhìn về phía cô ngại ngùng nở nụ cười, nói chuyện có chút ngượng nghịu nắm lấy tóc. "Trúc. Chào cô Trúc Linh" "Ông cậu đần, lại nữa rồi."
Một bên Cổ Cổ không nhịn được thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.
Hứa Trúc Linh nhìn anh ta, suy nghĩ lập tức trở về một năm trước.
Thời điểm vừa gặp Ôn Mạc Ngôn, anh ta cũng chính là như vậy!
Ngượng nghịu thẹn thùng, nói chuyện với con gái thì dễ dàng đỏ mặt. "Chào anh, Ôn Mạc Ngôn" "Hôm nay chỉ có hai người đến thôi sao? Tôi... Tôi còn tưởng... Vẫn còn khách tới thăm?" "Ôn Mạc Ngôn, nếu anh nhìn con gái mà không thể nói nên lời thì hãy nhìn sang một bên, đừng nhìn vào mặt của họ, anh thử một chút xem." Cô có lòng tốt đề nghị, lập tức trả lời: "Không còn ai khác, hôm nay chỉ có hai chúng tôi."
Ký ức có thể mờ mịt, nhưng tình cảm ở đáy lòng có thể xóa nhòa sao?
Vị khách mà Ôn Mạc Ngôn chờ mong là Bạch Minh Châu à?
Cô muốn truy hỏi, nhưng lại cảm thấy không thích hop.
Cô không nghĩ tới, hai người bọn họ, một người đi tha hương, một người đã quên hết tất cả.
Ôn Mạc Ngôn nghe nói như thế thì nhìn sang một bên, phát hiện thật sự có thể nói chuyện chay. Anh ta không khỏi có chút kích động, rốt cuộc cũng không cần phải nói chuyện lắp bắp nửa.
Những
Khóe miệng vừa mới nhếch lên lại lập tức ngừng
Vì sao biện pháp này lại có hiệu quả?
Vì sao lại có cảm giác như đã từng quen biết?
Hình như đã từng có một cô gái nói lời này với anh
Chỉ là đầu óc của anh ta trống rỗng, giống như là bị tẩy cưỡng ép xóa đi vậy.
Tải nhợt khiến cho người ta không thở nổi.
Christie thấy sắc mặt của anh ta không tốt, lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay của anh ta nói: "Ôn Mạc Ngôn, em đi thử váy cưới cho anh xem nhé, hôm nay vừa mới lấy về, anh còn chưa được nhìn thấy bản cuối cùng nha." "ĐƯỢC "
Ôn Mạc Ngôn gật đầu với sắc mặt trắng bệch, sau đó nhìn chằm chằm vào Hứa Trúc Linh một chút, quay người rời đi.
Hứa Trúc Linh cũng sợ mình mà đợi tiếp, sẽ không khống chế nổi nói ra chuyện thật sự, nên chỉ nói lung lai. ta. tung rằng cơ thể của mình không thoải mái, muốn về khách sạn. "Anh đưa em trở về "Không cần, em tự bắt xe trở về, anh ở đây trở chuyện với chị Thanh Hoàn đi. Em... Em cũng muốn yên tĩnh một mình. " "Vậy được rồi."
Anh cũng không cưỡng cầu, anh biết Hứa Trúc Linh quan tâm đến Bạch Minh Châu, sợ cô ở chỗ này không chịu được thì mình cũng sẽ đau lòng.
Anh gọi xe cho cô, dặn cô nhớ phải gọi điện thoại cho anh.
Cô gật gật đầu, một đường về tới khách sạn.
Cô tắm bằng nước lạnh.
Sự khác biệt giữa hai thành phố là thời tiết ôn hòa quanh năm nên mùa hè không hề nóng nực.
Nhưng cô lại cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi, trong lòng bức bối,
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, là một số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn đến. “Tôi là Diên, khi nào cô đến London thì gặp nhau Một mình Hửa Trúc Linh nhàm chán cũng muốn tìm người trò chuyện, lập tức trả lời,
Hai người định ngày hẹn nơi hẹn, là một cửa hàng kem ly.
Thật sự rất được lòng của cô.
Sau khi Chủ Strzyga đẩy Diên đến rồi đi ra cổng cho. “Tâm trạng không tốt à? Ăn nhiều như vậy cần thận đau bụng đấy. Tôi sẽ gọi cho cô một cái bánh ga to, cứ từ từ mà ăn "
Cô gật gật đầu, cũng không biết nên nói như thế nào, dứt khoát chân ở trong bụng.
Cô nói: "Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ đang thành thật với bản thân mà thôi. Ít hôm nữa, hai người bọn họ đều sẽ bình thường trở lại, tôi cũng không cần phải canh cánh trong lòng chuyện gì cả. Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi. Điều nên làm thì tôi cũng đều đã làm rồi, những chuyện còn lại tôi cũng không thể thay đổi được." "Chỉ là tôi có chút không thoải mái, muốn tìm người phát tiết mà thôi. Thế nhưng nhìn cô đáng yêu như thế này, tôi lại không còn cách nào khác
Có nhéo nhéo gương mặt của Diễn, cảm giác cực kỳ tốt khiến cho người ta ghen tị.
Diễn bắt đặc đi cười cười, cô gái này thật sự đùa giớn mình đến nghiện rồi. "Đúng rồi, nói đến thật là đúng dịp. Hôm nay tôi vừa mới đến thì cô đã nhắn hỏi tôi "Điều này chứng tỏ giữa chúng ta có duyên phận đây."
Cậu ấy sẽ không bao giờ nói cho cô biết, trong cục giám thị xuất nhập cảnh có người của mình.
Bên kia chỉ cần cô leo lên máy bay, bên này cậu ấy đã có thể biết
Thời điểm biết cô đến đây, trái tim của cậu ấy vô cùng run rẩy.
Khẩn trương, căng thẳng, rung động, cảm giác giống như một đứa trẻ đang bất an.
Khi nhìn thấy cô, trái tim treo trên cổ họng lại lập tức trở về trong lòng. "Chúng ta vẫn luôn có duyên phận mà có thể quen biết một chị gái nhỏ xinh đẹp giống như cô, tôi cảm thấy rất hạnh phúc đấy!" “Có thể nhìn thấy có vui vẻ là được rồi." "Lát nữa đi đầu nhịp Cổ Thành Trung ăn cơm với chi Thanh Hoàn, đoán chừng một lúc lâu sẽ không trở lại, một mình tôi ở khách sạn cũng rất nhàm chán, Á dùng rồi... Nói cho cô một tin tức tốt, chúng tôi dự định sẽ kết hôn đó. Hiện tại tôi cũng coi như đã kết thúc việc học hoàn toàn, chờ cuối tháng tám tôi trưởng thành là sẽ đủ tuổi hợp pháp để kết hôn, có thể đăng hoàng mà kết hôn rồi đó.
Cô vui vẻ thông báo tin vui của mình, chỉ là đơn giản muốn nói cho bạn tốt của mình, để cô ấy thay mình vui vẻ một chút.
Nhưng... Trong nháy mắt, sắc mặt của Diên lại trở nên rất khó coi.
Xám trắng một mảnh, giống như máu của toàn thân đều bị rút ra vậy.
Ngón tay khẽ run lên, thìa khuấy trà cũng rơi xuống bản, phát ra âm thanh giòn tan. Hứa Trúc Linh phát hiện ra sự khác thường của cậu ấy, có chút bận tâm mà hỏi: "Diễn, cô không sao chứ, cô làm sao thế? Giống như mất hồn vậy, cơ thể không thoải mái sao?"
Cô thận trọng đọc tên của anh, anh nhếch miệng, không khí ngột ngạt lúc trước lập tức biến mất sạch sành sanh.
Anh cười cười, sờ lên đầu của cô: "Không cần em tán thành, anh chỉ hi vọng em hiểu cho Thanh Hoàn, cô ấy thật sự không dễ dàng gì. Mà Ôn Mạc Ngôn đã quên Bạch Minh Châu rồi." "Cái gì?" Cô kinh ngạc hô lên: "Tại sao có thể như vậy? Ai đã làm, thật không công bằng với Minh Châu..." "Bạch Minh Châu biết, Christie đã đi tìm cô ấy, cô ấy cũng không từ chối. Ôn Mạc Ngôn quên cô ấy đi, cho nên mới đồng ý kết hôn với Christie. Tình cảm của bọn họ rất tốt, một tháng trước đính hôn, hiện tại sẽ kết hôn "
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế, trong lòng không biết là cảm giác gì. Vậy mà Bạch Minh Châu đã biết Ôn Mạc Ngôn quên mất cô ấy. Vậy mà cô ấy cũng không ngăn cản.
Cô ấy bằng lòng đẩy người mình yêu cho người khác
Lòng của Bạch Minh Châu không đau sao?
Nếu bảo cô chắp tay nhường Cổ Thành Trung cho người khác, tất nhiên là sẽ đau đớn thấu tim gan.
Thời điểm Minh Châu rời đi có khóc hay không?
Một mình cô ấy chống đỡ chịu đựng được sao?
Cô rất muốn gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút, có ồn hay không, có đau lòng hay không.
Nhưng cô lại không thể liên lạc với Bạch Minh
Châu. "Em có thể đi cùng anh, nhưng em sợ em không có cách nào chúc phúc cho bọn họ." "Em đi cùng anh là được rồi, anh cũng không yên lòng để một mình em ở lại Đà Nẵng."
Hứa Trúc Linh bất lực gật đầu, tâm trạng nặng nề.
Trở về chuẩn bị một chút, ngồi hơn bốn tiếng rất cuộc cũng đã tới London.
Cổ Thành Trung dẫn cô đến nhà họ Ôn một chuyển, cô nhìn thấy Christie.
Hai người bọn họ vừa mới dạo phố trở về, mua rất nhiều thứ.
Christie nhìn thấy cô đến, mang một cái túi giấy ra nói: "Nghe Ôn Mạc Ngôn nói hôm nay cô sẽ đến, cho nên tôi đã mua quà cho cô đó, nhìn xem có thích hay không."
Cô mở ra xem, lại là một bộ quần áo cưỡi ngựa. "Hôm nào đi cưỡi ngựa nhé."
Cô ta hoạt bát nháy mắt mấy cái.
Cô gật gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, cũng không cho người ta sắc mặt tốt.
Cô nhìn Ôn Mạc Ngôn, Ôn Mạc Ngôn đeo kính, mặc áo sơ mi màu trắng, quần bút chì màu xám tro nhạt, cả người sạch sẽ và tỏa nắng.
Anh ta nhìn về phía cô ngại ngùng nở nụ cười, nói chuyện có chút ngượng nghịu nắm lấy tóc. "Trúc. Chào cô Trúc Linh" "Ông cậu đần, lại nữa rồi."
Một bên Cổ Cổ không nhịn được thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.
Hứa Trúc Linh nhìn anh ta, suy nghĩ lập tức trở về một năm trước.
Thời điểm vừa gặp Ôn Mạc Ngôn, anh ta cũng chính là như vậy!
Ngượng nghịu thẹn thùng, nói chuyện với con gái thì dễ dàng đỏ mặt. "Chào anh, Ôn Mạc Ngôn" "Hôm nay chỉ có hai người đến thôi sao? Tôi... Tôi còn tưởng... Vẫn còn khách tới thăm?" "Ôn Mạc Ngôn, nếu anh nhìn con gái mà không thể nói nên lời thì hãy nhìn sang một bên, đừng nhìn vào mặt của họ, anh thử một chút xem." Cô có lòng tốt đề nghị, lập tức trả lời: "Không còn ai khác, hôm nay chỉ có hai chúng tôi."
Ký ức có thể mờ mịt, nhưng tình cảm ở đáy lòng có thể xóa nhòa sao?
Vị khách mà Ôn Mạc Ngôn chờ mong là Bạch Minh Châu à?
Cô muốn truy hỏi, nhưng lại cảm thấy không thích hop.
Cô không nghĩ tới, hai người bọn họ, một người đi tha hương, một người đã quên hết tất cả.
Ôn Mạc Ngôn nghe nói như thế thì nhìn sang một bên, phát hiện thật sự có thể nói chuyện chay. Anh ta không khỏi có chút kích động, rốt cuộc cũng không cần phải nói chuyện lắp bắp nửa.
Những
Khóe miệng vừa mới nhếch lên lại lập tức ngừng
Vì sao biện pháp này lại có hiệu quả?
Vì sao lại có cảm giác như đã từng quen biết?
Hình như đã từng có một cô gái nói lời này với anh
Chỉ là đầu óc của anh ta trống rỗng, giống như là bị tẩy cưỡng ép xóa đi vậy.
Tải nhợt khiến cho người ta không thở nổi.
Christie thấy sắc mặt của anh ta không tốt, lập tức tiến lên đỡ lấy cánh tay của anh ta nói: "Ôn Mạc Ngôn, em đi thử váy cưới cho anh xem nhé, hôm nay vừa mới lấy về, anh còn chưa được nhìn thấy bản cuối cùng nha." "ĐƯỢC "
Ôn Mạc Ngôn gật đầu với sắc mặt trắng bệch, sau đó nhìn chằm chằm vào Hứa Trúc Linh một chút, quay người rời đi.
Hứa Trúc Linh cũng sợ mình mà đợi tiếp, sẽ không khống chế nổi nói ra chuyện thật sự, nên chỉ nói lung lai. ta. tung rằng cơ thể của mình không thoải mái, muốn về khách sạn. "Anh đưa em trở về "Không cần, em tự bắt xe trở về, anh ở đây trở chuyện với chị Thanh Hoàn đi. Em... Em cũng muốn yên tĩnh một mình. " "Vậy được rồi."
Anh cũng không cưỡng cầu, anh biết Hứa Trúc Linh quan tâm đến Bạch Minh Châu, sợ cô ở chỗ này không chịu được thì mình cũng sẽ đau lòng.
Anh gọi xe cho cô, dặn cô nhớ phải gọi điện thoại cho anh.
Cô gật gật đầu, một đường về tới khách sạn.
Cô tắm bằng nước lạnh.
Sự khác biệt giữa hai thành phố là thời tiết ôn hòa quanh năm nên mùa hè không hề nóng nực.
Nhưng cô lại cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi, trong lòng bức bối,
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, là một số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn đến. “Tôi là Diên, khi nào cô đến London thì gặp nhau Một mình Hửa Trúc Linh nhàm chán cũng muốn tìm người trò chuyện, lập tức trả lời,
Hai người định ngày hẹn nơi hẹn, là một cửa hàng kem ly.
Thật sự rất được lòng của cô.
Sau khi Chủ Strzyga đẩy Diên đến rồi đi ra cổng cho. “Tâm trạng không tốt à? Ăn nhiều như vậy cần thận đau bụng đấy. Tôi sẽ gọi cho cô một cái bánh ga to, cứ từ từ mà ăn "
Cô gật gật đầu, cũng không biết nên nói như thế nào, dứt khoát chân ở trong bụng.
Cô nói: "Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ đang thành thật với bản thân mà thôi. Ít hôm nữa, hai người bọn họ đều sẽ bình thường trở lại, tôi cũng không cần phải canh cánh trong lòng chuyện gì cả. Nói cho cùng, tôi cũng chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi. Điều nên làm thì tôi cũng đều đã làm rồi, những chuyện còn lại tôi cũng không thể thay đổi được." "Chỉ là tôi có chút không thoải mái, muốn tìm người phát tiết mà thôi. Thế nhưng nhìn cô đáng yêu như thế này, tôi lại không còn cách nào khác
Có nhéo nhéo gương mặt của Diễn, cảm giác cực kỳ tốt khiến cho người ta ghen tị.
Diễn bắt đặc đi cười cười, cô gái này thật sự đùa giớn mình đến nghiện rồi. "Đúng rồi, nói đến thật là đúng dịp. Hôm nay tôi vừa mới đến thì cô đã nhắn hỏi tôi "Điều này chứng tỏ giữa chúng ta có duyên phận đây."
Cậu ấy sẽ không bao giờ nói cho cô biết, trong cục giám thị xuất nhập cảnh có người của mình.
Bên kia chỉ cần cô leo lên máy bay, bên này cậu ấy đã có thể biết
Thời điểm biết cô đến đây, trái tim của cậu ấy vô cùng run rẩy.
Khẩn trương, căng thẳng, rung động, cảm giác giống như một đứa trẻ đang bất an.
Khi nhìn thấy cô, trái tim treo trên cổ họng lại lập tức trở về trong lòng. "Chúng ta vẫn luôn có duyên phận mà có thể quen biết một chị gái nhỏ xinh đẹp giống như cô, tôi cảm thấy rất hạnh phúc đấy!" “Có thể nhìn thấy có vui vẻ là được rồi." "Lát nữa đi đầu nhịp Cổ Thành Trung ăn cơm với chi Thanh Hoàn, đoán chừng một lúc lâu sẽ không trở lại, một mình tôi ở khách sạn cũng rất nhàm chán, Á dùng rồi... Nói cho cô một tin tức tốt, chúng tôi dự định sẽ kết hôn đó. Hiện tại tôi cũng coi như đã kết thúc việc học hoàn toàn, chờ cuối tháng tám tôi trưởng thành là sẽ đủ tuổi hợp pháp để kết hôn, có thể đăng hoàng mà kết hôn rồi đó.
Cô vui vẻ thông báo tin vui của mình, chỉ là đơn giản muốn nói cho bạn tốt của mình, để cô ấy thay mình vui vẻ một chút.
Nhưng... Trong nháy mắt, sắc mặt của Diên lại trở nên rất khó coi.
Xám trắng một mảnh, giống như máu của toàn thân đều bị rút ra vậy.
Ngón tay khẽ run lên, thìa khuấy trà cũng rơi xuống bản, phát ra âm thanh giòn tan. Hứa Trúc Linh phát hiện ra sự khác thường của cậu ấy, có chút bận tâm mà hỏi: "Diễn, cô không sao chứ, cô làm sao thế? Giống như mất hồn vậy, cơ thể không thoải mái sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.