Chương 626: Đây là sự trừng phạt
Như Ý
26/05/2021
**********
Anh giờ tay tạm dừng, giám đốc lập tức ngoan ngoãn im lặng, điều này đã thành thói quen rồi.
Anh vừa mới trả lời điện thoại, giọng nói vội vã của chủ An từ bên kia đã truyền đến. "Cậu chủ, không ổn rồi! Cô Trúc Linh đã gọi một cải xe tải, tự mình thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn ra ngoài rồi, tôi làm thế nào cũng không ngăn cản được." "Tại sao lại đi?" "Cô Trúc Linh nói không thể vượt qua thời gian này, cô ấy không chỉ dọn đồ, mà còn gắn thẻ cậu trên Facebook, nói rằng sẽ chia tay với cậu! Cậu chủ, lần này mọi chuyện thực sự rất lớn, cô Trúc Linh cũng thực sự rất tức giận!"
Cổ Thành Trung nghe vậy thì cau chặt mày, anh cũng không ngờ mình lại gây ra cho cô một rắc rối lớn như vậy.
Anh nghĩ rằng bằng cách công khai như vậy sẽ có thể khiến những người phụ nữ đó biết khó mà rút lui, không còn có ý nghĩ xấu xa với anh nữa
Mặc dù hiệu quả đúng là như thế, nhưng cũng có rất nhiều phản ứng dây chuyển, thậm chí là trái chiều,
Ví dụ như tình trạng đau buồn của Hứa Trúc Linh lúc này.
Cổ Thành Trung cúp điện thoại, mở Facebook ra xem.
Hứa Trúc Linh gắn thẻ mình, sau đó chỉ nói hai
Chia tay.
Hai chữ này nhảy vọt ở trong mắt, cực kỳ chối chữ. mắt.
Cô gái này đúng là bất chấp mọi thứ, lời này cũng có thể tùy tiên nói ra thì tại sao lại không thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp với anh chứ?
Mà bên trong bình luận là vô vàn ý kiến khác nhau.
Tất nhiên, những người có suy nghĩ xấu xa cũng sẽ nói rằng chia tay cũng tốt, như vậy những người phụ nữ ngoài kia sẽ còn có thêm cơ hội.
Cũng sẽ có người cà khịa Hứa Trúc Linh tìm đường chết, nếu rời khỏi Cổ Thành Trung thì cô chẳng là cái thá gì hết. Bên dưới Facebook của cô là hàng loạt bình luận cái chủ nhật,
Căn bản Hứa Trúc Linh không thèm quan tâm, có chuyển thẳng đến ký túc xá ở trường học.
Giang Hà Lan và Lâm Linh Viện chuẩn bị hạt dưa xong, cũng ngồi lên băng ghế nhỏ, nhìn Hứa Trúc Linh chăm chẩm, nói: "Tình hình sao rồi? Bạn cùng phòng nổi tiếng trên mạng của tớ "
Hữa Trúc Linh nghe nói như thể, có chút dở khóc dở cười, bây giờ cô cũng đã là một người nổi tiếng trên mạng. "Trong lòng khó chịu, muốn qua đây nói chuyện với các cậu, không biết Minh Châu cũng đi đâu mất rồi." "Có gì mà khó chịu vậy? Cậu cứ mặc kệ những người đó nói linh tinh đi, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được không đúng sao? Hơn nữa, tin tức về chuyện cậu trở về đã lan truyền rồi, chỉ kém năm giây nữa là kẻ địch sẽ đến chiến trường rồi, may mà tớ cao tay đẩy, thông minh không?"
Lâm Linh Viện cười nói, rồi lại cắn hạt dưa. "Đúng vậy đúng vậy, cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ? Mồm mép mọc ở trên người bọn họ mà cậu quan tâm thế nào cũng vậy thôi." Giang Hà Lan gặt đầu đồng ý "Chuyện này liên quan đến danh dự của người lái nếu như cầu chi mặc kệ mà ngồi nhìn thì người ta sẽ nghĩ rằng cậu sợ người ta. Chuyện này tớ tự có cách riêng, yên tâm đi" "Vậy không phải là chia tay thật sao? Hì hì, bạn thân tốt của tớ vừa gọi điện thoại đến hỏi tớ, nếu như các cậu chia tay thì cô ấy cũng không tin vào tình yêu nữa. Cô ấy là fan cuồng của cậu đấy!" "Hì hì, cậu có thể cho tớ xin ảnh và chữ ký được không? Mấy bạn học cấp ba của tớ vô cùng muốn có, cảm thấy cậu thật sự là một nữ thần đúng nghĩa, mặc dù... nữ thần này còi cọc, trước không lồi, sau không cong, dáng người cũng không tính là cao."
Lâm Linh Viện buông lời trêu chọc, nhưng đó cũng là sự thật mà.
Trong mắt bọn họ Hứa Trúc Linh không có vỏ bọc, dù sao thì cô cũng sẽ không kiêu căng ngạo mạn.
Mỗi lần về trường học thì họ đều sẽ ra cổng trường mua rất nhiều đồ ăn vặt, rồi ba người cùng nhau vây quanh máy tính xem mấy bộ phim Hàn ngôn tình nhạt nhẽo, thỉnh thoảng bật cười giống như một dám ngọc.
Trong mắt người ngoài, Hứa Trúc Linh là vợ tương lại của tổng giám đốc tập đoàn Có tinh danh giá.
Nhưng trong mắt bọn họ, có chỉ là bạn cũng phòng, ban học và bạn thân không hơn không kém.
Sẽ không trèo cao, cũng sẽ không tụt xuống thấp.
Hứa Trúc Linh bĩu môi, gần đây cơ thể của cô cũng hơi phát triển rồi, ít nhất cũng phải thay hết cỡ quần áo.
Ba người đã nấu món mì dưa chua muối của người Lào, bên trong có thêm trứng chiên và dăm bông.
Lâm Linh Viện mặt dày nở nụ cười vô liêm sỉ. "Dì quản lý ký túc xá vẫn còn đang canh chừng bên ngoài, chúng ta sử dụng đồ dùng bất hợp pháp một cách trắng trợn như vậy có thực sự ổn không?" "Cậu không thấy bà dì đó ngưỡng mộ thế nào sao? Bà ấy không nhìn thấy bếp từ đâu, chỉ có thể nhìn thấy mặt của Hứa Trúc Linh thôi." "Ha ha ha, vậy tớ có thể lấy cái nồi cơm điện nhỏ của tớ ra nấu món hầm được không?" "Hỏi thừa thế, mau đứng lên chuẩn bị nấu đi
Thế là ba người vây quanh máy tính trước mặt, vừa nấu đồ ăn, vừa xem phim.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng nào dòng
Có người kinh ngạc kêu lên. "Tổng giám đốc Trung tới "Trời a, thật sự là Cổ Thành Trung, người thật còn đẹp trai hơn trên ti vi rất nhiều, tại sao trên trời này lại có một người đàn ông đẹp trai và hoàn hảo như vậy chứ?"
Mọi người nhao nhao cảm thán, ai cũng rất tự giác nhường cho anh một con đường.
Hầu hết những người đến đều là học sinh nữ của trường, bất kể là ở trong khu ký túc xá nào cũng đều tranh nhau lao vào chen chúc trước cửa ký túc xá của Hứa Trúc Linh.
Sắc mặt của Cổ Thành Trung rất âm trầm, đội lông mày hình lưỡi kiếm nhíu lại, nếp gấp lông mày uốn khúc cho thấy lúc này anh khó chịu cỡ nào.
Anh đi đến cửa ký túc xá, nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy những người ở bên trong đang vây quanh một cái nổi nóng hội hồi ăn mì tôm.
Rõ ràng cô biết thừa là anh đến, thế mà nhìn cũng không thèm nhìn một cái, vẫn cứ cắm đầu vào ăn uống.
Cô thích ăn mì tôm sao? Anh nhớ rồi, khi nào về sẽ nấu cho tôi ăn
Phản ứng đầu tiên của anh khi nhìn thấy cô gái bỏ nhỏ này lại không phải là xông vào tóm cổ ngay lập tức, hay lớn tiếng hỏi tại sao cô lại muốn nói lời chia tay.
Nhưng
Nhìn thấy có thích ăn, anh không nhịn được mà lại giống như yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu, hơi thở lạnh lẽo của Cổ Thành Trung lập tức đứt quãng, khỏe miệng nở một nụ cười bất lực.
Vốn dĩ anh đến đây không phải để hỏi tội đàng hoàng thì cũng là chịu đòn nhận tội. "Tổng giám đốc Trung, anh có muốn phá cửa không?" Khương Anh Tùng đề nghị. "Cậu đang muốn tôi không lấy được vợ có phải không?"
Anh tức giận trừng mắt liếc Khương Anh Tùng một cái, sau đó ôn tồn gõ cửa. "Trúc Linh, anh là Cổ Thành Trung, em có thể ra ngoài nói chuyện với anh một lát không?" "Em vẫn còn đang ăn cơm trưa." Bên trong truyền đến giọng nói không vui của Hứa Trúc Linh. "Vậy anh chờ em.
Chờ mãi mới đến lúc có ăn cơm trưa xong, thế mà có lại muốn xem hết tập phim kia.
Chờ sau khi xem xong, còn muốn xem hết cả bộ phim Hàn.
Nhưng Lâm Linh Viện lại đóng máy tính lại, để Giang Hà Lan dọn dẹp đồng lộn xộn rồi đi mở cửa "Các cậu làm gì vậy?" "Sắp xong rồi, nếu bạn tớ không thả người ra thì sẽ mắc tội nặng, đáng xử tràm! Ngoan ngoãn đi, chị đây sẽ ở đây hỏng chuyện, đừng có khiến tớ phải thất vọng!" Lâm Linh Viện vỗ vỗ bờ vai của cô, cười hì hì nói.
Sau đó hai người nhanh nhẹn đi mở cửa "Anh Thành Trung, xin mời vào bên trong
Cổ Thành Trung cảm kích nhìn thoáng qua, sau đó bước vào ký túc xá nữ. "Hứa Trúc Linh, bài đăng Facebook kia của em là có ý gì?" "Đây là chính sách mà em đưa ra để khiến bọn họ hiểu được, việc đến phòng vấn em để yêu cầu học hỏi một số kinh nghiệm là vô ích, bởi vì vốn dĩ em không cố gắng hết sức để ở bên cạnh anh, nhưng anh lại không muốn để em đi. Vì vậy người mà bạn họ muốn học tập không phải em, mà là anh "Anh cảm thấy ý tưởng này của em có hay không? Em đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra đó
Trong mắt Hứa Trúc Linh có một tia sáng, lộ ra vẻ thông minh.
Cổ Thành Trung nghe nói như vậy thì trực tiếp ôm cô vào lòng, rồi kéo rèm cửa lên.
Trước mắt người đứng ngoài cửa có chướng ngại vật nên bọn họ không thể biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Lâm Linh Viện và Giang Hà Lan nhìn nhau nói: "Không phải chứ? Làm chuyện xấu... ở ngay tại ký túc xã sao?" "Cũng quá trắng trợn rồi đúng không?"
Mà trong phòng, Hứa Trúc Linh có chút không hiểu, đang muốn đặt câu hỏi thì lại không ngờ người đàn ông cúi người xuống, thẳng thắn bá đạo hôn lên bờ môi của cô. không chừa lại chỗ trống khiến cho cô vội vàng thở dốc. Đây chính là sự trừng phạt.
Anh giờ tay tạm dừng, giám đốc lập tức ngoan ngoãn im lặng, điều này đã thành thói quen rồi.
Anh vừa mới trả lời điện thoại, giọng nói vội vã của chủ An từ bên kia đã truyền đến. "Cậu chủ, không ổn rồi! Cô Trúc Linh đã gọi một cải xe tải, tự mình thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn ra ngoài rồi, tôi làm thế nào cũng không ngăn cản được." "Tại sao lại đi?" "Cô Trúc Linh nói không thể vượt qua thời gian này, cô ấy không chỉ dọn đồ, mà còn gắn thẻ cậu trên Facebook, nói rằng sẽ chia tay với cậu! Cậu chủ, lần này mọi chuyện thực sự rất lớn, cô Trúc Linh cũng thực sự rất tức giận!"
Cổ Thành Trung nghe vậy thì cau chặt mày, anh cũng không ngờ mình lại gây ra cho cô một rắc rối lớn như vậy.
Anh nghĩ rằng bằng cách công khai như vậy sẽ có thể khiến những người phụ nữ đó biết khó mà rút lui, không còn có ý nghĩ xấu xa với anh nữa
Mặc dù hiệu quả đúng là như thế, nhưng cũng có rất nhiều phản ứng dây chuyển, thậm chí là trái chiều,
Ví dụ như tình trạng đau buồn của Hứa Trúc Linh lúc này.
Cổ Thành Trung cúp điện thoại, mở Facebook ra xem.
Hứa Trúc Linh gắn thẻ mình, sau đó chỉ nói hai
Chia tay.
Hai chữ này nhảy vọt ở trong mắt, cực kỳ chối chữ. mắt.
Cô gái này đúng là bất chấp mọi thứ, lời này cũng có thể tùy tiên nói ra thì tại sao lại không thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp với anh chứ?
Mà bên trong bình luận là vô vàn ý kiến khác nhau.
Tất nhiên, những người có suy nghĩ xấu xa cũng sẽ nói rằng chia tay cũng tốt, như vậy những người phụ nữ ngoài kia sẽ còn có thêm cơ hội.
Cũng sẽ có người cà khịa Hứa Trúc Linh tìm đường chết, nếu rời khỏi Cổ Thành Trung thì cô chẳng là cái thá gì hết. Bên dưới Facebook của cô là hàng loạt bình luận cái chủ nhật,
Căn bản Hứa Trúc Linh không thèm quan tâm, có chuyển thẳng đến ký túc xá ở trường học.
Giang Hà Lan và Lâm Linh Viện chuẩn bị hạt dưa xong, cũng ngồi lên băng ghế nhỏ, nhìn Hứa Trúc Linh chăm chẩm, nói: "Tình hình sao rồi? Bạn cùng phòng nổi tiếng trên mạng của tớ "
Hữa Trúc Linh nghe nói như thể, có chút dở khóc dở cười, bây giờ cô cũng đã là một người nổi tiếng trên mạng. "Trong lòng khó chịu, muốn qua đây nói chuyện với các cậu, không biết Minh Châu cũng đi đâu mất rồi." "Có gì mà khó chịu vậy? Cậu cứ mặc kệ những người đó nói linh tinh đi, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được không đúng sao? Hơn nữa, tin tức về chuyện cậu trở về đã lan truyền rồi, chỉ kém năm giây nữa là kẻ địch sẽ đến chiến trường rồi, may mà tớ cao tay đẩy, thông minh không?"
Lâm Linh Viện cười nói, rồi lại cắn hạt dưa. "Đúng vậy đúng vậy, cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ? Mồm mép mọc ở trên người bọn họ mà cậu quan tâm thế nào cũng vậy thôi." Giang Hà Lan gặt đầu đồng ý "Chuyện này liên quan đến danh dự của người lái nếu như cầu chi mặc kệ mà ngồi nhìn thì người ta sẽ nghĩ rằng cậu sợ người ta. Chuyện này tớ tự có cách riêng, yên tâm đi" "Vậy không phải là chia tay thật sao? Hì hì, bạn thân tốt của tớ vừa gọi điện thoại đến hỏi tớ, nếu như các cậu chia tay thì cô ấy cũng không tin vào tình yêu nữa. Cô ấy là fan cuồng của cậu đấy!" "Hì hì, cậu có thể cho tớ xin ảnh và chữ ký được không? Mấy bạn học cấp ba của tớ vô cùng muốn có, cảm thấy cậu thật sự là một nữ thần đúng nghĩa, mặc dù... nữ thần này còi cọc, trước không lồi, sau không cong, dáng người cũng không tính là cao."
Lâm Linh Viện buông lời trêu chọc, nhưng đó cũng là sự thật mà.
Trong mắt bọn họ Hứa Trúc Linh không có vỏ bọc, dù sao thì cô cũng sẽ không kiêu căng ngạo mạn.
Mỗi lần về trường học thì họ đều sẽ ra cổng trường mua rất nhiều đồ ăn vặt, rồi ba người cùng nhau vây quanh máy tính xem mấy bộ phim Hàn ngôn tình nhạt nhẽo, thỉnh thoảng bật cười giống như một dám ngọc.
Trong mắt người ngoài, Hứa Trúc Linh là vợ tương lại của tổng giám đốc tập đoàn Có tinh danh giá.
Nhưng trong mắt bọn họ, có chỉ là bạn cũng phòng, ban học và bạn thân không hơn không kém.
Sẽ không trèo cao, cũng sẽ không tụt xuống thấp.
Hứa Trúc Linh bĩu môi, gần đây cơ thể của cô cũng hơi phát triển rồi, ít nhất cũng phải thay hết cỡ quần áo.
Ba người đã nấu món mì dưa chua muối của người Lào, bên trong có thêm trứng chiên và dăm bông.
Lâm Linh Viện mặt dày nở nụ cười vô liêm sỉ. "Dì quản lý ký túc xá vẫn còn đang canh chừng bên ngoài, chúng ta sử dụng đồ dùng bất hợp pháp một cách trắng trợn như vậy có thực sự ổn không?" "Cậu không thấy bà dì đó ngưỡng mộ thế nào sao? Bà ấy không nhìn thấy bếp từ đâu, chỉ có thể nhìn thấy mặt của Hứa Trúc Linh thôi." "Ha ha ha, vậy tớ có thể lấy cái nồi cơm điện nhỏ của tớ ra nấu món hầm được không?" "Hỏi thừa thế, mau đứng lên chuẩn bị nấu đi
Thế là ba người vây quanh máy tính trước mặt, vừa nấu đồ ăn, vừa xem phim.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng nào dòng
Có người kinh ngạc kêu lên. "Tổng giám đốc Trung tới "Trời a, thật sự là Cổ Thành Trung, người thật còn đẹp trai hơn trên ti vi rất nhiều, tại sao trên trời này lại có một người đàn ông đẹp trai và hoàn hảo như vậy chứ?"
Mọi người nhao nhao cảm thán, ai cũng rất tự giác nhường cho anh một con đường.
Hầu hết những người đến đều là học sinh nữ của trường, bất kể là ở trong khu ký túc xá nào cũng đều tranh nhau lao vào chen chúc trước cửa ký túc xá của Hứa Trúc Linh.
Sắc mặt của Cổ Thành Trung rất âm trầm, đội lông mày hình lưỡi kiếm nhíu lại, nếp gấp lông mày uốn khúc cho thấy lúc này anh khó chịu cỡ nào.
Anh đi đến cửa ký túc xá, nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy những người ở bên trong đang vây quanh một cái nổi nóng hội hồi ăn mì tôm.
Rõ ràng cô biết thừa là anh đến, thế mà nhìn cũng không thèm nhìn một cái, vẫn cứ cắm đầu vào ăn uống.
Cô thích ăn mì tôm sao? Anh nhớ rồi, khi nào về sẽ nấu cho tôi ăn
Phản ứng đầu tiên của anh khi nhìn thấy cô gái bỏ nhỏ này lại không phải là xông vào tóm cổ ngay lập tức, hay lớn tiếng hỏi tại sao cô lại muốn nói lời chia tay.
Nhưng
Nhìn thấy có thích ăn, anh không nhịn được mà lại giống như yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu, hơi thở lạnh lẽo của Cổ Thành Trung lập tức đứt quãng, khỏe miệng nở một nụ cười bất lực.
Vốn dĩ anh đến đây không phải để hỏi tội đàng hoàng thì cũng là chịu đòn nhận tội. "Tổng giám đốc Trung, anh có muốn phá cửa không?" Khương Anh Tùng đề nghị. "Cậu đang muốn tôi không lấy được vợ có phải không?"
Anh tức giận trừng mắt liếc Khương Anh Tùng một cái, sau đó ôn tồn gõ cửa. "Trúc Linh, anh là Cổ Thành Trung, em có thể ra ngoài nói chuyện với anh một lát không?" "Em vẫn còn đang ăn cơm trưa." Bên trong truyền đến giọng nói không vui của Hứa Trúc Linh. "Vậy anh chờ em.
Chờ mãi mới đến lúc có ăn cơm trưa xong, thế mà có lại muốn xem hết tập phim kia.
Chờ sau khi xem xong, còn muốn xem hết cả bộ phim Hàn.
Nhưng Lâm Linh Viện lại đóng máy tính lại, để Giang Hà Lan dọn dẹp đồng lộn xộn rồi đi mở cửa "Các cậu làm gì vậy?" "Sắp xong rồi, nếu bạn tớ không thả người ra thì sẽ mắc tội nặng, đáng xử tràm! Ngoan ngoãn đi, chị đây sẽ ở đây hỏng chuyện, đừng có khiến tớ phải thất vọng!" Lâm Linh Viện vỗ vỗ bờ vai của cô, cười hì hì nói.
Sau đó hai người nhanh nhẹn đi mở cửa "Anh Thành Trung, xin mời vào bên trong
Cổ Thành Trung cảm kích nhìn thoáng qua, sau đó bước vào ký túc xá nữ. "Hứa Trúc Linh, bài đăng Facebook kia của em là có ý gì?" "Đây là chính sách mà em đưa ra để khiến bọn họ hiểu được, việc đến phòng vấn em để yêu cầu học hỏi một số kinh nghiệm là vô ích, bởi vì vốn dĩ em không cố gắng hết sức để ở bên cạnh anh, nhưng anh lại không muốn để em đi. Vì vậy người mà bạn họ muốn học tập không phải em, mà là anh "Anh cảm thấy ý tưởng này của em có hay không? Em đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra đó
Trong mắt Hứa Trúc Linh có một tia sáng, lộ ra vẻ thông minh.
Cổ Thành Trung nghe nói như vậy thì trực tiếp ôm cô vào lòng, rồi kéo rèm cửa lên.
Trước mắt người đứng ngoài cửa có chướng ngại vật nên bọn họ không thể biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Lâm Linh Viện và Giang Hà Lan nhìn nhau nói: "Không phải chứ? Làm chuyện xấu... ở ngay tại ký túc xã sao?" "Cũng quá trắng trợn rồi đúng không?"
Mà trong phòng, Hứa Trúc Linh có chút không hiểu, đang muốn đặt câu hỏi thì lại không ngờ người đàn ông cúi người xuống, thẳng thắn bá đạo hôn lên bờ môi của cô. không chừa lại chỗ trống khiến cho cô vội vàng thở dốc. Đây chính là sự trừng phạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.