Chương 604: Hiền lành quá hóa nhu nhược
Như Ý
23/05/2021
**********
Ôn Mạc Ngôn thay quần áo, vốn dĩ anh ta không hề để ý đến vết cào sau lưng. Nếu mà nhìn thấy thì mọi việc sẽ sáng tỏ mà thôi. Rõ ràng là ông trời hết lần này đến lần khác không cho anh ta cơ hội.
Ôn Mạc Ngôn đi xuống lầu đón Christie, hôm nay cô ta trang điểm lộng lẫy xinh đẹp không sao tả xiết. Cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá bó sát thân hình làm tôn lên những đường cong quyến rũ trên cơ thể. Cô ta cười một cách tự nhiên sảng khoái, dĩ nhiên nhanh chóng được lòng người nhà họ Ôn.
Cô ta còn chủ động nắm lấy cánh tay của Ôn Mạc Ngôn mà nói: “Đi gặp bố của em đi.
Ai vừa nhìn vào cảnh tượng đó đều nghĩ Ôn Mạc Ngôn và cô ta như hai người bạn thân thiết lắm, nhưng rõ ràng trong ánh mắt của Ôn Mạc Ngôn không hề vui vẻ mà giống như anh ta đang nhìn vào một nơi xa xăm nào đó.
Thì ra là Ôn Mạc Ngôn đang nhìn vào một người con gái đang đứng trong góc phòng.
Bạch Minh Châu đang cảm thấy nhàm chán đến mức vô vị luôn rồi, ngoài thân phận là chị em bạn thân với Ôn Thanh Hoàn thì tất cả mọi người ở đây và cả Christie đều không ai là người quen của cô ấy cả.
Bạch Minh Châu ngắm nghía món quà trên tay, sau khi biết được hai người họ sẽ đính hôn thì cô ấy đã hao tâm tổn trí lựa chọn món quà này.
Nhưng có lẽ do thời gian gấp rút nên cô ấy chưa kịp chuẩn bị chu đáo, cuối cùng vẫn lựa chọn mua một quả cầu thủy tinh, bên trong có một đôi búp bê nam nữ bằng men sứ. Cô ấy nghĩ Ôn Mạc Ngôn sẽ không để ý đến món quà này đâu nhưng vẫn khắc lên cái bục đựng búp bê tên của hai người họ với hy vọng buổi lễ đính hôn sẽ diễn ra vui vẻ.
Bạch Minh Châu làm điều này coi như là đã nhượng bộ lắm rồi, cũng là thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Con người ta khi yêu đến mức tận cùng sẽ không phải là hận mà là tác thành cho người kia và mong cho họ được hạnh phúc.
Bạch Minh Châu gọi người giúp việc tới bảo người này đưa món quà tặng cho Ôn Mạc Ngôn. Món quà chúc phúc cũng đã tặng rồi, vậy có phải cô ấy nên đi rồi không? Giờ phút này cô ấy không hề muốn ở lại nơi đất khách quê người này nữa, trước đây cô ấy đã từng muốn ở lại thành phố này nhưng bây giờ lại muốn trốn tránh khỏi nơi đau thương mất mát này càng nhanh càng tốt.
Bạch Minh Châu quay người đi, cô ấy cũng không muốn nhìn xem thái độ của Ôn Mạc Ngôn sẽ như thế nào khi nhận được món quà ấy.
Cô ấy bước đi vội vã nên không để ý có người cũng đang đi tới, vốn dĩ cô ấy không ngờ rằng giờ này rồi mà vẫn còn có người đến.
Bạch Minh Châu vừa mở cửa ra liền đụng phải một người khiến cả hai người họ đều ngã lăn quay ra trên mặt đất.
Giọng nói chói tai của người con gái kia vang lên bên tại của Bạch Minh Châu: “Trời ơi, sao cô lại dám đụng vào tôi chứ? Quần áo của tôi bẩn hết rồi.” Cô ta kêu lên như bị cắt tiết.
Nhưng rõ ràng sàn nhà này rất sạch, thậm chí còn sạch tới mức soi gương được nữa kìa. Huống chi cô ta còn mặc một chiếc váy màu xanh lam, cho dù có dính bụi bặm thì cũng không thể nhìn thấy.
Rõ ràng là hai người vô tình va vào nhau mà
cô ta lại làm ầm ĩ như thể mọi lỗi lầm là do Bạch Minh Châu gây ra hết vậy. Bạch Minh Châu đứng lên, cô ấy cau mày nhìn người con gái đang đứng đối diện.
Christie đi qua bên này để xem sự việc như thế nào thì nhận ra người quen nên khẽ kêu lên: "Vivian."
Vivian chỉ tay vào mặt của Bạch Minh Châu mà tức giận quát mắng: "Cô làm bẩn quần áo của tôi rồi còn khiến tôi ngã xuống đất nữa chứ. Cô giải thích với tôi như thế nào đây?”
Trò hài kịch này lập tức thu hút những ánh mắt tò mò đến vây quanh rồi bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Ông Bạch à, đây là bạn của người nhà các người sao?"
Ôn Trường Bạch đã từng nhìn thấy tấm hình chụp Bạch Minh Châu nhưng ông ta lại không đồng ý cho Bạch Minh Châu và Ôn Mạc Ngôn ở bên nhau nên cố tình làm bộ như không biết mà lắc đầu hỏi: “Thanh Hoàn, đây là bạn của con phải không?"
Ông ta không hỏi Ôn Mạc Ngôn chính là muốn phủ nhận sạch trơn quan hệ của hai người bọn họ.
Ôn Thanh Hoàn liền chạy lại đỡ Bạch Minh
Châu rồi nói: “Cô Vivian, đây là khách mời của tôi. Cô không sao chứ? Cả hai người đều bị ngã mà, vậy việc này bỏ đi đừng tính toán làm gì nữa.
Vivian nói với vẻ đầy kiêu căng ngạo mạn: “Cô ta bị ngã thì kệ cô ta nhưng tôi bị cô ta đâm trúng té xuống đất nên cô ta phải xin lỗi tôi, đó là lẽ đương nhiên. Vivian lại bồi thêm một câu nữa: "Nếu không tôi sẽ cho các người biết tay, tôi sẽ mách lại cho cô vương hậu Diana của tôi cho các người xem.”
Bạch Minh Châu nghe vậy thì lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Hèn gì cô ta nói chuyện kiêu căng ngạo mạn như thế, ngay cả Ôn Thanh Hoàn nói chuyện với cô ta cũng rất khách sáo.
Thì ra Vivian này chính là cháu của vương hậu Diana.
Dù sao Bạch Minh Châu đã chịu đựng nhiều uất ức nên cô ấy cũng không muốn trong buổi lễ đính hôn của Ôn Mạc Ngôn lại xảy ra những chuyện không vui. Vì thế, cô ấy cố cắn răng chịu đựng tủi nhục mà quay qua xin lỗi: “Thành thật xin lỗi cô, là lỗi của tôi. Vì tôi nhìn đường không kỹ nên mới đâm trúng cô, mong cô bỏ qua cho tôi.”
Vivian tiếp tục kiêu ngạo nói: “Cô biết nhận lỗi như vậy là tốt. Cô còn không mau qua đây phải sạch quần áo cho tôi đi, cô làm quần áo của tôi bị dơ hết rồi nè. Bộ cô bị mù hay sao mà không nhìn thấy hả?"
Ban đầu Vivian còn tưởng Bạch Minh Châu là đồ cứng đầu cứng cổ, dám nhìn cô ta bằng ảnh mắt cứng rắn như thế thì sẽ không bao giờ chịu khuất phục chứ. Mà Vivian cũng nghĩ rằng bản thân cô ta là cành vàng lá ngọc nên sẽ không bao giờ chịu cúi đầu nhận lỗi trước Bạch Minh Châu đâu.
Vivian hất cắm lên tỏ vẻ cao ngạo, còn Bạch Minh Châu nghe nói như thế thì cảm giác như hai tại ù lên và đầu óc muốn nổ tung nhưng cô ấy cố kiềm chế tức giận lại. Phủi sạch quần áo cho Vivian sao? Từ lúc nào mà Bạch Minh Châu lại trở nên nhân nhượng yếu đuối để bảo vệ lợi ích của toàn cục như vậy chứ? Trời ạ, nếu đây là buổi tiệc đính hôn của Bạch Minh Châu thì cho dù ông trời có sập xuống, cô ấy cũng sẽ không bao giờ nhân nhượng. Nhưng đây lại là buổi lễ đính hôn của Ôn Mạc Ngôn đó.
Bạch Minh Châu nghĩ Vivian không phải là người dễ chọc vì mọi người xung quanh có vẻ hơi e dè sợ sệt cô ta, nếu cô ta giận dữ mà phá hỏng buổi tiệc thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy nên Bạch Minh Châu lại ráng nuốt giận, hai bàn tay gầy gò nhỏ bé nắm chặt lại rồi cô ấy rút ra một chiếc khăn tay tiến về phía Vivian. Sau đó không chút do dự mà phủi phủi cho cô ta một cách rất nghiêm túc. Còn Vivian lại có vẻ hơi kinh ngạc, cô ta vội liếc nhìn về phía Ôn Mạc Ngôn thì thấy anh ta đang sa sầm nét mặt lại.
Lúc Vivian nhìn Ôn Mạc Ngôn cũng là lúc Ôn Mạc Ngôn nhìn về phía cô ta với ánh mắt tức giận như muốn nói rằng cô ta thật là một người không hiểu chuyện.
Ôn Mạc Ngôn đã ở bên Bạch Minh Châu lâu như vậy rồi nhưng anh ta chưa nhìn thấy cô ấy ăn nói nhún nhường khép nép như thế bao giờ. Lúc nào cô ấy cũng như một đóa hoa hồng có gai hoặc một con thú nhỏ lúc nào cũng nhe nanh giơ vuốt phòng thủ.
Đừng chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ đến mức động lòng người của Bạch Minh Châu mà lầm, bởi vì chỉ cần người nào mất cảnh giác là sẽ bị cô ấy cần cho một phát đau điếng toàn thân.
Bạch Minh Châu chính là người có ơn phải trả, có thù phải báo và lấy bạo lực để chống lại bạo lực. Ai đã từng gặp cô ấy thì đều tự nhận mình xui xẻo mà lặng lẽ tránh xa.
Nhưng bây giờ Bạch Minh Châu lại nhổ hết những cây gai đi và giấu sạch những cái móng vuốt sắc nhọn vào bên trong mà dịu dàng ngoan ngoãn như một chú chim nhỏ không hề tức giận gì cả.
Thậm chí Ôn Mạc Ngôn còn thấy cô ấy ngoan ngoãn yếu đuối đến mức nhu nhược.
Ôn Mạc Ngôn hận Bạch Minh Châu, trước đây anh ta luôn cầu mong Bạch Minh Châu sẽ phải trải những tháng ngày đau khổ nhất trong cuộc đời, không có ngày nào được sống yên ổn cả.
Nhưng ngay lúc này đây, khi nhìn thấy Bạch
Minh Châu phải chịu đựng sự giày vò như vậy thì bỗng nhiên anh ta lại mềm lòng. Thậm chí anh ta còn đau lòng như có hàng vạn hàng ngàn những mũi kim đâm vào trái tim anh ta, rồi lại bị xát muối lên chính những vết thương đó vậy. Giờ phút này đây, anh ta cảm giác như trái tim mình đang rỉ máu và sắp vỡ vụn ra làm nhiều mảnh. Ôn Mạc Ngôn nghĩ anh ta vẫn sẽ thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn cảnh tượng đó diễn trước mắt, sẽ dửng dưng nhìn Bạch Minh Châu chịu nhục mà vẫn cảm thấy bình thường.
Nhưng sự thật đã chứng minh là Ôn Mạc Ngôn làm không được, vốn dĩ anh không thể nào làm được điều đó.
Lập tức Ôn Mạc Ngôn kéo Bạch Minh Châu về sau lưng của anh ta rồi khẽ nói bằng giọng lạnh lùng đầy uy nghiêm: “Cô ấy là khách của nhà họ Ôn mời đến, cô cũng là khách được mời như cô ấy. Mà chỗ này lại không phải là hoàng cung và vương hậu Diana cũng không có ở đây cho nên nếu cô muốn đòi công bằng thì đợi tôi tổ chức xong buổi tiệc đính hôn này thì sẽ cùng cô đến hoàng cung để làm rõ chuyện này. Bây giờ đang ở nhà họ Ôn nên tôi có thể ra mặt làm chủ thay cho người khác được. Cô Vivian, vậy để tôi giúp cô lau sạch quần áo là được chứ gì, cô không cần phải làm khó khách mời của tôi như vậy chứ?"
Ôn Mạc Ngôn tiến lên phía trước định giúp cô
Ôn Mạc Ngôn thay quần áo, vốn dĩ anh ta không hề để ý đến vết cào sau lưng. Nếu mà nhìn thấy thì mọi việc sẽ sáng tỏ mà thôi. Rõ ràng là ông trời hết lần này đến lần khác không cho anh ta cơ hội.
Ôn Mạc Ngôn đi xuống lầu đón Christie, hôm nay cô ta trang điểm lộng lẫy xinh đẹp không sao tả xiết. Cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá bó sát thân hình làm tôn lên những đường cong quyến rũ trên cơ thể. Cô ta cười một cách tự nhiên sảng khoái, dĩ nhiên nhanh chóng được lòng người nhà họ Ôn.
Cô ta còn chủ động nắm lấy cánh tay của Ôn Mạc Ngôn mà nói: “Đi gặp bố của em đi.
Ai vừa nhìn vào cảnh tượng đó đều nghĩ Ôn Mạc Ngôn và cô ta như hai người bạn thân thiết lắm, nhưng rõ ràng trong ánh mắt của Ôn Mạc Ngôn không hề vui vẻ mà giống như anh ta đang nhìn vào một nơi xa xăm nào đó.
Thì ra là Ôn Mạc Ngôn đang nhìn vào một người con gái đang đứng trong góc phòng.
Bạch Minh Châu đang cảm thấy nhàm chán đến mức vô vị luôn rồi, ngoài thân phận là chị em bạn thân với Ôn Thanh Hoàn thì tất cả mọi người ở đây và cả Christie đều không ai là người quen của cô ấy cả.
Bạch Minh Châu ngắm nghía món quà trên tay, sau khi biết được hai người họ sẽ đính hôn thì cô ấy đã hao tâm tổn trí lựa chọn món quà này.
Nhưng có lẽ do thời gian gấp rút nên cô ấy chưa kịp chuẩn bị chu đáo, cuối cùng vẫn lựa chọn mua một quả cầu thủy tinh, bên trong có một đôi búp bê nam nữ bằng men sứ. Cô ấy nghĩ Ôn Mạc Ngôn sẽ không để ý đến món quà này đâu nhưng vẫn khắc lên cái bục đựng búp bê tên của hai người họ với hy vọng buổi lễ đính hôn sẽ diễn ra vui vẻ.
Bạch Minh Châu làm điều này coi như là đã nhượng bộ lắm rồi, cũng là thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Con người ta khi yêu đến mức tận cùng sẽ không phải là hận mà là tác thành cho người kia và mong cho họ được hạnh phúc.
Bạch Minh Châu gọi người giúp việc tới bảo người này đưa món quà tặng cho Ôn Mạc Ngôn. Món quà chúc phúc cũng đã tặng rồi, vậy có phải cô ấy nên đi rồi không? Giờ phút này cô ấy không hề muốn ở lại nơi đất khách quê người này nữa, trước đây cô ấy đã từng muốn ở lại thành phố này nhưng bây giờ lại muốn trốn tránh khỏi nơi đau thương mất mát này càng nhanh càng tốt.
Bạch Minh Châu quay người đi, cô ấy cũng không muốn nhìn xem thái độ của Ôn Mạc Ngôn sẽ như thế nào khi nhận được món quà ấy.
Cô ấy bước đi vội vã nên không để ý có người cũng đang đi tới, vốn dĩ cô ấy không ngờ rằng giờ này rồi mà vẫn còn có người đến.
Bạch Minh Châu vừa mở cửa ra liền đụng phải một người khiến cả hai người họ đều ngã lăn quay ra trên mặt đất.
Giọng nói chói tai của người con gái kia vang lên bên tại của Bạch Minh Châu: “Trời ơi, sao cô lại dám đụng vào tôi chứ? Quần áo của tôi bẩn hết rồi.” Cô ta kêu lên như bị cắt tiết.
Nhưng rõ ràng sàn nhà này rất sạch, thậm chí còn sạch tới mức soi gương được nữa kìa. Huống chi cô ta còn mặc một chiếc váy màu xanh lam, cho dù có dính bụi bặm thì cũng không thể nhìn thấy.
Rõ ràng là hai người vô tình va vào nhau mà
cô ta lại làm ầm ĩ như thể mọi lỗi lầm là do Bạch Minh Châu gây ra hết vậy. Bạch Minh Châu đứng lên, cô ấy cau mày nhìn người con gái đang đứng đối diện.
Christie đi qua bên này để xem sự việc như thế nào thì nhận ra người quen nên khẽ kêu lên: "Vivian."
Vivian chỉ tay vào mặt của Bạch Minh Châu mà tức giận quát mắng: "Cô làm bẩn quần áo của tôi rồi còn khiến tôi ngã xuống đất nữa chứ. Cô giải thích với tôi như thế nào đây?”
Trò hài kịch này lập tức thu hút những ánh mắt tò mò đến vây quanh rồi bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Ông Bạch à, đây là bạn của người nhà các người sao?"
Ôn Trường Bạch đã từng nhìn thấy tấm hình chụp Bạch Minh Châu nhưng ông ta lại không đồng ý cho Bạch Minh Châu và Ôn Mạc Ngôn ở bên nhau nên cố tình làm bộ như không biết mà lắc đầu hỏi: “Thanh Hoàn, đây là bạn của con phải không?"
Ông ta không hỏi Ôn Mạc Ngôn chính là muốn phủ nhận sạch trơn quan hệ của hai người bọn họ.
Ôn Thanh Hoàn liền chạy lại đỡ Bạch Minh
Châu rồi nói: “Cô Vivian, đây là khách mời của tôi. Cô không sao chứ? Cả hai người đều bị ngã mà, vậy việc này bỏ đi đừng tính toán làm gì nữa.
Vivian nói với vẻ đầy kiêu căng ngạo mạn: “Cô ta bị ngã thì kệ cô ta nhưng tôi bị cô ta đâm trúng té xuống đất nên cô ta phải xin lỗi tôi, đó là lẽ đương nhiên. Vivian lại bồi thêm một câu nữa: "Nếu không tôi sẽ cho các người biết tay, tôi sẽ mách lại cho cô vương hậu Diana của tôi cho các người xem.”
Bạch Minh Châu nghe vậy thì lập tức hiểu rõ mọi chuyện. Hèn gì cô ta nói chuyện kiêu căng ngạo mạn như thế, ngay cả Ôn Thanh Hoàn nói chuyện với cô ta cũng rất khách sáo.
Thì ra Vivian này chính là cháu của vương hậu Diana.
Dù sao Bạch Minh Châu đã chịu đựng nhiều uất ức nên cô ấy cũng không muốn trong buổi lễ đính hôn của Ôn Mạc Ngôn lại xảy ra những chuyện không vui. Vì thế, cô ấy cố cắn răng chịu đựng tủi nhục mà quay qua xin lỗi: “Thành thật xin lỗi cô, là lỗi của tôi. Vì tôi nhìn đường không kỹ nên mới đâm trúng cô, mong cô bỏ qua cho tôi.”
Vivian tiếp tục kiêu ngạo nói: “Cô biết nhận lỗi như vậy là tốt. Cô còn không mau qua đây phải sạch quần áo cho tôi đi, cô làm quần áo của tôi bị dơ hết rồi nè. Bộ cô bị mù hay sao mà không nhìn thấy hả?"
Ban đầu Vivian còn tưởng Bạch Minh Châu là đồ cứng đầu cứng cổ, dám nhìn cô ta bằng ảnh mắt cứng rắn như thế thì sẽ không bao giờ chịu khuất phục chứ. Mà Vivian cũng nghĩ rằng bản thân cô ta là cành vàng lá ngọc nên sẽ không bao giờ chịu cúi đầu nhận lỗi trước Bạch Minh Châu đâu.
Vivian hất cắm lên tỏ vẻ cao ngạo, còn Bạch Minh Châu nghe nói như thế thì cảm giác như hai tại ù lên và đầu óc muốn nổ tung nhưng cô ấy cố kiềm chế tức giận lại. Phủi sạch quần áo cho Vivian sao? Từ lúc nào mà Bạch Minh Châu lại trở nên nhân nhượng yếu đuối để bảo vệ lợi ích của toàn cục như vậy chứ? Trời ạ, nếu đây là buổi tiệc đính hôn của Bạch Minh Châu thì cho dù ông trời có sập xuống, cô ấy cũng sẽ không bao giờ nhân nhượng. Nhưng đây lại là buổi lễ đính hôn của Ôn Mạc Ngôn đó.
Bạch Minh Châu nghĩ Vivian không phải là người dễ chọc vì mọi người xung quanh có vẻ hơi e dè sợ sệt cô ta, nếu cô ta giận dữ mà phá hỏng buổi tiệc thì phải làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy nên Bạch Minh Châu lại ráng nuốt giận, hai bàn tay gầy gò nhỏ bé nắm chặt lại rồi cô ấy rút ra một chiếc khăn tay tiến về phía Vivian. Sau đó không chút do dự mà phủi phủi cho cô ta một cách rất nghiêm túc. Còn Vivian lại có vẻ hơi kinh ngạc, cô ta vội liếc nhìn về phía Ôn Mạc Ngôn thì thấy anh ta đang sa sầm nét mặt lại.
Lúc Vivian nhìn Ôn Mạc Ngôn cũng là lúc Ôn Mạc Ngôn nhìn về phía cô ta với ánh mắt tức giận như muốn nói rằng cô ta thật là một người không hiểu chuyện.
Ôn Mạc Ngôn đã ở bên Bạch Minh Châu lâu như vậy rồi nhưng anh ta chưa nhìn thấy cô ấy ăn nói nhún nhường khép nép như thế bao giờ. Lúc nào cô ấy cũng như một đóa hoa hồng có gai hoặc một con thú nhỏ lúc nào cũng nhe nanh giơ vuốt phòng thủ.
Đừng chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ đến mức động lòng người của Bạch Minh Châu mà lầm, bởi vì chỉ cần người nào mất cảnh giác là sẽ bị cô ấy cần cho một phát đau điếng toàn thân.
Bạch Minh Châu chính là người có ơn phải trả, có thù phải báo và lấy bạo lực để chống lại bạo lực. Ai đã từng gặp cô ấy thì đều tự nhận mình xui xẻo mà lặng lẽ tránh xa.
Nhưng bây giờ Bạch Minh Châu lại nhổ hết những cây gai đi và giấu sạch những cái móng vuốt sắc nhọn vào bên trong mà dịu dàng ngoan ngoãn như một chú chim nhỏ không hề tức giận gì cả.
Thậm chí Ôn Mạc Ngôn còn thấy cô ấy ngoan ngoãn yếu đuối đến mức nhu nhược.
Ôn Mạc Ngôn hận Bạch Minh Châu, trước đây anh ta luôn cầu mong Bạch Minh Châu sẽ phải trải những tháng ngày đau khổ nhất trong cuộc đời, không có ngày nào được sống yên ổn cả.
Nhưng ngay lúc này đây, khi nhìn thấy Bạch
Minh Châu phải chịu đựng sự giày vò như vậy thì bỗng nhiên anh ta lại mềm lòng. Thậm chí anh ta còn đau lòng như có hàng vạn hàng ngàn những mũi kim đâm vào trái tim anh ta, rồi lại bị xát muối lên chính những vết thương đó vậy. Giờ phút này đây, anh ta cảm giác như trái tim mình đang rỉ máu và sắp vỡ vụn ra làm nhiều mảnh. Ôn Mạc Ngôn nghĩ anh ta vẫn sẽ thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn cảnh tượng đó diễn trước mắt, sẽ dửng dưng nhìn Bạch Minh Châu chịu nhục mà vẫn cảm thấy bình thường.
Nhưng sự thật đã chứng minh là Ôn Mạc Ngôn làm không được, vốn dĩ anh không thể nào làm được điều đó.
Lập tức Ôn Mạc Ngôn kéo Bạch Minh Châu về sau lưng của anh ta rồi khẽ nói bằng giọng lạnh lùng đầy uy nghiêm: “Cô ấy là khách của nhà họ Ôn mời đến, cô cũng là khách được mời như cô ấy. Mà chỗ này lại không phải là hoàng cung và vương hậu Diana cũng không có ở đây cho nên nếu cô muốn đòi công bằng thì đợi tôi tổ chức xong buổi tiệc đính hôn này thì sẽ cùng cô đến hoàng cung để làm rõ chuyện này. Bây giờ đang ở nhà họ Ôn nên tôi có thể ra mặt làm chủ thay cho người khác được. Cô Vivian, vậy để tôi giúp cô lau sạch quần áo là được chứ gì, cô không cần phải làm khó khách mời của tôi như vậy chứ?"
Ôn Mạc Ngôn tiến lên phía trước định giúp cô
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.