Chương 394: Kho báu lớn nhất
Như Ý
29/04/2021
Cổ Thành Trung nhìn thấy đôi môi hồng của cô cong lên liền hiểu được cô đang nghĩ gì.
Đồ ngốc, rõ ràng là bản thân chịu thiệt thòi, nhưng chỉ cần nhìn thấy ba trăm ngàn đô la đó thì đã cảm thấy rất mãn nguyện trong lòng rồi.
Ngốc hết chỗ nói “Cô kia, cứ làm theo giả bồi thường đi."
Anh chậm rãi nói, tuy ngữ khí không nhanh nhưng vô hình trung lại khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Người kia mở miệng ra, muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng lại không phát ra âm thanh nào cả.
Cô ta ngày người nhìn Cổ Thành Trung, cho đến khi bị bạn thân kéo tay, cô ta mới bừng tỉnh lại. "Sáu trăm nghìn...... sáu trăm nghìn
Cô ta lầm bầm lặp lại ba chữ này, có thể thấy đây là đòn đả kích không hề nhỏ. Sáu trăm nghìn tiền bồi thường, đòn đã kích lớn nhất mà cô ta nhận được chính là không ngờ được rằng chiếc quần jean rất là bình thường mà Hứa Trúc Linh mặc lại đắt như vậy.
Đúng!
Chỉ là một chiếc quan jean thôi mà, sao có thể đắt như vậy, rốt cuộc là sao?
Từ đầu đến chân cô gái đó rốt cuộc là đáng bao nhiêu tiền?
Cô đã biến người phụ nữ một thân mặc toàn đỗ lạ Mỹ trở thành phục vụ trong cửa hàng luôn rồi, vẫn còn chưa biết phải sống chết bồi thường cái gì, là do bản thân nghĩ không thông rồi sao? “Nếu cô không bồi thường, tôi phải để luật sư vào đây rồi."
Anh lạnh lùng nói, đôi mắt phượng sâu thẳm nhàn nhạt quét qua người cô ta, khiến lưng cô ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Cô ta lắp bắp nói, không còn thái độ kiêu ngạo như vừa nãy nữa. "Tôi...tôi đến, nhưng tôi không có tiền mặt, tôi chỉ có thể, tôi chuyển tiền cho anh nhé." “Linh, dùng thẻ của em đi" MOa, có tiến vào rồi
Hứa Trúc Linh vui vẻ nói, mừng rỡ lấy thẻ ngân hàng của mình ra,
Người kia thoáng chốc đã xử lý xong, kinh cần lễ phép đưa lại thẻ ngân hàng: "Đối với chuyển khoản quốc tế, có thể mất chút thời gian, qua vài ngày nữa cô hãy kiểm tra lại “Tôi biết rồi. Cảm ơn" "Em cảm ơn cô ta làm gì. Việc này phải nên như vậy."
Hứa Trúc Linh nghĩ cũng đúng, nếu như cô ta không hung hãng dọa người thì chắc có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như thế này.
Bởi vậy mới nói, gặp phải chuyện gì mọi người hãy nhường nhịn nhau nhé, êm đẹp biết bao nhiêu.
Người bên kia ảo não bỏ đi, Cổ Thành Trung xoa xoa đầu cô, hỏi cô đã đói chưa.
Cô rất thành thật gật đầu.
Vốn dĩ bàn ăn kia chưa kịp ăn xong, bây giờ lại chạy đi chạy lại, đồ ăn trong bụng cũng sớm tiêu hoạ hết rồi.
Có Thành Trung đưa cô trở lại nhà hàng bạn này, quản lý thấy bạn họ quay lại, mặt khác có một bản không có khách quay lại liên hiểu rõ ngày.
Hai vị khách này trông rất đặc biệt và sang trong. Họ vì thế càng phải ân cần phục vụ hơn nữa.
Sau khi ăn xong, Cổ Thành Trung chủ động thanh toán, vì Hứa Trúc Linh cảm thấy ăn chức uống chúa hai bữa như vậy là không nên.
Suy cho cùng, họ cũng phải kinh doanh.
Hơn nữa, ban đầu cô còn cảm thấy đau lòng, nhưng vừa rồi biết giả quần áo của mình, cô cảm thấy không nên tiếc tiền của Cổ Thành Trung nữa.
Tiếc tiền cho anh ấy là chuyện thực sự rất khó mà nghĩ đến.
Nhưng người quản lý nói gì cũng đều từ chối, cứ khăng khăng cho đó là trách nhiệm của cửa hàng.
Cuối cùng, việc từ chối không thành, họ đành bỏ cuộc.
Sau bữa ăn, cả hai ngồi lại một lúc ngắm nhìn cảnh đêm của London.
Sắc trời càng tối, bên dưới đèn càng sáng, sáng đến mức càng lúc càng rực rỡ, sông Lan cũng trở nên đẹp để lạ thường.
Cô mơ hồ nói: "Cổ Thành Trung, anh rất thích cửa hàng quần áo đó sao? Sao anh luận mua quần áo cho em à do the?" “Nguyên nhân đầu tiên là vì quần áo ở đó rất hợp với em, thứ hai là vì anh muốn mua cho em thứ tốt nhất, bởi vì em xứng đáng có được những gì tốt nhất “Chi vì vậy thôi?"
Cô nhất thời cảm thấy bất lực, Cổ Thành Trung còn có kiểu tiêu tiền chân thành vậy ư? “Ừm, không đúng sao?" “Đương nhiên không đúng, tốn nhiều tiền như vậy cho quần áo, thật quá lãng phí mà." “Tiêu tiền cho em, trước giờ chẳng thấy đó là lãng phí gì cả, ngược lại còn thấy đó là một vinh hạnh." “Ngoan, sau này em phụ trách tiêu tiền phả nhà, anh phụ trách kiếm tiền nuôi nhà, phân công công việc rõ ràng, còn gì không ổn không?"
Anh âu yếm xoa đầu Hứa Trúc Linh, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đong đầy sự nuông chiều.
Anh hận không thể ôm hết những thứ tốt đẹp nhất trên đời đặt trước mặt cô, chỉ mong cô vui vẻ nở một nụ cười.
Anh nghĩ, trong lịch sử có câu Phỏng hoa hỉ chư hầu, quả không ngoa, bỏ ra nghìn lượng vàng, đổi lấy nụ cười của mỹ nhân thì cũng đúng mà.
Boi vi...
Có một số người là kho báu lớn nhất, họ xứng đáng được như thế.
Hứa Trúc Linh là báu vật trong trái tim anh, không ai có thể thay thế được.
Cô ấy là độc nhất vô nhị "Nói như vậy, sao em cảm thấy áp lực lớn thế nhỉ? Để em tiêu tiền phá nhà, em chỉ muốn tiết kiệm tiền để sống thôi." "Em có thể tiết kiệm tiền, nhưng em cũng phải học cách tiêu tiền. Nếu như em không nỡ tiêu tiền cho bản thân, hãy để người đàn ông của em tiêu cho em. Tương tự nhau thôi. Hơn nữa, mắt nhìn của anh không tế, sẽ lựa chọn những gì phù hợp nhất cho em. Như thế này không phải rất tốt sao?"
Hứa Trúc Linh không cách nào phản đối được lời anh nói.
Cổ Thành Trung không phải là người xuế xoà, đây là điều đáng mừng.
Anh ấy mua bất cứ thứ gì cho bản thân mình, trước tiên đầu sẽ tìm hiểu rất nhiều về nó.
Nếu mua sản phẩm im sóc cho cô, tiên anh sẽ kiểm tra xem da của cô là da khô, da dầu hay hỗn hợp, nhạy cảm với cái gì, da cần đường ẩm hay làm sáng.
Anh nghiên cứu rõ ràng đầu ra đấy, nhưng bản thân cô thì không làm được vậy. Từ nhỏ đến lớn khi mua sản phẩm chăm sóc da cô cũng không chú ý đến mấy điều này.
Chính sự cẩu thả của cô mới làm bật lên sự cần thận tỉ mỉ của anh.
Vậy nên mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da của cô đều do Cổ Thành Trung chuẩn bị, mỗi một thành phần sử dụng trong đó anh đều nằm rất rõ, thật là khủng khiếp mà
Tất nhiên, cải đã mua cũng là cái tốt nhất.
Chỉ có tình yêu phù hợp mới là tình yêu lâu bền nhất.
Cô nghĩ rằng kiếp này bản thân đã tìm được một người hoàn toàn phù hợp với mình rồi.
Cô hy vọng về sau mỗi ngày, người đàn ông này sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Ngày thứ hai Hứa Trúc Linh đi học, Fiona không đến, cái nhóm nhỏ của cô ta cũng tan rã ngay lập tức. Mọi người mặc dù sau lưng vẫn bàn luận về cô nhưng rõ ràng là có e sợ không t
Laura chủ động bắt chuyện, để có không đến nỗi bị cô lập trong lớp Yoga.
Thời gian ngày một trôi đi, cuộc sống đủ đầy đồng thời rất thú vị.
Họ đã đến đây hơn mười ngày rồi.
Hôm nay Ôn Thanh Hoàn mời bọn họ đi ăn cơm, trong bữa ăn náo nhiệt sôi động. Ôn Thanh Hoàn nhận thấy trên bàn ăn còn thiếu một người, sau khi ăn xong không chịu được bèn gọi điện thoại cho Ôn Mạc Ngôn.
Đồ ngốc, rõ ràng là bản thân chịu thiệt thòi, nhưng chỉ cần nhìn thấy ba trăm ngàn đô la đó thì đã cảm thấy rất mãn nguyện trong lòng rồi.
Ngốc hết chỗ nói “Cô kia, cứ làm theo giả bồi thường đi."
Anh chậm rãi nói, tuy ngữ khí không nhanh nhưng vô hình trung lại khiến người khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Người kia mở miệng ra, muốn nói điều gì đó nhưng cổ họng lại không phát ra âm thanh nào cả.
Cô ta ngày người nhìn Cổ Thành Trung, cho đến khi bị bạn thân kéo tay, cô ta mới bừng tỉnh lại. "Sáu trăm nghìn...... sáu trăm nghìn
Cô ta lầm bầm lặp lại ba chữ này, có thể thấy đây là đòn đả kích không hề nhỏ. Sáu trăm nghìn tiền bồi thường, đòn đã kích lớn nhất mà cô ta nhận được chính là không ngờ được rằng chiếc quần jean rất là bình thường mà Hứa Trúc Linh mặc lại đắt như vậy.
Đúng!
Chỉ là một chiếc quan jean thôi mà, sao có thể đắt như vậy, rốt cuộc là sao?
Từ đầu đến chân cô gái đó rốt cuộc là đáng bao nhiêu tiền?
Cô đã biến người phụ nữ một thân mặc toàn đỗ lạ Mỹ trở thành phục vụ trong cửa hàng luôn rồi, vẫn còn chưa biết phải sống chết bồi thường cái gì, là do bản thân nghĩ không thông rồi sao? “Nếu cô không bồi thường, tôi phải để luật sư vào đây rồi."
Anh lạnh lùng nói, đôi mắt phượng sâu thẳm nhàn nhạt quét qua người cô ta, khiến lưng cô ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Cô ta lắp bắp nói, không còn thái độ kiêu ngạo như vừa nãy nữa. "Tôi...tôi đến, nhưng tôi không có tiền mặt, tôi chỉ có thể, tôi chuyển tiền cho anh nhé." “Linh, dùng thẻ của em đi" MOa, có tiến vào rồi
Hứa Trúc Linh vui vẻ nói, mừng rỡ lấy thẻ ngân hàng của mình ra,
Người kia thoáng chốc đã xử lý xong, kinh cần lễ phép đưa lại thẻ ngân hàng: "Đối với chuyển khoản quốc tế, có thể mất chút thời gian, qua vài ngày nữa cô hãy kiểm tra lại “Tôi biết rồi. Cảm ơn" "Em cảm ơn cô ta làm gì. Việc này phải nên như vậy."
Hứa Trúc Linh nghĩ cũng đúng, nếu như cô ta không hung hãng dọa người thì chắc có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như thế này.
Bởi vậy mới nói, gặp phải chuyện gì mọi người hãy nhường nhịn nhau nhé, êm đẹp biết bao nhiêu.
Người bên kia ảo não bỏ đi, Cổ Thành Trung xoa xoa đầu cô, hỏi cô đã đói chưa.
Cô rất thành thật gật đầu.
Vốn dĩ bàn ăn kia chưa kịp ăn xong, bây giờ lại chạy đi chạy lại, đồ ăn trong bụng cũng sớm tiêu hoạ hết rồi.
Có Thành Trung đưa cô trở lại nhà hàng bạn này, quản lý thấy bạn họ quay lại, mặt khác có một bản không có khách quay lại liên hiểu rõ ngày.
Hai vị khách này trông rất đặc biệt và sang trong. Họ vì thế càng phải ân cần phục vụ hơn nữa.
Sau khi ăn xong, Cổ Thành Trung chủ động thanh toán, vì Hứa Trúc Linh cảm thấy ăn chức uống chúa hai bữa như vậy là không nên.
Suy cho cùng, họ cũng phải kinh doanh.
Hơn nữa, ban đầu cô còn cảm thấy đau lòng, nhưng vừa rồi biết giả quần áo của mình, cô cảm thấy không nên tiếc tiền của Cổ Thành Trung nữa.
Tiếc tiền cho anh ấy là chuyện thực sự rất khó mà nghĩ đến.
Nhưng người quản lý nói gì cũng đều từ chối, cứ khăng khăng cho đó là trách nhiệm của cửa hàng.
Cuối cùng, việc từ chối không thành, họ đành bỏ cuộc.
Sau bữa ăn, cả hai ngồi lại một lúc ngắm nhìn cảnh đêm của London.
Sắc trời càng tối, bên dưới đèn càng sáng, sáng đến mức càng lúc càng rực rỡ, sông Lan cũng trở nên đẹp để lạ thường.
Cô mơ hồ nói: "Cổ Thành Trung, anh rất thích cửa hàng quần áo đó sao? Sao anh luận mua quần áo cho em à do the?" “Nguyên nhân đầu tiên là vì quần áo ở đó rất hợp với em, thứ hai là vì anh muốn mua cho em thứ tốt nhất, bởi vì em xứng đáng có được những gì tốt nhất “Chi vì vậy thôi?"
Cô nhất thời cảm thấy bất lực, Cổ Thành Trung còn có kiểu tiêu tiền chân thành vậy ư? “Ừm, không đúng sao?" “Đương nhiên không đúng, tốn nhiều tiền như vậy cho quần áo, thật quá lãng phí mà." “Tiêu tiền cho em, trước giờ chẳng thấy đó là lãng phí gì cả, ngược lại còn thấy đó là một vinh hạnh." “Ngoan, sau này em phụ trách tiêu tiền phả nhà, anh phụ trách kiếm tiền nuôi nhà, phân công công việc rõ ràng, còn gì không ổn không?"
Anh âu yếm xoa đầu Hứa Trúc Linh, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đong đầy sự nuông chiều.
Anh hận không thể ôm hết những thứ tốt đẹp nhất trên đời đặt trước mặt cô, chỉ mong cô vui vẻ nở một nụ cười.
Anh nghĩ, trong lịch sử có câu Phỏng hoa hỉ chư hầu, quả không ngoa, bỏ ra nghìn lượng vàng, đổi lấy nụ cười của mỹ nhân thì cũng đúng mà.
Boi vi...
Có một số người là kho báu lớn nhất, họ xứng đáng được như thế.
Hứa Trúc Linh là báu vật trong trái tim anh, không ai có thể thay thế được.
Cô ấy là độc nhất vô nhị "Nói như vậy, sao em cảm thấy áp lực lớn thế nhỉ? Để em tiêu tiền phá nhà, em chỉ muốn tiết kiệm tiền để sống thôi." "Em có thể tiết kiệm tiền, nhưng em cũng phải học cách tiêu tiền. Nếu như em không nỡ tiêu tiền cho bản thân, hãy để người đàn ông của em tiêu cho em. Tương tự nhau thôi. Hơn nữa, mắt nhìn của anh không tế, sẽ lựa chọn những gì phù hợp nhất cho em. Như thế này không phải rất tốt sao?"
Hứa Trúc Linh không cách nào phản đối được lời anh nói.
Cổ Thành Trung không phải là người xuế xoà, đây là điều đáng mừng.
Anh ấy mua bất cứ thứ gì cho bản thân mình, trước tiên đầu sẽ tìm hiểu rất nhiều về nó.
Nếu mua sản phẩm im sóc cho cô, tiên anh sẽ kiểm tra xem da của cô là da khô, da dầu hay hỗn hợp, nhạy cảm với cái gì, da cần đường ẩm hay làm sáng.
Anh nghiên cứu rõ ràng đầu ra đấy, nhưng bản thân cô thì không làm được vậy. Từ nhỏ đến lớn khi mua sản phẩm chăm sóc da cô cũng không chú ý đến mấy điều này.
Chính sự cẩu thả của cô mới làm bật lên sự cần thận tỉ mỉ của anh.
Vậy nên mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da của cô đều do Cổ Thành Trung chuẩn bị, mỗi một thành phần sử dụng trong đó anh đều nằm rất rõ, thật là khủng khiếp mà
Tất nhiên, cải đã mua cũng là cái tốt nhất.
Chỉ có tình yêu phù hợp mới là tình yêu lâu bền nhất.
Cô nghĩ rằng kiếp này bản thân đã tìm được một người hoàn toàn phù hợp với mình rồi.
Cô hy vọng về sau mỗi ngày, người đàn ông này sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Ngày thứ hai Hứa Trúc Linh đi học, Fiona không đến, cái nhóm nhỏ của cô ta cũng tan rã ngay lập tức. Mọi người mặc dù sau lưng vẫn bàn luận về cô nhưng rõ ràng là có e sợ không t
Laura chủ động bắt chuyện, để có không đến nỗi bị cô lập trong lớp Yoga.
Thời gian ngày một trôi đi, cuộc sống đủ đầy đồng thời rất thú vị.
Họ đã đến đây hơn mười ngày rồi.
Hôm nay Ôn Thanh Hoàn mời bọn họ đi ăn cơm, trong bữa ăn náo nhiệt sôi động. Ôn Thanh Hoàn nhận thấy trên bàn ăn còn thiếu một người, sau khi ăn xong không chịu được bèn gọi điện thoại cho Ôn Mạc Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.