Chương 704: Linh hồn hồi sinh
Như Ý
10/06/2021
Cô bước xuống lâu với tốc độ nhanh nhất có thể, vừa bước ra khỏi thang máy liền tìm một góc vắng người, ngồi bật khóc.
Cô muốn cùng Cố Thành Trung vượt qua một tháng vui vẻ bên nhau, nhưng hiện tại biết được tình trạng của anh, vì sao ban ngày anh luôn ở công ty, trưa cũng không có về ăn cơm, thì ra anh sợ cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt vì bị bệnh tật hành hạ của mình.
Mỗi ngày anh đều chịu sự dày vò của bệnh, dựa vào thuốc để duy trì, đến bao giờ thì mới hết?
Cô chờ khi mắt mình khôi phục lại như bình thường mới lên tầng, sắc mặt của anh không còn khó coi như trước, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, “Tại sao lại nấu cơm mang đến đây ăn cùng anh, có phải là nhớ anh không?”
“Ừm, rất nhớ, rất nhớ, em làm cho anh rất nhiều món, nếm thử một chút xem’“
“Em nấu cái gì cũng đều rất ngon”
Vào lúc ăn cơm, anh ho khan, sắc mặt cũng vì thế mà đỏ ửng lên.
Cô vô cùng đau lòng, không ngừng vuốt lưng cho anh.
Anh rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó xua tay nói không có việc gì.
Sau đó, anh vội uống một ngụm nước trăng để làm loãng đi mùi máu tươi trong miệng.
Anh nắm thật chặt chiếc khăn tay, lặng yên không một tiếng động mà vứt vào thùng rác, không để cho cô nhìn thấy.
Bữa cơm này, cô ăn không thấy ngon miệng.
Sau khi về nhà, trong lòng cô nặng trĩu như có tảng đá đè phải.
Cho dù có sợ mất đi Cố Thành Trung thế nào, cô cũng không thể dung túng cho sự ích kỷ cho bản thân Buổi tối, khi Cố Thành Trung trở về liền mua cho bánh bao hấp mà cô yêu thích, nhưng khi mở cửa bước vào phòng, trong phòng không có người, người giúp việc cũng không để ý, không ai biết cô đã đi đâu.
Anh thấy trên bàn có một tờ giấy “Tôi đã đến, chúng ta có một số việc cần phải giải quyết, tôi ở đó chờ cô”
Cố Thành Trung độc những dòng chữ ngắn ngủi trên giấy, lông mày nhíu chặt lại.
Bàn tay siết chặt lại, đem mảnh giấy kia vò nát.
Hứa Trúc Linh đi máy bay đến gặp anh ta, nghĩ đến lần đầu tiên anh một thân một mình đến gặp cô, trong Cố Thành Trung mang theo sự vui mừng, nhưng điều anh nhìn thấy lại chính là cử chỉ thân mật của bọn họ, lúc đó anh còn nghĩ hai người bọn họ có tình cảm với nhau.
Không ngờ sau hai năm, cô lại một mình đến đó, nhưng mục đích là vì cứu anh Cảnh Nguyệt Tây biết được cô sẽ đến, đã chuẩn bị cho cô gặp một người, người tới chính là Phó Minh Tước.
Chỉ khi có Hứa Trúc Linh nhúng tay vào thì một kẻ sát nhân như anh ta mới động lòng.
“Rất hân hạnh được phục vụ cô, công chúa của tôi.”
Anh ta mặc một bộ vest vừa vặn, hơi cúi người, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khom lưng xuống hôn lên đó.
Cô chưa kịp phản ứng, đã bị anh ta thành thục hôn lên tay.
Người ngoài nhìn thấy cảnh này, trong mắt chỉ còn lại sự hâm mộ.
Dù sao, ngoại hình của Phó Minh Tước cũng vô cùng đẹp trai, bất kế ở một quốc gia nào thì vẻ đẹp đó luôn thu hút ánh nhìn của người khác.
Hứa Trúc Linh nhanh chóng rút tay về, nói: “Đừng làm những hành động vô nghĩa này với tôi, tôi không phải gọi anh là anh Thành nữa, mà nên đổi thành anh rể mới đúng chứ nhỉ?”
“Xem ra, cô đã biết hết mọi chuyện”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Phó Minh Tước liền trở nên u ám, nụ cười cũng mang theo vài ẩn ý.
“Mới biết không lâu, anh có thể nói cho tôi biết rố hơn về chuyện gia đình tôi được.
không? Nhà họ Quý không có nói nhiều với tôi, cho nên… Tôi chỉ có thể đến hỏi anh”
“Lên xe đi, vừa đi vừa nói.
Anh thản nhiên nói.
Đây cũng là lần đầu tiên cô biết rõ hoàn cảnh của nhà mình.
Sau khi mẹ cô rời khỏi nhà họ Quý thì bà ngoại qua đời, mẹ cô dựa dâm vào một người đàn ông làm trong giới xã hội đen.
Người đàn ông ấy cho mẹ cô một gia đình, trong lúc tuyệt vọng mẹ cô đã đi theo người đó, không lâu sau thì sinh ra chị cô là Ngọc Diệp.
Trên trái đất này, không có bức tường nào là không thấm nước, tin này rất nhanh truyền đến tai nhà họ Quý.
Ba người nhà họ Quý thay nhau khuyên mẹ cô mang đứa nhỏ về, nhưng mẹ cô đã hạ quyết tâm, không ai có thẻ khuyên được bà ấy.
Quý Thiên Kim khuyên bảo nhưng không có kết quả, nản lòng thoái chí, nửa năm cũng không có xuất hiện.
Mà giới xã hội đen không hề đơn giản, sóng ngầm ở bên trong bắt đầu trỗi dậy, tranh đoạt quyền lực để có quyền lợi.
Cuối cùng Dạ Lang không chống cự được, bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh, gia đình không một ai may mắn thoát khỏi.
Lúc đó cô mới sinh ra, còn chị gái cô đã sáu tuổi Vào thời điểm Phó Minh Tước đuối đến, chỉ cứu được chị gái, bố mẹ không may mắn, không thoát được, còn cô lại bị mất tích, cuối cùng được gia đình nhà họ Hứa nhận nuôi Hai người cậu muốn đưa chị gái cô về, nhưng Phó Minh Tước không đồng ý.
Hai người có tình cảm rồi kết hôn, sau đó có con, nhưng vào lúc sinh chị gái chô lại chết vì mất máu quá nhiều, cuối cùng chết khi hãn còn trẻ.
Mấy năm nay, Phó Minh Tước luôn mang theo đứa nhỏ đi khắp nơi, tìm không biết bao.
nhiêu bác sĩ cũng như mua rất nhiều thuốc cho con bé, đối với chuyện trong giới xã hội đen đã không còn quan tâm đến.
Hiện tại lại tập hợp người trong giới lại, mở rộng phạm vi thế lực, dường như…Có âm mưu gì đó.
“Cho nên, cô biết được vì sợ tôi sẽ không làm tổn thương đến cô chứ.Tuy rằng Ngọc Diệp chưa từng gặp cô, nhưng máu mủ tình thâm, cô ấy luôn đi tìm cô. Cô ấy kiên định hơn ai hết, luôn tin rằng cô còn sống, có thế đây chính là sức mạnh của máu mủ.”
“Trước khi cô ấy chết, điều khiến cô ấy không yên lòng không chỉ có Dao Dao mà còn có cả cô.”
“Sau khi chị gái tôi chết, anh không nghĩ đến việc tái hôn sao? Dù sao anh cũng còn trẻ.
“Trên đời này không có hai Ngọc Diệp, có lẽ…Sẽ có…
Cuối cùng những gì định nói lại nuốt lại, khiến cô cũng không nghe ra ý nghĩa câu nói.
Hứa Trúc Linh mím môi, cô chưa từng gặp mặt bố mẹ, chị gái, cô không biết rốt cuộc mình nên có cảm xúc như thế nào.
Đột nhiên cô biết mình có rất nhiều người thân, cô không biết phải làm sao.
Nhưng tình cảm đó không thể buông bỏ, đó là sức mạnh của máu mủ tình thâm, dường như đã có từ bẩm sinh.
Hiện tại còn có Phó Minh Diệp, cô cảm thấy vô cùng mềm lòng úc trước, anh nhìn thấy tôi, có phải là n chị gái tôi không?”
“Đúng vậy, bởi vì…Hai người quả thật quá giống nhau. Hai người không phải hai chị em sinh đôi, nhưng thói quen của cả hai lại giống nhau như đúc. Cô ấy cũng rất thích ăn thịt, cũng hay nấu cơm, thích cười, cười rộ lên nhìn rất đẹp. Cô ấy cười mọi lúc, vào lúc khó nhất cũng giữ nụ cười trên môi, gặp chuyện không biết giải quyết thế nào thì liền vò đầu bứt tai”
“Đôi khi nhìn thấy cô, ta suýt chút nữa đã nghĩ Ngọc Diệp sống lại”
“Vậy sao? Để anh nhớ lại chuyện bưồn, thật sự tôi không muốn”
Hứa Trúc Linh có chút áy náy nói “Cô có biết chuyện về đức phật Tây Tạng không?” Phó Minh Tước đột nhiên chuyển chủ đề.
“Cái gì?” Khi đức phật qua đời, nơi ông ấy ngã xuống xuất hiện một đứa trẻ, đó được gọi là Tây Tạng giáng thế. Người này vô cùng thông minh, thừa hưởng trí tuệ của Tây Tạng, do đó trở thành Tây Tạng thứ hai. Cho nên, đạo phật và hồi giáo luôn cho rằng trên đời này, linh hồn được tái sinh.
“Cách nói này chỉ để an ủi người khác mà thôi”
Hứa Trúc Linh nghe nhưng lại mờ mịt chưa hiểu được rõ ý nghĩa trong những lời anh †a nói.
“Cái này… Cái này có liên quan gì đến chuyện của chị gái tôi sao?” Cô mơ hồ, hỏi.
Phó Minh Tước nghe vậy, cười nhưng không nói gì, cũng không có ý định nói thêm gì.
Anh ta mặc kệ người khác có tin hay không, chỉ cần anh ta tin là được.
Anh thắm hương cho cô ấy nhiều năm như vậy, chỉ cầu một điều, đó là Ngọc Diệp sống lại Thân thể của cô ấy đã bị phân hủy, nhưng linh hồn thì vẫn tồn tại, chỉ cần tìm được một thân thế thích hợp, cô ấy vẫn có thể trở về.
Anh ta giết không biết bao nhiêu người, lại tin tưởng có chuyện linh hồn sống lại, anh ta một mực đợi thời điểm đó xảy ra.
“Về sau cô sẽ hiểu.”
Anh ta không nhanh không chậm nói, giọng điệu đều đều, không chút gợn sóng.
Hứa Trúc Linh bắt đầu khó hiểu, vò đầu bứt tai nhìn anh ta.
Trong mắt Phó Minh Tước lóe lên một tia sáng, ánh mắt nhìn có vài phần ẩn ý.
Động tác này, giống y đúc với Ngọc Diệp.
Linh hồn của Ngọc Diệp nhất định ở trên người cô, chỉ là chưa thức tỉnh mà thôi! Suy nghĩ này xuất hiện, lớn dần trong đầu anh ta, tất cả không chỉ không tan biến mà cuối cùng biến thành chấp niệm trong đầu.
Cô muốn cùng Cố Thành Trung vượt qua một tháng vui vẻ bên nhau, nhưng hiện tại biết được tình trạng của anh, vì sao ban ngày anh luôn ở công ty, trưa cũng không có về ăn cơm, thì ra anh sợ cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt vì bị bệnh tật hành hạ của mình.
Mỗi ngày anh đều chịu sự dày vò của bệnh, dựa vào thuốc để duy trì, đến bao giờ thì mới hết?
Cô chờ khi mắt mình khôi phục lại như bình thường mới lên tầng, sắc mặt của anh không còn khó coi như trước, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, “Tại sao lại nấu cơm mang đến đây ăn cùng anh, có phải là nhớ anh không?”
“Ừm, rất nhớ, rất nhớ, em làm cho anh rất nhiều món, nếm thử một chút xem’“
“Em nấu cái gì cũng đều rất ngon”
Vào lúc ăn cơm, anh ho khan, sắc mặt cũng vì thế mà đỏ ửng lên.
Cô vô cùng đau lòng, không ngừng vuốt lưng cho anh.
Anh rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó xua tay nói không có việc gì.
Sau đó, anh vội uống một ngụm nước trăng để làm loãng đi mùi máu tươi trong miệng.
Anh nắm thật chặt chiếc khăn tay, lặng yên không một tiếng động mà vứt vào thùng rác, không để cho cô nhìn thấy.
Bữa cơm này, cô ăn không thấy ngon miệng.
Sau khi về nhà, trong lòng cô nặng trĩu như có tảng đá đè phải.
Cho dù có sợ mất đi Cố Thành Trung thế nào, cô cũng không thể dung túng cho sự ích kỷ cho bản thân Buổi tối, khi Cố Thành Trung trở về liền mua cho bánh bao hấp mà cô yêu thích, nhưng khi mở cửa bước vào phòng, trong phòng không có người, người giúp việc cũng không để ý, không ai biết cô đã đi đâu.
Anh thấy trên bàn có một tờ giấy “Tôi đã đến, chúng ta có một số việc cần phải giải quyết, tôi ở đó chờ cô”
Cố Thành Trung độc những dòng chữ ngắn ngủi trên giấy, lông mày nhíu chặt lại.
Bàn tay siết chặt lại, đem mảnh giấy kia vò nát.
Hứa Trúc Linh đi máy bay đến gặp anh ta, nghĩ đến lần đầu tiên anh một thân một mình đến gặp cô, trong Cố Thành Trung mang theo sự vui mừng, nhưng điều anh nhìn thấy lại chính là cử chỉ thân mật của bọn họ, lúc đó anh còn nghĩ hai người bọn họ có tình cảm với nhau.
Không ngờ sau hai năm, cô lại một mình đến đó, nhưng mục đích là vì cứu anh Cảnh Nguyệt Tây biết được cô sẽ đến, đã chuẩn bị cho cô gặp một người, người tới chính là Phó Minh Tước.
Chỉ khi có Hứa Trúc Linh nhúng tay vào thì một kẻ sát nhân như anh ta mới động lòng.
“Rất hân hạnh được phục vụ cô, công chúa của tôi.”
Anh ta mặc một bộ vest vừa vặn, hơi cúi người, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khom lưng xuống hôn lên đó.
Cô chưa kịp phản ứng, đã bị anh ta thành thục hôn lên tay.
Người ngoài nhìn thấy cảnh này, trong mắt chỉ còn lại sự hâm mộ.
Dù sao, ngoại hình của Phó Minh Tước cũng vô cùng đẹp trai, bất kế ở một quốc gia nào thì vẻ đẹp đó luôn thu hút ánh nhìn của người khác.
Hứa Trúc Linh nhanh chóng rút tay về, nói: “Đừng làm những hành động vô nghĩa này với tôi, tôi không phải gọi anh là anh Thành nữa, mà nên đổi thành anh rể mới đúng chứ nhỉ?”
“Xem ra, cô đã biết hết mọi chuyện”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Phó Minh Tước liền trở nên u ám, nụ cười cũng mang theo vài ẩn ý.
“Mới biết không lâu, anh có thể nói cho tôi biết rố hơn về chuyện gia đình tôi được.
không? Nhà họ Quý không có nói nhiều với tôi, cho nên… Tôi chỉ có thể đến hỏi anh”
“Lên xe đi, vừa đi vừa nói.
Anh thản nhiên nói.
Đây cũng là lần đầu tiên cô biết rõ hoàn cảnh của nhà mình.
Sau khi mẹ cô rời khỏi nhà họ Quý thì bà ngoại qua đời, mẹ cô dựa dâm vào một người đàn ông làm trong giới xã hội đen.
Người đàn ông ấy cho mẹ cô một gia đình, trong lúc tuyệt vọng mẹ cô đã đi theo người đó, không lâu sau thì sinh ra chị cô là Ngọc Diệp.
Trên trái đất này, không có bức tường nào là không thấm nước, tin này rất nhanh truyền đến tai nhà họ Quý.
Ba người nhà họ Quý thay nhau khuyên mẹ cô mang đứa nhỏ về, nhưng mẹ cô đã hạ quyết tâm, không ai có thẻ khuyên được bà ấy.
Quý Thiên Kim khuyên bảo nhưng không có kết quả, nản lòng thoái chí, nửa năm cũng không có xuất hiện.
Mà giới xã hội đen không hề đơn giản, sóng ngầm ở bên trong bắt đầu trỗi dậy, tranh đoạt quyền lực để có quyền lợi.
Cuối cùng Dạ Lang không chống cự được, bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh, gia đình không một ai may mắn thoát khỏi.
Lúc đó cô mới sinh ra, còn chị gái cô đã sáu tuổi Vào thời điểm Phó Minh Tước đuối đến, chỉ cứu được chị gái, bố mẹ không may mắn, không thoát được, còn cô lại bị mất tích, cuối cùng được gia đình nhà họ Hứa nhận nuôi Hai người cậu muốn đưa chị gái cô về, nhưng Phó Minh Tước không đồng ý.
Hai người có tình cảm rồi kết hôn, sau đó có con, nhưng vào lúc sinh chị gái chô lại chết vì mất máu quá nhiều, cuối cùng chết khi hãn còn trẻ.
Mấy năm nay, Phó Minh Tước luôn mang theo đứa nhỏ đi khắp nơi, tìm không biết bao.
nhiêu bác sĩ cũng như mua rất nhiều thuốc cho con bé, đối với chuyện trong giới xã hội đen đã không còn quan tâm đến.
Hiện tại lại tập hợp người trong giới lại, mở rộng phạm vi thế lực, dường như…Có âm mưu gì đó.
“Cho nên, cô biết được vì sợ tôi sẽ không làm tổn thương đến cô chứ.Tuy rằng Ngọc Diệp chưa từng gặp cô, nhưng máu mủ tình thâm, cô ấy luôn đi tìm cô. Cô ấy kiên định hơn ai hết, luôn tin rằng cô còn sống, có thế đây chính là sức mạnh của máu mủ.”
“Trước khi cô ấy chết, điều khiến cô ấy không yên lòng không chỉ có Dao Dao mà còn có cả cô.”
“Sau khi chị gái tôi chết, anh không nghĩ đến việc tái hôn sao? Dù sao anh cũng còn trẻ.
“Trên đời này không có hai Ngọc Diệp, có lẽ…Sẽ có…
Cuối cùng những gì định nói lại nuốt lại, khiến cô cũng không nghe ra ý nghĩa câu nói.
Hứa Trúc Linh mím môi, cô chưa từng gặp mặt bố mẹ, chị gái, cô không biết rốt cuộc mình nên có cảm xúc như thế nào.
Đột nhiên cô biết mình có rất nhiều người thân, cô không biết phải làm sao.
Nhưng tình cảm đó không thể buông bỏ, đó là sức mạnh của máu mủ tình thâm, dường như đã có từ bẩm sinh.
Hiện tại còn có Phó Minh Diệp, cô cảm thấy vô cùng mềm lòng úc trước, anh nhìn thấy tôi, có phải là n chị gái tôi không?”
“Đúng vậy, bởi vì…Hai người quả thật quá giống nhau. Hai người không phải hai chị em sinh đôi, nhưng thói quen của cả hai lại giống nhau như đúc. Cô ấy cũng rất thích ăn thịt, cũng hay nấu cơm, thích cười, cười rộ lên nhìn rất đẹp. Cô ấy cười mọi lúc, vào lúc khó nhất cũng giữ nụ cười trên môi, gặp chuyện không biết giải quyết thế nào thì liền vò đầu bứt tai”
“Đôi khi nhìn thấy cô, ta suýt chút nữa đã nghĩ Ngọc Diệp sống lại”
“Vậy sao? Để anh nhớ lại chuyện bưồn, thật sự tôi không muốn”
Hứa Trúc Linh có chút áy náy nói “Cô có biết chuyện về đức phật Tây Tạng không?” Phó Minh Tước đột nhiên chuyển chủ đề.
“Cái gì?” Khi đức phật qua đời, nơi ông ấy ngã xuống xuất hiện một đứa trẻ, đó được gọi là Tây Tạng giáng thế. Người này vô cùng thông minh, thừa hưởng trí tuệ của Tây Tạng, do đó trở thành Tây Tạng thứ hai. Cho nên, đạo phật và hồi giáo luôn cho rằng trên đời này, linh hồn được tái sinh.
“Cách nói này chỉ để an ủi người khác mà thôi”
Hứa Trúc Linh nghe nhưng lại mờ mịt chưa hiểu được rõ ý nghĩa trong những lời anh †a nói.
“Cái này… Cái này có liên quan gì đến chuyện của chị gái tôi sao?” Cô mơ hồ, hỏi.
Phó Minh Tước nghe vậy, cười nhưng không nói gì, cũng không có ý định nói thêm gì.
Anh ta mặc kệ người khác có tin hay không, chỉ cần anh ta tin là được.
Anh thắm hương cho cô ấy nhiều năm như vậy, chỉ cầu một điều, đó là Ngọc Diệp sống lại Thân thể của cô ấy đã bị phân hủy, nhưng linh hồn thì vẫn tồn tại, chỉ cần tìm được một thân thế thích hợp, cô ấy vẫn có thể trở về.
Anh ta giết không biết bao nhiêu người, lại tin tưởng có chuyện linh hồn sống lại, anh ta một mực đợi thời điểm đó xảy ra.
“Về sau cô sẽ hiểu.”
Anh ta không nhanh không chậm nói, giọng điệu đều đều, không chút gợn sóng.
Hứa Trúc Linh bắt đầu khó hiểu, vò đầu bứt tai nhìn anh ta.
Trong mắt Phó Minh Tước lóe lên một tia sáng, ánh mắt nhìn có vài phần ẩn ý.
Động tác này, giống y đúc với Ngọc Diệp.
Linh hồn của Ngọc Diệp nhất định ở trên người cô, chỉ là chưa thức tỉnh mà thôi! Suy nghĩ này xuất hiện, lớn dần trong đầu anh ta, tất cả không chỉ không tan biến mà cuối cùng biến thành chấp niệm trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.