Chương 763: Món quà giáng sinh khắc cốt ghi tâm
Như Ý
22/06/2021
Cô vội vàng mở ra, nhưng bên trong một chữ cũng không có. Là tin nhắn trống? Cái này là có ý gì?
Cô nghĩ trăm mối mà vẫn không có lời giải, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ coi như đây là lời chúc giáng sinh đi.
Cô trả lời lại tin nhän, chỉ ghi đơn giản bốn từ: “Giáng Sinh vui vẻ!”
Cậu cũng phải vui vẻ.
Diên nhìn màn hình điện thoại vừa sáng, khoé miệng dịu dàng cong lên.
Đúng lúc này, Laura, nữ quản gia mới bước vào. Cả căn phòng là một mảng tối đen, duy chỉ có ánh trăng chiếu qua lớp cửa kính từ phía cửa sổ sát đất.
Mà thân hình cao lớn của cậu đứng trước cửa sổ, không biết đã đứng như thế bao lâu rồi.
Cô ta bật đèn lên, cả căn phòng lập tức trở nên rõ ràng.
Cô ta kính cẩn nói: “Cậu chủ, bà chủ mời cậu đến nhà chính dùng bữa, hôm nay là ngày lễ”
“Cứ nói là cơ thể tôi hơi khó chịu, không qua đó được”
“Nhưng bà chủ…”
“Cô là người của tôi, lời tôi nói chính là mệnh lệnh, không cần biết trước kia là ai đã dạy cô, trước khi đến đây có ai đã chỉ cô phải làm thế nào, nhưng ở chỗ này, chỉ có tuyệt đối phục tùng và thi hành” Diên lạnh giọng nói.
Laura mím môi, không nói thêm gì nữa, nhìn cậu thật sâu rồi quay người rời đi “Tắt đèn”
Cô ta vừa đi đến cửa, nghe thấy giọng nói lạnh như băng của cậu ấy.
Khi màn đêm buông xuống, Diên có một thói quen, đó là tự thu mình vào bóng tối.
U ám, đáng sợ, giống như quái thú đang ngủ say.
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Cô khó khăn lắm mới dìu được anh về phòng ngủ, nghỉ ngơi một lúc, vừa định đặt anh nãm xuống giường thì không ngờ, Cố Thành Trung đột nhiên ngã xuống, ôm chặt lấy eo cô, thế là… cả hai cũng ngã xuống giường.
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên ngực anh.
“Rốt cuộc là anh say rồi hay là vẫn tỉnh thế?”
Hứa Trúc Linh không vui nói.
“Vân tỉnh, nhưng lại cảm thấy có vài phần say. Rõ ràng là đã có em hai năm rồi, mà không hiểu sao vẫn cảm thấy không chân thực. Có lúc, anh sợ bản thân mình tỉnh dậy rồi, em giống như hoa trong gương trăng dưới nước, anh sợ em đối với anh đều là giả”
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
“Anh lại ăn nói lung tung rồi “Trúc Linh, anh yêu em, cực kỳ cực kỳ yêu em..?
Tự nhiên được thổ lộ, trái tìm cô khế run lên, còn chưa kịp phản ứng anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn.
Rõ ràng trong người không có tí rượu nào, mà cô lại cảm thấy hơi say.
Hương rượu vẫn còn vương vấn giữa môi lưỡi, từ từ chuyển qua, cô cũng coi như là được nếm thử vị rượu hôm nay rồi.
Cả người anh nhuốm màu dục vọng, nhưng vẫn rất dịu dàng, không nóng vội, ngược lại còn đem cô ôm chặt vào lòng, tham lam hít lấy hương thơm trên cơ thể cô.
Cơ thể cô vừa nhỏ vừa mềm, ôm ở trong lòng cảm giác cực kỳ hạnh phúc.
Như thể chỗ trống trong lồng ngực cũng đã được lấp đầy.
“Hứa Trúc Linh, anh vẫn chưa tặng quà Giáng Sinh cho em”
Giọng nói ngột ngạt của anh phát ra từ hốc vai cô.
Hứa Trúc Linh giờ mới nhớ ra còn có quà Giáng Sinh.
Cô thật sự cũng không biết phải tặng cái gì, dù sao Cố Thành Trung cũng chẳng thiếu thứ gì.
“Anh muốn tặng em gì thế?”
“Ông già Noel”
“Gì cơ?”
Cố Thành Trung đứng dậy, nắm lấy tay cô đi về phía ban công.
Bước chân của anh trầm ổn mạnh mẽ, xem ra lúc nãy là giả vờ say.
Ngoài ban công có thêm một sợi dây thừng.
“Em nhắm mắt lại đi”
Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn nhằm mắt, hai người họ bám lấy dây thừng nhảy xuống, cuối cùng nhảy xuống dưới đất.
Sau khi đã đứng ổn định rồi, Hứa Trúc Linh mở mắt ra, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tuần lộc và ông già Noel! Bọn họ vừa nhảy lên một chiếc xe!
“Cái này…”
“Suyt, chúng mình nhỏ tiếng một chút, đừng làm người khác biết. Đây là món quà có một không hai, không ai có thể cùng em chia sẻ được, chỉ có anh mới đủ tư cách”
Trong xe rất rộng rãi, bốn phía còn được trang trí đèn màu, bên trong còn một món quà nhỏ, nhìn chiến trận này giống như sắp đi phát quà.
Ông già Noel đã quá quen với việc lái xe l chiếc xe chạy loạn xạ trong đêm tuyết Biệt thự này cách khá xa thành phố, bốn phía xung quanh đều là bãi cỏ, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một vài cây to.
Mặt trăng treo tít tận trên cao, không tròn nhưng mà rất sáng Cô có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên tuyết.
Khung cảnh này, giống như những khung cảnh thường thấy trong chuyện cổ tích vậy.
Cô cảm thấy như là mình đang mơ, nhất định là khi dìu Cố Thành Trung về phòng, cô cũng ngủ quên mất rồi.
Nếu không… tất cả những thứ này làm sao có thể như trong mơ vậy?
Hứa Trúc Linh cảm thấy hơi lạnh, nóc xe của chiếc xe này tự động nâng cao lên, hoá ra là hình dáng của một quả bí ngô.
“Chạy chậm lại một chút”
Cố Thành Trung nói với ông già Noel, ngay lập tức, chiếc xe đi chậm lại, bếp than trong xe được nhóm lên, không khí trở nên ấm áp hơn nhiều.
Anh lấy ra một hộp quà, nói: “Công chúa, thay quần áo đi nào”
Hứa Trúc Linh mở hộp quà ra, quả nhiên giống y như trong truyện cổ tích. Cô vô cùng thích thú, nhanh chóng cởi áo khoác ra, mặc lên mình bộ váy công chúa.
Đợi cô thay xong, Cố Thành Trung cũng thay bộ quần áo ky sĩ, bên thắt lưng nghiêm chỉnh đeo một thanh kiếm.
“Cố Thành Trung, có phải em đang mơ không? Sao em lại cảm thấy không chân thực gì hết”
“Đương nhiên không phải là mơ, anh biết con gái bọn em hồi nhỏ thích đọc truyện cổ tích, đều mơ mộng mình sẽ trở thành công chúa. Nhưng em không cần mơ mộng gì hết.
Từ nay trở đi, em luôn là công chúa của anh”
Hứa Trúc Linh nghe những lời này, hốc mắt nóng lên, không tự chủ mà rơi lệ.
Trong giấc mơ của mỗi cô gái, luôn có những bộ váy công chúa lộng lẫy, một chàng hoàng tử, một cỗ xe bí ngô…
Mà hôm nay, Cố Thành Trung đều đã cho cô rồi Cô mới chỉ có hai mươi tuổi, nhưng cô cảm thấy bây giờ chết đi cũng không còn gì nuối tiếc nữa.
Có thể gả cho Cố Thành Trung, chính là may mắn lớn nhất đời này của cô.
Cô ôm chặt lấy anh, nói: “Cố Thành Trung, có phải kiếp trước em cứu cả giải ngân hà, cho nên kiếp này mới gặp được anh không?”
“Chắc là kiếp trước anh nợ em tiền, cho nên kiếp này mới rơi vào tay em, không thể thu xếp được. Anh nguyện vì em mà ở mãi chỗ này, giam cầm cả đời, không ra ngoài nửa bước.”
Nghe những lời này, Hứa Trúc Linh nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể kiếng chân lên hôn anh.
Trăng sáng, tuyết rơi, lễ Giáng Sinh, ông già Noel và tuần lộc…
Còn có hoàng tử và lọ lem.
Thời gian từng phút trôi qua, Hứa Trúc Linh bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Cô năm trong lòng anh, chân đặt lên đùi anh ngủ ngon lành.
Cố Thành Trung thương tiếc chạm lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, bắt đầu quay trở về.
Sáng sớm hôm sau, khi Hứa Trúc Linh thức dậy, việc đầu tiên làm là kiểm tra quần áo của mình. Là đồ ngủ, không phải váy công chúa, tối qua… chỉ là giấc mơ ư?
Nghĩ đến chuyện đêm qua, cô không nhịn được cười ngốc nghếch.
Nhất định là mơ!
Không thì ông già Noel và tuần lộc ở đâu ra chứt Không thể là thật được!
“Tắm rửa đi rồi xuống dưới ăn sáng”
Cố Thành Trung từ phòng tắm đi ra, thúc giục Hứa Trúc Linh nhìn anh, mở miệng muốn hỏi chuyện tối qua là thật hay giả, nhưng nếu là giả, không thể tránh được việc đánh mất bản thân Gô đã có Cố Thành Trung tốt nhất rồi, không thể quá tham lam.
Cô vừa bước xuống lầu, liền nghe thấy giọng nói: “Ấy ấy mấy con nai hư này, sao có thể ăn hoa được chứ” Cô nhìn theo hướng âm thanh, chợt nhìn thấy trong sân có… ba con tuần lộc.
Cô nghĩ trăm mối mà vẫn không có lời giải, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ nhiều nữa, cứ coi như đây là lời chúc giáng sinh đi.
Cô trả lời lại tin nhän, chỉ ghi đơn giản bốn từ: “Giáng Sinh vui vẻ!”
Cậu cũng phải vui vẻ.
Diên nhìn màn hình điện thoại vừa sáng, khoé miệng dịu dàng cong lên.
Đúng lúc này, Laura, nữ quản gia mới bước vào. Cả căn phòng là một mảng tối đen, duy chỉ có ánh trăng chiếu qua lớp cửa kính từ phía cửa sổ sát đất.
Mà thân hình cao lớn của cậu đứng trước cửa sổ, không biết đã đứng như thế bao lâu rồi.
Cô ta bật đèn lên, cả căn phòng lập tức trở nên rõ ràng.
Cô ta kính cẩn nói: “Cậu chủ, bà chủ mời cậu đến nhà chính dùng bữa, hôm nay là ngày lễ”
“Cứ nói là cơ thể tôi hơi khó chịu, không qua đó được”
“Nhưng bà chủ…”
“Cô là người của tôi, lời tôi nói chính là mệnh lệnh, không cần biết trước kia là ai đã dạy cô, trước khi đến đây có ai đã chỉ cô phải làm thế nào, nhưng ở chỗ này, chỉ có tuyệt đối phục tùng và thi hành” Diên lạnh giọng nói.
Laura mím môi, không nói thêm gì nữa, nhìn cậu thật sâu rồi quay người rời đi “Tắt đèn”
Cô ta vừa đi đến cửa, nghe thấy giọng nói lạnh như băng của cậu ấy.
Khi màn đêm buông xuống, Diên có một thói quen, đó là tự thu mình vào bóng tối.
U ám, đáng sợ, giống như quái thú đang ngủ say.
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Cô khó khăn lắm mới dìu được anh về phòng ngủ, nghỉ ngơi một lúc, vừa định đặt anh nãm xuống giường thì không ngờ, Cố Thành Trung đột nhiên ngã xuống, ôm chặt lấy eo cô, thế là… cả hai cũng ngã xuống giường.
Bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên ngực anh.
“Rốt cuộc là anh say rồi hay là vẫn tỉnh thế?”
Hứa Trúc Linh không vui nói.
“Vân tỉnh, nhưng lại cảm thấy có vài phần say. Rõ ràng là đã có em hai năm rồi, mà không hiểu sao vẫn cảm thấy không chân thực. Có lúc, anh sợ bản thân mình tỉnh dậy rồi, em giống như hoa trong gương trăng dưới nước, anh sợ em đối với anh đều là giả”
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
“Anh lại ăn nói lung tung rồi “Trúc Linh, anh yêu em, cực kỳ cực kỳ yêu em..?
Tự nhiên được thổ lộ, trái tìm cô khế run lên, còn chưa kịp phản ứng anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn.
Rõ ràng trong người không có tí rượu nào, mà cô lại cảm thấy hơi say.
Hương rượu vẫn còn vương vấn giữa môi lưỡi, từ từ chuyển qua, cô cũng coi như là được nếm thử vị rượu hôm nay rồi.
Cả người anh nhuốm màu dục vọng, nhưng vẫn rất dịu dàng, không nóng vội, ngược lại còn đem cô ôm chặt vào lòng, tham lam hít lấy hương thơm trên cơ thể cô.
Cơ thể cô vừa nhỏ vừa mềm, ôm ở trong lòng cảm giác cực kỳ hạnh phúc.
Như thể chỗ trống trong lồng ngực cũng đã được lấp đầy.
“Hứa Trúc Linh, anh vẫn chưa tặng quà Giáng Sinh cho em”
Giọng nói ngột ngạt của anh phát ra từ hốc vai cô.
Hứa Trúc Linh giờ mới nhớ ra còn có quà Giáng Sinh.
Cô thật sự cũng không biết phải tặng cái gì, dù sao Cố Thành Trung cũng chẳng thiếu thứ gì.
“Anh muốn tặng em gì thế?”
“Ông già Noel”
“Gì cơ?”
Cố Thành Trung đứng dậy, nắm lấy tay cô đi về phía ban công.
Bước chân của anh trầm ổn mạnh mẽ, xem ra lúc nãy là giả vờ say.
Ngoài ban công có thêm một sợi dây thừng.
“Em nhắm mắt lại đi”
Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn nhằm mắt, hai người họ bám lấy dây thừng nhảy xuống, cuối cùng nhảy xuống dưới đất.
Sau khi đã đứng ổn định rồi, Hứa Trúc Linh mở mắt ra, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tuần lộc và ông già Noel! Bọn họ vừa nhảy lên một chiếc xe!
“Cái này…”
“Suyt, chúng mình nhỏ tiếng một chút, đừng làm người khác biết. Đây là món quà có một không hai, không ai có thể cùng em chia sẻ được, chỉ có anh mới đủ tư cách”
Trong xe rất rộng rãi, bốn phía còn được trang trí đèn màu, bên trong còn một món quà nhỏ, nhìn chiến trận này giống như sắp đi phát quà.
Ông già Noel đã quá quen với việc lái xe l chiếc xe chạy loạn xạ trong đêm tuyết Biệt thự này cách khá xa thành phố, bốn phía xung quanh đều là bãi cỏ, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một vài cây to.
Mặt trăng treo tít tận trên cao, không tròn nhưng mà rất sáng Cô có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên tuyết.
Khung cảnh này, giống như những khung cảnh thường thấy trong chuyện cổ tích vậy.
Cô cảm thấy như là mình đang mơ, nhất định là khi dìu Cố Thành Trung về phòng, cô cũng ngủ quên mất rồi.
Nếu không… tất cả những thứ này làm sao có thể như trong mơ vậy?
Hứa Trúc Linh cảm thấy hơi lạnh, nóc xe của chiếc xe này tự động nâng cao lên, hoá ra là hình dáng của một quả bí ngô.
“Chạy chậm lại một chút”
Cố Thành Trung nói với ông già Noel, ngay lập tức, chiếc xe đi chậm lại, bếp than trong xe được nhóm lên, không khí trở nên ấm áp hơn nhiều.
Anh lấy ra một hộp quà, nói: “Công chúa, thay quần áo đi nào”
Hứa Trúc Linh mở hộp quà ra, quả nhiên giống y như trong truyện cổ tích. Cô vô cùng thích thú, nhanh chóng cởi áo khoác ra, mặc lên mình bộ váy công chúa.
Đợi cô thay xong, Cố Thành Trung cũng thay bộ quần áo ky sĩ, bên thắt lưng nghiêm chỉnh đeo một thanh kiếm.
“Cố Thành Trung, có phải em đang mơ không? Sao em lại cảm thấy không chân thực gì hết”
“Đương nhiên không phải là mơ, anh biết con gái bọn em hồi nhỏ thích đọc truyện cổ tích, đều mơ mộng mình sẽ trở thành công chúa. Nhưng em không cần mơ mộng gì hết.
Từ nay trở đi, em luôn là công chúa của anh”
Hứa Trúc Linh nghe những lời này, hốc mắt nóng lên, không tự chủ mà rơi lệ.
Trong giấc mơ của mỗi cô gái, luôn có những bộ váy công chúa lộng lẫy, một chàng hoàng tử, một cỗ xe bí ngô…
Mà hôm nay, Cố Thành Trung đều đã cho cô rồi Cô mới chỉ có hai mươi tuổi, nhưng cô cảm thấy bây giờ chết đi cũng không còn gì nuối tiếc nữa.
Có thể gả cho Cố Thành Trung, chính là may mắn lớn nhất đời này của cô.
Cô ôm chặt lấy anh, nói: “Cố Thành Trung, có phải kiếp trước em cứu cả giải ngân hà, cho nên kiếp này mới gặp được anh không?”
“Chắc là kiếp trước anh nợ em tiền, cho nên kiếp này mới rơi vào tay em, không thể thu xếp được. Anh nguyện vì em mà ở mãi chỗ này, giam cầm cả đời, không ra ngoài nửa bước.”
Nghe những lời này, Hứa Trúc Linh nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể kiếng chân lên hôn anh.
Trăng sáng, tuyết rơi, lễ Giáng Sinh, ông già Noel và tuần lộc…
Còn có hoàng tử và lọ lem.
Thời gian từng phút trôi qua, Hứa Trúc Linh bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Cô năm trong lòng anh, chân đặt lên đùi anh ngủ ngon lành.
Cố Thành Trung thương tiếc chạm lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, bắt đầu quay trở về.
Sáng sớm hôm sau, khi Hứa Trúc Linh thức dậy, việc đầu tiên làm là kiểm tra quần áo của mình. Là đồ ngủ, không phải váy công chúa, tối qua… chỉ là giấc mơ ư?
Nghĩ đến chuyện đêm qua, cô không nhịn được cười ngốc nghếch.
Nhất định là mơ!
Không thì ông già Noel và tuần lộc ở đâu ra chứt Không thể là thật được!
“Tắm rửa đi rồi xuống dưới ăn sáng”
Cố Thành Trung từ phòng tắm đi ra, thúc giục Hứa Trúc Linh nhìn anh, mở miệng muốn hỏi chuyện tối qua là thật hay giả, nhưng nếu là giả, không thể tránh được việc đánh mất bản thân Gô đã có Cố Thành Trung tốt nhất rồi, không thể quá tham lam.
Cô vừa bước xuống lầu, liền nghe thấy giọng nói: “Ấy ấy mấy con nai hư này, sao có thể ăn hoa được chứ” Cô nhìn theo hướng âm thanh, chợt nhìn thấy trong sân có… ba con tuần lộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.