Chương 498: Một trăm viên kẹo, mười viên kẹo
Như Ý
09/05/2021
Anh dắt tay cô, không lái xe, tới tiệm bánh bao chiến.
Vẫn là chủ quán lúc trước, thấy hai người đến, ông nhiệt tình tiếp đón, đưa lên món bánh bao chiên nhân thập cẩm nóng hổi vừa mới ra lò.
Thấy hai người đến, con dâu chủ quán đang trồng con cũng bế đứa bé ra chơi.
Cô ta nói đứa bé tên là Gia Bảo, nếu như không có Trúc Linh đưa đến bệnh viện thì hai mẹ con cô đều gặp nguy hiểm rồi.
Con trai chủ quán vẫn chưa ra tù, nếu cải tạo tốt thì vẫn còn cơ hội, gia đình họ vẫn được an ủi đôi chút.
Việc làm ăn của gia đình rất tốt, chủ quán là người phúc hậu, ngoài tiền vốn và chi phí cho gia đình, lợi nhuận hàng tháng ông đều chuyển hết cho Cổ thành Trung vì anh đã trả hết nợ vay nặng lãi cho con trai ông.
Hứa Trúc Linh nhìn đứa bé văn còn quần khăn, dang ôm bình uống sữa, trong đáng yêu hết sức.
Cậu bé rất xinh xắn, có thể nhìn ra đường nét lòng mày sac lem, lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp trai, "Đáng yêu quá
Hửa Trúc Linh trêu đùa với đứa trẻ, thốt lên câu cảm thán. “Cô Linh nếu thích trẻ con thế thì sinh một đứa đi." "Cô ấy còn nhỏ, không vội."
Cổ Thành Trung ôm lấy khuôn mặt cô, nhẹ nhàng nói.
Hứa Trúc Linh có chút bất ngờ, cô có thể nhìn ra Cổ Thành Trung thật ra rất thích trẻ con.
Ảnh mắt anh nhìn An Nhiên rất ấm áp, nhìn đứa trẻ này cũng vậy.
Anh vụng về lấy ngón tay trêu đùa cái miệng chúm chím mũm mĩm của đứa trẻ.
Hứa Trúc Linh cảm thấy, nếu anh là một người cha, thì sẽ là một người cha rất ưu tú.
Lẽ nào vì cô vẫn còn trẻ nên anh mới không muốn bản thân sinh con? “Anh Trung, lúc trước tôi về quê một chuyển, có đem về chút đặc sản, vẫn chưa kịp tặng anh, đúng lúc anh đến, để tôi lấy cho anh t “Không cần dầu, anh khách sáo quá “Cần chủ, cần chứ “Cổ Thành Trung, anh đi giúp một tay đi." "Um."
Cổ Thành Trung rời đi. "Cô Linh, bạn trai có yêu cô thật lòng đó!” "Sao chị lại nói vậy?" "Tôi có thể nhìn ra mà! Cô biết lúc tôi sinh con, anh Trung đã hỏi tôi điều gì không?" “Hỏi gì a?" "Anh ấy hỏi tôi sinh con có đau không?
Phụ nữ sinh con như một lần qua cửa tử, dù là sinh thường hay sinh mổ thì đều đau như chết đi sống lại. Tôi cũng thành thật nói như vậy, cô không biết đâu, biểu cảm của anh Trung lúc đó rất nghiêm túc. Tôi đoán, anh ấy là muốn hỏi thay cô, không nỡ để cô chịu khổ” “Đàn ông đến một độ tuổi nhất định sẽ đều thích trẻ con, muốn có con nối dõi. Anh Trung giờ cũng không còn trẻ nữa, chuyện này cũng không ép cô có đúng là thật có phúc." Hừa Trúc Linh nghe thấy lời này, trái tim run lên, và thức nhìn về phía Cổ Thành Trung.
Anh đang giúp chủ quán xách đổ, mác dù anh rất nghiêm túc, khiến người khác cảm thấy vẻ thở ở lạnh nhạt, như cô biết anh rất nóng ruột, như một ngọn núi lừa.
Sự nhiệt tình nóng bỏng đặc biệt của anh dường như chỉ dành cho mình cô.
Sống mũi cô cay cay, khóe mắt rưng rưng, bỗng dưng muốn khóc, muốn ôm lấy anh mà khóc một trận thật to.
Cô cũng không biết là tủi thân hay cảm động, chỉ thấy bản thân nợ Cổ Thành Trung rất nhiều, cả đời này cô cũng không thể trả hết. “Cô Linh, cô không sao chứ?"
Cô con dâu chủ quán nhỏ giọng hỏi cô.
Hứa Trúc Linh lắc lắc đầu, lau nước mắt nơi khỏe mắt, cười cười, nói: “Không sao, cảm ơn chị đã nói với tôi." “Thực ra anh Trung không cho tôi nói với cô những chuyện này, sợ dọa cô mất. Anh ấy nói cô vẫn là một đứa trẻ, bây giờ chưa nghĩ được nhiều đến vậy, anh ấy cũng không muốn ép cô. Lúc đó tôi không nói giờ thấy rồi không thể im lặng nữa, cô đừng trách tôi “không sao, tôi còn phải cảm ơn chị mới phải cảm ơn chỉ cho tôi hiểu người đàn ông này yêu tôi đến nhường nào. Như vậy lại càng thấy tôi nhỏ bé, không biết nên yêu anh ấy như thế nào” “Cô cũng rất yêu anh Trung. Tình yêu phải đến từ hai phía, tôi có thể thấy anh ấy rất yêu cô, đối với cô rất tốt. Tôi cũng nhìn ra cô yêu anh ấy thật lòng. Ảnh mắt cô nhìn anh Trung long lanh. Ánh mắt khi thích một ai đó không thể lừa được." "Nhưng...Tôi cho đi quá ít. “Cô cho là vậy thôi, tình yêu phải có sự đầu tư. không có chuyện chỉ một bên cho đi mà có thể lâu dài, chắc chắn phải có là hai bên. Cô Linh, mỗi người đều có một năng lực khác nhau, những việc có thể làm cũng khác nhau. Tôi ví dụ cho cô nhé, một người có một trăm viên kẹo cho cô năm mươi viên kẹo, cô có vui không?" “Vui chứ, cho hẳn một nửa mà." "Vậy nếu một người khác chỉ cho cô mười viên, cô thấy sao?" ít quá "Vậy nếu người đó chỉ có mười viên kẹo thì sao? Anh ta dù cho có ít nhưng đã cho cô tất cả những gì bản thân có." “Năng lực của cô và anh Trung không giống nhau, những thứ cho nhau cũng không giống. Anh Trung có một trăm viên kẹo đã cho cô một trăm viên. Cô chỉ có mười viên, cũng đã cho anh ấy tất cả. Cô cho đi tất cả nhưng lại vẫn cảm thấy buồn, là vì tất cả của cô quá ít. Nhưng trong mắt anh Trung, điều đó đã rất đủ rồi, vì cô yêu anh ấy, yêu đến nỗi cho đi tất cả” “Tình yêu không thể so sánh đúng sai, hay cho đi bao nhiêu. Cô và anh ấy rất xứng đôi, cũng rất mặn nồng. Tôi thật lòng chúc phúc cho hai người. Hôn nhân của tôi rất thất bại, nhưng tôi có hai gia đình, gia đình nhà chồng và gia đình mẹ đẻ, bố chồng tôi đối với tôi cũng rất tốt. Cô Linh, tình yêu của cô không thất bại, khiến người khác ngưỡng mộ, cô cũng nên giữ nó thật tốt." “Chị nói có chút sâu xa, tôi cũng không thật sự hiểu hết."
Hứa Trúc Linh nói một cách mơ hồ, tâm trí có chút hoang mang.
Cô con dâu chỉ biết cười, trêu đùa với đứa trẻ, nói: “Thực ra rất đơn giản, cô và anh Trung đã cho nhau tất cả những gì bản thân có, mặc dù chất lượng không giống nhau những tấm lòng đều như nhau, cô cũng dừng tự coi nhẹ bản thân, thực ra có rất tốt, có hiểu không?" “Tôi cũng hơi hiểu rồi, chị cũng đã đang khen tôi phải không?" “Đúng vậy, cô và anh Trung đều là những người tốt, nhất định sẽ ở bên nhau lâu dài."
Hứa Trúc Linh nghe vậy liền nhìn về phía Cổ Thành Trung, anh đang xách đồ đi về phía cô.
Lâu dài...
Hai từ này khiến cô có cảm giác như chứa đựng cả một đời người.
Thật sự có thể lâu dài sao? “Đều là hoa quả sấy, lúc em nhà xem phim có đồ ăn rồi, vừa ngon lại dinh dưỡng"
Anh nhẹ nhàng nói, ngữ khí tuy có chút êm dịu nhưng lại chan chứa tình cảm yêu thương, chiều chuộng. "Um." “Em muốn về chưa?" “Để tôi tiến hai người. Cô con dâu đứng dậy, nói. “Không cần đầu, Gia Bảo dễ thương quá, chăm sóc bé tot chi nhé. Bai bai.
Tạm biệt xong, cô giúp anh xách một chút đó, nói: "Biết sớm đã lái xe đến rồi." “Để anh xách cho, nặng lắm” "Không sao, em xách cũng không nhiều."
Cổ Thành Trung đưa một tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, hỏi: "Em nói chuyện gì với cô ấy vậy, có vẻ cũng không "Sao lúc trước anh lại hỏi chị ấy sinh con có đau tê." không?"
Cô nghiêng đầu hỏi anh.
Vẫn là chủ quán lúc trước, thấy hai người đến, ông nhiệt tình tiếp đón, đưa lên món bánh bao chiên nhân thập cẩm nóng hổi vừa mới ra lò.
Thấy hai người đến, con dâu chủ quán đang trồng con cũng bế đứa bé ra chơi.
Cô ta nói đứa bé tên là Gia Bảo, nếu như không có Trúc Linh đưa đến bệnh viện thì hai mẹ con cô đều gặp nguy hiểm rồi.
Con trai chủ quán vẫn chưa ra tù, nếu cải tạo tốt thì vẫn còn cơ hội, gia đình họ vẫn được an ủi đôi chút.
Việc làm ăn của gia đình rất tốt, chủ quán là người phúc hậu, ngoài tiền vốn và chi phí cho gia đình, lợi nhuận hàng tháng ông đều chuyển hết cho Cổ thành Trung vì anh đã trả hết nợ vay nặng lãi cho con trai ông.
Hứa Trúc Linh nhìn đứa bé văn còn quần khăn, dang ôm bình uống sữa, trong đáng yêu hết sức.
Cậu bé rất xinh xắn, có thể nhìn ra đường nét lòng mày sac lem, lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp trai, "Đáng yêu quá
Hửa Trúc Linh trêu đùa với đứa trẻ, thốt lên câu cảm thán. “Cô Linh nếu thích trẻ con thế thì sinh một đứa đi." "Cô ấy còn nhỏ, không vội."
Cổ Thành Trung ôm lấy khuôn mặt cô, nhẹ nhàng nói.
Hứa Trúc Linh có chút bất ngờ, cô có thể nhìn ra Cổ Thành Trung thật ra rất thích trẻ con.
Ảnh mắt anh nhìn An Nhiên rất ấm áp, nhìn đứa trẻ này cũng vậy.
Anh vụng về lấy ngón tay trêu đùa cái miệng chúm chím mũm mĩm của đứa trẻ.
Hứa Trúc Linh cảm thấy, nếu anh là một người cha, thì sẽ là một người cha rất ưu tú.
Lẽ nào vì cô vẫn còn trẻ nên anh mới không muốn bản thân sinh con? “Anh Trung, lúc trước tôi về quê một chuyển, có đem về chút đặc sản, vẫn chưa kịp tặng anh, đúng lúc anh đến, để tôi lấy cho anh t “Không cần dầu, anh khách sáo quá “Cần chủ, cần chứ “Cổ Thành Trung, anh đi giúp một tay đi." "Um."
Cổ Thành Trung rời đi. "Cô Linh, bạn trai có yêu cô thật lòng đó!” "Sao chị lại nói vậy?" "Tôi có thể nhìn ra mà! Cô biết lúc tôi sinh con, anh Trung đã hỏi tôi điều gì không?" “Hỏi gì a?" "Anh ấy hỏi tôi sinh con có đau không?
Phụ nữ sinh con như một lần qua cửa tử, dù là sinh thường hay sinh mổ thì đều đau như chết đi sống lại. Tôi cũng thành thật nói như vậy, cô không biết đâu, biểu cảm của anh Trung lúc đó rất nghiêm túc. Tôi đoán, anh ấy là muốn hỏi thay cô, không nỡ để cô chịu khổ” “Đàn ông đến một độ tuổi nhất định sẽ đều thích trẻ con, muốn có con nối dõi. Anh Trung giờ cũng không còn trẻ nữa, chuyện này cũng không ép cô có đúng là thật có phúc." Hừa Trúc Linh nghe thấy lời này, trái tim run lên, và thức nhìn về phía Cổ Thành Trung.
Anh đang giúp chủ quán xách đổ, mác dù anh rất nghiêm túc, khiến người khác cảm thấy vẻ thở ở lạnh nhạt, như cô biết anh rất nóng ruột, như một ngọn núi lừa.
Sự nhiệt tình nóng bỏng đặc biệt của anh dường như chỉ dành cho mình cô.
Sống mũi cô cay cay, khóe mắt rưng rưng, bỗng dưng muốn khóc, muốn ôm lấy anh mà khóc một trận thật to.
Cô cũng không biết là tủi thân hay cảm động, chỉ thấy bản thân nợ Cổ Thành Trung rất nhiều, cả đời này cô cũng không thể trả hết. “Cô Linh, cô không sao chứ?"
Cô con dâu chủ quán nhỏ giọng hỏi cô.
Hứa Trúc Linh lắc lắc đầu, lau nước mắt nơi khỏe mắt, cười cười, nói: “Không sao, cảm ơn chị đã nói với tôi." “Thực ra anh Trung không cho tôi nói với cô những chuyện này, sợ dọa cô mất. Anh ấy nói cô vẫn là một đứa trẻ, bây giờ chưa nghĩ được nhiều đến vậy, anh ấy cũng không muốn ép cô. Lúc đó tôi không nói giờ thấy rồi không thể im lặng nữa, cô đừng trách tôi “không sao, tôi còn phải cảm ơn chị mới phải cảm ơn chỉ cho tôi hiểu người đàn ông này yêu tôi đến nhường nào. Như vậy lại càng thấy tôi nhỏ bé, không biết nên yêu anh ấy như thế nào” “Cô cũng rất yêu anh Trung. Tình yêu phải đến từ hai phía, tôi có thể thấy anh ấy rất yêu cô, đối với cô rất tốt. Tôi cũng nhìn ra cô yêu anh ấy thật lòng. Ảnh mắt cô nhìn anh Trung long lanh. Ánh mắt khi thích một ai đó không thể lừa được." "Nhưng...Tôi cho đi quá ít. “Cô cho là vậy thôi, tình yêu phải có sự đầu tư. không có chuyện chỉ một bên cho đi mà có thể lâu dài, chắc chắn phải có là hai bên. Cô Linh, mỗi người đều có một năng lực khác nhau, những việc có thể làm cũng khác nhau. Tôi ví dụ cho cô nhé, một người có một trăm viên kẹo cho cô năm mươi viên kẹo, cô có vui không?" “Vui chứ, cho hẳn một nửa mà." "Vậy nếu một người khác chỉ cho cô mười viên, cô thấy sao?" ít quá "Vậy nếu người đó chỉ có mười viên kẹo thì sao? Anh ta dù cho có ít nhưng đã cho cô tất cả những gì bản thân có." “Năng lực của cô và anh Trung không giống nhau, những thứ cho nhau cũng không giống. Anh Trung có một trăm viên kẹo đã cho cô một trăm viên. Cô chỉ có mười viên, cũng đã cho anh ấy tất cả. Cô cho đi tất cả nhưng lại vẫn cảm thấy buồn, là vì tất cả của cô quá ít. Nhưng trong mắt anh Trung, điều đó đã rất đủ rồi, vì cô yêu anh ấy, yêu đến nỗi cho đi tất cả” “Tình yêu không thể so sánh đúng sai, hay cho đi bao nhiêu. Cô và anh ấy rất xứng đôi, cũng rất mặn nồng. Tôi thật lòng chúc phúc cho hai người. Hôn nhân của tôi rất thất bại, nhưng tôi có hai gia đình, gia đình nhà chồng và gia đình mẹ đẻ, bố chồng tôi đối với tôi cũng rất tốt. Cô Linh, tình yêu của cô không thất bại, khiến người khác ngưỡng mộ, cô cũng nên giữ nó thật tốt." “Chị nói có chút sâu xa, tôi cũng không thật sự hiểu hết."
Hứa Trúc Linh nói một cách mơ hồ, tâm trí có chút hoang mang.
Cô con dâu chỉ biết cười, trêu đùa với đứa trẻ, nói: “Thực ra rất đơn giản, cô và anh Trung đã cho nhau tất cả những gì bản thân có, mặc dù chất lượng không giống nhau những tấm lòng đều như nhau, cô cũng dừng tự coi nhẹ bản thân, thực ra có rất tốt, có hiểu không?" “Tôi cũng hơi hiểu rồi, chị cũng đã đang khen tôi phải không?" “Đúng vậy, cô và anh Trung đều là những người tốt, nhất định sẽ ở bên nhau lâu dài."
Hứa Trúc Linh nghe vậy liền nhìn về phía Cổ Thành Trung, anh đang xách đồ đi về phía cô.
Lâu dài...
Hai từ này khiến cô có cảm giác như chứa đựng cả một đời người.
Thật sự có thể lâu dài sao? “Đều là hoa quả sấy, lúc em nhà xem phim có đồ ăn rồi, vừa ngon lại dinh dưỡng"
Anh nhẹ nhàng nói, ngữ khí tuy có chút êm dịu nhưng lại chan chứa tình cảm yêu thương, chiều chuộng. "Um." “Em muốn về chưa?" “Để tôi tiến hai người. Cô con dâu đứng dậy, nói. “Không cần đầu, Gia Bảo dễ thương quá, chăm sóc bé tot chi nhé. Bai bai.
Tạm biệt xong, cô giúp anh xách một chút đó, nói: "Biết sớm đã lái xe đến rồi." “Để anh xách cho, nặng lắm” "Không sao, em xách cũng không nhiều."
Cổ Thành Trung đưa một tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, hỏi: "Em nói chuyện gì với cô ấy vậy, có vẻ cũng không "Sao lúc trước anh lại hỏi chị ấy sinh con có đau tê." không?"
Cô nghiêng đầu hỏi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.