Chương 561: Người thân
Như Ý
18/05/2021
Sau đó Bạch Minh Châu gọi điện tìm người của đồn cảnh sát. “Tôi nghi ngờ ở đây có một vụ tổng tiền nên mời các anh đến một chuyển, càng sớm càng tốt, cuối năm mà làm phiền các anh rồi
Sau khi cuộc gọi cúp máy, cô ấy lại gửi ảnh cho bạn bè để giúp kiểm tra tính xác thực của những hóa đơn này.
Người bạn kia nói rằng mười phút nữa sẽ có kết
Cô ấy kiên nhẫn chờ đợi. quà.
Sau khi cô ấy làm tất cả những điều này, sắc mặt mấy người bên nhà vợ trở nên vô cùng khó coi.
Bà mẹ vợ lạnh lùng nói: "Tiền Cao Ban, đây là kiểu người thân gì vậy? Đang cố tình tìm lỗi sao? Anh có còn là đàn ông không? Vợ anh đang mang thai con của anh, ăn ngon một chút, anh cũng muốn tính toán rạch rồi sao?"
Nghệ được lời này, mặt Tiền Cao Ban liền đó bừng, cất giọng định phản bác nhưng lại bị Bạch Minh Châu chăn lại. "Anh có thể tin tưởng để tôi giúp anh giải quyết không?" "Có thể " "Vậy anh còn muốn người vợ này không?" "Tôi..."
Khuôn mặt của Tiền Cao Ban lộ ra vẻ đau khổ.
Tất nhiên là muốn, cả hai đã quen nhau từ lâu, cũng đã mang thai và có con rồi.
Nhưng nhóm người thân họ hàng này thực sự rất khủng khiếp và quá đáng. "Vợ anh rất tốt, nhưng ở nhà không có quyền nói chuyện, đều là mẹ vợ quyết định. Anh nghĩ... đây không phải là chủ ý của cô ấy." "Nếu vợ anh thực sự yêu anh, cô ấy sẽ không bị thao túng như thế này. Nói trắng ra, có thể cô ấy không chân thành yêu anh như vậy. Cứ giao chuyện này cho tôi. Chuyện xấu nhất có thể xảy ra là gì chắc anh cũng đoán được, anh chịu được không?"
Phương án tồi tệ nhất chính là ly hôn.
Tiến Cao Ban cũng từng nghĩ đến, dù sao cũng đã lớn chuyện đến như vậy rồi,
Những luật pháp quy định người phụ nữ có thai thì không được ly hôn. "Cô xử lý đi, anh sẵn sàng gánh chịu bất kể hậu quả như thế nào."
Tiền Cao Ban chán nản nói.
Tình cảm dù sâu đậm đến đâu cũng không thể chịu đứng được mọi thử hết lần này đến lần khác.
Tình cảm là thứ xa xỉ đắt giá nhất. "Tiền Cao Ban, anh là đàn ông à? Anh giao việc của vợ cho người ngoài giải quyết sao?"
Cậu em vợ lo lắng rồng lên.
Nhưng cậu ta không ngờ Bạch Minh Châu lại nặng nề đập tay lên bàn, sau đó tức giận nói: "Còn la hét cái gì, đây là nhà của anh sao? Tôi nói cho các người biết, nếu những hóa đơn này là giả, các người đều vào đồn cảnh sát mà chở đi. Đón năm mới mà cả nhà các người tề tụ đông đủ như vậy cũng coi như viên mãn rồi!" “Cô con dâu này, nếu các người không tự mình đứa qua đây thì cũng không cần nữa, năm nay cho cô ta ở cùng mấy người luôn. Đừng dùng việc mang thai để chèn ép chúng tôi, đứa trẻ này là của nhà họ Tiến, nhưng lẽ nào không phải là con của cô ta? Bắt kẻ đó là ý muốn của các người hay của cô ta, đều coi đứa trẻ như một món hời để đổi lấy phần thường. Dù sao chuyện này cũng không có tác dụng với chúng tôi, một xu chúng tôi cũng không đưa "Mấy ngày này nếu bỏ qua được thì tốt, không làm hòa được thì xẻ rách mặt mũi cũng chẳng sao. Nói cho các người biết, chuyện của nhà họ Tiền chính là chuyện của nhà họ Bạch chúng tôi. Nếu các người là công dân tốt, tuân thủ luật pháp và quy định thì tôi cũng không thể làm gì các người. Nhưng bây giờ các người đang tổng tiền và làm trái đạo đức, thì tôi không thể để yên được "Mang thai không được ly hôn, đợi đứa nhỏ sinh ra luôn cũng được? Sinh ra rồi còn phải xét nghiệm rõ rằng, có phải là con cháu nhà họ Tiền hay không còn chưa biết được đâu?" "Cô... con nhóc cô sỉ nhục người khác quá đáng đấy!" "Các người cũng tự trọng nhì, đánh đồng minh với tiền bạc thì có thể đáng quý đến mức nào?" Bạch Minh Châu nở nụ cười chế nhạo, lạnh lùng nói.
Máy chuyện đầu khẩu thế này, trước giờ cô ấy chưa từng thưa ai cả. Đối phương là điển hình của mềm nhắn rằng buông, chi biết ức hiếp nhà Tiền Chí Trung thật thà,
Ước chúng cũng biết ông ấy có sự giúp đỡ của nhà họ Bạch, có thể dễ dàng mượn tiền nhà họ Bạch, nên sẽ tìm mọi cách để đòi tiền. "Tiền Cao Bar, chúng tôi có xét nghiệm rồi, đứa nhỏ này là con trai, là đích tồn của nhà họ Tiền: Nếu còn để cho cô ta tiếp tục càn quấy, chúng tôi sẽ bỏ đứa bé này."
Tiền Cao Ban muốn nói điều gì đó, nhưng cậu ta nghiên rằng kim lại.
Nếu như cậu ta mềm yếu, cậu ta sẽ bị mẹ vợ bòn rút cả đời.
Gia đình này đã phải vật lộn để kiếm sống rồi. "Ông Trung, ông cũng nghĩ như vậy sao? Đã hơn sáu mươi tuổi rồi còn không muốn bế cháu nội à?" "Muốn chứ..."
Đôi tay thô ráp của Tiền Chí Trung đều đang run ráy.
Nghĩ đến sau này trong nhà sẽ có một đứa cháu trai mập mạp, đôi mắt đục ngầu của ông ấy đầy vẻ vui sướng, Nhưng cuối cùng, ông ấy đã kiềm chế rất nhiều.
Cải giá của đứa trẻ này là quá lớn, "Thì bỏ đi."
Bạch Minh Châu lạnh lùng nói. "Nếu đứa trẻ bị phá, Tiền Cao Ban sẽ lập tức lý hôn, tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất." "Cô... cô đang làm cho Tiền Cao Ban trở thành kẻ có tội, cô đang hại anh ta đấy!" "Không, tôi đang giúp anh ấy, là các người đang làm hại con gái của các người. Tôi nghĩ nếu chuyện này được lan truyền, sẽ chẳng ai nói là lỗi của Tiền Cao Ban đâu. Ngược lại cả nhà bà làm ầm ĩ, khiến mọi người đều biết rõ tường tần, nghe nói con trai thứ hai và con gái nhỏ của bà đều chưa kết hôn, cũng chẳng hay còn ai dám lấy?" "Các bác hàng xóm, mọi người thấy sao?" "Không dám lấy, gia đình này quá ngang ngược!"
Bạch Minh Châu hỏi những người ngoài cửa, và dân làng ngay lập tức xua tay liên tục.
Dù có núi vàng, núi bạc, họ nhất định sẽ không già con hay lấy vợ nhà này.
Gia đình này giống như ma cà rồng hút máu, giả con gái còn đỡ, nếu mà cưới con gái út về, chẳng phải là rước rắc rối về nhà sao? Nhìn thấy cảnh này, bà mẹ vợ tức đến run lên, không thể kiềm chế được nữa, vung tay đã định đánh Bạch Minh Châu.
Ôn Mạc Ngôn ở bên cạnh vẫn luôn chú ý, thấy bà ta hạ căng tay liền không khách khi còn lại.
Bạch Minh Châu hung hăng nheo mắt, khỏe miệng hiện lên một tia giễu cợt.
Lại còn dám đánh người "Ôn Mạc Ngôn, anh buông ra đi, anh là đàn ông, đánh phụ nữ thì khó nói. Nhưng em thì khác, em là phụ nữ, em muốn đánh thể nào cũng được." Cô ấy nói gắn từng chữ: "Chỉ cần bà ta dám chạm vào mặt em, em đảm bảo sẽ đánh cho chồng bà ta cũng không nhận ra noi!" "Con nhóc cô sao lại tàn bạo như thế?" "Bà già này sao lại hung hăng như thế?"
Bạch Minh Châu không khách sáo chút nào. Những người lớn tuổi nên được tôn trọng, nhưng cũng phải tùy người. Những người hiểu lý lẽ thì cô ấy sẽ đối xử rất lịch
Nhưng đối với loại đàn bà chua ngoa này, cô ấy sẽ không dành bắt cứ tình cảm nào. Đối phó với loại người này, nhất định phải dùng bạo lực khổng chế bạo lực, phải hung ác hơn thì bà ta mới có thể hiểu vỏ quýt dày có móng tay nhọn. "Cô cô không tồn trong trường bối" "Xin lỗi, bà không đủ tư cách làm trưởng bối của
Bạch Minh Châu rất thẳng thừng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, đã có kết quả điều tra.
Cô ấy đặc biệt bật loa ngoài: "Minh Châu, tớ giúp cậu kiểm tra rồi. Mấy cửa hàng này chưa từng bán đồ gì, đúng ngày xuất hóa đơn và phiếu xuất kho không có đơn hàng nào. Danh sách này cũng là giả mạo, tớ sẽ gửi cho cậu biên lai chính xác. Là ai đang làm giả hóa đơn vậy? Nếu những hóa đơn này bị truy cứu trách nhiệm pháp lý, thì ước tính hình phạt cũng không nhẹ đầu "Cậu có muốn tiến hành thủ tục pháp lý không? Tớ biết thẩm phán và luật sư bào chữa, cậu có cần không?" “Ử, trước tiên cậu cứ để ý một chút, sang năm tổ chức kiện tụng là được rồi. Làm phiền cậu điều tra giúp mình với " "Chuyện nhà thôi, vậy tờ đi làm việc, tớ đã chuyển tôi." chứng cử cho cậu rồi, cậu tự mình in ra nhé "
Hai người nhanh chóng cúp máy, Bạch Minh Châu lại nhìn về phía gia đình kia, thấy sắc mặt mỗi người đều tái nhợt. Xem ra là bị dọa bởi cuộc điện thoại và chuyển phải chịu trách nhiệm pháp lý rồi.
Sau khi cuộc gọi cúp máy, cô ấy lại gửi ảnh cho bạn bè để giúp kiểm tra tính xác thực của những hóa đơn này.
Người bạn kia nói rằng mười phút nữa sẽ có kết
Cô ấy kiên nhẫn chờ đợi. quà.
Sau khi cô ấy làm tất cả những điều này, sắc mặt mấy người bên nhà vợ trở nên vô cùng khó coi.
Bà mẹ vợ lạnh lùng nói: "Tiền Cao Ban, đây là kiểu người thân gì vậy? Đang cố tình tìm lỗi sao? Anh có còn là đàn ông không? Vợ anh đang mang thai con của anh, ăn ngon một chút, anh cũng muốn tính toán rạch rồi sao?"
Nghệ được lời này, mặt Tiền Cao Ban liền đó bừng, cất giọng định phản bác nhưng lại bị Bạch Minh Châu chăn lại. "Anh có thể tin tưởng để tôi giúp anh giải quyết không?" "Có thể " "Vậy anh còn muốn người vợ này không?" "Tôi..."
Khuôn mặt của Tiền Cao Ban lộ ra vẻ đau khổ.
Tất nhiên là muốn, cả hai đã quen nhau từ lâu, cũng đã mang thai và có con rồi.
Nhưng nhóm người thân họ hàng này thực sự rất khủng khiếp và quá đáng. "Vợ anh rất tốt, nhưng ở nhà không có quyền nói chuyện, đều là mẹ vợ quyết định. Anh nghĩ... đây không phải là chủ ý của cô ấy." "Nếu vợ anh thực sự yêu anh, cô ấy sẽ không bị thao túng như thế này. Nói trắng ra, có thể cô ấy không chân thành yêu anh như vậy. Cứ giao chuyện này cho tôi. Chuyện xấu nhất có thể xảy ra là gì chắc anh cũng đoán được, anh chịu được không?"
Phương án tồi tệ nhất chính là ly hôn.
Tiến Cao Ban cũng từng nghĩ đến, dù sao cũng đã lớn chuyện đến như vậy rồi,
Những luật pháp quy định người phụ nữ có thai thì không được ly hôn. "Cô xử lý đi, anh sẵn sàng gánh chịu bất kể hậu quả như thế nào."
Tiền Cao Ban chán nản nói.
Tình cảm dù sâu đậm đến đâu cũng không thể chịu đứng được mọi thử hết lần này đến lần khác.
Tình cảm là thứ xa xỉ đắt giá nhất. "Tiền Cao Ban, anh là đàn ông à? Anh giao việc của vợ cho người ngoài giải quyết sao?"
Cậu em vợ lo lắng rồng lên.
Nhưng cậu ta không ngờ Bạch Minh Châu lại nặng nề đập tay lên bàn, sau đó tức giận nói: "Còn la hét cái gì, đây là nhà của anh sao? Tôi nói cho các người biết, nếu những hóa đơn này là giả, các người đều vào đồn cảnh sát mà chở đi. Đón năm mới mà cả nhà các người tề tụ đông đủ như vậy cũng coi như viên mãn rồi!" “Cô con dâu này, nếu các người không tự mình đứa qua đây thì cũng không cần nữa, năm nay cho cô ta ở cùng mấy người luôn. Đừng dùng việc mang thai để chèn ép chúng tôi, đứa trẻ này là của nhà họ Tiến, nhưng lẽ nào không phải là con của cô ta? Bắt kẻ đó là ý muốn của các người hay của cô ta, đều coi đứa trẻ như một món hời để đổi lấy phần thường. Dù sao chuyện này cũng không có tác dụng với chúng tôi, một xu chúng tôi cũng không đưa "Mấy ngày này nếu bỏ qua được thì tốt, không làm hòa được thì xẻ rách mặt mũi cũng chẳng sao. Nói cho các người biết, chuyện của nhà họ Tiền chính là chuyện của nhà họ Bạch chúng tôi. Nếu các người là công dân tốt, tuân thủ luật pháp và quy định thì tôi cũng không thể làm gì các người. Nhưng bây giờ các người đang tổng tiền và làm trái đạo đức, thì tôi không thể để yên được "Mang thai không được ly hôn, đợi đứa nhỏ sinh ra luôn cũng được? Sinh ra rồi còn phải xét nghiệm rõ rằng, có phải là con cháu nhà họ Tiền hay không còn chưa biết được đâu?" "Cô... con nhóc cô sỉ nhục người khác quá đáng đấy!" "Các người cũng tự trọng nhì, đánh đồng minh với tiền bạc thì có thể đáng quý đến mức nào?" Bạch Minh Châu nở nụ cười chế nhạo, lạnh lùng nói.
Máy chuyện đầu khẩu thế này, trước giờ cô ấy chưa từng thưa ai cả. Đối phương là điển hình của mềm nhắn rằng buông, chi biết ức hiếp nhà Tiền Chí Trung thật thà,
Ước chúng cũng biết ông ấy có sự giúp đỡ của nhà họ Bạch, có thể dễ dàng mượn tiền nhà họ Bạch, nên sẽ tìm mọi cách để đòi tiền. "Tiền Cao Bar, chúng tôi có xét nghiệm rồi, đứa nhỏ này là con trai, là đích tồn của nhà họ Tiền: Nếu còn để cho cô ta tiếp tục càn quấy, chúng tôi sẽ bỏ đứa bé này."
Tiền Cao Ban muốn nói điều gì đó, nhưng cậu ta nghiên rằng kim lại.
Nếu như cậu ta mềm yếu, cậu ta sẽ bị mẹ vợ bòn rút cả đời.
Gia đình này đã phải vật lộn để kiếm sống rồi. "Ông Trung, ông cũng nghĩ như vậy sao? Đã hơn sáu mươi tuổi rồi còn không muốn bế cháu nội à?" "Muốn chứ..."
Đôi tay thô ráp của Tiền Chí Trung đều đang run ráy.
Nghĩ đến sau này trong nhà sẽ có một đứa cháu trai mập mạp, đôi mắt đục ngầu của ông ấy đầy vẻ vui sướng, Nhưng cuối cùng, ông ấy đã kiềm chế rất nhiều.
Cải giá của đứa trẻ này là quá lớn, "Thì bỏ đi."
Bạch Minh Châu lạnh lùng nói. "Nếu đứa trẻ bị phá, Tiền Cao Ban sẽ lập tức lý hôn, tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất." "Cô... cô đang làm cho Tiền Cao Ban trở thành kẻ có tội, cô đang hại anh ta đấy!" "Không, tôi đang giúp anh ấy, là các người đang làm hại con gái của các người. Tôi nghĩ nếu chuyện này được lan truyền, sẽ chẳng ai nói là lỗi của Tiền Cao Ban đâu. Ngược lại cả nhà bà làm ầm ĩ, khiến mọi người đều biết rõ tường tần, nghe nói con trai thứ hai và con gái nhỏ của bà đều chưa kết hôn, cũng chẳng hay còn ai dám lấy?" "Các bác hàng xóm, mọi người thấy sao?" "Không dám lấy, gia đình này quá ngang ngược!"
Bạch Minh Châu hỏi những người ngoài cửa, và dân làng ngay lập tức xua tay liên tục.
Dù có núi vàng, núi bạc, họ nhất định sẽ không già con hay lấy vợ nhà này.
Gia đình này giống như ma cà rồng hút máu, giả con gái còn đỡ, nếu mà cưới con gái út về, chẳng phải là rước rắc rối về nhà sao? Nhìn thấy cảnh này, bà mẹ vợ tức đến run lên, không thể kiềm chế được nữa, vung tay đã định đánh Bạch Minh Châu.
Ôn Mạc Ngôn ở bên cạnh vẫn luôn chú ý, thấy bà ta hạ căng tay liền không khách khi còn lại.
Bạch Minh Châu hung hăng nheo mắt, khỏe miệng hiện lên một tia giễu cợt.
Lại còn dám đánh người "Ôn Mạc Ngôn, anh buông ra đi, anh là đàn ông, đánh phụ nữ thì khó nói. Nhưng em thì khác, em là phụ nữ, em muốn đánh thể nào cũng được." Cô ấy nói gắn từng chữ: "Chỉ cần bà ta dám chạm vào mặt em, em đảm bảo sẽ đánh cho chồng bà ta cũng không nhận ra noi!" "Con nhóc cô sao lại tàn bạo như thế?" "Bà già này sao lại hung hăng như thế?"
Bạch Minh Châu không khách sáo chút nào. Những người lớn tuổi nên được tôn trọng, nhưng cũng phải tùy người. Những người hiểu lý lẽ thì cô ấy sẽ đối xử rất lịch
Nhưng đối với loại đàn bà chua ngoa này, cô ấy sẽ không dành bắt cứ tình cảm nào. Đối phó với loại người này, nhất định phải dùng bạo lực khổng chế bạo lực, phải hung ác hơn thì bà ta mới có thể hiểu vỏ quýt dày có móng tay nhọn. "Cô cô không tồn trong trường bối" "Xin lỗi, bà không đủ tư cách làm trưởng bối của
Bạch Minh Châu rất thẳng thừng.
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, đã có kết quả điều tra.
Cô ấy đặc biệt bật loa ngoài: "Minh Châu, tớ giúp cậu kiểm tra rồi. Mấy cửa hàng này chưa từng bán đồ gì, đúng ngày xuất hóa đơn và phiếu xuất kho không có đơn hàng nào. Danh sách này cũng là giả mạo, tớ sẽ gửi cho cậu biên lai chính xác. Là ai đang làm giả hóa đơn vậy? Nếu những hóa đơn này bị truy cứu trách nhiệm pháp lý, thì ước tính hình phạt cũng không nhẹ đầu "Cậu có muốn tiến hành thủ tục pháp lý không? Tớ biết thẩm phán và luật sư bào chữa, cậu có cần không?" “Ử, trước tiên cậu cứ để ý một chút, sang năm tổ chức kiện tụng là được rồi. Làm phiền cậu điều tra giúp mình với " "Chuyện nhà thôi, vậy tờ đi làm việc, tớ đã chuyển tôi." chứng cử cho cậu rồi, cậu tự mình in ra nhé "
Hai người nhanh chóng cúp máy, Bạch Minh Châu lại nhìn về phía gia đình kia, thấy sắc mặt mỗi người đều tái nhợt. Xem ra là bị dọa bởi cuộc điện thoại và chuyển phải chịu trách nhiệm pháp lý rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.