Chương 645: Nhà có phù thủy nhỏ
Như Ý
30/05/2021
Cổ Thành Trung siết chặt nắm tay, vẻ mặt hết sức kiểm chế, đành để mặc cô ta láo nháo một hồi.
Kỷ Nguyệt Trâm thư thái đứng lên tiếp đó dựa vào bên cạnh Cổ Thành Trung một cách tự nhiên, nhìn hai người hết sức thân mật.
Sau đó cô ta nhưởng mày tỏ vẻ kiêu ngạo nhìn Hứa Trúc Linh một cách khiêu khích.
Hứa Trúc Linh có chút hoảng hốt bởi vì trước đây cô chưa từng gặp qua Kỷ Nguyệt Trâm nhưng cô lại cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc, giống như cô đã từng gặp qua ở đâu đó. Cô cố gắng lục lại trong trí nhớ vẫn không thể nhớ ra, cuối cùng có xác nhận bản thân chưa từng thấy qua người này. Cô tự hỏi cô ta là ai và có quan hệ gì với Cổ Thành Trung?
Bàn tay Hửa Trúc Linh siết chặt đĩa hoa quả, cô cất giọng đều đều: “Thành Trung, đây là khách của anh a?" "Cô Trúc Linh phải không? Có cử để xuống bàn đi, tôi còn rất nhiều chuyện quan trọng cần bàn bạc với anh Thành Trung “Vậy à? Vậy hai người muốn uống chút gì không, để tôi đi chuẩn bị" Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng hỏi han, có không tức giận cũng không để lộ một chút bất mãn nào. Trái lại còn rất nhiệt tình chủ động đi chuẩn bị máy việc lặt vặt. Kỷ Nguyệt Trâm thấy cô như vậy thì hết sức ngạc nhiên, cô ta vốn dĩ chỉ định bảo thủ Cổ Thành Trung, cho anh nếm trải chút mùi vị phiền não mà thôi. Nhưng mọi chuyện lại không như Kỷ Nguyệt Trầm nghĩ, thể là cô ta không khách khí mà nói ra một loạt đồ ăn. "Để tôi dặn đầu bếp chuẩn bị, nhân tiên tôi đi làm đồ uống luôn. Anh muốn uống gì? Vẫn là cà phê xay à?" “Uống trà, hay nghe theo em đó." "Um, moa moa."
Hứa Trúc Linh mìm cười rồi quay người đi chuẩn bị mọi thứ.
Kỷ Nguyệt Trâm không tin vào mắt mình, quay sang hỏi Cổ Thành Trung: "Không phải chủ rộng lượng như vậy à? Có khi nào đợi tôi đi khỏi rồi cô ấy mới cãi nhau một trận này lửa với anh "Không đâu, bởi vì cô ấy tin tưởng tôi, biết rằng tôi nhìn cô không vừa ý nên sẽ không tức giận đâu.” Cố Thành Trung nhếch miệng cười cười nói.
Kỳ Nguyệt Trầm ngắm nghĩ lời anh nói, tín nhiệm thì tín nhiệm, tại sao Cổ Thành Trung còn phải nhấn mạnh rằng anh ta nhìn mình không vừa ý
Kỷ Nguyệt Trâm chợt ngộ ra, mắng Cổ Thành Trung: “Cổ Thành Trung, anh quá đáng rồi đấy. Tốt xấu gì tôi cũng là người giúp anh mà!" "Người thật việc thật, có gì nói đấy thôi!" Có Thành Trung nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Kỷ Nguyệt Trâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này cửa mở ra, bánh ngọt được đưa lên.
Kỷ Nguyệt Trâm quan sát Hứa Trúc Linh, thấy cô không có tí nào là ghen tuông nên cô ta cũng lười tiếp tục giả vờ.
Cổ Thành Trung giới thiệu Kỷ Nguyệt Trâm là một người bạn đồng thời nói Kỷ Nguyệt Trâm sẽ theo họ một thời gian.
Tuy rằng Hửa Trúc Linh cảm thấy kì lạ và có chút tò mò nhưng cô cũng không hỏi cho ra lẽ bởi vì cô tin tưởng Có Thành Trung,
Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy bầu không khí trong phòng sách quá ngột ngạt và buồn tẻ nên đã kéo Hữa Trúc Linh ra ngoài.
Hai người đều hai mươi tuổi, sinh nhật cũng khá gần nhau, Kỳ Nguyệt Trâm chỉ sinh trước Hứa Trúc Linh vài ngày.
Hứa Trúc Linh lên tiếng trước: “Cô là thầy bói?" "ở phương đông gọi chung là xem số mệnh. Còn nếu gọi theo phương tây thì cô có thể gọi tôi là phủ thủy. Tôi bởi bài rất chuẩn đó, cô có muốn thử không?" "Vậy... tôi muốn hỏi về an nguy của một người bạn. Mặc dù cô ấy đã gửi cho tôi một bức thư báo rằng cô ấy bình an nhưng tôi vẫn rất lo lắng bởi vì cô ấy không gọi điện thoại cho tôi cũng không nói cho tôi biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu." "Vậy được, trước tiên cô hãy thành tâm nghĩ về điều cô muốn biết, sau đó lần lượt rút ba tấm bài
Trong tích tắc Kỷ Nguyệt Trâm liền đưa ra câu trả lời: “Người bạn đó của cô... vẫn luôn bên cạnh cô chưa từng rời xa cô!"
Hứa Trúc Linh hết sức kinh ngạc: “Thật vậy ư? Sao có thể chứ?" "Lá bài này tượng trưng cho bóng hình, cũng tức là luôn đồng hành, Vậy nên cô đang ở London thì người bạn đó của cô cũng đang ở London. Có lẽ bạn cô vẫn đang bình an vô sự, cô đừng lo lắng
Hứa Trúc Linh không biết có nên tin tưởng vào bởi toán hay không. Nếu như Bạch Minh Châu cũng đang ở London thì tại sao cậu ấy không gặp minh, hay là lo ngại sẽ chạm mặt Ôn Mạc Ngôn?
Hoặc là, ngay cả cô, Bạch Minh Châu cũng không muốn gặp nữa? “Cô còn muốn xem cái khác nữa không?" “Thôi”
Kỳ Nguyệt Trâm cảm thấy có chút ngạc nhiên, cô ta còn tưởng Hứa Trúc Linh sẽ sự tình giữa cô và Cổ Thành Trung. Thậm chí Kỷ Nguyệt Trâm đã chuẩn bị sẵn lời nói dối rồi nhưng không ngờ cô lại không hỏi đến.
Kỷ Nguyệt Trâm không khỏi thắc mắc hỏi: “Cô không quan tâm rằng cô và Cổ Thành Trung có đi cùng nhau đến cuối hay không ư?" “Chúng tôi nhất định sẽ đi cùng nhau cho tới khi đầu bạc răng long" Hứa Trúc Linh hết sức kiên định nói. "Tại sao?"
Hứa Trúc Linh chậm rãi nói: "Đồng sinh cộng từ ấy ả, nếu như có thể trăm năm hạnh phúc bên nhau thì đương nhiên là cái kết viên mãn nhất. Nhưng nếu như không thể vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như anh ấy rời bỏ tôi thì tôi cũng sẽ không lẻ lại sống tiếp trên đời này. Tôi không có con cái, không có bố mẹ cũng không có anh chị em. Tuy rằng tôi cũng có người nhà nhưng họ vẫn sống tốt những năm qua khi không có tôi ở bên " "Nhưng tôi không thể sống không có Cổ Thành Trung, rời khỏi anh ấy thì tôi không phải Hứa Trúc Linh nữa. Thực ra tôi biết, việc Cổ Thành Trung bộc lộ tài năng nhất định sẽ không tránh khỏi phiền phức. Dẫu vậy tôi nguyện ý đi cùng anh ấy, anh ấy đi bao xa tôi cũng sẽ ở bên cạnh. Nếu anh ấy dừng bước tôi cũng sẽ dừng lại. Đồng hành cùng nhau là điều tuyệt vời nhất.
Khi nói những lời này, hai mắt cô sáng lấp lánh.
Con người ai cũng sợ chết nhưng có một thứ luôn luôn tồn tại, đó là tín ngưỡng.
Mà tín ngưỡng của cô chính là Cổ Thành Trung
Nếu như cô thờ phụng thần linh thì Cổ Thành Trung chính là vị thần độc nhất vô nhị của cô.
Kỷ Nguyệt Trâm nghe xong những lời này cảm thấy vô cùng cảm động.
Hai con người này hệt như thiêu thân bất chấp lao vào biển lửa, cố chấp không ai bằng, không đến được sông Hoàng Hà quyết không bỏ cuộc. “Cô chưa từng nghĩ rằng nếu rời khỏi Cổ Thành Trung thì cô sẽ tìm được người khác tốt hơn sao?" "Không phải anh ấy thì cho dù là ai tôi cũng không muốn.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng bộc lộ sự kiên định trước nay chưa từng có.
Thân hình cô bé nhỏ, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay. Thế nhưng cô luôn trong tâm thể sẵn sàng đối diện với bảo tố phong ba, không dễ gì mà bị quật ngã.
Kỷ Nguyệt Trâm thồn thức không thôi. Bọn họ thật sự là một đôi uyên ương khổ mệnh. Hơn nữa, rõ ràng Hứa Trúc Linh cố chấp hơn Cổ Thành Trung, toàn tâm toàn ý đồng sinh công từ
Giây phút này, Kỷ Nguyệt Trầm cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, bứt rứt nên kéo tay Hứa Trúc Linh, lên tiếng phá vỡ bầu không khí xúc động: “Tôi đi gặp Cổ Thành Trung đòi tiền lương đây. Anh ta mỗi phù thủy tôi đây tốn kha khá đó! Đợi tôi lấy được tiền rồi chúng ta cùng đi dạo phố nhé!"
Hứa Trúc Linh tò mò hỏi: “Công việc của cô là bởi toán "Đúng vậy!" "Không ngờ chủ ba Trung lại mê tín như vậy. Anh ấy theo chủ nghĩa vô thần mà nhì?” Hứa Trúc Linh sử sở mũi, cảm thấy có chút bất ngờ.
Kỳ Nguyệt Trâm cười cười không nói gì bởi vì cô ta biết rõ Cổ Thành Trung vì Hứa Trúc Linh nên mới tìm đến bởi toán.
Một lúc sau Kỷ Nguyệt Trâm lấy được lượng liên kéo theo Hứa Trúc Linh đi dạo phố, trên đường đi có ta hết sức tỏ ra là người có tiền.
Hai người vừa dạo phố vừa tâm sự. Khi Hứa Trúc Linh biết được công việc của Kỷ Nguyệt Trầm là giúp người ta xua đuổi ma quỷ thì cô cảm thấy khá thú vị.
Cô biết rằng trên thế giới này có rất nhiều sự việc mà khoa học không thể lí giải nổi, nhưng về chuyện ma quỷ thì cô chỉ nghe nói mà thôi, không ngờ lại có thật.
Kỳ Nguyệt Trâm đã đầu tư vào rất nhiều phòng ốc sau mỗi lần hành nghề xong sẽ bán đi nên cũng kiếm được kha khá. "Nhưng tại sao tôi lại thấy cô rất nghèo, giống như máy trăm năm rồi không đi dạo phố mua sắm vậy?" "Vậy là cô không biết, nhà tôi đó, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, Tệ nhất phải kể đến ông anh trai và tích sự của tôi và con hoa của anh ta. Tôi kiểm được bao nhiêu tiền đều bị anh ta lấy đi nuôi heo hết rồi. Tôi nghiệp tấm thân nhỏ bé này quá đi!" Đông đến nổi khố là Kỳ Nguyệt Trâm lại tuôn một tràng, "Vậy anh trai có đâu?" “Anh trai tôi bán tôi cho Cổ Thành Trung rồi, tôi mà nhìn thấy anh ta thì tôi nhất định sẽ nướng con heo của anh ta lên cho coil"
Kỷ Nguyệt Trầm hùng hổ lao vào trung tâm thương mại mua sắm, cô ta muốn mua mỹ phẩm, quần áo... Mua hết các loại son đủ các kiểu màu, mỹ phẩm phải là loại tốt nhất, quần áo phải là hàng hiệu nổi tiếng.
Cảm giác có tiền đúng là sướng như tiên!
Hứa Trúc Linh chọn một bộ váy áo đang mốt lại tôn dáng rồi nói với Kỳ Nguyệt Trâm: “Bộ này đẹp này, hợp với cô đó!"
Kỷ Nguyệt Trâm xem qua liền thích, lập tức bảo nhân viên gỡ xuống. Nhân viên bán hàng đang chuẩn bị cho vào túi thì chợt có giọng nói trịch thượng phía sau vang lên: “Tôi muốn bộ này, lập tức đóng gói mang đến hoàng cung!"
Kỷ Nguyệt Trâm thư thái đứng lên tiếp đó dựa vào bên cạnh Cổ Thành Trung một cách tự nhiên, nhìn hai người hết sức thân mật.
Sau đó cô ta nhưởng mày tỏ vẻ kiêu ngạo nhìn Hứa Trúc Linh một cách khiêu khích.
Hứa Trúc Linh có chút hoảng hốt bởi vì trước đây cô chưa từng gặp qua Kỷ Nguyệt Trâm nhưng cô lại cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc, giống như cô đã từng gặp qua ở đâu đó. Cô cố gắng lục lại trong trí nhớ vẫn không thể nhớ ra, cuối cùng có xác nhận bản thân chưa từng thấy qua người này. Cô tự hỏi cô ta là ai và có quan hệ gì với Cổ Thành Trung?
Bàn tay Hửa Trúc Linh siết chặt đĩa hoa quả, cô cất giọng đều đều: “Thành Trung, đây là khách của anh a?" "Cô Trúc Linh phải không? Có cử để xuống bàn đi, tôi còn rất nhiều chuyện quan trọng cần bàn bạc với anh Thành Trung “Vậy à? Vậy hai người muốn uống chút gì không, để tôi đi chuẩn bị" Hứa Trúc Linh nhẹ nhàng hỏi han, có không tức giận cũng không để lộ một chút bất mãn nào. Trái lại còn rất nhiệt tình chủ động đi chuẩn bị máy việc lặt vặt. Kỷ Nguyệt Trâm thấy cô như vậy thì hết sức ngạc nhiên, cô ta vốn dĩ chỉ định bảo thủ Cổ Thành Trung, cho anh nếm trải chút mùi vị phiền não mà thôi. Nhưng mọi chuyện lại không như Kỷ Nguyệt Trầm nghĩ, thể là cô ta không khách khí mà nói ra một loạt đồ ăn. "Để tôi dặn đầu bếp chuẩn bị, nhân tiên tôi đi làm đồ uống luôn. Anh muốn uống gì? Vẫn là cà phê xay à?" “Uống trà, hay nghe theo em đó." "Um, moa moa."
Hứa Trúc Linh mìm cười rồi quay người đi chuẩn bị mọi thứ.
Kỷ Nguyệt Trâm không tin vào mắt mình, quay sang hỏi Cổ Thành Trung: "Không phải chủ rộng lượng như vậy à? Có khi nào đợi tôi đi khỏi rồi cô ấy mới cãi nhau một trận này lửa với anh "Không đâu, bởi vì cô ấy tin tưởng tôi, biết rằng tôi nhìn cô không vừa ý nên sẽ không tức giận đâu.” Cố Thành Trung nhếch miệng cười cười nói.
Kỳ Nguyệt Trầm ngắm nghĩ lời anh nói, tín nhiệm thì tín nhiệm, tại sao Cổ Thành Trung còn phải nhấn mạnh rằng anh ta nhìn mình không vừa ý
Kỷ Nguyệt Trâm chợt ngộ ra, mắng Cổ Thành Trung: “Cổ Thành Trung, anh quá đáng rồi đấy. Tốt xấu gì tôi cũng là người giúp anh mà!" "Người thật việc thật, có gì nói đấy thôi!" Có Thành Trung nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Kỷ Nguyệt Trâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này cửa mở ra, bánh ngọt được đưa lên.
Kỷ Nguyệt Trâm quan sát Hứa Trúc Linh, thấy cô không có tí nào là ghen tuông nên cô ta cũng lười tiếp tục giả vờ.
Cổ Thành Trung giới thiệu Kỷ Nguyệt Trâm là một người bạn đồng thời nói Kỷ Nguyệt Trâm sẽ theo họ một thời gian.
Tuy rằng Hửa Trúc Linh cảm thấy kì lạ và có chút tò mò nhưng cô cũng không hỏi cho ra lẽ bởi vì cô tin tưởng Có Thành Trung,
Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy bầu không khí trong phòng sách quá ngột ngạt và buồn tẻ nên đã kéo Hữa Trúc Linh ra ngoài.
Hai người đều hai mươi tuổi, sinh nhật cũng khá gần nhau, Kỳ Nguyệt Trâm chỉ sinh trước Hứa Trúc Linh vài ngày.
Hứa Trúc Linh lên tiếng trước: “Cô là thầy bói?" "ở phương đông gọi chung là xem số mệnh. Còn nếu gọi theo phương tây thì cô có thể gọi tôi là phủ thủy. Tôi bởi bài rất chuẩn đó, cô có muốn thử không?" "Vậy... tôi muốn hỏi về an nguy của một người bạn. Mặc dù cô ấy đã gửi cho tôi một bức thư báo rằng cô ấy bình an nhưng tôi vẫn rất lo lắng bởi vì cô ấy không gọi điện thoại cho tôi cũng không nói cho tôi biết hiện giờ cô ấy đang ở đâu." "Vậy được, trước tiên cô hãy thành tâm nghĩ về điều cô muốn biết, sau đó lần lượt rút ba tấm bài
Trong tích tắc Kỷ Nguyệt Trâm liền đưa ra câu trả lời: “Người bạn đó của cô... vẫn luôn bên cạnh cô chưa từng rời xa cô!"
Hứa Trúc Linh hết sức kinh ngạc: “Thật vậy ư? Sao có thể chứ?" "Lá bài này tượng trưng cho bóng hình, cũng tức là luôn đồng hành, Vậy nên cô đang ở London thì người bạn đó của cô cũng đang ở London. Có lẽ bạn cô vẫn đang bình an vô sự, cô đừng lo lắng
Hứa Trúc Linh không biết có nên tin tưởng vào bởi toán hay không. Nếu như Bạch Minh Châu cũng đang ở London thì tại sao cậu ấy không gặp minh, hay là lo ngại sẽ chạm mặt Ôn Mạc Ngôn?
Hoặc là, ngay cả cô, Bạch Minh Châu cũng không muốn gặp nữa? “Cô còn muốn xem cái khác nữa không?" “Thôi”
Kỳ Nguyệt Trâm cảm thấy có chút ngạc nhiên, cô ta còn tưởng Hứa Trúc Linh sẽ sự tình giữa cô và Cổ Thành Trung. Thậm chí Kỷ Nguyệt Trâm đã chuẩn bị sẵn lời nói dối rồi nhưng không ngờ cô lại không hỏi đến.
Kỷ Nguyệt Trâm không khỏi thắc mắc hỏi: “Cô không quan tâm rằng cô và Cổ Thành Trung có đi cùng nhau đến cuối hay không ư?" “Chúng tôi nhất định sẽ đi cùng nhau cho tới khi đầu bạc răng long" Hứa Trúc Linh hết sức kiên định nói. "Tại sao?"
Hứa Trúc Linh chậm rãi nói: "Đồng sinh cộng từ ấy ả, nếu như có thể trăm năm hạnh phúc bên nhau thì đương nhiên là cái kết viên mãn nhất. Nhưng nếu như không thể vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như anh ấy rời bỏ tôi thì tôi cũng sẽ không lẻ lại sống tiếp trên đời này. Tôi không có con cái, không có bố mẹ cũng không có anh chị em. Tuy rằng tôi cũng có người nhà nhưng họ vẫn sống tốt những năm qua khi không có tôi ở bên " "Nhưng tôi không thể sống không có Cổ Thành Trung, rời khỏi anh ấy thì tôi không phải Hứa Trúc Linh nữa. Thực ra tôi biết, việc Cổ Thành Trung bộc lộ tài năng nhất định sẽ không tránh khỏi phiền phức. Dẫu vậy tôi nguyện ý đi cùng anh ấy, anh ấy đi bao xa tôi cũng sẽ ở bên cạnh. Nếu anh ấy dừng bước tôi cũng sẽ dừng lại. Đồng hành cùng nhau là điều tuyệt vời nhất.
Khi nói những lời này, hai mắt cô sáng lấp lánh.
Con người ai cũng sợ chết nhưng có một thứ luôn luôn tồn tại, đó là tín ngưỡng.
Mà tín ngưỡng của cô chính là Cổ Thành Trung
Nếu như cô thờ phụng thần linh thì Cổ Thành Trung chính là vị thần độc nhất vô nhị của cô.
Kỷ Nguyệt Trâm nghe xong những lời này cảm thấy vô cùng cảm động.
Hai con người này hệt như thiêu thân bất chấp lao vào biển lửa, cố chấp không ai bằng, không đến được sông Hoàng Hà quyết không bỏ cuộc. “Cô chưa từng nghĩ rằng nếu rời khỏi Cổ Thành Trung thì cô sẽ tìm được người khác tốt hơn sao?" "Không phải anh ấy thì cho dù là ai tôi cũng không muốn.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng bộc lộ sự kiên định trước nay chưa từng có.
Thân hình cô bé nhỏ, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay. Thế nhưng cô luôn trong tâm thể sẵn sàng đối diện với bảo tố phong ba, không dễ gì mà bị quật ngã.
Kỷ Nguyệt Trâm thồn thức không thôi. Bọn họ thật sự là một đôi uyên ương khổ mệnh. Hơn nữa, rõ ràng Hứa Trúc Linh cố chấp hơn Cổ Thành Trung, toàn tâm toàn ý đồng sinh công từ
Giây phút này, Kỷ Nguyệt Trầm cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, bứt rứt nên kéo tay Hứa Trúc Linh, lên tiếng phá vỡ bầu không khí xúc động: “Tôi đi gặp Cổ Thành Trung đòi tiền lương đây. Anh ta mỗi phù thủy tôi đây tốn kha khá đó! Đợi tôi lấy được tiền rồi chúng ta cùng đi dạo phố nhé!"
Hứa Trúc Linh tò mò hỏi: “Công việc của cô là bởi toán "Đúng vậy!" "Không ngờ chủ ba Trung lại mê tín như vậy. Anh ấy theo chủ nghĩa vô thần mà nhì?” Hứa Trúc Linh sử sở mũi, cảm thấy có chút bất ngờ.
Kỳ Nguyệt Trâm cười cười không nói gì bởi vì cô ta biết rõ Cổ Thành Trung vì Hứa Trúc Linh nên mới tìm đến bởi toán.
Một lúc sau Kỷ Nguyệt Trâm lấy được lượng liên kéo theo Hứa Trúc Linh đi dạo phố, trên đường đi có ta hết sức tỏ ra là người có tiền.
Hai người vừa dạo phố vừa tâm sự. Khi Hứa Trúc Linh biết được công việc của Kỷ Nguyệt Trầm là giúp người ta xua đuổi ma quỷ thì cô cảm thấy khá thú vị.
Cô biết rằng trên thế giới này có rất nhiều sự việc mà khoa học không thể lí giải nổi, nhưng về chuyện ma quỷ thì cô chỉ nghe nói mà thôi, không ngờ lại có thật.
Kỳ Nguyệt Trâm đã đầu tư vào rất nhiều phòng ốc sau mỗi lần hành nghề xong sẽ bán đi nên cũng kiếm được kha khá. "Nhưng tại sao tôi lại thấy cô rất nghèo, giống như máy trăm năm rồi không đi dạo phố mua sắm vậy?" "Vậy là cô không biết, nhà tôi đó, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, Tệ nhất phải kể đến ông anh trai và tích sự của tôi và con hoa của anh ta. Tôi kiểm được bao nhiêu tiền đều bị anh ta lấy đi nuôi heo hết rồi. Tôi nghiệp tấm thân nhỏ bé này quá đi!" Đông đến nổi khố là Kỳ Nguyệt Trâm lại tuôn một tràng, "Vậy anh trai có đâu?" “Anh trai tôi bán tôi cho Cổ Thành Trung rồi, tôi mà nhìn thấy anh ta thì tôi nhất định sẽ nướng con heo của anh ta lên cho coil"
Kỷ Nguyệt Trầm hùng hổ lao vào trung tâm thương mại mua sắm, cô ta muốn mua mỹ phẩm, quần áo... Mua hết các loại son đủ các kiểu màu, mỹ phẩm phải là loại tốt nhất, quần áo phải là hàng hiệu nổi tiếng.
Cảm giác có tiền đúng là sướng như tiên!
Hứa Trúc Linh chọn một bộ váy áo đang mốt lại tôn dáng rồi nói với Kỳ Nguyệt Trâm: “Bộ này đẹp này, hợp với cô đó!"
Kỷ Nguyệt Trâm xem qua liền thích, lập tức bảo nhân viên gỡ xuống. Nhân viên bán hàng đang chuẩn bị cho vào túi thì chợt có giọng nói trịch thượng phía sau vang lên: “Tôi muốn bộ này, lập tức đóng gói mang đến hoàng cung!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.