Chương 606: Quý bà
Như Ý
23/05/2021
"Quả nhiên... quả nhiên là như vậy." Cô ta lầm bẩm, khoé miệng nở một nụ cười chua xót: "Phụ nữ luôn luôn rất nhạy cảm, tôi đã đoán được cô cố ý chia tay với Ôn Mạc Ngôn. Nếu như tôi nói với cô, tôi lưu luyến Ôn Mạc Ngôn trước kia, đồng thời cũng muốn để cô hoàn toàn biến mất trong thế giới của anh ấy thì sao?"
"Ý cô là gì?"
"Tôi muốn anh ấy quên cô. Trong người anh ấy có nhiều nhân cách, rất dễ bị thôi miên. Tôi sẽ làm anh ấy quên cô và cũng hy vọng kiếp này cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, được không?"
"Cho tôi một lý do? Tại sao tôi phải nghe theo lời của cô?"
"Tôi sẽ yêu anh ấy, dùng cả sinh mạng của mình để yêu anh ấy! Hai người không thể quay lại như trước nữa, nếu anh ấy vẫn ở với cô thì sẽ phải buông tha cho nhà họ Ôn. Cô cũng biết ông Bạch thích tôi chứ không thích cô, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì gia tộc Biellmann rất mạnh, có hoàng thất làm chỗ dựa nên càng mạnh hơn."
"Chỉ có hợp tác với nhau, chúng ta mới có thể đứng vững. Chỉ cần tôi kết hôn với anh ấy, tất cả tài sản của Biellmann sẽ thành của hồi môn của tôi!"
"Anh ấy sẽ quên hết nên sẽ sống thỏa mái hơn một chút, tôi hy vọng cô có thể đồng ý. Nếu cô cần thời gian quên anh ấy, tôi sẽ giúp cô."
"Không cần, chỉ cần cô thôi miên anh ấy xong, tôi sẽ đồng ý."
Cô ấy từ từ cụp mắt xuống, nắm chặt ngón
tay, móng tay đâm hết vào lòng bàn tay.
Câu này rất nhẹ nhàng nhưng cần phải lấy hết can đảm mới có thể nói ra được.
"Cảm ơn cô, hy vọng... về sau chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."
Christie cúi đầu với cô ấy, thái độ rất thành khẩn, cuối cùng nhìn một cái thật sâu rồi quay đầu rời đi.
Đầu óc Bạch Minh Châu đau khủng khiếp, thần kinh cực kì căng thẳng.
Kết quả này có vẻ là tốt nhất.
Đêm nay, Bạch Minh Châu ngủ không hề ngon, liên tục gặp ác mộng.
Sáng hôm sau cô ấy lên máy bay, chạy trối chết về Đà Nẵng.
Hứa Trúc Linh đã sớm ra sân bay đi đón.
"Cậu không sao chứ "
Cô còn chưa nói xong thì Bạch Minh Châu đã chống đỡ không được mà ngất đi trong vòng tay cô.
Chuyện này làm cô cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đưa Bạch Minh Châu đến bệnh viện, bác sĩ nói cô ấy không ngủ đủ giấc và mệt mỏi quá độ nên mới ngất đi.
Trong khi Bạch Minh Châu hôn mê luôn gặp phải ác mộng, bác sĩ đành phải tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần để giúp cô ấy bình tĩnh lại.
Lúc đi thì cô ấy vẫn còn khỏe mạnh nhưng sau khi trở về, cả người đều gầy yếu, khiến cho người khác nhìn thấy mà đau lòng.
Lần đính hôn này... chắc cô ấy rất đau khổ.
Hứa Trúc Linh chăm sóc trước giường, chờ cô ấy tỉnh lại đã là buổi tối.
Đã rất lâu rồi Bạch Minh Châu chưa ngủ ngon như vậy, cảm thấy cả người rất thỏa mái.
Cô ấy nói với Hứa Trúc Linh rằng mình không sao cả, cô ấy đã sống lại, về sau cũng sẽ không dây dưa với Ôn Mạc Ngôn nữa, đây là kết quả tốt nhất.
Còn chuyện đính hôn, ngay một lời cô ấy cũng không nói đến, Hứa Trúc Linh cũng cẩn thận không chọc vào vết sẹo của cô ấy.
Cô ấy vẫn tiếp tục làm việc ở công ty cũ nhưng từ bộ phận thư ký chuyển sang bộ phận tài chính.
Ông chủ đối với cô ấy rất khách sáo, có thể nhìn ra cô ấy có mối quan hệ không nhỏ với Ôn Mạc Ngôn.
Tuy cuộc sống bình thản vô vị nhưng mỗi ngày trôi qua cũng rất phong phú.
Hứa Trúc Linh thường xuyên đến thăm cô ấy, mua cho cô ấy rất nhiều đồ ăn ngon, nhét đầy vào tủ lạnh, nhưng thật ra cô rất hiểu cô ấy.
Ba ngày sau, cô ấy nhận được tin nhắn từ Christie nói là cuộc thôi miên đã thành công.
Ôn Mạc Ngôn đã quên hết sạch sẽ mọi chuyện về cô ấy, trí nhớ của anh ta trở về vào đêm đưa Cổ Cổ đến Đà Nẵng.
Ôn Mạc Ngôn đã nhận lời đính hôn của Christie, nếu không có gì xảy ra thì cả hai sẽ sớm kết hôn.
Cô ấy viết một tin nhắn thật dài để chúc phúc nhưng cuối cùng đều xóa hết đi, chỉ gửi lại bốn từ.
"Tôi đã biết rồi."
Vậy là đủ.
Biết bây giờ anh ta sống tốt thì cô ấy sẽ ngày càng tốt hơn.
Gần đây mí mắt của Hứa Trúc Linh giật giật liên tục, có thể liên quan đến chuyện của Bạch Minh Châu.
Cô cảm thấy tinh thần của mình rất hoảng hốt. Cổ Thành Trung thấy cô cứ qua đi qua lại như
thế rất mệt mỏi, vì thế đau lòng không thôi.
"Dung lượng não của em nhỏ thì không nên lo lắng nhiều như vậy làm gì?"
"Làm người không thể sống ích kỷ vì bản thân mình như thế, dù sao cũng nên giúp đỡ nhiều cho người khác. Những việc em làm đều rất nhỏ bé, không đáng để nói."
"Em cảm thấy không đáng để nói, rất nhỏ bé, nhưng trong mắt anh, em đã làm quá nhiều rồi, rất lợi hại."
"Thật sao? Em không làm gì cả...
"Rất nhiều."
Anh ôm cô, bàn tay lớn vuốt ve mái đầu nhỏ của cô.
"Chiều nay anh nghỉ ngơi đưa em đi thư giãn." "Nhưng chiều nay em phải đến nhà họ Ngôn."
"Anh đã chào hỏi Ngôn Minh Phúc rồi. Thời gian buổi chiều là của anh, không ai được lấy hết."
Nghe vậy Hửa Trúc Linh bèn mỉm cười, cuối cùng cũng đồng ý.
Cô vùi người vào vòng tay anh, như một con mèo con ngây thơ đánh dấu địa bàn: "Nhưng em không muốn ra ngoài, em muốn ở nhà ôm anh ngủ cơ. Đã lâu rồi em không có một giấc thật ngon nên em muốn ôm anh ngủ thôi."
"Vậy em muốn anh mặc quần áo ngủ hay khỏa thân đi ngủ?"
Cổ Thành Trung trêu ghẹo hỏi. "Đúng là không biết xấu hổ."
Hứa Trúc Linh tức giận nói.
Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô thật sự rất kém, hiếm khi cô không cần ra ngoài vào buổi chiều, vì vậy cô phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cô ở bên cạnh Cổ Thành Trung, ôm lấy cánh
tay anh.
"Cổ Thành Trung, em muốn nghe anh kể chuyện xưa, anh có thể kể cho em nghe không?"
"Anh yêu em."
"Em muốn nghe kể chuyện, câu này không tính?"
Cô ngẩng đầu tức giận nói. "Đây là câu chuyện của anh, anh yêu em, rất
yêu em."
Anh nhẹ nhàng ôm cô, gác cằm lên tóc cô, tham lam hít thở hương thơm từ trên người cô.
Anh nhẹ nhàng dùng bàn tay lớn của mình vô nhẹ vào lưng cô rồi nói: "Ngủ đi."
"Cổ Thành Trung, thật ra có đôi lúc em nghĩ mình là cô gái Lọ Lem, mang đôi giày thủy tinh thì bỗng nhiên trở thành công chúa"
"Không phải."
"Vậy đó là gì?"
"Giày thủy tinh không quan trọng, quan trọng là hoàng tử. Em muốn nghe kể chuyện, anh sẽ kể cho em nghe. Có một cô gái rất tốt bụng, mang tiếng là nghèo khó, cô ấy không biết mình là công chúa mà tưởng mình là Lọ Lem."
"Rồi một ngày nọ, cô ấy gặp một hoàng tử bị phép thuật nguyền rủa. Hoàng tử vô cùng xấu xí, làm cho mọi người đều khiếp sợ. Không ai dám kết hôn với anh ta. Câu thần chú giải lời nguyền của phù thủy là anh ta phải gặp được một cô gái bằng lòng chấp nhận anh ta, không rời bỏ anh ta thì anh ta mới có thể khôi phục dung mạo."
"Sau này chàng hoàng tử và cô gái gặp nhau, tuy cô gái sợ hãi nhưng lại chọn ở bên chàng hoàng tử. Lúc đầu cả hai chưa yêu nhau nhưng sau một thời gian dài sống chung với nhau bọn họ đều thấy được một mặt tốt đẹp của đối phương, cô gái tốt bụng và ấm áp, cẩn thận bảo vệ hoàng tử bằng chính thân hình gầy gò của mình."
"Thân hình."
"Cuối cùng, lời nguyền của mụ phù thủy cũng
"Ý cô là gì?"
"Tôi muốn anh ấy quên cô. Trong người anh ấy có nhiều nhân cách, rất dễ bị thôi miên. Tôi sẽ làm anh ấy quên cô và cũng hy vọng kiếp này cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, được không?"
"Cho tôi một lý do? Tại sao tôi phải nghe theo lời của cô?"
"Tôi sẽ yêu anh ấy, dùng cả sinh mạng của mình để yêu anh ấy! Hai người không thể quay lại như trước nữa, nếu anh ấy vẫn ở với cô thì sẽ phải buông tha cho nhà họ Ôn. Cô cũng biết ông Bạch thích tôi chứ không thích cô, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì gia tộc Biellmann rất mạnh, có hoàng thất làm chỗ dựa nên càng mạnh hơn."
"Chỉ có hợp tác với nhau, chúng ta mới có thể đứng vững. Chỉ cần tôi kết hôn với anh ấy, tất cả tài sản của Biellmann sẽ thành của hồi môn của tôi!"
"Anh ấy sẽ quên hết nên sẽ sống thỏa mái hơn một chút, tôi hy vọng cô có thể đồng ý. Nếu cô cần thời gian quên anh ấy, tôi sẽ giúp cô."
"Không cần, chỉ cần cô thôi miên anh ấy xong, tôi sẽ đồng ý."
Cô ấy từ từ cụp mắt xuống, nắm chặt ngón
tay, móng tay đâm hết vào lòng bàn tay.
Câu này rất nhẹ nhàng nhưng cần phải lấy hết can đảm mới có thể nói ra được.
"Cảm ơn cô, hy vọng... về sau chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."
Christie cúi đầu với cô ấy, thái độ rất thành khẩn, cuối cùng nhìn một cái thật sâu rồi quay đầu rời đi.
Đầu óc Bạch Minh Châu đau khủng khiếp, thần kinh cực kì căng thẳng.
Kết quả này có vẻ là tốt nhất.
Đêm nay, Bạch Minh Châu ngủ không hề ngon, liên tục gặp ác mộng.
Sáng hôm sau cô ấy lên máy bay, chạy trối chết về Đà Nẵng.
Hứa Trúc Linh đã sớm ra sân bay đi đón.
"Cậu không sao chứ "
Cô còn chưa nói xong thì Bạch Minh Châu đã chống đỡ không được mà ngất đi trong vòng tay cô.
Chuyện này làm cô cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đưa Bạch Minh Châu đến bệnh viện, bác sĩ nói cô ấy không ngủ đủ giấc và mệt mỏi quá độ nên mới ngất đi.
Trong khi Bạch Minh Châu hôn mê luôn gặp phải ác mộng, bác sĩ đành phải tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần để giúp cô ấy bình tĩnh lại.
Lúc đi thì cô ấy vẫn còn khỏe mạnh nhưng sau khi trở về, cả người đều gầy yếu, khiến cho người khác nhìn thấy mà đau lòng.
Lần đính hôn này... chắc cô ấy rất đau khổ.
Hứa Trúc Linh chăm sóc trước giường, chờ cô ấy tỉnh lại đã là buổi tối.
Đã rất lâu rồi Bạch Minh Châu chưa ngủ ngon như vậy, cảm thấy cả người rất thỏa mái.
Cô ấy nói với Hứa Trúc Linh rằng mình không sao cả, cô ấy đã sống lại, về sau cũng sẽ không dây dưa với Ôn Mạc Ngôn nữa, đây là kết quả tốt nhất.
Còn chuyện đính hôn, ngay một lời cô ấy cũng không nói đến, Hứa Trúc Linh cũng cẩn thận không chọc vào vết sẹo của cô ấy.
Cô ấy vẫn tiếp tục làm việc ở công ty cũ nhưng từ bộ phận thư ký chuyển sang bộ phận tài chính.
Ông chủ đối với cô ấy rất khách sáo, có thể nhìn ra cô ấy có mối quan hệ không nhỏ với Ôn Mạc Ngôn.
Tuy cuộc sống bình thản vô vị nhưng mỗi ngày trôi qua cũng rất phong phú.
Hứa Trúc Linh thường xuyên đến thăm cô ấy, mua cho cô ấy rất nhiều đồ ăn ngon, nhét đầy vào tủ lạnh, nhưng thật ra cô rất hiểu cô ấy.
Ba ngày sau, cô ấy nhận được tin nhắn từ Christie nói là cuộc thôi miên đã thành công.
Ôn Mạc Ngôn đã quên hết sạch sẽ mọi chuyện về cô ấy, trí nhớ của anh ta trở về vào đêm đưa Cổ Cổ đến Đà Nẵng.
Ôn Mạc Ngôn đã nhận lời đính hôn của Christie, nếu không có gì xảy ra thì cả hai sẽ sớm kết hôn.
Cô ấy viết một tin nhắn thật dài để chúc phúc nhưng cuối cùng đều xóa hết đi, chỉ gửi lại bốn từ.
"Tôi đã biết rồi."
Vậy là đủ.
Biết bây giờ anh ta sống tốt thì cô ấy sẽ ngày càng tốt hơn.
Gần đây mí mắt của Hứa Trúc Linh giật giật liên tục, có thể liên quan đến chuyện của Bạch Minh Châu.
Cô cảm thấy tinh thần của mình rất hoảng hốt. Cổ Thành Trung thấy cô cứ qua đi qua lại như
thế rất mệt mỏi, vì thế đau lòng không thôi.
"Dung lượng não của em nhỏ thì không nên lo lắng nhiều như vậy làm gì?"
"Làm người không thể sống ích kỷ vì bản thân mình như thế, dù sao cũng nên giúp đỡ nhiều cho người khác. Những việc em làm đều rất nhỏ bé, không đáng để nói."
"Em cảm thấy không đáng để nói, rất nhỏ bé, nhưng trong mắt anh, em đã làm quá nhiều rồi, rất lợi hại."
"Thật sao? Em không làm gì cả...
"Rất nhiều."
Anh ôm cô, bàn tay lớn vuốt ve mái đầu nhỏ của cô.
"Chiều nay anh nghỉ ngơi đưa em đi thư giãn." "Nhưng chiều nay em phải đến nhà họ Ngôn."
"Anh đã chào hỏi Ngôn Minh Phúc rồi. Thời gian buổi chiều là của anh, không ai được lấy hết."
Nghe vậy Hửa Trúc Linh bèn mỉm cười, cuối cùng cũng đồng ý.
Cô vùi người vào vòng tay anh, như một con mèo con ngây thơ đánh dấu địa bàn: "Nhưng em không muốn ra ngoài, em muốn ở nhà ôm anh ngủ cơ. Đã lâu rồi em không có một giấc thật ngon nên em muốn ôm anh ngủ thôi."
"Vậy em muốn anh mặc quần áo ngủ hay khỏa thân đi ngủ?"
Cổ Thành Trung trêu ghẹo hỏi. "Đúng là không biết xấu hổ."
Hứa Trúc Linh tức giận nói.
Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ của cô thật sự rất kém, hiếm khi cô không cần ra ngoài vào buổi chiều, vì vậy cô phải nghỉ ngơi thật tốt.
Cô ở bên cạnh Cổ Thành Trung, ôm lấy cánh
tay anh.
"Cổ Thành Trung, em muốn nghe anh kể chuyện xưa, anh có thể kể cho em nghe không?"
"Anh yêu em."
"Em muốn nghe kể chuyện, câu này không tính?"
Cô ngẩng đầu tức giận nói. "Đây là câu chuyện của anh, anh yêu em, rất
yêu em."
Anh nhẹ nhàng ôm cô, gác cằm lên tóc cô, tham lam hít thở hương thơm từ trên người cô.
Anh nhẹ nhàng dùng bàn tay lớn của mình vô nhẹ vào lưng cô rồi nói: "Ngủ đi."
"Cổ Thành Trung, thật ra có đôi lúc em nghĩ mình là cô gái Lọ Lem, mang đôi giày thủy tinh thì bỗng nhiên trở thành công chúa"
"Không phải."
"Vậy đó là gì?"
"Giày thủy tinh không quan trọng, quan trọng là hoàng tử. Em muốn nghe kể chuyện, anh sẽ kể cho em nghe. Có một cô gái rất tốt bụng, mang tiếng là nghèo khó, cô ấy không biết mình là công chúa mà tưởng mình là Lọ Lem."
"Rồi một ngày nọ, cô ấy gặp một hoàng tử bị phép thuật nguyền rủa. Hoàng tử vô cùng xấu xí, làm cho mọi người đều khiếp sợ. Không ai dám kết hôn với anh ta. Câu thần chú giải lời nguyền của phù thủy là anh ta phải gặp được một cô gái bằng lòng chấp nhận anh ta, không rời bỏ anh ta thì anh ta mới có thể khôi phục dung mạo."
"Sau này chàng hoàng tử và cô gái gặp nhau, tuy cô gái sợ hãi nhưng lại chọn ở bên chàng hoàng tử. Lúc đầu cả hai chưa yêu nhau nhưng sau một thời gian dài sống chung với nhau bọn họ đều thấy được một mặt tốt đẹp của đối phương, cô gái tốt bụng và ấm áp, cẩn thận bảo vệ hoàng tử bằng chính thân hình gầy gò của mình."
"Thân hình."
"Cuối cùng, lời nguyền của mụ phù thủy cũng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.