Chương 696: Quỳ xuống cầu xin em đi
Như Ý
09/06/2021
Mấy ngày liên tiếp, Hứa Trúc Linh vô cùng yếu ớt, mới sâu sắc nhận ra cảm giác bị rút cạn sức lực là như thế nào.
Mỗi lần đều là vì chỗ thuốc của Cố Thành Trung, mà cuối cùng người mệt mỏi lại đều là cô.
Lúc Cố Ngọc Vy đến thăm cô, rất không có thành ý mà cười trêu chọc nói: “Tôi nghe nói không có đất canh tác xấu, mà chỉ có gia súc kêu than mệt mỏi mà thôi.
Nhưng với cậu thì lại ngược lại, đất canh tác cũng xấu luôn rồi! Tại sao anh trai tôi lại không tìm đến tôi, phụ khoa tôi vẫn có một chút nghiên cứu, chẳng lẽ tôi không đáng tin cậy hơn những bác sĩ bên ngoài sao?”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, chỉ cảm thấy mệt mỏi thêm mà thôi.
Cũng may Kỷ Hồng Thanh theo anh trai đi London có việc, nếu không khẳng định chắc chắn cũng sẽ cười nhạo mình “Đừng trêu ghẹo tôi nữa, tôi đã mấy ngày rồi không xuống giường, hôm nay mới tốt hơn một chút, có thể xuống giường hoạt động gân cốt”
“Anh trai tôi dữ dẫn đến như vậy sao, giày vò cậu thành ra như vậy hả?”
“Đừng nhắc tới nữa!”
Mặt Hứa Trúc Linh đỏ ửng lên.
Cô không biết bình thường Cố Thành Trung như thế nào, cô cũng không muốn biết, hai đêm đó đều có bóng đen tâm lý.
Bây giờ tối đến thứ sợ nhất không phải là quỷ, mà là Cố Thành Trung.
Cô đã sợ hãi đến nỗi chỉ muốn được ngủ ở phòng riêng Thường vùng vẫy trong những giấc mơ, hét lên nhưng không thể thành tiếng, rồi choàng tỉnh dậy.
Cố Thành Trung đau lòng, tự cảm thấy có lỗi và liên tục hứa rằng sẽ không làm phiền tới cô nữa, cô vẫn là một bệnh nhân, và anh chỉ đơn giản là không thể chịu đựng được.
Khoảng thời gian này, cô luôn cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đều như thần kinh suy nhược.
Thời tiết bên ngoài hôm nay thật đẹp, mùa thu trong lành, trời xanh vời vợi, nên Cố Thành Trung đã nhờ Cố Ngọc Vy đưa cô ra ngoài đi dạo để thư giãn.
“Anh có một cuộc họp khẩn cấp cần phải giải quyết trong ngày hôm nay. Anh sẽ đến gặp em ngay khi xong việc. Hãy gọi cho anh nếu em cần bất cứ điều gì nha, và có thể gọi cho anh 24/7 luôn, em rõ chưa?”
“Vâng, em biết rồi mà, có Ngọc Vy ở đây nữa mà”
“Đừng nghe những lời không vô nghĩa của cô ấy. Nếu thật sự muốn biết gì, có thể quay qua hỏi anh, anh có thể nói cho em biết bất cứ điều gì mà”
Cố Thành Trung đột nhiên tiến lại gần, hạ giọng, và áp đôi môi mỏng vào tai cô nói Những lời này, cứ trầm ấm chui vào tai cô, làm cho cô có cảm giác rùng mình.
Cô dường như vừa được nghe một câu chuyện kinh dị vậy!
Cả hai chân cô trở nên run rẩy.
Cô liên tục xua tay, nói: “Em là một đứa trẻ ngoan mà, chắc chắn sẽ không để cho đôi mắt và đôi tai nghe những thứ không tốt!” Anh có thể yên tâm ở em, em sẽ không làm anh thất vọng đâu”
“Bây giờ đừng rụt rè với anh nữa”
“Không không không, người ta vẫn còn phải cần mặt mũi mà. Em đi trước đây, anh…anh làm việc chăm chỉ đi nha”
Hứa Trúc Linh vội vàng lên xe, sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
Cố Ngọc Vy vẻ mặt tò mò, vỗ vỗ ngực Cố Thành Trung, nói: “Anh nói gì với chị dâu vậy?
Làm thế nào mà lại để cho người ta sợ hãi như thế này “
“Cần anh dọa em không?” Anh vừa nói vừa cười.
Em gái tốt của anh thường hay nói những điều ngớ ngẩn với Hứa Trúc Linh, nhưng anh cũng không tính toán gì.
Cố Ngọc Vy bật cười thành tiếng rồi cũng chui vào trong xe.
Họ đã đi đến trung tâm mua sắm, các cô gái ở cùng nhau tự nhiên sẽ thích đi mua sắm.
“Haizz, nếu có Bạch Minh Châu ở đây thì tốt rồi, sở thích của tôi và cô ấy vẫn rất giống nhau”
Cố Ngọc Vy vừa chọn quần áo vừa nói.
“Đúng vậy, nếu Minh Châu có ở đây thì tốt quá”
Lúc trước Bạch Minh Châu còn hay gửi bưu thiếp, nhưng hiện tại thì đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Cô có chút buồn, rũ mắt xuống.
Ngọc Vy cười và nói: “Đừng lo, Minh Châu là người biết chính xác cô ấy muốn gì và muốn làm gì. Cô ấy không dễ bị đánh bại trước khó khăn đâu. Cô ấy rất mạnh mẽ. Dù rào cản này rất khó khăn nhưng chắc chắn sẽ vượt qua được. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ thành công”
“Cô ấy cần phải thay đổi từ bây giờ. Hãy cho cô ấy thời gian để điều chỉnh tâm trạng của mình. Khi trở lại, cô ấy sẽ thoát ra khỏi cái kén và trở thành một con bướm. Đó sẽ là một Bạch Minh Châu khác.”
Bạch Minh Châu, người thoát ra khỏi kén và trở thành một con bướm, trông sẽ như thế nào?
“Thế cậu thì sao? Cậu ở giữa bác sĩ Nguyên Doanh và anh trai tôi… cậu nghĩ thế nào?”
Cố Ngọc Vy nghe xong, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ rồi cô ấy bình tĩnh trở lại.
“Tôi không yêu anh trai của cậu, và tôi chỉ cảm thấy biết ơn anh ấy thôi. Anh ấy là một ông chủ rất tốt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ là bạn trai của mình cả. Tôi cũng sẽ không ở bên Nguyên Doanh, tôi cũng không muốn phụ lòng Lý Hoàng Pháp. Tôi không thể để anh ấy cưới một người phụ nữ không yêu anh ấy về nhà được. Điều này là vô trách nhiệm với anh ấy”
“Tôi… sẽ tiếp tục độc thân và đi tìm người phù hợp với mình. Kỷ Hồng Thanh nói rằng tôi có thể kết hôn vào cuối năm, vẫn còn ít thời gian nữa. Trong vòng một tháng, có lẽ định mệnh của tôi sắp xuất hiện rồi!”
“Ngược lại cậu ý, sớm một chút sinh con cho anh trai tôi, các bậc phụ huynh trong nhà đều nóng lòng lắm rồi!”
“Cố Thành Trung nói tôi vẫn là một đứa trẻ, căn bản không thể nuôi dạy tốt một đứa trẻ khác được, nên chưa vội vàng muốn có con sớm”
“Cái này cũng đúng, anh trai tôi thật sự rất yêu cậu. Tôi biết anh ấy trong nhiều năm và chưa bao giờ thấy anh ấy tốt như vậy với bất kỳ cô gái nào cả. Cậu là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng, mãi là duy nhất”
“Cậu thấy cậu hạnh phúc thế nào rồi đấy, người đàn ông tốt nhất trên thế giới này đã bằng lòng bên cậu, thì cứ hãy tận hưởng đi!
Những lời đồn đại về anh trai tôi, anh trai tôi sao lại là tài xế lâu năm được chứ?”
Cố Ngọc Vy nói mà không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
Rõ ràng cô ấy vẫn là cô chủ nhà giàu, nhưng cô ấy lại luôn nói những điều mà người khác cảm thấy xấu hổ không dám nói ra.
Hứa Trúc Linh chỉ né tránh trả lời, vì cô xấu hổ.
Sau khi hai người ăn cơm xong thì có ca mổ cấp cứu từ bệnh viện, muốn Cố Ngọc Vy phải nhanh chóng quay lại để làm phẫu thuật.
Cố Ngọc Vy liền quay về bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, cả hai người đều bất ngờ vì người cần cấp cứu đó hóa ra là Helen, vợ của Nguyên Doanh Đó là một vụ tai nạn ô tô, một tấm sắt đã đâm thủng da tim, máu không ngừng chảy ra, tính mạng có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Cô ấy là bác sĩ phẫu thuật cấp cao nhất của bệnh viện thành phố và đã thực hiện vô số ca phẫu thuật lâm sàng trong quân đội.
Với những vết thương do đạn bẵn vào tim và phổi có thể được xử lý một cách nhẹ nhàng, nhưng ngay khi nhìn thấy đó là Helen, cô ấy lập tức cứng ngư: Nguyên Doanh người bê bết máu ngồi ngay bên cạnh cáng, nắm chặt tay Helen.
Cô ấy vừa được đưa ra khỏi xe cấp cứu với mặt nạ dưỡng khí.
“Mau tới phòng phẫu thuật, các bộ phận đều đã sẵn sàng rồi”
“Bác sĩ Ngọc Vy đến rồi, mau đưa bác sĩ đi thay quần áo vô trùng nhanh lên..”
Nguyên Doanh nghe vậy, ngước mắt lên nhìn, thấy Cố Ngọc Vy thì không khỏi sốc.
Thật quá tàn nhẫn khi lại để chính cô ấy đi cứu tình địch của mình.
“Ngọc Vy, em sẽ cứu cô ấy hết sức mình.
Em sẽ không đưa chuyện cá nhân của mình vào đúng không?”
Nguyên Doanh đứng dậy đi tới chỗ cô, găn giọng nói từng chữ.
“Chuyện cá nhân?”
Cô ấy lặp lại mấy lời này, anh ấy thân là người nhà bệnh nhân, không có lời dặn dò nào khác, mà chỉ muốn hỏi như vậy thôi sao?
Trong mắt anh ấy, cô ấy chính là người ích kỷ không công tư phân minh, mà sẽ trả thù bệnh nhân trên bàn mổ sao?
“Nguyên Doanh, anh nghĩ em là ai hả?”
“Là bác sĩ quân y, một quân nhân, một người chữa bệnh cứu người!”
“Anh biết thế là tốt rồi, đạo đức nghề nghiệp của em không thấp hơn anh đâu, nhân phẩm của em cũng tốt hơn anh nghĩ đấy. Hãy.
yên tâm đi, em sẽ cứu cô ấy, nhưng bị thương nặng như vậy, em không chắc chẵn. Bất kỳ cuộc phẩu thuật nào cũng có rủi ro, ngay cả anh cũng không dám chắc chắn mài”
“Nếu là em thực hiện thì có tới 80% cơ hội rồi, với năng lực của em, cô ấy có thể sống”
“Nếu cô ấy rơi vào 20% còn lại thì sao? Em không thể quyết định được việc Diêm Vương muốn bắt ai đi cả!”
Cố Ngọc Vy tức giận nói. Anh ấy hiểu rõ bản thân mình như vậy, anh ấy cũng có thể biết mình tự tin đến mức nào.
Vậy tại sao anh ấy lại không tin vào cô ấy chứ?
“Anh cần cô ấy, làm ơn mà, em phải cứu được cô ấy!”
“Quỳ xuống cầu xin đi, em sẽ đến phòng phẫu thuật ngay lập tức”
Cố Ngọc Vy cũng không thèm khách khí nữa.
Tuy rằng tính mạng con người quan trọng nhất, nhưng mà… ở đây có rất nhiều bác sĩ, cũng không cần tới cô ấy, chỉ là nếu là cô ấy thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút. Cô ấy cũng chỉ muốn biết Nguyên Doanh yêu mình đến nhường nào mà thôi!
Mỗi lần đều là vì chỗ thuốc của Cố Thành Trung, mà cuối cùng người mệt mỏi lại đều là cô.
Lúc Cố Ngọc Vy đến thăm cô, rất không có thành ý mà cười trêu chọc nói: “Tôi nghe nói không có đất canh tác xấu, mà chỉ có gia súc kêu than mệt mỏi mà thôi.
Nhưng với cậu thì lại ngược lại, đất canh tác cũng xấu luôn rồi! Tại sao anh trai tôi lại không tìm đến tôi, phụ khoa tôi vẫn có một chút nghiên cứu, chẳng lẽ tôi không đáng tin cậy hơn những bác sĩ bên ngoài sao?”
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, chỉ cảm thấy mệt mỏi thêm mà thôi.
Cũng may Kỷ Hồng Thanh theo anh trai đi London có việc, nếu không khẳng định chắc chắn cũng sẽ cười nhạo mình “Đừng trêu ghẹo tôi nữa, tôi đã mấy ngày rồi không xuống giường, hôm nay mới tốt hơn một chút, có thể xuống giường hoạt động gân cốt”
“Anh trai tôi dữ dẫn đến như vậy sao, giày vò cậu thành ra như vậy hả?”
“Đừng nhắc tới nữa!”
Mặt Hứa Trúc Linh đỏ ửng lên.
Cô không biết bình thường Cố Thành Trung như thế nào, cô cũng không muốn biết, hai đêm đó đều có bóng đen tâm lý.
Bây giờ tối đến thứ sợ nhất không phải là quỷ, mà là Cố Thành Trung.
Cô đã sợ hãi đến nỗi chỉ muốn được ngủ ở phòng riêng Thường vùng vẫy trong những giấc mơ, hét lên nhưng không thể thành tiếng, rồi choàng tỉnh dậy.
Cố Thành Trung đau lòng, tự cảm thấy có lỗi và liên tục hứa rằng sẽ không làm phiền tới cô nữa, cô vẫn là một bệnh nhân, và anh chỉ đơn giản là không thể chịu đựng được.
Khoảng thời gian này, cô luôn cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người đều như thần kinh suy nhược.
Thời tiết bên ngoài hôm nay thật đẹp, mùa thu trong lành, trời xanh vời vợi, nên Cố Thành Trung đã nhờ Cố Ngọc Vy đưa cô ra ngoài đi dạo để thư giãn.
“Anh có một cuộc họp khẩn cấp cần phải giải quyết trong ngày hôm nay. Anh sẽ đến gặp em ngay khi xong việc. Hãy gọi cho anh nếu em cần bất cứ điều gì nha, và có thể gọi cho anh 24/7 luôn, em rõ chưa?”
“Vâng, em biết rồi mà, có Ngọc Vy ở đây nữa mà”
“Đừng nghe những lời không vô nghĩa của cô ấy. Nếu thật sự muốn biết gì, có thể quay qua hỏi anh, anh có thể nói cho em biết bất cứ điều gì mà”
Cố Thành Trung đột nhiên tiến lại gần, hạ giọng, và áp đôi môi mỏng vào tai cô nói Những lời này, cứ trầm ấm chui vào tai cô, làm cho cô có cảm giác rùng mình.
Cô dường như vừa được nghe một câu chuyện kinh dị vậy!
Cả hai chân cô trở nên run rẩy.
Cô liên tục xua tay, nói: “Em là một đứa trẻ ngoan mà, chắc chắn sẽ không để cho đôi mắt và đôi tai nghe những thứ không tốt!” Anh có thể yên tâm ở em, em sẽ không làm anh thất vọng đâu”
“Bây giờ đừng rụt rè với anh nữa”
“Không không không, người ta vẫn còn phải cần mặt mũi mà. Em đi trước đây, anh…anh làm việc chăm chỉ đi nha”
Hứa Trúc Linh vội vàng lên xe, sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
Cố Ngọc Vy vẻ mặt tò mò, vỗ vỗ ngực Cố Thành Trung, nói: “Anh nói gì với chị dâu vậy?
Làm thế nào mà lại để cho người ta sợ hãi như thế này “
“Cần anh dọa em không?” Anh vừa nói vừa cười.
Em gái tốt của anh thường hay nói những điều ngớ ngẩn với Hứa Trúc Linh, nhưng anh cũng không tính toán gì.
Cố Ngọc Vy bật cười thành tiếng rồi cũng chui vào trong xe.
Họ đã đi đến trung tâm mua sắm, các cô gái ở cùng nhau tự nhiên sẽ thích đi mua sắm.
“Haizz, nếu có Bạch Minh Châu ở đây thì tốt rồi, sở thích của tôi và cô ấy vẫn rất giống nhau”
Cố Ngọc Vy vừa chọn quần áo vừa nói.
“Đúng vậy, nếu Minh Châu có ở đây thì tốt quá”
Lúc trước Bạch Minh Châu còn hay gửi bưu thiếp, nhưng hiện tại thì đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Cô có chút buồn, rũ mắt xuống.
Ngọc Vy cười và nói: “Đừng lo, Minh Châu là người biết chính xác cô ấy muốn gì và muốn làm gì. Cô ấy không dễ bị đánh bại trước khó khăn đâu. Cô ấy rất mạnh mẽ. Dù rào cản này rất khó khăn nhưng chắc chắn sẽ vượt qua được. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ thành công”
“Cô ấy cần phải thay đổi từ bây giờ. Hãy cho cô ấy thời gian để điều chỉnh tâm trạng của mình. Khi trở lại, cô ấy sẽ thoát ra khỏi cái kén và trở thành một con bướm. Đó sẽ là một Bạch Minh Châu khác.”
Bạch Minh Châu, người thoát ra khỏi kén và trở thành một con bướm, trông sẽ như thế nào?
“Thế cậu thì sao? Cậu ở giữa bác sĩ Nguyên Doanh và anh trai tôi… cậu nghĩ thế nào?”
Cố Ngọc Vy nghe xong, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ rồi cô ấy bình tĩnh trở lại.
“Tôi không yêu anh trai của cậu, và tôi chỉ cảm thấy biết ơn anh ấy thôi. Anh ấy là một ông chủ rất tốt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy sẽ là bạn trai của mình cả. Tôi cũng sẽ không ở bên Nguyên Doanh, tôi cũng không muốn phụ lòng Lý Hoàng Pháp. Tôi không thể để anh ấy cưới một người phụ nữ không yêu anh ấy về nhà được. Điều này là vô trách nhiệm với anh ấy”
“Tôi… sẽ tiếp tục độc thân và đi tìm người phù hợp với mình. Kỷ Hồng Thanh nói rằng tôi có thể kết hôn vào cuối năm, vẫn còn ít thời gian nữa. Trong vòng một tháng, có lẽ định mệnh của tôi sắp xuất hiện rồi!”
“Ngược lại cậu ý, sớm một chút sinh con cho anh trai tôi, các bậc phụ huynh trong nhà đều nóng lòng lắm rồi!”
“Cố Thành Trung nói tôi vẫn là một đứa trẻ, căn bản không thể nuôi dạy tốt một đứa trẻ khác được, nên chưa vội vàng muốn có con sớm”
“Cái này cũng đúng, anh trai tôi thật sự rất yêu cậu. Tôi biết anh ấy trong nhiều năm và chưa bao giờ thấy anh ấy tốt như vậy với bất kỳ cô gái nào cả. Cậu là người đầu tiên, cũng sẽ là người cuối cùng, mãi là duy nhất”
“Cậu thấy cậu hạnh phúc thế nào rồi đấy, người đàn ông tốt nhất trên thế giới này đã bằng lòng bên cậu, thì cứ hãy tận hưởng đi!
Những lời đồn đại về anh trai tôi, anh trai tôi sao lại là tài xế lâu năm được chứ?”
Cố Ngọc Vy nói mà không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
Rõ ràng cô ấy vẫn là cô chủ nhà giàu, nhưng cô ấy lại luôn nói những điều mà người khác cảm thấy xấu hổ không dám nói ra.
Hứa Trúc Linh chỉ né tránh trả lời, vì cô xấu hổ.
Sau khi hai người ăn cơm xong thì có ca mổ cấp cứu từ bệnh viện, muốn Cố Ngọc Vy phải nhanh chóng quay lại để làm phẫu thuật.
Cố Ngọc Vy liền quay về bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, cả hai người đều bất ngờ vì người cần cấp cứu đó hóa ra là Helen, vợ của Nguyên Doanh Đó là một vụ tai nạn ô tô, một tấm sắt đã đâm thủng da tim, máu không ngừng chảy ra, tính mạng có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Cô ấy là bác sĩ phẫu thuật cấp cao nhất của bệnh viện thành phố và đã thực hiện vô số ca phẫu thuật lâm sàng trong quân đội.
Với những vết thương do đạn bẵn vào tim và phổi có thể được xử lý một cách nhẹ nhàng, nhưng ngay khi nhìn thấy đó là Helen, cô ấy lập tức cứng ngư: Nguyên Doanh người bê bết máu ngồi ngay bên cạnh cáng, nắm chặt tay Helen.
Cô ấy vừa được đưa ra khỏi xe cấp cứu với mặt nạ dưỡng khí.
“Mau tới phòng phẫu thuật, các bộ phận đều đã sẵn sàng rồi”
“Bác sĩ Ngọc Vy đến rồi, mau đưa bác sĩ đi thay quần áo vô trùng nhanh lên..”
Nguyên Doanh nghe vậy, ngước mắt lên nhìn, thấy Cố Ngọc Vy thì không khỏi sốc.
Thật quá tàn nhẫn khi lại để chính cô ấy đi cứu tình địch của mình.
“Ngọc Vy, em sẽ cứu cô ấy hết sức mình.
Em sẽ không đưa chuyện cá nhân của mình vào đúng không?”
Nguyên Doanh đứng dậy đi tới chỗ cô, găn giọng nói từng chữ.
“Chuyện cá nhân?”
Cô ấy lặp lại mấy lời này, anh ấy thân là người nhà bệnh nhân, không có lời dặn dò nào khác, mà chỉ muốn hỏi như vậy thôi sao?
Trong mắt anh ấy, cô ấy chính là người ích kỷ không công tư phân minh, mà sẽ trả thù bệnh nhân trên bàn mổ sao?
“Nguyên Doanh, anh nghĩ em là ai hả?”
“Là bác sĩ quân y, một quân nhân, một người chữa bệnh cứu người!”
“Anh biết thế là tốt rồi, đạo đức nghề nghiệp của em không thấp hơn anh đâu, nhân phẩm của em cũng tốt hơn anh nghĩ đấy. Hãy.
yên tâm đi, em sẽ cứu cô ấy, nhưng bị thương nặng như vậy, em không chắc chẵn. Bất kỳ cuộc phẩu thuật nào cũng có rủi ro, ngay cả anh cũng không dám chắc chắn mài”
“Nếu là em thực hiện thì có tới 80% cơ hội rồi, với năng lực của em, cô ấy có thể sống”
“Nếu cô ấy rơi vào 20% còn lại thì sao? Em không thể quyết định được việc Diêm Vương muốn bắt ai đi cả!”
Cố Ngọc Vy tức giận nói. Anh ấy hiểu rõ bản thân mình như vậy, anh ấy cũng có thể biết mình tự tin đến mức nào.
Vậy tại sao anh ấy lại không tin vào cô ấy chứ?
“Anh cần cô ấy, làm ơn mà, em phải cứu được cô ấy!”
“Quỳ xuống cầu xin đi, em sẽ đến phòng phẫu thuật ngay lập tức”
Cố Ngọc Vy cũng không thèm khách khí nữa.
Tuy rằng tính mạng con người quan trọng nhất, nhưng mà… ở đây có rất nhiều bác sĩ, cũng không cần tới cô ấy, chỉ là nếu là cô ấy thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút. Cô ấy cũng chỉ muốn biết Nguyên Doanh yêu mình đến nhường nào mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.