Chương 664: Sống lại từ cõi chết
Như Ý
01/06/2021
“Vậy em nhìn anh giống hàng nguyên bản hay là hàng đã qua sử dụng?”
“Vi em không biết anh có phải hàng đã qua sử dụng hay không nên em mới buồn đây!
Huhuhu. Người đàn ông của em em còn chưa ngủ cùng bao giờ, thế mà anh ấy lại nằm trên giường quần áo xộc xệch cùng người phụ nữ khác”
“Hơn nữa dáng người cô ấy còn đẹp hơn em, da trắng hơn em và cô ấy cao còn hơn em nữa!”
“Nghĩ đến điều này, em liền cảm thấy cảm thấy rất buồn..”
“Thấy em còn hơi sức mà buồn, xem ra vết thương trên người không đau nữa hả?”
Anh sờ trán đau đầu nói, mặt mũi ừ ám.
“Đau chứ… nhưng… nhưng ở đây còn đau hơn.
Cô chỉ vào ngực mình, vừa nghĩ đến đây tim cô như thắt lại, thở không nổi.
Chính vì để ý nên cô đã sớm coi anh là vật sở hữu của riêng mình, cho nên người khác động vào một chút thôi cũng không được.
Cố Thành Trung khẽ run khi nghe những lời thẳng thừng này.
Anh lập tức cong môi cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dùng bàn tay to của mình xoa xoa mái tóc đen mượt như nhung của cô, nói: “Thì ra… em quan tâm anh đến vậy sao”
“Em không quan tâm đến anh thì em quan tâm đến ai nữa? Anh có biết khi em nghe được cuộc gọi đó, tim em như muốn vỡ ra làm đôi. Thậm chí, em còn tự hỏi bản thân mình sẽ sống thế nào nếu không có Cố Thành Trung anh”
“Em sợ nhất là để anh trở thành một thói quen của em, sợ rằng em sẽ quen với sự tồn tại của anh, quen với sự ân cần chiều chuộng của anh. Nếu nhỡ đâu có một ngày anh không đối xử tốt với em nữa, em biết phải làm sao?”
“Nhưng… tất cả điều này đã trở thành thói quen rồi.
“Em có dũng khí cho anh sự tự do, để anh rời đi, nhưng em không có dũng khí buông tha cho chính mình”
Đây mới là điều khiến cô buồn nhất.
Cô có thể vui vẻ nói ra lời chia tay và cũng sẽ chân thành chúc cho anh hạnh phúc.
Nhưng cô không thể thoát ra khỏi bóng tố Thời gian thật sự có thể chữa lành mọi thứ, nhưng… vết sẹo thì mãi mãi tồn tại.
Cố Thành Trung nghe những lời cô nói xuất phát từ tận đáy lòng mình, trong lòng anh chợt cảm thấy ấm áp.
Lo lãng suốt cả đêm, đổi lại sự ấm áp thế này cũng đáng.
Anh cúi người, hôn lên lông mi của cô, lau khô những giọt nước mắt trên mặt cô.
“Thói quen này sẽ tồn tại suốt đời, vì vậy đừng lo lắng”
“Thật sự có thể sao? Em sợ… một ngày nào đó anh sẽ rời xa em.”
Cô nắm chặt tay anh, như thể chỉ cần cô buông tay là anh sẽ biến mất ngay lập tức.
“Sẽ không, trừ khi anh chết”
“Đừng nói đến chết hay không chết, không may mắn”
“Được, chúng ta đều sẽ sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi, bên nhau hạnh phúc đến già”
Hứa Trúc Linh ở trong bệnh viện không được bao lâu thì đã chuyển về rồi.
Và cô ấy vẫn nghĩ đến chuyện anh là chiếu cũ hay là chiếu mới, chuyện này cứ canh cánh trong lòng cô mãi.
Dẫn đến khoảng thời gian này cô không muốn tiếp xúc với Cố Thành Trung quá thân mật.
Lúc nào cũng cảm thấy việc bọn họ ôm hôn, Lucia cũng đã từng làm với anh, khiến cô vô cùng lo lắng.
Cố Thành Trung cũng rất bất lực, anh không có bãng chứng nên không thể chứng minh mình trong sạch Anh nói rằng đây chắc chắn là lần tồi tệ nhất đối với cậu bé của anh.
Rõ ràng anh còn chưa có cơ hội xuất trận đã bị nghi ngờ là chiếu cũ.
Chỉ có anh mới biết nỗi đau trong lòng mình.
Mặc dù Hứa Trúc Linh bị thương, lúc ở nhà nghỉ dưỡng cô cũng không chịu nghỉ ngơi, bận rộn làm những món ăn mới.
Nhưng Cố Thành Trung vẫn bận rộn như trước, cả ngày không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn về nhà sớm để dùng bữa với cô và trên đường về mua chút đồ ăn vặt mang về cho cô.
€ó lộc ăn nhất vẫn là Kỷ Hồng Thanh, có đầu bếp ở nhà việc giảm cân là điều không thể.
Mắt nhìn thấy ngày hai mươi hơn tháng tám, bọn họ cũng phải chuẩn bị về rồi, dù sao thì cũng cần chuẩn bị rất nhiều thứ cho đám cưới Tin tức về đám cưới của họ đã lan truyền khắp Đà Nẵng.
Một ngày trước khi trở về nước, Kỷ Hồng Thanh gõ cửa phòng làm việc của Cố Thành Trung “Tìm tôi có chuyện gì sao? Thiếu tiền à?”
“Tôi thực sự đang thiếu tiền, tôi muốn bàn về chuyện tăng lương”
Kỷ Hồng Thanh cũng không né tránh, nói chuyện với người thông minh không cần phải vòng vo.
Cố Thành Trung đẩy một tấm ngân phiếu qua, lần này là ba mươi tỷ.
Chậc chậc, người có tiền ra tay đúng là hào phóng.
Cô cầm lấy tiền, cũng không vội vàng rời đi mà nghĩ ngờ hỏi: “Anh còn không hỏi tôi cầm số tiền này mang đi làm gì?”
“Anh trai của cô đang vướng vào một tổ chức xã hội đen và đang tranh giành địa vị với Phó Tây Du. Bây giờ là lúc cần đến tiền. Tôi hào phóng như vậy, không phải là làm từ thiện, mà là để lôi kéo một trợ thủ đắc lực về phía mình”
“Anh biết hết rồi à?2”
“Cũng không rõ ràng lắm. Dẫu sao những chuyện không có hại đối với tôi, tôi sẽ không truy đến cùng. Tôi không có sức lực và thời gian đi làm mấy chuyện đó”
Anh chỉ biết Kỷ Hồng Thanh có một người anh trai tên là Kỷ Thiên Minh, là một tay xã hội đen có tiếng, dưới trướng anh có rất ít người, nhưng tất cả đều kỳ tài.
Mà xây dựng một băng đảng cần rất nhiều tiền, vì vậy Cố Thành Trung cũng không khách sáo, anh luôn cảm thấy sau này có khi cần dùng đến họ, bây giờ coi như là một khoản đầu tư.
“Anh yên tâm, anh em tôi sẽ không đối đầu với anh ngược lại còn là bạn tốt của anh”
“Vì vậy bọn cô còn có thể bình an sống đến bây giờ”
Cố Thành Trung lạnh nhạt nói.
Kỷ Hồng Thanh cong môi, Cố Thành Trung thâm sâu khó lường, nếu như cô có chút ý nghĩ xấu xa, e rằng ngày hôm sau cô sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời được nữa.
“Đúng rồi, tôi tới đây vẫn còn chuyện khác nữa, hôn lễ… hủy đi, hà tất làm việc vô nghĩa như vậy chứ?”
Bàn tay gõ bàn phím của Cố Thành Trung hơi khựng lại.
Bỗng chốc trong phòng trở lên yên tĩnh, bầu không khí cũng trở lên kỳ lạ. “Giấy đăng ký kết hôn, hoặc đám cưới… Nó giống như một sợi dây tơ hồng của nguyệt lão, gắn kết với nhau. Bọn anh không có mối nhân duyên này, cho dù là đăng ký kết hôn hay tổ chức đám cưới cũng không thể thành công. Kết quả của việc không tin lời tôi nói… Đừng để đám cưới này trở thành trò cười của Đà Nẵng”
“Gia đình nhà họ Cố anh sinh ra đã có số phận lận đận. Cố Triệt bạc mệnh. Những ngày đầu thì suôn sẻ thuận lợi và những năm sau này đâu đâu cũng là thất bại. Nhưng ba anh chị em của anh đường tình duyên càng lận đận hơn. Anh nhìn xem anh hai của anh kết hôn thành công chưa? Em gái của anh đã kết hôn thành công. Cho nên, điều này anh biết rồi đấy…”
“Suýt chút nữa thì quên, cô là bà đồng, vậy thì cô có thể đoán ra một người còn sống hay đã chết không?”
“Tôi cần phải biết ngày sinh với cả… tướng mạo của người đó, như vậy sẽ chính xác hơn”
Kỷ Hồng Thanh đáp, nhưng cô cảm thấy có điều gì đó không đúng: “Đợi đã, có vẻ chúng ta đã lạc đề rồi?”
Cố Thành Trung không làm theo ý cô, anh liền lấy ra một bức ảnh của một người và đưa cho cô: ”..
“Anh trai của anh đẹp trai thật, nhưng… Chẳng phải anh ấy đã chết nhiều năm rồi sao?”
“Chưa nhìn thấy xác chết, mọi thứ đều có khả năng xảy ra”
“Nhìn thấy thi thể cũng chưa hẳn là thật.
Cho tôi biết ngày sinh của anh ấy để tôi tính xem”
Cố Thành Trung nói cho cô biết ngày sinh, cô tính toán khoảng mười phút liền nói: “Anh trai của anh… vẫn còn sống?”
“Cô chắc chắn chứ?”
“Không chắc chắn, khuôn mặt này là khuôn mặt đại phú đại quý, nhưng lại… huyền cơ ẩn giấu. Sống không phải sống, chết cũng.
không phải chết, được sống lại từ cối chết?
Anh ta… vẫn còn sống, nhưng… đã thay đối rồi. Những thứ khác… tôi nhìn không rõ.
Không được, tôi phải ăn thịt, năng lượng quá lớn rồi..”
Kỷ Hồng Thanh chưa kịp nói xong, cả người yếu ớt hoa mắt chóng mặt nằm trên bàn.
Cố Thành Trung đỡ cô ấy và đưa cô ấy cho người giúp việc. Anh đóng cửa nhốt mình trong phòng làm việc, đầu lông mày cau lại, đôi mắt phượng sâu thảm dường như bị đảo lộn
“Vi em không biết anh có phải hàng đã qua sử dụng hay không nên em mới buồn đây!
Huhuhu. Người đàn ông của em em còn chưa ngủ cùng bao giờ, thế mà anh ấy lại nằm trên giường quần áo xộc xệch cùng người phụ nữ khác”
“Hơn nữa dáng người cô ấy còn đẹp hơn em, da trắng hơn em và cô ấy cao còn hơn em nữa!”
“Nghĩ đến điều này, em liền cảm thấy cảm thấy rất buồn..”
“Thấy em còn hơi sức mà buồn, xem ra vết thương trên người không đau nữa hả?”
Anh sờ trán đau đầu nói, mặt mũi ừ ám.
“Đau chứ… nhưng… nhưng ở đây còn đau hơn.
Cô chỉ vào ngực mình, vừa nghĩ đến đây tim cô như thắt lại, thở không nổi.
Chính vì để ý nên cô đã sớm coi anh là vật sở hữu của riêng mình, cho nên người khác động vào một chút thôi cũng không được.
Cố Thành Trung khẽ run khi nghe những lời thẳng thừng này.
Anh lập tức cong môi cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dùng bàn tay to của mình xoa xoa mái tóc đen mượt như nhung của cô, nói: “Thì ra… em quan tâm anh đến vậy sao”
“Em không quan tâm đến anh thì em quan tâm đến ai nữa? Anh có biết khi em nghe được cuộc gọi đó, tim em như muốn vỡ ra làm đôi. Thậm chí, em còn tự hỏi bản thân mình sẽ sống thế nào nếu không có Cố Thành Trung anh”
“Em sợ nhất là để anh trở thành một thói quen của em, sợ rằng em sẽ quen với sự tồn tại của anh, quen với sự ân cần chiều chuộng của anh. Nếu nhỡ đâu có một ngày anh không đối xử tốt với em nữa, em biết phải làm sao?”
“Nhưng… tất cả điều này đã trở thành thói quen rồi.
“Em có dũng khí cho anh sự tự do, để anh rời đi, nhưng em không có dũng khí buông tha cho chính mình”
Đây mới là điều khiến cô buồn nhất.
Cô có thể vui vẻ nói ra lời chia tay và cũng sẽ chân thành chúc cho anh hạnh phúc.
Nhưng cô không thể thoát ra khỏi bóng tố Thời gian thật sự có thể chữa lành mọi thứ, nhưng… vết sẹo thì mãi mãi tồn tại.
Cố Thành Trung nghe những lời cô nói xuất phát từ tận đáy lòng mình, trong lòng anh chợt cảm thấy ấm áp.
Lo lãng suốt cả đêm, đổi lại sự ấm áp thế này cũng đáng.
Anh cúi người, hôn lên lông mi của cô, lau khô những giọt nước mắt trên mặt cô.
“Thói quen này sẽ tồn tại suốt đời, vì vậy đừng lo lắng”
“Thật sự có thể sao? Em sợ… một ngày nào đó anh sẽ rời xa em.”
Cô nắm chặt tay anh, như thể chỉ cần cô buông tay là anh sẽ biến mất ngay lập tức.
“Sẽ không, trừ khi anh chết”
“Đừng nói đến chết hay không chết, không may mắn”
“Được, chúng ta đều sẽ sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi, bên nhau hạnh phúc đến già”
Hứa Trúc Linh ở trong bệnh viện không được bao lâu thì đã chuyển về rồi.
Và cô ấy vẫn nghĩ đến chuyện anh là chiếu cũ hay là chiếu mới, chuyện này cứ canh cánh trong lòng cô mãi.
Dẫn đến khoảng thời gian này cô không muốn tiếp xúc với Cố Thành Trung quá thân mật.
Lúc nào cũng cảm thấy việc bọn họ ôm hôn, Lucia cũng đã từng làm với anh, khiến cô vô cùng lo lắng.
Cố Thành Trung cũng rất bất lực, anh không có bãng chứng nên không thể chứng minh mình trong sạch Anh nói rằng đây chắc chắn là lần tồi tệ nhất đối với cậu bé của anh.
Rõ ràng anh còn chưa có cơ hội xuất trận đã bị nghi ngờ là chiếu cũ.
Chỉ có anh mới biết nỗi đau trong lòng mình.
Mặc dù Hứa Trúc Linh bị thương, lúc ở nhà nghỉ dưỡng cô cũng không chịu nghỉ ngơi, bận rộn làm những món ăn mới.
Nhưng Cố Thành Trung vẫn bận rộn như trước, cả ngày không nhìn thấy bóng dáng đâu.
Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn về nhà sớm để dùng bữa với cô và trên đường về mua chút đồ ăn vặt mang về cho cô.
€ó lộc ăn nhất vẫn là Kỷ Hồng Thanh, có đầu bếp ở nhà việc giảm cân là điều không thể.
Mắt nhìn thấy ngày hai mươi hơn tháng tám, bọn họ cũng phải chuẩn bị về rồi, dù sao thì cũng cần chuẩn bị rất nhiều thứ cho đám cưới Tin tức về đám cưới của họ đã lan truyền khắp Đà Nẵng.
Một ngày trước khi trở về nước, Kỷ Hồng Thanh gõ cửa phòng làm việc của Cố Thành Trung “Tìm tôi có chuyện gì sao? Thiếu tiền à?”
“Tôi thực sự đang thiếu tiền, tôi muốn bàn về chuyện tăng lương”
Kỷ Hồng Thanh cũng không né tránh, nói chuyện với người thông minh không cần phải vòng vo.
Cố Thành Trung đẩy một tấm ngân phiếu qua, lần này là ba mươi tỷ.
Chậc chậc, người có tiền ra tay đúng là hào phóng.
Cô cầm lấy tiền, cũng không vội vàng rời đi mà nghĩ ngờ hỏi: “Anh còn không hỏi tôi cầm số tiền này mang đi làm gì?”
“Anh trai của cô đang vướng vào một tổ chức xã hội đen và đang tranh giành địa vị với Phó Tây Du. Bây giờ là lúc cần đến tiền. Tôi hào phóng như vậy, không phải là làm từ thiện, mà là để lôi kéo một trợ thủ đắc lực về phía mình”
“Anh biết hết rồi à?2”
“Cũng không rõ ràng lắm. Dẫu sao những chuyện không có hại đối với tôi, tôi sẽ không truy đến cùng. Tôi không có sức lực và thời gian đi làm mấy chuyện đó”
Anh chỉ biết Kỷ Hồng Thanh có một người anh trai tên là Kỷ Thiên Minh, là một tay xã hội đen có tiếng, dưới trướng anh có rất ít người, nhưng tất cả đều kỳ tài.
Mà xây dựng một băng đảng cần rất nhiều tiền, vì vậy Cố Thành Trung cũng không khách sáo, anh luôn cảm thấy sau này có khi cần dùng đến họ, bây giờ coi như là một khoản đầu tư.
“Anh yên tâm, anh em tôi sẽ không đối đầu với anh ngược lại còn là bạn tốt của anh”
“Vì vậy bọn cô còn có thể bình an sống đến bây giờ”
Cố Thành Trung lạnh nhạt nói.
Kỷ Hồng Thanh cong môi, Cố Thành Trung thâm sâu khó lường, nếu như cô có chút ý nghĩ xấu xa, e rằng ngày hôm sau cô sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời được nữa.
“Đúng rồi, tôi tới đây vẫn còn chuyện khác nữa, hôn lễ… hủy đi, hà tất làm việc vô nghĩa như vậy chứ?”
Bàn tay gõ bàn phím của Cố Thành Trung hơi khựng lại.
Bỗng chốc trong phòng trở lên yên tĩnh, bầu không khí cũng trở lên kỳ lạ. “Giấy đăng ký kết hôn, hoặc đám cưới… Nó giống như một sợi dây tơ hồng của nguyệt lão, gắn kết với nhau. Bọn anh không có mối nhân duyên này, cho dù là đăng ký kết hôn hay tổ chức đám cưới cũng không thể thành công. Kết quả của việc không tin lời tôi nói… Đừng để đám cưới này trở thành trò cười của Đà Nẵng”
“Gia đình nhà họ Cố anh sinh ra đã có số phận lận đận. Cố Triệt bạc mệnh. Những ngày đầu thì suôn sẻ thuận lợi và những năm sau này đâu đâu cũng là thất bại. Nhưng ba anh chị em của anh đường tình duyên càng lận đận hơn. Anh nhìn xem anh hai của anh kết hôn thành công chưa? Em gái của anh đã kết hôn thành công. Cho nên, điều này anh biết rồi đấy…”
“Suýt chút nữa thì quên, cô là bà đồng, vậy thì cô có thể đoán ra một người còn sống hay đã chết không?”
“Tôi cần phải biết ngày sinh với cả… tướng mạo của người đó, như vậy sẽ chính xác hơn”
Kỷ Hồng Thanh đáp, nhưng cô cảm thấy có điều gì đó không đúng: “Đợi đã, có vẻ chúng ta đã lạc đề rồi?”
Cố Thành Trung không làm theo ý cô, anh liền lấy ra một bức ảnh của một người và đưa cho cô: ”..
“Anh trai của anh đẹp trai thật, nhưng… Chẳng phải anh ấy đã chết nhiều năm rồi sao?”
“Chưa nhìn thấy xác chết, mọi thứ đều có khả năng xảy ra”
“Nhìn thấy thi thể cũng chưa hẳn là thật.
Cho tôi biết ngày sinh của anh ấy để tôi tính xem”
Cố Thành Trung nói cho cô biết ngày sinh, cô tính toán khoảng mười phút liền nói: “Anh trai của anh… vẫn còn sống?”
“Cô chắc chắn chứ?”
“Không chắc chắn, khuôn mặt này là khuôn mặt đại phú đại quý, nhưng lại… huyền cơ ẩn giấu. Sống không phải sống, chết cũng.
không phải chết, được sống lại từ cối chết?
Anh ta… vẫn còn sống, nhưng… đã thay đối rồi. Những thứ khác… tôi nhìn không rõ.
Không được, tôi phải ăn thịt, năng lượng quá lớn rồi..”
Kỷ Hồng Thanh chưa kịp nói xong, cả người yếu ớt hoa mắt chóng mặt nằm trên bàn.
Cố Thành Trung đỡ cô ấy và đưa cô ấy cho người giúp việc. Anh đóng cửa nhốt mình trong phòng làm việc, đầu lông mày cau lại, đôi mắt phượng sâu thảm dường như bị đảo lộn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.