Chương 778: Thế thua
Như Ý
26/06/2021
Bây giờ là khoảng năm giờ chiều, bầu trời hơi xám xịt, đợi một lát nữa sẽ là đêm dài ngày ngắn.
Phía chân trời xa xôi hơi ửng đỏ, đó là mặt trời lặn.
Máy bay trực thăng được trang bị bộ phận giảm thanh nên tiếng ồn không lớn lắm, nếu như không nghe kỹ sẽ tưởng là tiếng gió ở bên ngoài.
Từ nhà cũ đến trung tâm thành phố cần phải mất một khoảng thời gian, dù sao vẫn còn là đầu xuân nên ban đêm vẫn còn hơi lạnh.
Ở trên không trung, chưa được bao lâu Hứa Trúc Linh đã cảm thấy cả người rét lạnh, cóng đến nỗi run lấy bấy.
Phó Minh Tước cởi áo khoác, nghiêm chỉnh choàng ở trên người cô.
“Vậy anh…”
“Anh là đàn ông nên vẫn có thể chịu được cái lạnh này. Bây giờ em đã là hai người nên rất quý giá, đứa trẻ ở trong bụng lại càng quý giá hơn”
“Cảm ơn”
Cô cảm kích nói.
“Giữa em và anh còn cần phải nói cảm ơn sao? Không cần phải khách sáo với anh”
Lời nói này…Có vẻ quen thuộc.
Cố Thành Trung cũng đã từng nói nhưng họ là vợ chồng, cùng chung hoạn nạn và đã ở bên nhau hai năm rưỡi.
Mà cô và Phó Minh Tước quen biết thời gian một năm, mặc dù là thân thích nhưng cô chưa hề gặp người chị đã qua đời kia.
Dù là máu mủ tình thâm nhưng lúc này cũng đã phai nhạt Phó Minh Tước đã chăm sóc cô bằng mọi cách có thể bởi vì chị của cô làm cho cô hơi cảm động.
Anh ta chắc chản rất yêu chị nên mới có thể yêu ai yêu cả đường đi “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Phó Minh Tước thấy cô mất hôn nên tò mồ hỏi.
“Chỉ có Cố Thành Trung nói với em những lời như vậy, em tưởng rằng chỉ có anh ấy sẽ đối với em không phân biệt, không cần so đo như vậy.
“Vậy bây giờ em đã có thêm một người.”
Anh ta nhẹ nhàng nói.
“Được không? Có thể không cần cố ky sao? Anh không làm tổn thương người thân của em, Cố Thành Trung cũng sẽ không làm tổn thương anh sao?”
€ô nhìn anh ta với ánh mắt sáng rực chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Anh ta luôn luôn không làm chuyện vô ích, lần này tới Đà Nẵng khẳng định cũng là có chuyện rất quan trọng Chỉ là tiện thể đến thăm cô mà thôi.
Phó Minh Tước nghe cô nói như thế thì hơi cụp mắt.
Ánh hoàng hôn đang chìm dân, cô không thể nhìn thấy gợn sóng ở trong mắt của anh ta.
“Đợi sau khi chuyện đó xảy ra rồi em lại so đo với anh, bây giờ…Không phải rất tốt sao?”
Giọng nói của anh †a không nhanh không chậm truyên tới, cô có thể nghe ra vẻ đành chịu.
Dường như là thân bất do kỷ, đã không phải là chuyện mà chính anh ta có thể nắm giữ.
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế thì trái tim cảm thấy rất đau Có một số việc dường như có cố gắng thế nào thì cũng không thể thay đổi được.
Kẻ thù chính là kẻ thù, cho dù bây giờ nhìn có vẻ ôn hòa nhã nhặn cũng không thể thay đổi kết cục trong tương lai.
Giữa anh ta và Cố Thành Trung có ý nguyện xưa.
Hai người rơi vào im lặng, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ.
Cuối cùng họ đã hạ cánh ổn định trên sân thượng của một tòa nhà thương mại.
Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, đèn nê p nhau rực rỡ muôn màu nhuộm đỏ cả nửa bầu trời.
Ở bên dưới có người ra người vào vô cùng náo nhiệt như vậy.
Đà Nẵng…Là một thành phố không bao giờ ngủ.
“Đi xuống đi, khó có khi em được đi ra ngoài”
Anh ta buông người cô ra, nhiệt độ rời khỏi người nên hơi khó thích ứng.
“Vâng”
Bởi vì chủ đề nặng nề trước đó làm cho bây giờ cô vẫn chưa thể buông bỏ.
Cô đi về phía trước, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Phó Minh Tước.
“Anh sẽ không làm tổn thương em, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không làm tổn thương em”
“Bởi vì chị sao? Thế nhưng em cũng sẽ không để cho anh làm tổn thương nhà họ Gối”
“Đến lúc đó…Em cũng không còn là em nữa?
Câu nói này rất nhẹ gặp gió thổi là bay mất.
Cô không nghe rõ nên hơi nhướng mày.
“Anh nói gì?”
Rõ ràng anh ta đứng cách mình không xa thế nhưng cô lại cảm thấy xa tới nỗi không thể chạm tới Cả người anh ta được bao phủ trong bóng đêm lộ ra vẻ thần bí khó lường lại rất quỷ.
quyệt nguy hiểm.
Anh ta giống như là sứ giả của địa ngục đi khắp thế giới đang tìm kiếm linh hồn của mình.
Mà linh hồn của anh ta là Ngọc Diệp.
Ngày Ngọc Diệp đi anh ta đã mất chính mình, anh ta sống chỉ vì cô mà thôi “Nếu như anh nói với em, anh không đối phó với nhà họ Cố thì anh sẽ chết, em sẽ đau lòng cho anh sao? Cố Thành Trung muốn giết anh em sẽ ngăn cản sao? Hay là nói…Khi anh chết em sẽ rơi một giọt nước mắt vì a?”
“Chuyện này..”
Hứa Trúc Linh cứng họng không trả lời được.
“Vậy…Vậy không có cách nào vẹn toàn cho cả hai bên sao?”
“Không có, anh tiếp nhận mệnh lệnh chết, nếu như anh không giết ba người nhà họ Cố trong thời gian quy định thì anh sẽ chết, Dao Dao cũng không thể sống. Có lẽ theo ý của em hai mạng người sẽ không bằng ba mạng người”
“Mệnh lệnh chết là gì?”
“Đó là quy định bất thành văn trong thế giới ngầm, người lãnh đạo mới cần kế thừa những nhiệm vụ mà người tiền nhiệm không thể hoàn thành. Nếu như anh ta cố gắng cả đời mà vẫn không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì chỉ có thể giao cho mới người. Anh ta sẽ dùng cái chết để làm rõ ý chí của mình, mà anh tiếp quản quyền hành nên cũng phải tiếp quản nguyện vọng trước khi chết của anh ta, đây chính là mệnh lệnh chết”
“Kỳ hạn mười năm nhưng anh chỉ còn có nửa năm. Đến lúc đó không phải anh ta chết thì chính là anh chết”
“Rốt cuộc là ai mà lại có thâm thù đại hận như thế?”
“Phó Minh Nam, bố của anh.”
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế thì trừng to mắt.
Rốt cuộc là loại bố như thế nào mà trước khi chết còn để lại cho con trai vấn đề khó như vậy chứ.
Nếu như anh ta không làm được thì sẽ phải chết.
Đây rốt cuộc có phải là bố mẹ ruột không vậy?
Sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Phó Minh Tước thấy cô lộ vẻ ngac nhiên thì nhếch miệng cười gượng: “Ông ta không yêu anh cũng không yêu mẹ của anh, ông †a sinh ra anh là vì để làm việc cho ông ta. Em không cần cảm thấy anh đáng thương, anh đã không cần ai đông cảm từ lâu rồi. Anh phải sống, Dao Dao cũng phải sống, cho nên dù là hai tay anh có dính đây máu tươi thì anh cũng sẽ không hối tiếc. Anh sẽ không làm tổn thương em nên em có thể yên tâm”
Hơn nữa anh không ra tay em cho rằng Cố Thành Trung sẽ bỏ qua cho anh sao? Anh là tai họa ngầm nên anh ta sẽ tiêu diệt anh đế thoải mái cho sau này. Kỷ Thiên Minh đã âm thầm tranh đấu với anh nhiều năm mà họ lại đi gần như vậy chỉ sợ đã nghĩ ra cách đối phó với anh như thế nào từ lâu rồi”
“Sẽ không!”
“Sẽ không? Lúc về em có thể hỏi anh ta xem có phải anh ta đã nghĩ ra cách giết chết anh như thế nào chưa”
Những lời này làm cho Hứa Trúc Linh không thể nào đáp lại.
Cô không muốn tin tưởng rãng Cố Thành Trung cũng muốn lấy mạng của anh ta Nhưng…Cô hiểu rõ con người của Cố.
Thành Trung, anh tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết Cho dù bây giờ Phó Minh Tước nói thu tay lại thì anh cũng sẽ không buông bỏ.
Đối với anh mà nói Phó Minh Tước là quả bom không hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, muốn gối cao không lo thì chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế.
Đây rõ ràng chính là thế thua, không cách nào làm dịu được.
Một người là chồng và nhà chồng của mình.
Một người là anh rể của mình, bố của cháu gái.
Cô không bất kỳ lý do nào để từ bỏ cả hai bên Ai xảy ra chuyện thì cô đều sẽ không cảm thấy tốt.
Trong lòng cô giống như bị tảng đá to lớn đè ép đến nỗi không thở nổi.
Phó Minh Tước thấy sắc mặt cô khó coi, trong lòng hơi trầm xuống đổi chủ đề: “Anh không nên nói với em những điều này, đi xuống đi anh dẫn em đi ăn món mà em thích ăn”
“Không cần…Em mệt rồi, em muốn trở về”
Cô nhỏ giọng từ chối.
“Xem như…đi với anh đi, dù sao thì chúng ta cũng không biết có thể chung sống hòa bình được mấy lần. Nhân cơ hội này…Lúc em vẫn còn là em”
Cô không nghe hiểu câu nói sau cùng kia, lúc này cũng không có tâm trạng để hỏi rõ ràng ý nghĩa ở trong đó.
Sinh ly tử biệt không biết chờ đợi họ đến lúc nào, quả thực rất khó khi có thể ở bên nhau như thế này.
Cuối cùng cô mềm lòng, đành chịu gật đầu.
Nàng cười gượng: “Anh thật sự không nên nói với em, em không còn tâm trạng để ăn uống nữa, thật sự là rất tệ”
“Em có thể nhìn anh ăn, anh không ngại đâu” Anh ta trêu ghẹo bầu không khí lập tức trở nên dịu đi.
Phía chân trời xa xôi hơi ửng đỏ, đó là mặt trời lặn.
Máy bay trực thăng được trang bị bộ phận giảm thanh nên tiếng ồn không lớn lắm, nếu như không nghe kỹ sẽ tưởng là tiếng gió ở bên ngoài.
Từ nhà cũ đến trung tâm thành phố cần phải mất một khoảng thời gian, dù sao vẫn còn là đầu xuân nên ban đêm vẫn còn hơi lạnh.
Ở trên không trung, chưa được bao lâu Hứa Trúc Linh đã cảm thấy cả người rét lạnh, cóng đến nỗi run lấy bấy.
Phó Minh Tước cởi áo khoác, nghiêm chỉnh choàng ở trên người cô.
“Vậy anh…”
“Anh là đàn ông nên vẫn có thể chịu được cái lạnh này. Bây giờ em đã là hai người nên rất quý giá, đứa trẻ ở trong bụng lại càng quý giá hơn”
“Cảm ơn”
Cô cảm kích nói.
“Giữa em và anh còn cần phải nói cảm ơn sao? Không cần phải khách sáo với anh”
Lời nói này…Có vẻ quen thuộc.
Cố Thành Trung cũng đã từng nói nhưng họ là vợ chồng, cùng chung hoạn nạn và đã ở bên nhau hai năm rưỡi.
Mà cô và Phó Minh Tước quen biết thời gian một năm, mặc dù là thân thích nhưng cô chưa hề gặp người chị đã qua đời kia.
Dù là máu mủ tình thâm nhưng lúc này cũng đã phai nhạt Phó Minh Tước đã chăm sóc cô bằng mọi cách có thể bởi vì chị của cô làm cho cô hơi cảm động.
Anh ta chắc chản rất yêu chị nên mới có thể yêu ai yêu cả đường đi “Em đang suy nghĩ gì vậy?”
Phó Minh Tước thấy cô mất hôn nên tò mồ hỏi.
“Chỉ có Cố Thành Trung nói với em những lời như vậy, em tưởng rằng chỉ có anh ấy sẽ đối với em không phân biệt, không cần so đo như vậy.
“Vậy bây giờ em đã có thêm một người.”
Anh ta nhẹ nhàng nói.
“Được không? Có thể không cần cố ky sao? Anh không làm tổn thương người thân của em, Cố Thành Trung cũng sẽ không làm tổn thương anh sao?”
€ô nhìn anh ta với ánh mắt sáng rực chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Anh ta luôn luôn không làm chuyện vô ích, lần này tới Đà Nẵng khẳng định cũng là có chuyện rất quan trọng Chỉ là tiện thể đến thăm cô mà thôi.
Phó Minh Tước nghe cô nói như thế thì hơi cụp mắt.
Ánh hoàng hôn đang chìm dân, cô không thể nhìn thấy gợn sóng ở trong mắt của anh ta.
“Đợi sau khi chuyện đó xảy ra rồi em lại so đo với anh, bây giờ…Không phải rất tốt sao?”
Giọng nói của anh †a không nhanh không chậm truyên tới, cô có thể nghe ra vẻ đành chịu.
Dường như là thân bất do kỷ, đã không phải là chuyện mà chính anh ta có thể nắm giữ.
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế thì trái tim cảm thấy rất đau Có một số việc dường như có cố gắng thế nào thì cũng không thể thay đổi được.
Kẻ thù chính là kẻ thù, cho dù bây giờ nhìn có vẻ ôn hòa nhã nhặn cũng không thể thay đổi kết cục trong tương lai.
Giữa anh ta và Cố Thành Trung có ý nguyện xưa.
Hai người rơi vào im lặng, bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ.
Cuối cùng họ đã hạ cánh ổn định trên sân thượng của một tòa nhà thương mại.
Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, đèn nê p nhau rực rỡ muôn màu nhuộm đỏ cả nửa bầu trời.
Ở bên dưới có người ra người vào vô cùng náo nhiệt như vậy.
Đà Nẵng…Là một thành phố không bao giờ ngủ.
“Đi xuống đi, khó có khi em được đi ra ngoài”
Anh ta buông người cô ra, nhiệt độ rời khỏi người nên hơi khó thích ứng.
“Vâng”
Bởi vì chủ đề nặng nề trước đó làm cho bây giờ cô vẫn chưa thể buông bỏ.
Cô đi về phía trước, sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói của Phó Minh Tước.
“Anh sẽ không làm tổn thương em, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không làm tổn thương em”
“Bởi vì chị sao? Thế nhưng em cũng sẽ không để cho anh làm tổn thương nhà họ Gối”
“Đến lúc đó…Em cũng không còn là em nữa?
Câu nói này rất nhẹ gặp gió thổi là bay mất.
Cô không nghe rõ nên hơi nhướng mày.
“Anh nói gì?”
Rõ ràng anh ta đứng cách mình không xa thế nhưng cô lại cảm thấy xa tới nỗi không thể chạm tới Cả người anh ta được bao phủ trong bóng đêm lộ ra vẻ thần bí khó lường lại rất quỷ.
quyệt nguy hiểm.
Anh ta giống như là sứ giả của địa ngục đi khắp thế giới đang tìm kiếm linh hồn của mình.
Mà linh hồn của anh ta là Ngọc Diệp.
Ngày Ngọc Diệp đi anh ta đã mất chính mình, anh ta sống chỉ vì cô mà thôi “Nếu như anh nói với em, anh không đối phó với nhà họ Cố thì anh sẽ chết, em sẽ đau lòng cho anh sao? Cố Thành Trung muốn giết anh em sẽ ngăn cản sao? Hay là nói…Khi anh chết em sẽ rơi một giọt nước mắt vì a?”
“Chuyện này..”
Hứa Trúc Linh cứng họng không trả lời được.
“Vậy…Vậy không có cách nào vẹn toàn cho cả hai bên sao?”
“Không có, anh tiếp nhận mệnh lệnh chết, nếu như anh không giết ba người nhà họ Cố trong thời gian quy định thì anh sẽ chết, Dao Dao cũng không thể sống. Có lẽ theo ý của em hai mạng người sẽ không bằng ba mạng người”
“Mệnh lệnh chết là gì?”
“Đó là quy định bất thành văn trong thế giới ngầm, người lãnh đạo mới cần kế thừa những nhiệm vụ mà người tiền nhiệm không thể hoàn thành. Nếu như anh ta cố gắng cả đời mà vẫn không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì chỉ có thể giao cho mới người. Anh ta sẽ dùng cái chết để làm rõ ý chí của mình, mà anh tiếp quản quyền hành nên cũng phải tiếp quản nguyện vọng trước khi chết của anh ta, đây chính là mệnh lệnh chết”
“Kỳ hạn mười năm nhưng anh chỉ còn có nửa năm. Đến lúc đó không phải anh ta chết thì chính là anh chết”
“Rốt cuộc là ai mà lại có thâm thù đại hận như thế?”
“Phó Minh Nam, bố của anh.”
Hứa Trúc Linh nghe nói như thế thì trừng to mắt.
Rốt cuộc là loại bố như thế nào mà trước khi chết còn để lại cho con trai vấn đề khó như vậy chứ.
Nếu như anh ta không làm được thì sẽ phải chết.
Đây rốt cuộc có phải là bố mẹ ruột không vậy?
Sao có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Phó Minh Tước thấy cô lộ vẻ ngac nhiên thì nhếch miệng cười gượng: “Ông ta không yêu anh cũng không yêu mẹ của anh, ông †a sinh ra anh là vì để làm việc cho ông ta. Em không cần cảm thấy anh đáng thương, anh đã không cần ai đông cảm từ lâu rồi. Anh phải sống, Dao Dao cũng phải sống, cho nên dù là hai tay anh có dính đây máu tươi thì anh cũng sẽ không hối tiếc. Anh sẽ không làm tổn thương em nên em có thể yên tâm”
Hơn nữa anh không ra tay em cho rằng Cố Thành Trung sẽ bỏ qua cho anh sao? Anh là tai họa ngầm nên anh ta sẽ tiêu diệt anh đế thoải mái cho sau này. Kỷ Thiên Minh đã âm thầm tranh đấu với anh nhiều năm mà họ lại đi gần như vậy chỉ sợ đã nghĩ ra cách đối phó với anh như thế nào từ lâu rồi”
“Sẽ không!”
“Sẽ không? Lúc về em có thể hỏi anh ta xem có phải anh ta đã nghĩ ra cách giết chết anh như thế nào chưa”
Những lời này làm cho Hứa Trúc Linh không thể nào đáp lại.
Cô không muốn tin tưởng rãng Cố Thành Trung cũng muốn lấy mạng của anh ta Nhưng…Cô hiểu rõ con người của Cố.
Thành Trung, anh tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết Cho dù bây giờ Phó Minh Tước nói thu tay lại thì anh cũng sẽ không buông bỏ.
Đối với anh mà nói Phó Minh Tước là quả bom không hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, muốn gối cao không lo thì chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế.
Đây rõ ràng chính là thế thua, không cách nào làm dịu được.
Một người là chồng và nhà chồng của mình.
Một người là anh rể của mình, bố của cháu gái.
Cô không bất kỳ lý do nào để từ bỏ cả hai bên Ai xảy ra chuyện thì cô đều sẽ không cảm thấy tốt.
Trong lòng cô giống như bị tảng đá to lớn đè ép đến nỗi không thở nổi.
Phó Minh Tước thấy sắc mặt cô khó coi, trong lòng hơi trầm xuống đổi chủ đề: “Anh không nên nói với em những điều này, đi xuống đi anh dẫn em đi ăn món mà em thích ăn”
“Không cần…Em mệt rồi, em muốn trở về”
Cô nhỏ giọng từ chối.
“Xem như…đi với anh đi, dù sao thì chúng ta cũng không biết có thể chung sống hòa bình được mấy lần. Nhân cơ hội này…Lúc em vẫn còn là em”
Cô không nghe hiểu câu nói sau cùng kia, lúc này cũng không có tâm trạng để hỏi rõ ràng ý nghĩa ở trong đó.
Sinh ly tử biệt không biết chờ đợi họ đến lúc nào, quả thực rất khó khi có thể ở bên nhau như thế này.
Cuối cùng cô mềm lòng, đành chịu gật đầu.
Nàng cười gượng: “Anh thật sự không nên nói với em, em không còn tâm trạng để ăn uống nữa, thật sự là rất tệ”
“Em có thể nhìn anh ăn, anh không ngại đâu” Anh ta trêu ghẹo bầu không khí lập tức trở nên dịu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.