Chương 589: Tin anh không
Như Ý
20/05/2021
K nhìn Josh bằng ánh mắt an ủi, anh ta biết rõ thực lực của mình, và anh ta càng biết rõ thực lực của Cổ Thành Trung.
K bảo hộ Josh rời đi, một giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào truyền tới. "Mười giờ ngày mai, gặp nhau ở sân quyền anh trên tầng năm của quảng trường John."
Cổ Thành Trung nghe xong thì siết chặt nắm đấm, gần xanh trên tay anh nổi lên giống như vân gỗ trên cây vậy.
Anh chờ đến cuộc hẹn ngày mai, anh muốn một đáp án rõ ràng.
Sáu năm rồi, đã đến lúc sự thật phải ló ra khỏi mặt nước rồi.
Ngay lúc này, Hứa Trúc Linh vội chạy đến.
Cô vừa nghe nói phía bên này có người đánh nhau, trong lúc chạy sang thì thấy K và Josh.
Trên mặt K có vết bầm, có vẻ là do Cổ Thành
Trung đánh. "Sao anh lại đánh nhau với K! Ở đây là Kettering,có chuyện gì xảy ra khiến anh bị bai thì sao? Cô lo lắng nằm lấy tay anh, mu bàn tay để trên mot mång.
Tác dụng của lực nằm đấm là tương đương nhân chắc chắn tay anh bây giờ cũng rất đau
Hơn nữa, đánh người là sailo "Anh ta biết ai giết anh hai anh." "Anh ta biết? Thế anh ta đã cho anh biết ai l hung thủ chưa?" "Ngày mai là có thể biết rồi, chúng ta về tôi
Cổ Thành Trung chẳng còn tầm trang nhà ăn công ở đây nữa, anh nằm chặt bàn tay nhỏ của ta lúc Lình. Bàn tay có rất nhỏ, rất mềm, có hơi lạnh giống như có ma lực đặc biệt nào đó, trong chốc lát đã làm dịu đi những bất an trong lòng anh
Cổ Thành Trung giống như một con sư tử về rồi giận, bởi vì có cô tới gần, trên người cô có mùi thong địu nhẹ như có như không tràn vào tìm chồi anh làm anh bình tĩnh lại.
Anh không muốn cô nhìn thấy mặt bạo lực này của mình.
Trước mặt người mình yêu, ai cũng muốn về M mặt tốt nhất của mình ra.
Hứa Trúc Linh có thể cảm nhận được tay anh đang run rẩy, cả người cũng cố gồng lên.
Anh vừa mong chờ được biết sự thất vừa sĩ Rồi sự thậtSợ hãi...
Tại sao cô lại cảm nhận được cảm xúc tiêu cực này từ Cổ Thành Trung. "Cổ Thành Trung... anh đang lo lắng điều gì thế?"
Anh không ngờ Hứa Trúc Linh sẽ hiểu được những suy nghĩ sâu trong lòng anh, cơ thể anh hơi run lên, dừng bước. "Anh không biết nữa... anh đi tìm sự thật này gần sáu năm rồi, thậm chí không ngại trở thành kẻ thù với Kettering." "Đến nay, chuyện này không phải do Kettering gây nên mà hung thủ là người khác. Đối phương nhất định không khó đối phó như Kettering, vậy anh phải thấy vui mới đúng. Nhưng... anh cứ thấy bất an trong lòng, anh không biết anh đang lo lắng điều gì." "Vậy... từ bỏ không được sao?" "Anh nên từ bỏ ư? Hứa Trúc Linh, anh rất đau khổ."
Anh xoay người ôm chặt lấy cô.
Hứa Trúc Linh cảm nhận được sự khó chịu của anh, sự thật đang ở rất gần, nhưng anh không biết những cảm xúc tiêu cực này đến từ đâu.
Cô nắm tay anh, bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên lưng anh.
Anh nói... anh đau khổ.
Anh chưa từng than thở, nhưng lần này anh đã nói hai chữ "đau khổ" với cô. "Cổ Thành Trung, em không thể ngăn cấm anh, em biết anh cố chấp sáu năm rồi, rất khó từ bỏ.Nhưng anh phải hiểu, em sẽ luôn ở bên anh, không cần biết sẽ xảy ra những gì, cho dù là lên núi đạo xuống biển lửa, em cũng sẽ ở cạnh anh, anh biết không?" "May mắn còn có em."
Anh nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này, tâm trạng bình ổn đi nhiều.
Cũng may còn có cô nhóc này ở bên cạnh, nếu không... anh sẽ phát điên mất.
Ngày hôm sau, họ đến quảng trường John.
Hứa Trúc Linh không yên tâm, cô sợ Cổ Thành Trung bị thương rồi không ai đưa anh đến bệnh viện.
Vốn dĩ Cổ Thành Trung không muốn đưa cô theo, nhưng cô quá cố chấp. "Em biết rõ lựa chọn của anh, em sẽ không ngăn cản anh, nhưng anh không được đẩy em ra. Tuy rằng em không thể chịu đau thay anh, nhưng em có thể ở cạnh anh. Em đủ dũng cảm nhìn anh bị thương nhưng em không đủ dũng cảm để bị mất anh." "Em không muốn anh bị thương, em không biết, em chỉ có thể lo lắng. Em nhìn thôi cũng được, em có thể bầu bạn với anh." "Vậy nên đừng đẩy em ra!"
Cô nói từng chữ một, bóng lưng nhỏ bé quật cường đứng thẳng, làm anh không có lí do gì để từ chối.
Anh ôm cô vào lòng, nâng niu mái tóc cô, dịu dàng nói: "Trúc Linh, kiếp này có thể ở cạnh em đúng là mau mắn cả đời của anh""Em cũng vậy."
Sau đó, anh nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, đưa cô tới sàn quyền anh.
K đã tới trước, còn có Josh và Jane. "Anh tới rồi."
K bình tĩnh nói, không thể nghe ra bất kì hỉ nộ ái ố nào trong giọng điệu của anh ta.
Hứa Trúc Linh chưa từng thấy cảm xúc nào trên mặt K, lúc nào cũng là điềm nhiên không gợn chút sóng như vậy.
Đôi mắt đen tuyền giống như chiếc giếng sâu, đen đặc u ám, không thể đọc hiểu bất cứ cảm xúc nào.
Cô có thể cảm giác được K là một người cực kì bình tĩnh, hướng nội, người khác không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Kiểu người này rất bí ẩn.
Nhưng lại không làm người ta cảm nhận được sự nguy hiểm, ít nhất không có địch ý với họ. "Bắt đầu liền đi."
Cổ Thành Trung quả quyết, hy vọng mau chóng biết được đáp án, mau chóng kết thúc mọi thứ.
K gật đầu, đưa găng tay boxing và đồ bảo hộ rằng cho anh.
K mang găng tay và đồ bảo hộ vào, toan lên sàn, Josh kéo lấy tay anh ta, cau chặt hai chân mày.
Lời khuyên nhủ đến bên miệng rồi vẫn khó mà nói ra.ánh mắt phức tạp, nói: "Bảo vệ tốt bản thân."
K gật đầu, trèo qua rào bảo hộ lên sàn đấu.
Cổ Thành Trung cũng chuẩn bị xong, quay đầu nhìn Hứa Trúc Linh một cách thâm tình. Trái tim cô từ lúc bước vào sàn đấu đã bắt đầu treo lơ lửng, giống như giây tiếp theo sẽ bật ra khỏi cổ họng.
Nhưng... cô không thể để anh nhìn thấy sự lo lắng của mình, sợ sẽ làm anh phân tâm.
Cô miễn cưỡng cười với anh, có thể cảm nhận được nụ cười của mình rất kiên cường, rất khó coi. Anh mím môi cười, véo má cô rồi nói: "Tin anh không?" "Tin."
Cô gật đầu thật mạnh. "Đợi anh."
Anh thốt ra hai chữ, theo sát phía sau.
Hai người làm nóng người xong, đập găng tay hai cái, phát ra âm thanh nặng nề, tiếp đó bắt đầu tung đòn qua lại.
Chiến đấu giữa những người đàn ông không cần ngôn ngữ, mỗi đấm đều mang theo luồng khí từ lực đạo, rít lên trong không trung.
Dường như họ không cảm thấy đau, cũng không biết mệt, điên dại nhiệt liệt, đứng vững trên sàn đấu, không ngã xuống.
Không thể xem thường thực lực của K, hai người đánh hết mười phút, bất phân thắng bại sức lực
K bảo hộ Josh rời đi, một giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào truyền tới. "Mười giờ ngày mai, gặp nhau ở sân quyền anh trên tầng năm của quảng trường John."
Cổ Thành Trung nghe xong thì siết chặt nắm đấm, gần xanh trên tay anh nổi lên giống như vân gỗ trên cây vậy.
Anh chờ đến cuộc hẹn ngày mai, anh muốn một đáp án rõ ràng.
Sáu năm rồi, đã đến lúc sự thật phải ló ra khỏi mặt nước rồi.
Ngay lúc này, Hứa Trúc Linh vội chạy đến.
Cô vừa nghe nói phía bên này có người đánh nhau, trong lúc chạy sang thì thấy K và Josh.
Trên mặt K có vết bầm, có vẻ là do Cổ Thành
Trung đánh. "Sao anh lại đánh nhau với K! Ở đây là Kettering,có chuyện gì xảy ra khiến anh bị bai thì sao? Cô lo lắng nằm lấy tay anh, mu bàn tay để trên mot mång.
Tác dụng của lực nằm đấm là tương đương nhân chắc chắn tay anh bây giờ cũng rất đau
Hơn nữa, đánh người là sailo "Anh ta biết ai giết anh hai anh." "Anh ta biết? Thế anh ta đã cho anh biết ai l hung thủ chưa?" "Ngày mai là có thể biết rồi, chúng ta về tôi
Cổ Thành Trung chẳng còn tầm trang nhà ăn công ở đây nữa, anh nằm chặt bàn tay nhỏ của ta lúc Lình. Bàn tay có rất nhỏ, rất mềm, có hơi lạnh giống như có ma lực đặc biệt nào đó, trong chốc lát đã làm dịu đi những bất an trong lòng anh
Cổ Thành Trung giống như một con sư tử về rồi giận, bởi vì có cô tới gần, trên người cô có mùi thong địu nhẹ như có như không tràn vào tìm chồi anh làm anh bình tĩnh lại.
Anh không muốn cô nhìn thấy mặt bạo lực này của mình.
Trước mặt người mình yêu, ai cũng muốn về M mặt tốt nhất của mình ra.
Hứa Trúc Linh có thể cảm nhận được tay anh đang run rẩy, cả người cũng cố gồng lên.
Anh vừa mong chờ được biết sự thất vừa sĩ Rồi sự thậtSợ hãi...
Tại sao cô lại cảm nhận được cảm xúc tiêu cực này từ Cổ Thành Trung. "Cổ Thành Trung... anh đang lo lắng điều gì thế?"
Anh không ngờ Hứa Trúc Linh sẽ hiểu được những suy nghĩ sâu trong lòng anh, cơ thể anh hơi run lên, dừng bước. "Anh không biết nữa... anh đi tìm sự thật này gần sáu năm rồi, thậm chí không ngại trở thành kẻ thù với Kettering." "Đến nay, chuyện này không phải do Kettering gây nên mà hung thủ là người khác. Đối phương nhất định không khó đối phó như Kettering, vậy anh phải thấy vui mới đúng. Nhưng... anh cứ thấy bất an trong lòng, anh không biết anh đang lo lắng điều gì." "Vậy... từ bỏ không được sao?" "Anh nên từ bỏ ư? Hứa Trúc Linh, anh rất đau khổ."
Anh xoay người ôm chặt lấy cô.
Hứa Trúc Linh cảm nhận được sự khó chịu của anh, sự thật đang ở rất gần, nhưng anh không biết những cảm xúc tiêu cực này đến từ đâu.
Cô nắm tay anh, bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên lưng anh.
Anh nói... anh đau khổ.
Anh chưa từng than thở, nhưng lần này anh đã nói hai chữ "đau khổ" với cô. "Cổ Thành Trung, em không thể ngăn cấm anh, em biết anh cố chấp sáu năm rồi, rất khó từ bỏ.Nhưng anh phải hiểu, em sẽ luôn ở bên anh, không cần biết sẽ xảy ra những gì, cho dù là lên núi đạo xuống biển lửa, em cũng sẽ ở cạnh anh, anh biết không?" "May mắn còn có em."
Anh nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này, tâm trạng bình ổn đi nhiều.
Cũng may còn có cô nhóc này ở bên cạnh, nếu không... anh sẽ phát điên mất.
Ngày hôm sau, họ đến quảng trường John.
Hứa Trúc Linh không yên tâm, cô sợ Cổ Thành Trung bị thương rồi không ai đưa anh đến bệnh viện.
Vốn dĩ Cổ Thành Trung không muốn đưa cô theo, nhưng cô quá cố chấp. "Em biết rõ lựa chọn của anh, em sẽ không ngăn cản anh, nhưng anh không được đẩy em ra. Tuy rằng em không thể chịu đau thay anh, nhưng em có thể ở cạnh anh. Em đủ dũng cảm nhìn anh bị thương nhưng em không đủ dũng cảm để bị mất anh." "Em không muốn anh bị thương, em không biết, em chỉ có thể lo lắng. Em nhìn thôi cũng được, em có thể bầu bạn với anh." "Vậy nên đừng đẩy em ra!"
Cô nói từng chữ một, bóng lưng nhỏ bé quật cường đứng thẳng, làm anh không có lí do gì để từ chối.
Anh ôm cô vào lòng, nâng niu mái tóc cô, dịu dàng nói: "Trúc Linh, kiếp này có thể ở cạnh em đúng là mau mắn cả đời của anh""Em cũng vậy."
Sau đó, anh nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, đưa cô tới sàn quyền anh.
K đã tới trước, còn có Josh và Jane. "Anh tới rồi."
K bình tĩnh nói, không thể nghe ra bất kì hỉ nộ ái ố nào trong giọng điệu của anh ta.
Hứa Trúc Linh chưa từng thấy cảm xúc nào trên mặt K, lúc nào cũng là điềm nhiên không gợn chút sóng như vậy.
Đôi mắt đen tuyền giống như chiếc giếng sâu, đen đặc u ám, không thể đọc hiểu bất cứ cảm xúc nào.
Cô có thể cảm giác được K là một người cực kì bình tĩnh, hướng nội, người khác không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Kiểu người này rất bí ẩn.
Nhưng lại không làm người ta cảm nhận được sự nguy hiểm, ít nhất không có địch ý với họ. "Bắt đầu liền đi."
Cổ Thành Trung quả quyết, hy vọng mau chóng biết được đáp án, mau chóng kết thúc mọi thứ.
K gật đầu, đưa găng tay boxing và đồ bảo hộ rằng cho anh.
K mang găng tay và đồ bảo hộ vào, toan lên sàn, Josh kéo lấy tay anh ta, cau chặt hai chân mày.
Lời khuyên nhủ đến bên miệng rồi vẫn khó mà nói ra.ánh mắt phức tạp, nói: "Bảo vệ tốt bản thân."
K gật đầu, trèo qua rào bảo hộ lên sàn đấu.
Cổ Thành Trung cũng chuẩn bị xong, quay đầu nhìn Hứa Trúc Linh một cách thâm tình. Trái tim cô từ lúc bước vào sàn đấu đã bắt đầu treo lơ lửng, giống như giây tiếp theo sẽ bật ra khỏi cổ họng.
Nhưng... cô không thể để anh nhìn thấy sự lo lắng của mình, sợ sẽ làm anh phân tâm.
Cô miễn cưỡng cười với anh, có thể cảm nhận được nụ cười của mình rất kiên cường, rất khó coi. Anh mím môi cười, véo má cô rồi nói: "Tin anh không?" "Tin."
Cô gật đầu thật mạnh. "Đợi anh."
Anh thốt ra hai chữ, theo sát phía sau.
Hai người làm nóng người xong, đập găng tay hai cái, phát ra âm thanh nặng nề, tiếp đó bắt đầu tung đòn qua lại.
Chiến đấu giữa những người đàn ông không cần ngôn ngữ, mỗi đấm đều mang theo luồng khí từ lực đạo, rít lên trong không trung.
Dường như họ không cảm thấy đau, cũng không biết mệt, điên dại nhiệt liệt, đứng vững trên sàn đấu, không ngã xuống.
Không thể xem thường thực lực của K, hai người đánh hết mười phút, bất phân thắng bại sức lực
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.