Chương 666: Tôi…hận anh “Tôi không phải là anh, chỉ có thể ở bên ngoài phòng sinh, nghe lòng mình đau nhói
Như Ý
01/06/2021
Tôi hận chính mình, người đáng chết là tôi chứ không phải là anh”
“Vậy mà bây giờ, anh nói với tôi những điều này đều là do anh cam tâm trạng nguyện, tất cả chỉ là nằm trong tính toán của anh. Cố Thiện Linh, là do anh đã điên rồi hay là do tôi đầu óc rối loạn mới nghe ra những lời xăng bậy như thế này hả?”
Đôi mắt của Cố Thành Trung căm phẫn đến nước mắt chảy dòng. Đây chắc chẩn là lời đùa hài hước nhất mà anh được nghe trong suốt ba mươi năm nay.
Cố Thiện Linh nhìn dáng vẻ như muốn phát điên của anh, chỉ nắm chặt nắm tay lại không nói lời nào. Móng tay căm vào da thịt, đau tê tái Nỗi đau này làm sao có thể so sánh với nỗi đau trong lòng, làm sao có thể so sánh với nỗi đau của Cố Thành Trung.
Máu chảy xuống khe giữa các ngón tay, nhuộm đỏ cả nắm đấm.
Khuôn mặt của Cố Thành Trung đã bị hủy hoại trong vụ tai nạn đó. Vì dây thần kinh mặt bị tốn thương, chỉ sợ cho dù anh ấy thật sự có một khuôn mặt mới thì cũng chẳng thể biểu lộ được cảm xúc buồn, vui của mình.
Đến lúc đó, cho dù trái tim anh ấy bị thủng một lỗ lớn, khuôn mặt anh… vẫn chỉ có thể vô cảm như thế mà thôi. Đôi mắt đen láy ấy sẽ phải chịu từng cơn đau đớn đến thấu tim.
Thế nhưng đã phóng lao phải theo lao, anh ta đã không thể quay đầu lại được nữa.
Sẽ không còn người tên Cố Thiện Linh hiện hữu trên đời này nữa nhưng K vẫn sẽ luôn tồn tại “Thành Trung, cậu phải hiểu rằng chỉ có sống thì mới có được thứ mình muốn. Chỉ có sống mới bảo vệ được những người xung quanh mình. Nếu như ngay cả mạng cũng mất rồi thì làm sao tôi có thể bảo vệ được Thanh Hoàn và Cố Cố?”
“Thế bây giờ anh vẫn còn sống đó nhưng anh đã bảo vệ được mẹ con cô ấy chưa, họ vì anh mà khóc lóc đau khổ, anh có nghe thấy không. Anh vì dã tâm, một mực muốn thay đổi danh phận, thay đổi cả khuôn mặt của mình trở thanh một hacker đi làm việc cho người †a? Đây là cuộc sống mà anh muốn sao? Anh trả lời tôi đi? Có đúng không?”
“Nếu như tôi nói với cậu, cô ấy không cần anh mà có người khác còn cần anh hơn cô ấy thì sao? Người ta có ơn với tôi, tôi phải đền ơn người ta, cậu có tin không?”
“Trả ơn? Cho dù ơn lớn bằng trời thì đã sao? Chẳng lẽ chỉ vì anh ta đã cứu anh một mạng mà anh đã muốn làm con chó cho anh 1a rồi sao, ngay cả mặt mũi anh cũng không cần nữa sao? Anh bỏ rơi vợ con mình, còn nói với tôi nguyên tắc cao thâm như vậy, anh nghĩ tôi sẽ tin điều đó sao?” Cố Thành Trung thật sự không nuốt nổi cơn giận này nữa, anh lại vung năm đấm vào Cố Thiện Linh.
“Cái đấm này là tôi đấm thay cho vợ con anh”
Bịch.
Cố Thiện Linh lại chịu thêm một cú đấm nữa vào mặt.
“Còn cái này là tôi đấm thay cho bố mẹ”
“Còn cái đấm cuối cùng này là tôi đấm cho tôi.”
Anh cố nghiến răng lại rồi vung một năm đấm thật mạnh.
Cố Thiện Linh nhắm mắt lại, không có ý định né tránh.
Nhưng cú đấm ấy đi vụt qua phía sau tai anh ta, phát lên một tiếng “bốp”.
Anh ta lập tức mở mắt ra và thấy cú đấm đã đập vào lan can gỗ phía sau, mùn cưa bay lên, đâm vào bàn tay anh khiến máu chảy đầm đìa.
“Thành Trung, tay của cậu…”
“Anh và tôi, kể từ nay không nợ nhau nữa”
Anh đau đớn nhắm mắt lại, gắn từng chữ.
Chỉ vỏn vẹn mười chữ thôi mà dường như đã lấy đi tất cả dũng khí của anh.
Anh đột nhiên cảm thấy mệt.
Anh đã vì Cố Thiện Linh mà sống trong nơi tù tối suốt bốn năm, người không ra người, ma không ra ma. Mãi cho đến hai năm sau, gặp được Hứa Trúc Linh anh mới lấy công chuộc tội, mới một lần nữa thấy lại được ánh sáng Tuy rằng anh luôn miệng nói rằng sẽ từ bỏ việc trả thù, nhưng trong lòng anh vẫn luôn không buông bỏ được.
Một khi đã ra tay trả thù, món nợ sẽ không còn nơi nào để trả lại nữa, nó sẽ trở thành nỗi ám ảnh, ân hận, hành hạ anh khiến anh không thể ngủ yên.
Anh đang nắm giữ mạng sống do Cố Thiện Linh ban cho, anh không thể trả thù anh ta được, vì vậy mà anh ghét bản thân mình như thế này.
Nhưng bây giờ, tất cả những hận thù chỉ là một trò đùa.
Anh đã bị Cố Thiện Linh lừa trong suốt sáu năm, bởi chính anh trai của mình biến anh trở thành kẻ khôn khéo một đời, nhưng lại mê muội một khäc kéo dài đãng đãng sáu năm.
“Cậu…hận tôi?”
Cố Thiện Linh khó khăn thốt ra ba từ này, giọng khàn khàn.
Cố Thành Trung nghe thấy những lời này mà cứ thể như nghe được một câu chuyện cười, khóe miệng nở một nụ cười chế giếu.
Sự việc đã kết thúc rồi, lẽ nào anh ta còn muốn anh đối mặt với cú sốc lớn này nữa sao?
Cực khổ anh đã chịu trong sáu năm qua, có ai đã gánh chịu giúp anh.
Cả tội lỗi của sáu năm qua, ai sẽ trả giá cơ chứ?
Anh trước đây đã đã nợ Cố Thiện Linh một mạng sống, chỉ là anh không nghĩ đến, người đã đưa anh xuống địa ngục lại chính là anh trai của anh. Một sự thật mà mãi mãi cũng không thể thay đổi được.
Anh không trả lời, chỉ quay người bỏ đi.
Nhưng đi được nữa đường anh lại dừng lại.
“Lúc trước ở buổi tiệc, Thanh Hoàn đã nhìn thấy anh, cô ấy hỏi tôi đó cô phải là anh không, nhưng tôi đã nói rất chắc chẳn với chị ấy đó không phải là anh, bởi vì sự thật này đã được che giấu suốt sáu năm rồi hãy cứ để nó được che giấu cả đời đi. Còn nữa…Cố Cố đã biết gọi bố rồi, anh liệu mà tự mình thu xếp đi”
Nói rồi, anh tiếp tục bước đi không thèm ngoảnh lại.
.Josh nhìn anh rời đi liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy khóe miệng Cố Thiện Linh sưng đỏ, chảy máu, anh ta không khỏi lo lắng hỏi: “Anh… anh không sao chứ?”
“Không sao, từ khi tôi quyết định lừa dối ời, tôi đã đoán trước được cái kết này tính cách của Thành Trung, nó luôn coi tôi là mục tiêu phấn đấu của nó, vậy mà bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, nó ghét tôi cũng là điều dễ hiếu. Chỉ là… kết quả này rõ ràng đã khắc sâu trong tâm trí tôi hàng nghìn lần, tôi đã nghĩ rằng khi nó xảy ra, tôi sẽ không bị tổn thương nhiều như vậy, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra, tôi thực sự đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi”
“Nó ghét tôi…. Sự việc vốn dĩ không nên như vậy” Nói ra những lời này, Cố Thiện Linh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
Dù khuôn mặt đó không thể biểu lộ bất cứ biểu cảm nào nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn trên người anh ta.
Anh ta đã che giấu cẩn thận nhiều năm như vậy, vậy mà bây giờ… đều tiêu tan hết rồi Ở nhà, Hứa Trúc Linh đã đợi đến sáu giờ tối, thường ngày Cố Thành Trung về rất đúng giờ cũng cô ăn bữa tối.
Nhưng cả ngày hôm nay đều không thấy bóng dáng người đâu. Cô cũng đã gọi điện thoại cho anh, nhưng không thể liên lạc được, thậm chí còn bị cúp máy, Khi cô nghe thấy âm thanh tắt máy lạnh lùng vang lên từ chiếc điện thoại, tim cô không khỏi đập dồn, chiếc điện thoại tụt khỏi tay cô rơi xuống đất.
Cô không khỏi tự hỏi liệu anh đã tắt máy rồi sao? Hai năm rồi, anh có bao giờ tắt máy như thế?
Ngoại trừ những lần máy cúp nguồn và không thể liên lạc với mọi người, anh chưa bao giờ làm như vậy.
Cho dù là một cuộc họp quan trọng, anh cũng sẽ luôn chủ động báo trước cho cô, không bao giờ để cho cô phải đi tìm mình.
Cố Thành Trung xảy ra chuyện rồi.
Cô đã nghe Kỷ Hồng Thanh nói anh vội vã rời khỏi phòng làm việc, như thể có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra.
Cô lo lắng và muốn ra ngoài tìm anh, nhưng lại bị Kỷ Hồng Thanh ngăn lại “Cô đi để làm gì chứ, bộ dạng lại hốt hoảng thế này”
“Cố Thành Trung hẳn là xảy ra chuyện rồi, điện thoại di động của anh ấy tắt máy rồi. Anh ấy trưỡc giờ không như thế này, nhất định đã xảy ra chuyện rồi…”
Cô bối rối và nói không một chút mạch lạc.
Kỷ Hồng Thanh cau mày nói: “Người ta cũng đã tắt điện thoại rồi, cô lại không quen thuộc London làm sao tìm người? Cho dù thực sự quen thuộc đường phố ngõ hẻm ở London, ở một thành phố rộng lớn như này cô cũng không thể tìm được đâu.”
“Vậy thì..phải làm gì đây?” Cô bối rối hỏi.
“Vậy mà bây giờ, anh nói với tôi những điều này đều là do anh cam tâm trạng nguyện, tất cả chỉ là nằm trong tính toán của anh. Cố Thiện Linh, là do anh đã điên rồi hay là do tôi đầu óc rối loạn mới nghe ra những lời xăng bậy như thế này hả?”
Đôi mắt của Cố Thành Trung căm phẫn đến nước mắt chảy dòng. Đây chắc chẩn là lời đùa hài hước nhất mà anh được nghe trong suốt ba mươi năm nay.
Cố Thiện Linh nhìn dáng vẻ như muốn phát điên của anh, chỉ nắm chặt nắm tay lại không nói lời nào. Móng tay căm vào da thịt, đau tê tái Nỗi đau này làm sao có thể so sánh với nỗi đau trong lòng, làm sao có thể so sánh với nỗi đau của Cố Thành Trung.
Máu chảy xuống khe giữa các ngón tay, nhuộm đỏ cả nắm đấm.
Khuôn mặt của Cố Thành Trung đã bị hủy hoại trong vụ tai nạn đó. Vì dây thần kinh mặt bị tốn thương, chỉ sợ cho dù anh ấy thật sự có một khuôn mặt mới thì cũng chẳng thể biểu lộ được cảm xúc buồn, vui của mình.
Đến lúc đó, cho dù trái tim anh ấy bị thủng một lỗ lớn, khuôn mặt anh… vẫn chỉ có thể vô cảm như thế mà thôi. Đôi mắt đen láy ấy sẽ phải chịu từng cơn đau đớn đến thấu tim.
Thế nhưng đã phóng lao phải theo lao, anh ta đã không thể quay đầu lại được nữa.
Sẽ không còn người tên Cố Thiện Linh hiện hữu trên đời này nữa nhưng K vẫn sẽ luôn tồn tại “Thành Trung, cậu phải hiểu rằng chỉ có sống thì mới có được thứ mình muốn. Chỉ có sống mới bảo vệ được những người xung quanh mình. Nếu như ngay cả mạng cũng mất rồi thì làm sao tôi có thể bảo vệ được Thanh Hoàn và Cố Cố?”
“Thế bây giờ anh vẫn còn sống đó nhưng anh đã bảo vệ được mẹ con cô ấy chưa, họ vì anh mà khóc lóc đau khổ, anh có nghe thấy không. Anh vì dã tâm, một mực muốn thay đổi danh phận, thay đổi cả khuôn mặt của mình trở thanh một hacker đi làm việc cho người †a? Đây là cuộc sống mà anh muốn sao? Anh trả lời tôi đi? Có đúng không?”
“Nếu như tôi nói với cậu, cô ấy không cần anh mà có người khác còn cần anh hơn cô ấy thì sao? Người ta có ơn với tôi, tôi phải đền ơn người ta, cậu có tin không?”
“Trả ơn? Cho dù ơn lớn bằng trời thì đã sao? Chẳng lẽ chỉ vì anh ta đã cứu anh một mạng mà anh đã muốn làm con chó cho anh 1a rồi sao, ngay cả mặt mũi anh cũng không cần nữa sao? Anh bỏ rơi vợ con mình, còn nói với tôi nguyên tắc cao thâm như vậy, anh nghĩ tôi sẽ tin điều đó sao?” Cố Thành Trung thật sự không nuốt nổi cơn giận này nữa, anh lại vung năm đấm vào Cố Thiện Linh.
“Cái đấm này là tôi đấm thay cho vợ con anh”
Bịch.
Cố Thiện Linh lại chịu thêm một cú đấm nữa vào mặt.
“Còn cái này là tôi đấm thay cho bố mẹ”
“Còn cái đấm cuối cùng này là tôi đấm cho tôi.”
Anh cố nghiến răng lại rồi vung một năm đấm thật mạnh.
Cố Thiện Linh nhắm mắt lại, không có ý định né tránh.
Nhưng cú đấm ấy đi vụt qua phía sau tai anh ta, phát lên một tiếng “bốp”.
Anh ta lập tức mở mắt ra và thấy cú đấm đã đập vào lan can gỗ phía sau, mùn cưa bay lên, đâm vào bàn tay anh khiến máu chảy đầm đìa.
“Thành Trung, tay của cậu…”
“Anh và tôi, kể từ nay không nợ nhau nữa”
Anh đau đớn nhắm mắt lại, gắn từng chữ.
Chỉ vỏn vẹn mười chữ thôi mà dường như đã lấy đi tất cả dũng khí của anh.
Anh đột nhiên cảm thấy mệt.
Anh đã vì Cố Thiện Linh mà sống trong nơi tù tối suốt bốn năm, người không ra người, ma không ra ma. Mãi cho đến hai năm sau, gặp được Hứa Trúc Linh anh mới lấy công chuộc tội, mới một lần nữa thấy lại được ánh sáng Tuy rằng anh luôn miệng nói rằng sẽ từ bỏ việc trả thù, nhưng trong lòng anh vẫn luôn không buông bỏ được.
Một khi đã ra tay trả thù, món nợ sẽ không còn nơi nào để trả lại nữa, nó sẽ trở thành nỗi ám ảnh, ân hận, hành hạ anh khiến anh không thể ngủ yên.
Anh đang nắm giữ mạng sống do Cố Thiện Linh ban cho, anh không thể trả thù anh ta được, vì vậy mà anh ghét bản thân mình như thế này.
Nhưng bây giờ, tất cả những hận thù chỉ là một trò đùa.
Anh đã bị Cố Thiện Linh lừa trong suốt sáu năm, bởi chính anh trai của mình biến anh trở thành kẻ khôn khéo một đời, nhưng lại mê muội một khäc kéo dài đãng đãng sáu năm.
“Cậu…hận tôi?”
Cố Thiện Linh khó khăn thốt ra ba từ này, giọng khàn khàn.
Cố Thành Trung nghe thấy những lời này mà cứ thể như nghe được một câu chuyện cười, khóe miệng nở một nụ cười chế giếu.
Sự việc đã kết thúc rồi, lẽ nào anh ta còn muốn anh đối mặt với cú sốc lớn này nữa sao?
Cực khổ anh đã chịu trong sáu năm qua, có ai đã gánh chịu giúp anh.
Cả tội lỗi của sáu năm qua, ai sẽ trả giá cơ chứ?
Anh trước đây đã đã nợ Cố Thiện Linh một mạng sống, chỉ là anh không nghĩ đến, người đã đưa anh xuống địa ngục lại chính là anh trai của anh. Một sự thật mà mãi mãi cũng không thể thay đổi được.
Anh không trả lời, chỉ quay người bỏ đi.
Nhưng đi được nữa đường anh lại dừng lại.
“Lúc trước ở buổi tiệc, Thanh Hoàn đã nhìn thấy anh, cô ấy hỏi tôi đó cô phải là anh không, nhưng tôi đã nói rất chắc chẳn với chị ấy đó không phải là anh, bởi vì sự thật này đã được che giấu suốt sáu năm rồi hãy cứ để nó được che giấu cả đời đi. Còn nữa…Cố Cố đã biết gọi bố rồi, anh liệu mà tự mình thu xếp đi”
Nói rồi, anh tiếp tục bước đi không thèm ngoảnh lại.
.Josh nhìn anh rời đi liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy khóe miệng Cố Thiện Linh sưng đỏ, chảy máu, anh ta không khỏi lo lắng hỏi: “Anh… anh không sao chứ?”
“Không sao, từ khi tôi quyết định lừa dối ời, tôi đã đoán trước được cái kết này tính cách của Thành Trung, nó luôn coi tôi là mục tiêu phấn đấu của nó, vậy mà bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, nó ghét tôi cũng là điều dễ hiếu. Chỉ là… kết quả này rõ ràng đã khắc sâu trong tâm trí tôi hàng nghìn lần, tôi đã nghĩ rằng khi nó xảy ra, tôi sẽ không bị tổn thương nhiều như vậy, nhưng bây giờ tôi mới phát hiện ra, tôi thực sự đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi”
“Nó ghét tôi…. Sự việc vốn dĩ không nên như vậy” Nói ra những lời này, Cố Thiện Linh mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.
Dù khuôn mặt đó không thể biểu lộ bất cứ biểu cảm nào nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được nỗi buồn trên người anh ta.
Anh ta đã che giấu cẩn thận nhiều năm như vậy, vậy mà bây giờ… đều tiêu tan hết rồi Ở nhà, Hứa Trúc Linh đã đợi đến sáu giờ tối, thường ngày Cố Thành Trung về rất đúng giờ cũng cô ăn bữa tối.
Nhưng cả ngày hôm nay đều không thấy bóng dáng người đâu. Cô cũng đã gọi điện thoại cho anh, nhưng không thể liên lạc được, thậm chí còn bị cúp máy, Khi cô nghe thấy âm thanh tắt máy lạnh lùng vang lên từ chiếc điện thoại, tim cô không khỏi đập dồn, chiếc điện thoại tụt khỏi tay cô rơi xuống đất.
Cô không khỏi tự hỏi liệu anh đã tắt máy rồi sao? Hai năm rồi, anh có bao giờ tắt máy như thế?
Ngoại trừ những lần máy cúp nguồn và không thể liên lạc với mọi người, anh chưa bao giờ làm như vậy.
Cho dù là một cuộc họp quan trọng, anh cũng sẽ luôn chủ động báo trước cho cô, không bao giờ để cho cô phải đi tìm mình.
Cố Thành Trung xảy ra chuyện rồi.
Cô đã nghe Kỷ Hồng Thanh nói anh vội vã rời khỏi phòng làm việc, như thể có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra.
Cô lo lắng và muốn ra ngoài tìm anh, nhưng lại bị Kỷ Hồng Thanh ngăn lại “Cô đi để làm gì chứ, bộ dạng lại hốt hoảng thế này”
“Cố Thành Trung hẳn là xảy ra chuyện rồi, điện thoại di động của anh ấy tắt máy rồi. Anh ấy trưỡc giờ không như thế này, nhất định đã xảy ra chuyện rồi…”
Cô bối rối và nói không một chút mạch lạc.
Kỷ Hồng Thanh cau mày nói: “Người ta cũng đã tắt điện thoại rồi, cô lại không quen thuộc London làm sao tìm người? Cho dù thực sự quen thuộc đường phố ngõ hẻm ở London, ở một thành phố rộng lớn như này cô cũng không thể tìm được đâu.”
“Vậy thì..phải làm gì đây?” Cô bối rối hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.