Tổng Tài Bá Đạo Và Vị Hôn Thê Khó Chiều
Chương 2
Trịnh Như Quỳnh
16/05/2021
"Tại sao lại không được?"
Ngải My bất ngờ thật sự vì thái độ phản đối kịch liệt này của Hoàng Hạo Thiên. Anh khẽ hắn giọng, cố giữ cho mình bình tĩnh lại rồi nói
"Em chạy xe máy còn không vững thì làm sao mà chạy xe ô tô được chứ? Rất nguy hiểm!"
Ngải My chống cằm nhìn anh chăm chú, môi cô nở nụ cười ngọt ngào, cố tìm kiếm đôi mắt sâu thẳm của anh, cô trêu
"Hoàng Hạo Thiên! Anh đang lo cho em phải không?"
Anh vội vàng né tránh ánh mắt của cô, lạnh nhạt nói
"Lo cho em làm gì chứ? Anh chỉ sợ em làm tắt nghẽn giao thông mà thôi!"
Ngải My hắn giọng đắc ý, cô biết ngay là anh đang lo cho cô mà.
Hoàng Hạo Thiên thối tha! Anh giả vờ tệ quá rồi đấy! Tiếc là đã sớm bị em nhận ra rồi! Để xem anh còn vờ được bao lâu?
"Vậy thì em mặc kệ, em sẽ tự lái xe của em!"
Hoàng Hạo Thiên tức giận ra mặt nhìn cô răn đe
"La Ngải My em dám?"
"Em dám đấy thì sao? Anh bảo không lo cho em kia mà? Thế thì em có lái xe hay không là quyền của em chứ?Anh có quyền gì cản em?"
Anh khẽ nhếch môi, viền môi thanh tú lộ ra
"Quyền gì à?"
Anh đi đến sát gần cô, ép cô đến nỗi dồn cô vào chân tường. Cô nhìn anh rồi lại đảo mắt nhìn khắp nơi, giọng lắp bắp
"Anh..anh làm gì vậy?"
"Em hỏi anh có quyền gì với em mà không phải sao? Quyền..anh là hôn phu tương lai của em?"
Ngải My chớp mắt nhìn anh.Ôi! Cô lại bị anh hớp hồn mất nữa rồi! Mỗi khi anh ở gần cô thế này, khuôn mặt lạnh lùng ấy, đôi môi thanh tú ấy, đôi mày ấy, đôi mắt ấy đều khiến cô không thể rời mắt được. Tim cô bắt đầu đập loạn xạ.
Cô chợt nghĩ đến một chuyện..đó là HÔN..
Không biết mùi vị của nụ hôn như thế nào nhỉ, cô thật sự muốn biết. Nếu người đó là Hoàng Hạo Thiên, thì cô lại càng muốn biết mùi vị ấy. Chắc sẽ thú vị lắm nhỉ?
Thế rồi cô bạo gan nhón chân lên, bắt đầu từ từ tiến lại gần anh. Hạo Thiên đột nhiên bất động bởi hành động này của cô. Anh nhìn cô chằm chằm. Đương lúc sắp xảy ra phản ứng hoá học thì đột nhiên anh hắn giọng lùi lại, đưa tay che miệng ho vài cái
"Tóm lại, anh không cho em lái xe!"
Ngải My vẫn còn đứng nhìn anh. Cô thấy rồi nhé! Anh đang đỏ mặt. Lúc đỏ mặt cũng đẹp trai thế cơ à? Hoàng Hạo Thiên à? Có phải ông trời đã quá ưu đãi cho anh rồi hay không vậy? Thật là khiến người ta không thể không thích mà!
"Nếu em cứ thích lái đấy thì sao?"
"Thì sẽ không còn chỗ nào bán xe ô tô cho em lái nữa, cũng sẽ không có tên ngốc nào dám đứng ra dạy em lái xe. Hạo Thiên anh nói được làm được đấy!"
Cô nhìn anh bĩu môi. Vậy là không thể tự lái xe được rồi, cũng không được mua xe.
...
"Anh phải ăn trưa với khách hàng rồi! Em mau về nhà ăn trưa đi! Anh sẽ về sau!"
Ngải My nghe vậy thì tính tò mò lại trỗi dậy
"Khách hàng nào? Là nam hay là nữ?"
Anh thở dài mệt nhoài đáp
"Là lưỡng tính!"
Cô nghe xong còn tưởng là thật, mắt chữ O mồm chữ A
"Lưỡng tính á? Anh có khách hàng như thế thật à?"
Hoàng Hạo Thiên ôm đầu
"Em hỏi nhiều thật đấy Ngải My à!"
Sau đó anh đứng dậy, lấy chiếc vets đen ở sau ghế khoác vào rồi dặn dò cô
"Về nhà ăn trưa đi đấy! Nhớ! Không được đi lung tung!"
Anh cầm theo điện thoại rồi rời đi. Cuối cùng thì Ngải My nhận ra mình cũng không ngầu với anh được bao lâu, không làm dữ được bao lâu. Cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Nhưng mà cô lại chợt nghĩ.
Bảo mình về ăn trưa thôi mà! Đâu có nói là không được đi theo?
Thế là kế hoạch mới của tiểu thư họ La lại bắt đầu. Cô đi theo định vị mà cô đã đặt sẵn trong phần mềm máy của anh và cô. Đến với nhà hàng Hoành Hy. Cô bước xuống xe, cẩn thận nhìn ngó xung quanh vì sợ Hoàng Hạo Thiên bất thình lình xuất hiện sẽ bắt gặp được cô.
Cô đi từng bước cẩn thận vào cửa, mọi người xung quanh nhìn cô cứ như kẻ đột nhập, thế mà cô nào đâu để ý? Cô chỉ cần biết, người cô cần tìm bây giờ là Hoàng Hạo Thiên
"Ở đâu vậy nhỉ?"
Đang đi xung quanh ở khu bên ngoài gần cửa ra vào thì bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng cất lên, khiến cô giật cả mình
"Em làm gì ở đây vậy? La Ngải My?"
Cô giật thót mình quay người lại nhìn anh cười
"Hì hì! Thì ra anh ở đây sao?"
Lúc này, cô mới để ý đến cô gái đi cạnh Hạo Thiên. Cô ta mặc áo sơ mi hở một cúc áo thêu hoa nhí, váy body ôm sát eo, tay còn cầm một cuốn tài liệu. Cô ta nhìn cô cười thân thiện
"Chào em! Chị tên là Hà Ngân! Em là em gái của Hoàng tổng sao? Trông em đáng yêu quá!"
Em gái?
Cô cau mày nhìn cô ta rồi nhìn sang phía Hoàng Hạo Thiên. Trông cô giống em gái của anh lắm cơ à? Cô ta còn thản nhiên xưng chị với cô, còn ra vẻ rất thân thiết.
Cô ta rốt cuộc là ai? Là bạn gái của Hoàng Hạo Thiên sao? Anh ta định dắt "trà xanh" đến ngay trước mặt mình để giới thiệu à? Anh ta dám làm thế với mình sao?
Ngải My tức giận hỏi
"Cô ta là ai vậy Hoàng Hạo Thiên?"
Anh không trả lời mà mặt lạnh nhìn cô hỏi
"Anh hỏi em sao lại ở đây? Trả lời anh?"
"Vậy em hỏi anh cô ta là ai? Anh mau trả lời cho em!"
Không khí lúc này bị hai người họ làm cho căng thẳng, cô gái tên là Hà Ngân kia cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô ta ra vẻ hiểu biết, liền đứng ra giải thích giùm cho Hạo Thiên
"À! Chào em! Chị là"...
"Tôi không có nói chuyện với chị! Tôi đang nói chuyện với Hạo Thiên!"
Anh lại một lần nữa trưng ra vẻ mặt khổ sở mà thở dài. Sau đó anh liền quay sang xin lỗi với cô Hà Ngân kia
"Xin lỗi cô! Tôi có việc một chút! Hẹn cô khi khác gặp vậy!"
Anh nói xong liền đi đến dắt tay Ngải My kéo đi
"Đi theo anh!"
"Này! Làm gì vậy? Em vẫn chưa nói chuyện xong mà?"
Anh kéo cô đến bãi đậu xe, liền bị cô vùng vẫy dữ dội
"Bỏ tay ra Hoàng Hạo Thiên! Anh làm em đau đấy!"
Anh nghe vậy liền bỏ tay ra. Cô nhăn nhó ôm cô cổ tay xoay xoay, anh nhìn cô nghiêm giọng hỏi
"La Ngải My em đang làm trò gì vậy? Đó là khách hàng của anh mà?"
"Khách hàng gì mà ăn mặc như thế hả?"
"Em đừng có gây sự nữa được không? Cô ta ăn mặc thế nào anh có quyền cấm cản à?"
"Em gây sự vô cớ? Anh nói em như thế à?"
"Còn không phải sao? Em đã làm nhiều chuyện quá đáng lắm rồi đấy! Em tự mình mà kiểm điểm lại đi! Anh không chịu nổi em nữa rồi!"
Anh tức giận quay mặt đi nơi khác. Ngải My nhìn anh uất ức. Thì ra trong mắt anh cô là người phiền phức lại thích gây sự tới như vậy. Cuối cùng thì hôm nay anh cũng không chịu nổi nữa mà nói ra rồi. Cô rưng rưng nước mắt
"Anh nói anh là hôn phu tương lai của em, vậy anh đi với cô gái khác em không có quyền được ghen à?"
"Ghen? Nhưng đây là đối tác làm ăn của anh?"
"Vậy tại sao cô ta lại nói em là em gái của anh? Anh giải thích đi! Có phải anh nói với cô ta như thế không? Nói em là em gái của anh? Hoàng Hạo Thiên! Em thật sự không hiểu nổi anh. Lúc thì anh nói anh là hôn phu của em, nhưng ở bên ngoài thì người ta lại gọi em là em gái của anh. Tôi là con rối để cho các người xoay vòng vòng hay sao hả?"
Ngải My nói trong nước mắt, giọng cô nghẹn ngào. Hoàng Hạo Thiên nhìn cô ngạc nhiên
"Em"..
"Nếu anh đã nghĩ tôi phiền phức thích gây sự như vậy..thì từ nay về sau tôi sẽ không để anh thấy mặt của tôi nữa"...
Cô nói rồi liền lao người ra phía bên đường, xe cộ qua lại không ngừng. Một chiếc xe lướt ngang cô,Hạo Thiên nhanh tay kịp lúc kéo cô vào lòng. Nét mặt anh có chút lo lắng lẫn chút bực mình
"La Ngải My em điên rồi sao?Em có biết làm vậy là nguy hiểm không hả?"
Cô liền đẩy anh ra thật mạnh, tức tối nói
"Không cần anh quan tâm!"
Sau đó cô bỏ đi luôn mà không quay đầu nhìn lại. Đi được một lúc thì đón taxi chạy mất hút. Hoàng Hạo Thiên rít một hơi, vò đầu rồi đạp chân vào bụi cây bên đường
"Chết tiệt"
Anh đi về nhà với vẻ mặt không vui, áo sơ mi thì nửa trong nửa ngoài, cà vạt cũng không ngay ngắn, mặt thì đầy sát khí bước vào phòng khách. Mẹ anh như đã ngồi đó sẵn để chờ anh, có lẽ Ngải My đã về nhà rồi khóc lóc một trận linh đình.
"Con vừa đi đâu về vậy?"
Anh không nói gì mà đi thẳng lên lầu, đi được vài bước thì mẹ anh lên tiếng
"Đứng lại! Con đã làm gì Ngải Nhi của mẹ? Tại sao con bé lại khóc nhiều như thế hả?"
Anh đi được vài bước thì dừng lại, lạnh lùng hỏi
"Cô ấy nói gì với mẹ rồi à?"
"Con bé không nói gì hết! Về nhà đã khóc chạy lên phòng rồi!"
Anh im lặng rồi đi lên phòng, đứng trước cửa phòng của Ngải My. Cô vẫn đang khóc ở trong phòng, cô cầm gối ném khắp nơi,còn mắng anh đủ điều
"Hạo Thiên thối! Hạo Thiên xấu xa,đáng ghét! Anh ấy nặng lời với mình! Anh ấy không cần mình!"...
Anh gõ cửa nhưng im lặng không nói. Cô nghe tiếng gõ cửa liền nín khóc, hỏi
"Là ai đó?"
Anh vẫn không lên tiếng trả lời. Ngải My không biết là ai nên đã đi đến mở cửa. Cửa vừa hé ra,thấy mặt của Hoàng Hạo Thiên,cô liền vội vàng đóng cửa nhưng bị anh ngăn lại
"Ngải My! Mau mở cửa ra cho anh!"
"Không mở!"
"Mau mở ra! Giằng co như vậy sẽ làm em đau đấy!"
"Tôi không cần anh quan tâm! Hoàng Hạo Thiên! Anh đi đi!"
Cả hai giằng co kéo cửa đẩy qua đẩy lại,cuối cùng Ngải My cũng giữ được thế, cô nắm nắm đấm cửa đẩy một cái thật mạnh. Nào ngờ lúc đó tay của Hạo Thiên đang đưa vào nên đã đập phải tay anh một cái thật mạnh,làm anh đau điếng nhưng anh chỉ có thể rít lên một tiếng
"Hạo Thiên?!!"
Còn....
Ngải My bất ngờ thật sự vì thái độ phản đối kịch liệt này của Hoàng Hạo Thiên. Anh khẽ hắn giọng, cố giữ cho mình bình tĩnh lại rồi nói
"Em chạy xe máy còn không vững thì làm sao mà chạy xe ô tô được chứ? Rất nguy hiểm!"
Ngải My chống cằm nhìn anh chăm chú, môi cô nở nụ cười ngọt ngào, cố tìm kiếm đôi mắt sâu thẳm của anh, cô trêu
"Hoàng Hạo Thiên! Anh đang lo cho em phải không?"
Anh vội vàng né tránh ánh mắt của cô, lạnh nhạt nói
"Lo cho em làm gì chứ? Anh chỉ sợ em làm tắt nghẽn giao thông mà thôi!"
Ngải My hắn giọng đắc ý, cô biết ngay là anh đang lo cho cô mà.
Hoàng Hạo Thiên thối tha! Anh giả vờ tệ quá rồi đấy! Tiếc là đã sớm bị em nhận ra rồi! Để xem anh còn vờ được bao lâu?
"Vậy thì em mặc kệ, em sẽ tự lái xe của em!"
Hoàng Hạo Thiên tức giận ra mặt nhìn cô răn đe
"La Ngải My em dám?"
"Em dám đấy thì sao? Anh bảo không lo cho em kia mà? Thế thì em có lái xe hay không là quyền của em chứ?Anh có quyền gì cản em?"
Anh khẽ nhếch môi, viền môi thanh tú lộ ra
"Quyền gì à?"
Anh đi đến sát gần cô, ép cô đến nỗi dồn cô vào chân tường. Cô nhìn anh rồi lại đảo mắt nhìn khắp nơi, giọng lắp bắp
"Anh..anh làm gì vậy?"
"Em hỏi anh có quyền gì với em mà không phải sao? Quyền..anh là hôn phu tương lai của em?"
Ngải My chớp mắt nhìn anh.Ôi! Cô lại bị anh hớp hồn mất nữa rồi! Mỗi khi anh ở gần cô thế này, khuôn mặt lạnh lùng ấy, đôi môi thanh tú ấy, đôi mày ấy, đôi mắt ấy đều khiến cô không thể rời mắt được. Tim cô bắt đầu đập loạn xạ.
Cô chợt nghĩ đến một chuyện..đó là HÔN..
Không biết mùi vị của nụ hôn như thế nào nhỉ, cô thật sự muốn biết. Nếu người đó là Hoàng Hạo Thiên, thì cô lại càng muốn biết mùi vị ấy. Chắc sẽ thú vị lắm nhỉ?
Thế rồi cô bạo gan nhón chân lên, bắt đầu từ từ tiến lại gần anh. Hạo Thiên đột nhiên bất động bởi hành động này của cô. Anh nhìn cô chằm chằm. Đương lúc sắp xảy ra phản ứng hoá học thì đột nhiên anh hắn giọng lùi lại, đưa tay che miệng ho vài cái
"Tóm lại, anh không cho em lái xe!"
Ngải My vẫn còn đứng nhìn anh. Cô thấy rồi nhé! Anh đang đỏ mặt. Lúc đỏ mặt cũng đẹp trai thế cơ à? Hoàng Hạo Thiên à? Có phải ông trời đã quá ưu đãi cho anh rồi hay không vậy? Thật là khiến người ta không thể không thích mà!
"Nếu em cứ thích lái đấy thì sao?"
"Thì sẽ không còn chỗ nào bán xe ô tô cho em lái nữa, cũng sẽ không có tên ngốc nào dám đứng ra dạy em lái xe. Hạo Thiên anh nói được làm được đấy!"
Cô nhìn anh bĩu môi. Vậy là không thể tự lái xe được rồi, cũng không được mua xe.
...
"Anh phải ăn trưa với khách hàng rồi! Em mau về nhà ăn trưa đi! Anh sẽ về sau!"
Ngải My nghe vậy thì tính tò mò lại trỗi dậy
"Khách hàng nào? Là nam hay là nữ?"
Anh thở dài mệt nhoài đáp
"Là lưỡng tính!"
Cô nghe xong còn tưởng là thật, mắt chữ O mồm chữ A
"Lưỡng tính á? Anh có khách hàng như thế thật à?"
Hoàng Hạo Thiên ôm đầu
"Em hỏi nhiều thật đấy Ngải My à!"
Sau đó anh đứng dậy, lấy chiếc vets đen ở sau ghế khoác vào rồi dặn dò cô
"Về nhà ăn trưa đi đấy! Nhớ! Không được đi lung tung!"
Anh cầm theo điện thoại rồi rời đi. Cuối cùng thì Ngải My nhận ra mình cũng không ngầu với anh được bao lâu, không làm dữ được bao lâu. Cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lời anh.
Nhưng mà cô lại chợt nghĩ.
Bảo mình về ăn trưa thôi mà! Đâu có nói là không được đi theo?
Thế là kế hoạch mới của tiểu thư họ La lại bắt đầu. Cô đi theo định vị mà cô đã đặt sẵn trong phần mềm máy của anh và cô. Đến với nhà hàng Hoành Hy. Cô bước xuống xe, cẩn thận nhìn ngó xung quanh vì sợ Hoàng Hạo Thiên bất thình lình xuất hiện sẽ bắt gặp được cô.
Cô đi từng bước cẩn thận vào cửa, mọi người xung quanh nhìn cô cứ như kẻ đột nhập, thế mà cô nào đâu để ý? Cô chỉ cần biết, người cô cần tìm bây giờ là Hoàng Hạo Thiên
"Ở đâu vậy nhỉ?"
Đang đi xung quanh ở khu bên ngoài gần cửa ra vào thì bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng cất lên, khiến cô giật cả mình
"Em làm gì ở đây vậy? La Ngải My?"
Cô giật thót mình quay người lại nhìn anh cười
"Hì hì! Thì ra anh ở đây sao?"
Lúc này, cô mới để ý đến cô gái đi cạnh Hạo Thiên. Cô ta mặc áo sơ mi hở một cúc áo thêu hoa nhí, váy body ôm sát eo, tay còn cầm một cuốn tài liệu. Cô ta nhìn cô cười thân thiện
"Chào em! Chị tên là Hà Ngân! Em là em gái của Hoàng tổng sao? Trông em đáng yêu quá!"
Em gái?
Cô cau mày nhìn cô ta rồi nhìn sang phía Hoàng Hạo Thiên. Trông cô giống em gái của anh lắm cơ à? Cô ta còn thản nhiên xưng chị với cô, còn ra vẻ rất thân thiết.
Cô ta rốt cuộc là ai? Là bạn gái của Hoàng Hạo Thiên sao? Anh ta định dắt "trà xanh" đến ngay trước mặt mình để giới thiệu à? Anh ta dám làm thế với mình sao?
Ngải My tức giận hỏi
"Cô ta là ai vậy Hoàng Hạo Thiên?"
Anh không trả lời mà mặt lạnh nhìn cô hỏi
"Anh hỏi em sao lại ở đây? Trả lời anh?"
"Vậy em hỏi anh cô ta là ai? Anh mau trả lời cho em!"
Không khí lúc này bị hai người họ làm cho căng thẳng, cô gái tên là Hà Ngân kia cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô ta ra vẻ hiểu biết, liền đứng ra giải thích giùm cho Hạo Thiên
"À! Chào em! Chị là"...
"Tôi không có nói chuyện với chị! Tôi đang nói chuyện với Hạo Thiên!"
Anh lại một lần nữa trưng ra vẻ mặt khổ sở mà thở dài. Sau đó anh liền quay sang xin lỗi với cô Hà Ngân kia
"Xin lỗi cô! Tôi có việc một chút! Hẹn cô khi khác gặp vậy!"
Anh nói xong liền đi đến dắt tay Ngải My kéo đi
"Đi theo anh!"
"Này! Làm gì vậy? Em vẫn chưa nói chuyện xong mà?"
Anh kéo cô đến bãi đậu xe, liền bị cô vùng vẫy dữ dội
"Bỏ tay ra Hoàng Hạo Thiên! Anh làm em đau đấy!"
Anh nghe vậy liền bỏ tay ra. Cô nhăn nhó ôm cô cổ tay xoay xoay, anh nhìn cô nghiêm giọng hỏi
"La Ngải My em đang làm trò gì vậy? Đó là khách hàng của anh mà?"
"Khách hàng gì mà ăn mặc như thế hả?"
"Em đừng có gây sự nữa được không? Cô ta ăn mặc thế nào anh có quyền cấm cản à?"
"Em gây sự vô cớ? Anh nói em như thế à?"
"Còn không phải sao? Em đã làm nhiều chuyện quá đáng lắm rồi đấy! Em tự mình mà kiểm điểm lại đi! Anh không chịu nổi em nữa rồi!"
Anh tức giận quay mặt đi nơi khác. Ngải My nhìn anh uất ức. Thì ra trong mắt anh cô là người phiền phức lại thích gây sự tới như vậy. Cuối cùng thì hôm nay anh cũng không chịu nổi nữa mà nói ra rồi. Cô rưng rưng nước mắt
"Anh nói anh là hôn phu tương lai của em, vậy anh đi với cô gái khác em không có quyền được ghen à?"
"Ghen? Nhưng đây là đối tác làm ăn của anh?"
"Vậy tại sao cô ta lại nói em là em gái của anh? Anh giải thích đi! Có phải anh nói với cô ta như thế không? Nói em là em gái của anh? Hoàng Hạo Thiên! Em thật sự không hiểu nổi anh. Lúc thì anh nói anh là hôn phu của em, nhưng ở bên ngoài thì người ta lại gọi em là em gái của anh. Tôi là con rối để cho các người xoay vòng vòng hay sao hả?"
Ngải My nói trong nước mắt, giọng cô nghẹn ngào. Hoàng Hạo Thiên nhìn cô ngạc nhiên
"Em"..
"Nếu anh đã nghĩ tôi phiền phức thích gây sự như vậy..thì từ nay về sau tôi sẽ không để anh thấy mặt của tôi nữa"...
Cô nói rồi liền lao người ra phía bên đường, xe cộ qua lại không ngừng. Một chiếc xe lướt ngang cô,Hạo Thiên nhanh tay kịp lúc kéo cô vào lòng. Nét mặt anh có chút lo lắng lẫn chút bực mình
"La Ngải My em điên rồi sao?Em có biết làm vậy là nguy hiểm không hả?"
Cô liền đẩy anh ra thật mạnh, tức tối nói
"Không cần anh quan tâm!"
Sau đó cô bỏ đi luôn mà không quay đầu nhìn lại. Đi được một lúc thì đón taxi chạy mất hút. Hoàng Hạo Thiên rít một hơi, vò đầu rồi đạp chân vào bụi cây bên đường
"Chết tiệt"
Anh đi về nhà với vẻ mặt không vui, áo sơ mi thì nửa trong nửa ngoài, cà vạt cũng không ngay ngắn, mặt thì đầy sát khí bước vào phòng khách. Mẹ anh như đã ngồi đó sẵn để chờ anh, có lẽ Ngải My đã về nhà rồi khóc lóc một trận linh đình.
"Con vừa đi đâu về vậy?"
Anh không nói gì mà đi thẳng lên lầu, đi được vài bước thì mẹ anh lên tiếng
"Đứng lại! Con đã làm gì Ngải Nhi của mẹ? Tại sao con bé lại khóc nhiều như thế hả?"
Anh đi được vài bước thì dừng lại, lạnh lùng hỏi
"Cô ấy nói gì với mẹ rồi à?"
"Con bé không nói gì hết! Về nhà đã khóc chạy lên phòng rồi!"
Anh im lặng rồi đi lên phòng, đứng trước cửa phòng của Ngải My. Cô vẫn đang khóc ở trong phòng, cô cầm gối ném khắp nơi,còn mắng anh đủ điều
"Hạo Thiên thối! Hạo Thiên xấu xa,đáng ghét! Anh ấy nặng lời với mình! Anh ấy không cần mình!"...
Anh gõ cửa nhưng im lặng không nói. Cô nghe tiếng gõ cửa liền nín khóc, hỏi
"Là ai đó?"
Anh vẫn không lên tiếng trả lời. Ngải My không biết là ai nên đã đi đến mở cửa. Cửa vừa hé ra,thấy mặt của Hoàng Hạo Thiên,cô liền vội vàng đóng cửa nhưng bị anh ngăn lại
"Ngải My! Mau mở cửa ra cho anh!"
"Không mở!"
"Mau mở ra! Giằng co như vậy sẽ làm em đau đấy!"
"Tôi không cần anh quan tâm! Hoàng Hạo Thiên! Anh đi đi!"
Cả hai giằng co kéo cửa đẩy qua đẩy lại,cuối cùng Ngải My cũng giữ được thế, cô nắm nắm đấm cửa đẩy một cái thật mạnh. Nào ngờ lúc đó tay của Hạo Thiên đang đưa vào nên đã đập phải tay anh một cái thật mạnh,làm anh đau điếng nhưng anh chỉ có thể rít lên một tiếng
"Hạo Thiên?!!"
Còn....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.