Chương 88
Sơ Thần
20/10/2014
Từng đợt từng đợt tiếng thở hổn hển cứ quanh quẩn trong phòng.
"Hạ thiếu . . . Muốn . . . Còn muốn . . ." Người đàn bà ở bên cạnh hắn khép hờ đôi mắt quyến rũ, chìa tay như muốn ôm lấy cổ hắn.
Sau khi hắn ý thức được, đem tay cô ta đặt bên giường, nặng nề đè xuống, xoay mạnh hông.
"A . . . Hạ thiếu . . . Anh thật lợi hại. . . sắp không được rồi . . . thật thoải mái . . ." Hắn càng dùng sức, cô ta càng khoan khoái.
Hạ Thiên Triệu nặng nề thở hổn hển, không có bất kỳ lời nói nào, càng dùng sức nắn bóp bộ ngực lớn đang rung lắc không ngừng của cô ta.
"A . . . Đau . . . Hạ thiếu nhẹ thôi . . ." Người đàn bà bị nắm chặt đau đớn không dứt.
Cô ta không nói thì không sao, vừa nói thì hắn càng dùng sức, người đàn bà nghiến răng kêu to, mà hắn lại làm như không thấy, chỉ để ý phát tiết dục vọng của chính mình.
"A . . . Hạ thiếu anh thật xấu . . ." Cô ta chỉ có thể chịu đau, cố gắng nâng thân thể của mình lên, càng phụ họa theo hắn.
Trong lòng thật không ngờ, người đàn ông này vì sao một câu cũng không nói, cô ta đã dùng toàn bộ khả năng để quyến rũ hắn, chẳng lẽ cô ta thật sự không quyến rũ nổi hắn sao? Nhưng mà người đàn ông này tinh lực dồi dào, làm cho cô ta yêu đến điên cuồng, không chỉ có tiền, có thế, có dung mạo mà ngay cả thể lực cũng dồi dào như vậy. Người đàn ông như vậy, nếu có thể chiếm làm của riêng, sẽ như thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đây, cô ta nổi lên ham muốn, càng phô ra vẻ phong tình lẳng lơ, tiếng rên cũng tràn đầy dục vọng, cô ta cảm thấy đàn ông đều thích đàn bà rên rỉ ở trên giường.
Hạ Thiên Triệu thuận tay nắm lấy một thứ đồ, bịt lấy cái miệng cô ta đang kêu rên không ngừng, mà chuyện như vậy không chỉ một hai lần, bởi vì hắn chán ghét đàn bà ở dưới thân hắn kêu rên không dứt, hắn chỉ cần phát tiết, loại âm thanh này làm cho hắn chán ghét, hắn thà bịt miệng cô ta còn hơn phải tiếp tục nghe âm thanh đó một lần nữa.
Người đàn bà trợn to đôi mắt, không dám tin nhìn người đàn ông đang ở trên người mình, người đàn ông này đem lại cho cô ta từng đợt từng đợt khoái cảm, đang tiến sâu vào thân thể cô ta, mà cô ta muốn kêu lại không thể kêu được . . .
Sau khi đã thỏa mãn, Hạ Thiên Triệu không chút lưu luyến mà rời khỏi thân thể của cô ta.
Người đàn bà đó thỏa mãn nằm trên giường, vẫn như đang ở trên mây, chưa lấy lại được tinh thần như bình thường.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch từ một gian phòng khác chạy vào, người đàn bà đó nhìn thấy chú chó nhỏ lông trắng, biết đó là con vật mà Hạ thiếu yêu thích, chạy nhanh ra lấy lòng, thậm chí ngay cả quần áo còn chưa mặc lại.
"Oa, Tiểu Bạch dễ thương quá, mau tới đây ta ôm một cái nào!" Cô ta thậm chí nhảy xuống giường mà chạy tới, muốn ở trước mặt Hạ thiếu thể hiện cô ta rất yêu thích chú chó nhỏ này.
"Gâu gâu. . . Gâu gâu. . ." Tiểu Bạch chán ghét hướng về phía cô ta sủa vang.
"Ngay cả tiếng sủa cũng hay đến vậy, thật đáng yêu, đợi lát nữa ta cho mày đi mua quần áo mới, trang điểm cho mày thật đẹp, được không?" Nói xong, cô ta vươn tay ra muốn chạm vào Tiểu Bạch.
"Không được đụng vào nó!" Hạ Thiên Triệu thắt lại cà vạt, nhẹ nhàng kéo cho ngay ngắn, thanh âm lạnh lùng.
Cánh tay vừa đưa ra vội rụt ngay lại.
"Hạ thiếu, người ta chỉ là đặt biệt thích Tiểu Bạch. Để cho em chăm sóc nó được không?" Tưởng rằng Hạ thiếu đã muốn thân thể của mình, cô ta liền nghĩ mình có thể tiến vào cuộc sống của Hạ thiếu, loại phụ nữ tự cho mình là thông minh này, Hạ Thiên Triệu rất phản cảm.
"Cút!" Hắn không chút khách khí phun ra một chữ.
"Hạ thiếu, anh đừng có xấu như vậy! Được không? Người ta sẽ bị tổn thương đó!" Nói xong, đôi mắt trang điểm đậm của cô ta đã bắt đầu ngấn lệ.
"Tôi chỉ nói một lần, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!" Hắn nắm chặt cổ tay cô ta, lạnh lùng nói, trong âm thanh không có một chút nào trìu mến, sau đó đẩy mạnh, thân thể cô ta ngã nhào xuống dưới thảm.
Hắn ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhảy vào lòng hắn, nhẹ nhàng mà nép vào hắn. Hắn vuốt nhẹ bộ lông của Tiểu Bạch, không thèm liếc mắt đến người đàn bà vừa bị ném xuống đất.
Người đàn bà đó lần đầu tiên bị uất ức như vậy, chưa từng có người đàn ông nào sau khi thỏa mãn dục vọng, đối xử với cô ta vô tình như người đàn ông này, trách không được tất cả mọi người đều nói, người đàn ông vô tình nhất thành phố F là Hạ thiếu, nhưng một người đàn bà bị đẩy ra, lại có một đám đàn bà khác chạy tới, dù có vô tình nữa thì vẫn là một báu vật.
Trong biệt thự của bác sỹ Tần.
Ông đang nằm trong sân phơi nắng, người hầu đi đến, nói có một vị khách đến thăm.
Bác sĩ Tần và Hạ Trảm Bằng đã rất lâu rồi không gặp mặt, lúc này gặp lại, cả hai đều cảm thấy đối phương đã già rồi.
"Tần Phái!" Trong giọng nói của Hạ Trảm Bằng dường như có chút nghẹn ngào, bọn họ từng là anh em tốt, nhưng bởi vì chuyện của Hàn Chân, hai người liền có một chút ngăn cách.
"Cám ơn ông đã đến thăm tôi!" Bác sĩ Tần thấy ông ta cũng đã già, Hạ Trảm Bằng oai phong một cõi năm xưa, hiện giờ đầu cũng đã hai thứ tóc, ngay cả râu cũng đã có chút bạc đi, vẻ thù địch trên người cũng đã giảm đi rất nhiều, nhưng khí chất vẫn như thời còn trai trẻ.
"Ta hi vọng ông có thể tiếp tục sống."
"Ha ha . . ." Ông nhẹ nhàng mà nở nụ cười "Nhiều năm như vậy, tôi cũng đã sống đủ rồi, tôi không quen biết Chân Chân trước ông, nhưng tôi nghĩ sẽ đi gặp bà ấy trước ông!"
Mặc dù biết Hàn Chân yêu Hạ Trảm Bằng, nhưng trong lòng ông đến nay vẫn luôn yêu Hàn Chân, dù ông và Hàn Chân trong suốt cuộc đời chỉ gặp nhau bốn lần, nhưng bốn lần đó lại khiến ông vẫn độc thân đến cuối đời.
"Tần Phái, ông vẫn thích khiêu khích ta, nhưng mà ta không tin Chân Chân đã ra đi, ta tin rằng một ngày nào đó, bà ấy sẽ trở về!" Ông ta vẫn cố chấp nghĩ như vậy.
"Bà ấy sẽ không quay về, bà ấy từ lâu đã không thể trở về được nữa rồi!" Đó là Hàn Nhất Nhất nói cho ông biết. Ông đã dùng bốn năm để chấp nhận sự thật Hàn Chân đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
"Ông nói dối!"
"Nếu như tôi nói dối, ông vì sao lại thấy bất an như vậy, ông tìm bà ấy hơn hai mươi năm, ông có tìm được bà ấy không?" Lời nói của Bác sĩ Tần khiến ông ta không thể phản bác lại được.
Đúng vậy, ông ta đã tìm bà hơn hai mươi năm, nhưng mà không hề có một chút tin tức nào của bà cả.
Nhìn thấy Hạ Trảm Bằng bị đánh bại, nhìn thấy trong mắt ông ta đều là tang thương và đau buồn, ông cảm thấy Hạ Trảm Bằng cũng cô độc giống như ông.
Ông vẫn còn độc thân, mà ông ta thì đã kết hôn với những người phụ nữ khác, nhưng họ đều không phải là người ông ta yêu, người ông ta yêu đã vĩnh viễn rời xa ông ta, thậm chí, người phụ nữ ông ta yêu nhất có thai với ông ta mà ông ta cũng không hề hay biết. Điều này thật đau đớn biết bao.
"Mấy năm nay, ông vẫn còn nhớ bà ấy sao?" Hạ Trảm Bằng đã không còn hận Tần Phái. Năm đó, ông ta hận Tần Phái bởi vì người Hàn Chân gặp lần cuối cùng là Tần Phái. Mấy năm nay, ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, dù ông ta biết hai người bọn họ trong sạch, nhưng ông ta vẫn không thể thừa nhận chuyện người đàn ông cuối cùng Hàn Chân gặp mặt trước khi bỏ đi là Tần Phái.
"Tôi rất nhớ bà ấy, nhưng mà khẳng định là ông còn nhớ bà ấy hơn tôi!" Lúc bác sĩ Tần nói lời này, cũng đã bình thường trở lại, mấy năm nay, ông đã học được cách tha thứ, tha thứ cho việc Hạ Trảm Bằng không thể đem lại cuộc sống hạnh phúc cho Hàn Chân, làm cho bà ấy phải lưu lạc tha hương, ra đi ở nơi đất khách. Thậm chí ngay cả việc bà ấy được an táng ở nơi nào cũng không ai biết.
Nghĩ đến những điều này, trái tim ông lại nhói đau, nụ cười thuần khiết như nước của Chân Chân, dường như chưa từng rời khỏi bọn họ, dường như bọn họ chưa bao giờ xa nhau.
"Hạ thiếu . . . Muốn . . . Còn muốn . . ." Người đàn bà ở bên cạnh hắn khép hờ đôi mắt quyến rũ, chìa tay như muốn ôm lấy cổ hắn.
Sau khi hắn ý thức được, đem tay cô ta đặt bên giường, nặng nề đè xuống, xoay mạnh hông.
"A . . . Hạ thiếu . . . Anh thật lợi hại. . . sắp không được rồi . . . thật thoải mái . . ." Hắn càng dùng sức, cô ta càng khoan khoái.
Hạ Thiên Triệu nặng nề thở hổn hển, không có bất kỳ lời nói nào, càng dùng sức nắn bóp bộ ngực lớn đang rung lắc không ngừng của cô ta.
"A . . . Đau . . . Hạ thiếu nhẹ thôi . . ." Người đàn bà bị nắm chặt đau đớn không dứt.
Cô ta không nói thì không sao, vừa nói thì hắn càng dùng sức, người đàn bà nghiến răng kêu to, mà hắn lại làm như không thấy, chỉ để ý phát tiết dục vọng của chính mình.
"A . . . Hạ thiếu anh thật xấu . . ." Cô ta chỉ có thể chịu đau, cố gắng nâng thân thể của mình lên, càng phụ họa theo hắn.
Trong lòng thật không ngờ, người đàn ông này vì sao một câu cũng không nói, cô ta đã dùng toàn bộ khả năng để quyến rũ hắn, chẳng lẽ cô ta thật sự không quyến rũ nổi hắn sao? Nhưng mà người đàn ông này tinh lực dồi dào, làm cho cô ta yêu đến điên cuồng, không chỉ có tiền, có thế, có dung mạo mà ngay cả thể lực cũng dồi dào như vậy. Người đàn ông như vậy, nếu có thể chiếm làm của riêng, sẽ như thế nào nhỉ.
Nghĩ đến đây, cô ta nổi lên ham muốn, càng phô ra vẻ phong tình lẳng lơ, tiếng rên cũng tràn đầy dục vọng, cô ta cảm thấy đàn ông đều thích đàn bà rên rỉ ở trên giường.
Hạ Thiên Triệu thuận tay nắm lấy một thứ đồ, bịt lấy cái miệng cô ta đang kêu rên không ngừng, mà chuyện như vậy không chỉ một hai lần, bởi vì hắn chán ghét đàn bà ở dưới thân hắn kêu rên không dứt, hắn chỉ cần phát tiết, loại âm thanh này làm cho hắn chán ghét, hắn thà bịt miệng cô ta còn hơn phải tiếp tục nghe âm thanh đó một lần nữa.
Người đàn bà trợn to đôi mắt, không dám tin nhìn người đàn ông đang ở trên người mình, người đàn ông này đem lại cho cô ta từng đợt từng đợt khoái cảm, đang tiến sâu vào thân thể cô ta, mà cô ta muốn kêu lại không thể kêu được . . .
Sau khi đã thỏa mãn, Hạ Thiên Triệu không chút lưu luyến mà rời khỏi thân thể của cô ta.
Người đàn bà đó thỏa mãn nằm trên giường, vẫn như đang ở trên mây, chưa lấy lại được tinh thần như bình thường.
Đúng lúc này, Tiểu Bạch từ một gian phòng khác chạy vào, người đàn bà đó nhìn thấy chú chó nhỏ lông trắng, biết đó là con vật mà Hạ thiếu yêu thích, chạy nhanh ra lấy lòng, thậm chí ngay cả quần áo còn chưa mặc lại.
"Oa, Tiểu Bạch dễ thương quá, mau tới đây ta ôm một cái nào!" Cô ta thậm chí nhảy xuống giường mà chạy tới, muốn ở trước mặt Hạ thiếu thể hiện cô ta rất yêu thích chú chó nhỏ này.
"Gâu gâu. . . Gâu gâu. . ." Tiểu Bạch chán ghét hướng về phía cô ta sủa vang.
"Ngay cả tiếng sủa cũng hay đến vậy, thật đáng yêu, đợi lát nữa ta cho mày đi mua quần áo mới, trang điểm cho mày thật đẹp, được không?" Nói xong, cô ta vươn tay ra muốn chạm vào Tiểu Bạch.
"Không được đụng vào nó!" Hạ Thiên Triệu thắt lại cà vạt, nhẹ nhàng kéo cho ngay ngắn, thanh âm lạnh lùng.
Cánh tay vừa đưa ra vội rụt ngay lại.
"Hạ thiếu, người ta chỉ là đặt biệt thích Tiểu Bạch. Để cho em chăm sóc nó được không?" Tưởng rằng Hạ thiếu đã muốn thân thể của mình, cô ta liền nghĩ mình có thể tiến vào cuộc sống của Hạ thiếu, loại phụ nữ tự cho mình là thông minh này, Hạ Thiên Triệu rất phản cảm.
"Cút!" Hắn không chút khách khí phun ra một chữ.
"Hạ thiếu, anh đừng có xấu như vậy! Được không? Người ta sẽ bị tổn thương đó!" Nói xong, đôi mắt trang điểm đậm của cô ta đã bắt đầu ngấn lệ.
"Tôi chỉ nói một lần, đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!" Hắn nắm chặt cổ tay cô ta, lạnh lùng nói, trong âm thanh không có một chút nào trìu mến, sau đó đẩy mạnh, thân thể cô ta ngã nhào xuống dưới thảm.
Hắn ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhảy vào lòng hắn, nhẹ nhàng mà nép vào hắn. Hắn vuốt nhẹ bộ lông của Tiểu Bạch, không thèm liếc mắt đến người đàn bà vừa bị ném xuống đất.
Người đàn bà đó lần đầu tiên bị uất ức như vậy, chưa từng có người đàn ông nào sau khi thỏa mãn dục vọng, đối xử với cô ta vô tình như người đàn ông này, trách không được tất cả mọi người đều nói, người đàn ông vô tình nhất thành phố F là Hạ thiếu, nhưng một người đàn bà bị đẩy ra, lại có một đám đàn bà khác chạy tới, dù có vô tình nữa thì vẫn là một báu vật.
Trong biệt thự của bác sỹ Tần.
Ông đang nằm trong sân phơi nắng, người hầu đi đến, nói có một vị khách đến thăm.
Bác sĩ Tần và Hạ Trảm Bằng đã rất lâu rồi không gặp mặt, lúc này gặp lại, cả hai đều cảm thấy đối phương đã già rồi.
"Tần Phái!" Trong giọng nói của Hạ Trảm Bằng dường như có chút nghẹn ngào, bọn họ từng là anh em tốt, nhưng bởi vì chuyện của Hàn Chân, hai người liền có một chút ngăn cách.
"Cám ơn ông đã đến thăm tôi!" Bác sĩ Tần thấy ông ta cũng đã già, Hạ Trảm Bằng oai phong một cõi năm xưa, hiện giờ đầu cũng đã hai thứ tóc, ngay cả râu cũng đã có chút bạc đi, vẻ thù địch trên người cũng đã giảm đi rất nhiều, nhưng khí chất vẫn như thời còn trai trẻ.
"Ta hi vọng ông có thể tiếp tục sống."
"Ha ha . . ." Ông nhẹ nhàng mà nở nụ cười "Nhiều năm như vậy, tôi cũng đã sống đủ rồi, tôi không quen biết Chân Chân trước ông, nhưng tôi nghĩ sẽ đi gặp bà ấy trước ông!"
Mặc dù biết Hàn Chân yêu Hạ Trảm Bằng, nhưng trong lòng ông đến nay vẫn luôn yêu Hàn Chân, dù ông và Hàn Chân trong suốt cuộc đời chỉ gặp nhau bốn lần, nhưng bốn lần đó lại khiến ông vẫn độc thân đến cuối đời.
"Tần Phái, ông vẫn thích khiêu khích ta, nhưng mà ta không tin Chân Chân đã ra đi, ta tin rằng một ngày nào đó, bà ấy sẽ trở về!" Ông ta vẫn cố chấp nghĩ như vậy.
"Bà ấy sẽ không quay về, bà ấy từ lâu đã không thể trở về được nữa rồi!" Đó là Hàn Nhất Nhất nói cho ông biết. Ông đã dùng bốn năm để chấp nhận sự thật Hàn Chân đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
"Ông nói dối!"
"Nếu như tôi nói dối, ông vì sao lại thấy bất an như vậy, ông tìm bà ấy hơn hai mươi năm, ông có tìm được bà ấy không?" Lời nói của Bác sĩ Tần khiến ông ta không thể phản bác lại được.
Đúng vậy, ông ta đã tìm bà hơn hai mươi năm, nhưng mà không hề có một chút tin tức nào của bà cả.
Nhìn thấy Hạ Trảm Bằng bị đánh bại, nhìn thấy trong mắt ông ta đều là tang thương và đau buồn, ông cảm thấy Hạ Trảm Bằng cũng cô độc giống như ông.
Ông vẫn còn độc thân, mà ông ta thì đã kết hôn với những người phụ nữ khác, nhưng họ đều không phải là người ông ta yêu, người ông ta yêu đã vĩnh viễn rời xa ông ta, thậm chí, người phụ nữ ông ta yêu nhất có thai với ông ta mà ông ta cũng không hề hay biết. Điều này thật đau đớn biết bao.
"Mấy năm nay, ông vẫn còn nhớ bà ấy sao?" Hạ Trảm Bằng đã không còn hận Tần Phái. Năm đó, ông ta hận Tần Phái bởi vì người Hàn Chân gặp lần cuối cùng là Tần Phái. Mấy năm nay, ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, dù ông ta biết hai người bọn họ trong sạch, nhưng ông ta vẫn không thể thừa nhận chuyện người đàn ông cuối cùng Hàn Chân gặp mặt trước khi bỏ đi là Tần Phái.
"Tôi rất nhớ bà ấy, nhưng mà khẳng định là ông còn nhớ bà ấy hơn tôi!" Lúc bác sĩ Tần nói lời này, cũng đã bình thường trở lại, mấy năm nay, ông đã học được cách tha thứ, tha thứ cho việc Hạ Trảm Bằng không thể đem lại cuộc sống hạnh phúc cho Hàn Chân, làm cho bà ấy phải lưu lạc tha hương, ra đi ở nơi đất khách. Thậm chí ngay cả việc bà ấy được an táng ở nơi nào cũng không ai biết.
Nghĩ đến những điều này, trái tim ông lại nhói đau, nụ cười thuần khiết như nước của Chân Chân, dường như chưa từng rời khỏi bọn họ, dường như bọn họ chưa bao giờ xa nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.