Chương 119
Sơ Thần
20/10/2014
Tiết tấu âm nhạc càng lúc càng trở nên sôi động, gái trai trên sàn nhảy ai nấy càng lúc càng HIGH đầy hứng khởi.
Hàn Nhất Nhất kề sát vào Lãnh Nghiêm, khẽ giọng nói: “Em muốn rời khỏi chỗ này”
Lãnh Nghiêm hơi ngẩn người ra, nhưng rất nhanh liền đáp lại: “Uhm, nếu em không thích nơi này, vậy thì chúng ta rời khỏi đây.”
Nói xong, anh đang định nắm tay Hàn Nhất Nhất rời đi, nhưng lại không hề biết rằng Hàn Nhất Nhất rời đi là vì Hạ Thiên Triệu.
Hạ Thiên Triệu thấy bọn họ đột nhiên rời khỏi sàn nhảy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương, lập tức giật cánh tay Diêu Diêu đang quấn lấy thân thể mình ra, nhanh chân bước theo hướng Hàn Nhất Nhất vừa rời khỏi.
“Hạ thiếu.............Chờ em........Chờ em với........” Diêu Diêu đột nhiên bị đẩy ra, trong lòng có chút không cam mà đuổi theo, hơi thở gấp gáp yếu ớt.
Hạ Thiên Triệu hoàn toàn không để ý tới người ở đằng sau mình, chỉ chăm chú đi tới phía trước
“Nhất Nhất, nếu em không thích nơi này, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh cùng uống cà phê được không?” Hắn dịu dàng hỏi ý kiến của cô
Hàn Nhất Nhất có chút suy sụp nhưng lại không đành lòng cự tuyệt Lãnh Nghiêm, nên chỉ còn cách nhỏ giọng đáp: “vâng, cũng được!”
Lãnh Nghiêm chuẩn bị đưa Hàn Nhất Nhất rời đi, đột nhiên bị một bàn tay vươn ra chặn lại, một giọng nói lãnh khốc vang lên: “Em muốn đi đâu?”
Thân thể Hàn Nhất Nhất cứng đờ, quay đầu lại, bắt gặp ngay một ánh mắt đủ để khiến cô muốn ngất xỉu, sắc bén mà bá đạo.
“Tôi đi đâu hình như không liên quan gì tới anh thì phải” Hàn Nhất Nhất đành phải tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên nói.
Hạ Thiên Triệu nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông ra, ánh mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, giống như muốn đem cô nuốt trọn, những người khác hầu như không một ai lọt vào mắt hắn.
“Hạ thiếu, mời anh tôn trọng bạn gái của tôi!” Lãnh Nghiêm lên tiếng nói, trong giọng điệu mang theo sự uy nghiêm khiến người ta không thể cự tuyệt.
“Lãnh Nghiêm, cô ấy không là của mày, cô ấy là của tao!” Hạ Thiên Triệu phát ra một âm thanh lạnh lẽo thu hút lòng người, cố chấp mà cuồng nịnh.
“Anh điên rồi, buông ra!” Hàn Nhất Nhất đối với lời nói của Thiên Triệu, vừa đau đớn vừa hoảng sợ, chẳng lẽ cô nói còn chưa đủ để hắn hiểu sao? Sao hắn lại còn cố chấp như thế, chẳng lẽ muốn hủy hoại chính bản thân mình sao?
“Tôi không điên, cho dù hôm nay khắp thiên hạ chê cười Hạ Thiên Triệu này, tôi cũng không buông tay em!” hắn vận sức kéo cô đến gần mình, gắt gao ôm chặt.
Mà quanh đó, mọi người chậm rãi ngừng lại, giống như đang chờ xem một trò hay. Về phần thân phận Hàn Nhất Nhất, ngoại trừ ba người bọn họ ra thì không còn ai biết, trường hợp này bọn họ không ai dám công khai, càng công khai thì tổn thương chỉ càng lớn hơn mà thôi.
“Hạ Thiên Triệu, tôi nghĩ anh thật sự là trúng tà rồi” Hàn Nhất Nhất bị hắn ôm chặt trong ngực, thân thể không thể nhúc nhích, trong lòng cô dâng lên một cỗ cảm xúc hưng phấn lại đau xót nói không nên lời, nhưng lý trí nói cho cô biết, không thế này là không thể, cô chỉ có thể cúi đầu ghé sát bên tai hắn mà buông lời cảnh cáo: “Anh quên rằng chúng ta là anh em sao? Chúng ta là anh em.”
"Như vậy thì thế nào? Tôi mặc kệ, dù sao trừ tôi ra, tôi không thể nào nhìn em ở bên một người đàn ông khác!” (ai tỏ tình với em câu này, em đổ ngay và luôn ) Hắn bá đạo mà cố chấp khiến trái tim Hàn Nhất Nhất không nhịn được đau đớn.
Lãnh Nghiêm nhìn thấy một màn này, phẫn nộ trong lòng không ngừng dâng lên.
“Hạ thiếu, tôi có lòng tốt nói trước cho anh biết, buông cô ấy ra! Nếu không đừng trách tôi không khách khí” Sắc mặt Lãnh Nghiêm trở nên âm lãnh, Hạ Thiên Triệu này là kẻ điên khùng, là tên đàn ông ngang tàng, bởi vì sự ích kỉ của bản thân mình, còn muốn có được em gái ruột của mình nữa, không chỉ hủy hoại chính bản thân hắn, mà còn hủy hoại luôn cả Hàn Nhất Nhất
“Được, tao chờ xem mày không khách khí thế nào. Muốn tao buông cô ấy ra, đời này...........đừng có mơ !” , hắn kiên quyết nói, tình nguyện sai cả đời, cũng không muốn cả đời này thống khổ.
Lãnh Nghiêm đối với thái độ ngoan cố của Hạ Thiên Triệu, phát điên tới cực điểm, liền siết chặt nắm tay, một quyền vung tới, Hạ Thiên Triệu nhẹ nhàng tránh được. Lãnh Nghiêm lại thừa cơ đuổi theo, vung thêm ba quyền nữa, Hạ Thiên Triệu chung quy không có thể tránh thoát quyền cuối cùng, đành phải buông Hàn Nhất Nhất ra, đánh trả lại Lãnh Nghiêm một quyền.
Hai người lập tức quần nhau thành một đoàn.
Mà những người đứng ở bên cạnh, không ai dám lên tiếng khuyên can, phải biết rằng một bên là Lãnh thị, một bên là Hạ thị, đắc tội ai đều là chuyện không tốt, chỉ có thể đứng ở một bên hồi hộp nhìn vào.
Đồng thời, càng lúc càng nhiều ánh mắt tụ tập trên người Hàn Nhất Nhất, phần lớn đều là ánh mắt đố kị xen lẫn hâm mộ của những người đàn bà trong buổi tiệc.
“Thật đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ, đã nắm tay với Lãnh thiếu, lại còn muốn quyến rũ cả Hạ thiếu nữa”
“Đúng vậy, đáng xấu hổ quá mức, đúng là tiện nhân...........”
Hàn Nhất Nhất căn bản không rảnh để ý những lời bôi nhọ của mấy người kia, trái tim đang căng thẳng như muốn nhảy ra ngoài, thế nhưng cô lại không thể làm được điều gì hết, chỉ có thể hô to: “ Các người dừng tay! Dừng tay lại!”
Mà cách này căn bản không thể làm cho hai người đàn ông đang đánh nhau kia ngừng tay, ngược lại càng thêm hung hãn ra tay với đối phương.
Hạ Thiên Triệu không phục Lãnh Nghiêm, cảm thấy hắn ta không xứng đáng với Nhất Nhất, thế giới này trừ bỏ hắn ra, hắn tin tưởng không còn một n đàn ông nào có thể yêu Hàn Nhất Nhất được như vậy.
Lãnh Nghiêm cũng không phục Hạ Thiên Triệu, hắn thân là anh trai của cô ấy, lại còn muốn lôi kéo cô ấy xuống địa ngục cùng mình, đối với anh, anh cho rằng yêu một người chính là muốn làm cho đối phương hạnh phúc, mà Hạ Thiên Triệu thực sự không thể nào cho Nhất Nhất thứ hạnh phúc đó, hắn ta dựa vào cái gì mà đoạt đi Hàn Nhất Nhất từ trong tay anh.
Lãnh Nghiêm không tránh được một cước của Hạ Thiên Triệu, thân thể mất đi trọng tâm, ngã xuống trên mặt đất, mắt thấy Hạ Thiên Triệu thừa thắng mà đánh tiếp qua đây, Lãnh Nghiêm liền vớ lấy chai rượu gần tay mình, hung hăng đập thật mạnh lên đầu Hạ Thiên Triệu, bởi vì tốc độ cực nhanh, Hạ Thiên Triệu lại không hề phòng bị, ngay lập tức đầu đã bị chai rượu nên vào, từ miệng vết thương máu ào ào tuôn ra.
“Ahhhh..........”
“Ahhhhh.........”
Đột nhiên có tiếng thét chói tai, thậm chí còn có người phụ nữ nào đó sợ tới mức kinh hô: “Người đâu tới mau a......... Có người chết, có người chết”
“Thiên Triệu.........” Hàn Nhất Nhất theo bản năng kêu to, để lộ ra sự lo lắng cùng quan tâm trong đó.
Hạ Thiên Triệu nghe được tiếng kêu của cô, nở một nụ cười, quay sang phía Lãnh Nghiêm lớn tiếng nói: “Nghe thấy không? Cô ấy kêu tên tao. Người cô ấy yêu là tao, chính là tao.”
Lãnh Nghiêm bị lời nói của Hạ Thiên Triệu kích thích càng thêm điên cuồng, anh lại cầm tiếp một chai rượu nữa muốn quăng về phía hắn.
“Không cần............Không cần.............” Hàn Nhất Nhất dường như không chút do dự, bổ nhào thân mình đến che chở đằng trước Hạ Thiên Triệu, chai rượu không chút khách khí mà nện thẳng lên trên đầu Hàn Nhất Nhất
“Nhất Nhất........’
“Nhất Nhất....”
Hai người đàn ông cùng lúc khẩn trương mà hô to, Hạ THiên Triệu đưa tay ra ôm Hàn Nhất Nhất đang ngã xuống, đem cô ôm vào trong lòng mình, gắt gao ôm chặt : "Sao em lại ngốc thế chứ, anh cũng sẽ không chết, em đến chắn mà làm gì?”
“Hạ Thiên Triệu, mày buông cô ấy ra” Lãnh Nghiêm giống nổi điên, cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn xông tới Hạ THiên Triệu.
Hạ Thiên Triệu chính là lạnh lùng mà nhìn anh ta: “Lãnh Nghiêm, nếu Nhất Nhất có chuyện gì, tao nhất định khiến mày hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này” Con ngươi Hạ Thiên Triệu âm lãnh mà lộ ra tia sát ý tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Hàn Nhất Nhất ngã vào trong ngực hắn, máu từ trên mặt dần dần chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên tây trang màu đen của Hạ Thiên Triệu, không để lại một vết tích gì, nhưng áo sơ mi trắng bên trong lại bị nhuộm thành một màu đỏ tươi chói mắt cực kì.
“Hạ Thiên Triệu, mày tỉnh lại đi, cô không phải là của mày, mày làm như vậy chính là huỷ hoại cả đời này của cô ấy, mày rốt cuộc có hiểu hay không hả? mày vì cái gì phải ích kỉ như vậy?” Lãnh nghiêm xúc động mà giận dữ
“Mày câm miệng lại! Tránh ra!” Hạ Thiên Triệu căn bản không muốn nghe lời Lãnh Nghiêm nói, cũng không nghe vào lời của hắn ta, giờ phút này hắn chỉ muốn được một mình ôm Hàn Nhất Nhất rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Hàn Nhất Nhất tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Triệu, hắn vẫn lãnh huyết mà vô tình như vậy, cho dù là yêu, cũng là bá đạo cùng cố chấp không nói lý lẽ, thế nhưng cô lại bị một Hạ Thiên Triệu như vậy chinh phục, ngay tại một khắc này, cô một câu cũng không muốn nói, chỉ muốn ích kỉ hưởng thụ giây phút ngắn ngủi này, để lúc nào tỉnh lại thì lại tiếp tục lý trí đi.
Nghĩ vậy, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, hít vào hương vị cố hữu trên người hắn, thỏa mãn mà nằm trong lồng ngực hắn
Lãnh Nghiêm cũng là một người cố chấp không chịu thua như vậy, giữ vững tình yêu của mình, liều mạng chắn trước mặt Hạ Thiên Triệu, buộc hắn phải buông Hàn Nhất Nhất ra
“Lãnh Nghiêm, có bản lĩnh thì cứ tới đâm một nhát vào ngực tao đi” Hạ Thiên Triệu nói một cách ngoan cường, tay ôm thân thể Hàn Nhất Nhất đi về phía trước, bắt hắn buông tay, trừ khi hắn chết.
Mọi người đều kinh hô, nhưng lại chỉ dám đặt trong lòng
Mà cuối cùng, Lãnh Nghiêm ở tại phút chót, anh rất muốn cho một dao này cắm vào người hắn, cuối cùng lại buông dao, lui lại từng bước, để Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất rời đi
Anh nhìn theo bóng lưng kia, trong mắt tràn ngập cô đơn, anh không rõ tình yêu của Hạ Thiên Triệu đến tột cùng là như thế nào, loại tình yêu rõ ràng không được người đời chấp nhận, mà hắn ta lại tình nguyện để chính mình bị hủy diệt cũng nhất quyết không chịu buông tay.
..............................................
Hạ Thiên Triệu vẫn túc trực ở bên người Hàn Nhất Nhất, một tấc cũng không rời.
Im lặng mà nhìn Hàn Nhất Nhất đang nằm trên giường bệnh, hai mắt cô nhắm lại bình thản mà an tĩnh, hai hàng mi thật dài cong cong, vừa dày lại đen nhánh.
“Nhất Nhất.............” Hắn nắm chặt tay cô, thì thầm gọi tên Hàn Nhất Nhất.
Bàn tay kia của hắn mơn trớn vầng trán của cô, cánh mũi, rồi đến hai gò má....... dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, nhẹ nhàng mà cắn ngón tay cô.
“Tha thứ cho anh, tha thứ anh không thể rời xa em, Nhất Nhất”
Giọng điệu của hắn mang theo một tia nghẹn ngào, tay hắn càng thêm dịu dàng, một lần lại một lần vuốt ve khuôn mặt của cô, nhìn tha thiết mà thâm tình.
Hắn không muốn đi nghĩ về người đời sẽ nghĩ thế nào, người của Hạ gia sẽ phản đối ra sao, Hàn Nhất Nhất đã là vợ của hắn, mà hắn cũng chỉ muốn cô là vợ của mình, hắn có thể không cần đứa nhỏ, không cần tương lai, nhưng hiện tại, nhất định phải có cô bên cạnh mình.
Đầu của hắn cũng lẳng lặng mà dựa vào đầu của cô mà nằm xuống, hai người cứ lẳng lặng nằm như vậy mà cảm thụ hơi thở của nhau.
Hàn Nhất Nhất kỳ thật đã tỉnh lại từ lâu, nhưng lại không dám mở mắt, bởi vì nếu mở mắt, tất thảy những thứ này sẽ biến mất, cô tình nguyện tiếp tục như thế này, tạm thời vẫn còn đang trong mộng đẹp.
Bởi vì thế này, cô có thể giả vờ như cô và Thiên Triệu không phải là anh em, mà quay lại như thời điểm mới bắt đầu, hai người sẽ diễn kịch là Hạ Thiên Triệu và Hàn Nhất Nhất yêu nhau vô cùng.
Hàn Nhất Nhất kề sát vào Lãnh Nghiêm, khẽ giọng nói: “Em muốn rời khỏi chỗ này”
Lãnh Nghiêm hơi ngẩn người ra, nhưng rất nhanh liền đáp lại: “Uhm, nếu em không thích nơi này, vậy thì chúng ta rời khỏi đây.”
Nói xong, anh đang định nắm tay Hàn Nhất Nhất rời đi, nhưng lại không hề biết rằng Hàn Nhất Nhất rời đi là vì Hạ Thiên Triệu.
Hạ Thiên Triệu thấy bọn họ đột nhiên rời khỏi sàn nhảy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khẩn trương, lập tức giật cánh tay Diêu Diêu đang quấn lấy thân thể mình ra, nhanh chân bước theo hướng Hàn Nhất Nhất vừa rời khỏi.
“Hạ thiếu.............Chờ em........Chờ em với........” Diêu Diêu đột nhiên bị đẩy ra, trong lòng có chút không cam mà đuổi theo, hơi thở gấp gáp yếu ớt.
Hạ Thiên Triệu hoàn toàn không để ý tới người ở đằng sau mình, chỉ chăm chú đi tới phía trước
“Nhất Nhất, nếu em không thích nơi này, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh cùng uống cà phê được không?” Hắn dịu dàng hỏi ý kiến của cô
Hàn Nhất Nhất có chút suy sụp nhưng lại không đành lòng cự tuyệt Lãnh Nghiêm, nên chỉ còn cách nhỏ giọng đáp: “vâng, cũng được!”
Lãnh Nghiêm chuẩn bị đưa Hàn Nhất Nhất rời đi, đột nhiên bị một bàn tay vươn ra chặn lại, một giọng nói lãnh khốc vang lên: “Em muốn đi đâu?”
Thân thể Hàn Nhất Nhất cứng đờ, quay đầu lại, bắt gặp ngay một ánh mắt đủ để khiến cô muốn ngất xỉu, sắc bén mà bá đạo.
“Tôi đi đâu hình như không liên quan gì tới anh thì phải” Hàn Nhất Nhất đành phải tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên nói.
Hạ Thiên Triệu nắm chặt lấy tay cô, không chịu buông ra, ánh mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, giống như muốn đem cô nuốt trọn, những người khác hầu như không một ai lọt vào mắt hắn.
“Hạ thiếu, mời anh tôn trọng bạn gái của tôi!” Lãnh Nghiêm lên tiếng nói, trong giọng điệu mang theo sự uy nghiêm khiến người ta không thể cự tuyệt.
“Lãnh Nghiêm, cô ấy không là của mày, cô ấy là của tao!” Hạ Thiên Triệu phát ra một âm thanh lạnh lẽo thu hút lòng người, cố chấp mà cuồng nịnh.
“Anh điên rồi, buông ra!” Hàn Nhất Nhất đối với lời nói của Thiên Triệu, vừa đau đớn vừa hoảng sợ, chẳng lẽ cô nói còn chưa đủ để hắn hiểu sao? Sao hắn lại còn cố chấp như thế, chẳng lẽ muốn hủy hoại chính bản thân mình sao?
“Tôi không điên, cho dù hôm nay khắp thiên hạ chê cười Hạ Thiên Triệu này, tôi cũng không buông tay em!” hắn vận sức kéo cô đến gần mình, gắt gao ôm chặt.
Mà quanh đó, mọi người chậm rãi ngừng lại, giống như đang chờ xem một trò hay. Về phần thân phận Hàn Nhất Nhất, ngoại trừ ba người bọn họ ra thì không còn ai biết, trường hợp này bọn họ không ai dám công khai, càng công khai thì tổn thương chỉ càng lớn hơn mà thôi.
“Hạ Thiên Triệu, tôi nghĩ anh thật sự là trúng tà rồi” Hàn Nhất Nhất bị hắn ôm chặt trong ngực, thân thể không thể nhúc nhích, trong lòng cô dâng lên một cỗ cảm xúc hưng phấn lại đau xót nói không nên lời, nhưng lý trí nói cho cô biết, không thế này là không thể, cô chỉ có thể cúi đầu ghé sát bên tai hắn mà buông lời cảnh cáo: “Anh quên rằng chúng ta là anh em sao? Chúng ta là anh em.”
"Như vậy thì thế nào? Tôi mặc kệ, dù sao trừ tôi ra, tôi không thể nào nhìn em ở bên một người đàn ông khác!” (ai tỏ tình với em câu này, em đổ ngay và luôn ) Hắn bá đạo mà cố chấp khiến trái tim Hàn Nhất Nhất không nhịn được đau đớn.
Lãnh Nghiêm nhìn thấy một màn này, phẫn nộ trong lòng không ngừng dâng lên.
“Hạ thiếu, tôi có lòng tốt nói trước cho anh biết, buông cô ấy ra! Nếu không đừng trách tôi không khách khí” Sắc mặt Lãnh Nghiêm trở nên âm lãnh, Hạ Thiên Triệu này là kẻ điên khùng, là tên đàn ông ngang tàng, bởi vì sự ích kỉ của bản thân mình, còn muốn có được em gái ruột của mình nữa, không chỉ hủy hoại chính bản thân hắn, mà còn hủy hoại luôn cả Hàn Nhất Nhất
“Được, tao chờ xem mày không khách khí thế nào. Muốn tao buông cô ấy ra, đời này...........đừng có mơ !” , hắn kiên quyết nói, tình nguyện sai cả đời, cũng không muốn cả đời này thống khổ.
Lãnh Nghiêm đối với thái độ ngoan cố của Hạ Thiên Triệu, phát điên tới cực điểm, liền siết chặt nắm tay, một quyền vung tới, Hạ Thiên Triệu nhẹ nhàng tránh được. Lãnh Nghiêm lại thừa cơ đuổi theo, vung thêm ba quyền nữa, Hạ Thiên Triệu chung quy không có thể tránh thoát quyền cuối cùng, đành phải buông Hàn Nhất Nhất ra, đánh trả lại Lãnh Nghiêm một quyền.
Hai người lập tức quần nhau thành một đoàn.
Mà những người đứng ở bên cạnh, không ai dám lên tiếng khuyên can, phải biết rằng một bên là Lãnh thị, một bên là Hạ thị, đắc tội ai đều là chuyện không tốt, chỉ có thể đứng ở một bên hồi hộp nhìn vào.
Đồng thời, càng lúc càng nhiều ánh mắt tụ tập trên người Hàn Nhất Nhất, phần lớn đều là ánh mắt đố kị xen lẫn hâm mộ của những người đàn bà trong buổi tiệc.
“Thật đúng là đồ đàn bà không biết xấu hổ, đã nắm tay với Lãnh thiếu, lại còn muốn quyến rũ cả Hạ thiếu nữa”
“Đúng vậy, đáng xấu hổ quá mức, đúng là tiện nhân...........”
Hàn Nhất Nhất căn bản không rảnh để ý những lời bôi nhọ của mấy người kia, trái tim đang căng thẳng như muốn nhảy ra ngoài, thế nhưng cô lại không thể làm được điều gì hết, chỉ có thể hô to: “ Các người dừng tay! Dừng tay lại!”
Mà cách này căn bản không thể làm cho hai người đàn ông đang đánh nhau kia ngừng tay, ngược lại càng thêm hung hãn ra tay với đối phương.
Hạ Thiên Triệu không phục Lãnh Nghiêm, cảm thấy hắn ta không xứng đáng với Nhất Nhất, thế giới này trừ bỏ hắn ra, hắn tin tưởng không còn một n đàn ông nào có thể yêu Hàn Nhất Nhất được như vậy.
Lãnh Nghiêm cũng không phục Hạ Thiên Triệu, hắn thân là anh trai của cô ấy, lại còn muốn lôi kéo cô ấy xuống địa ngục cùng mình, đối với anh, anh cho rằng yêu một người chính là muốn làm cho đối phương hạnh phúc, mà Hạ Thiên Triệu thực sự không thể nào cho Nhất Nhất thứ hạnh phúc đó, hắn ta dựa vào cái gì mà đoạt đi Hàn Nhất Nhất từ trong tay anh.
Lãnh Nghiêm không tránh được một cước của Hạ Thiên Triệu, thân thể mất đi trọng tâm, ngã xuống trên mặt đất, mắt thấy Hạ Thiên Triệu thừa thắng mà đánh tiếp qua đây, Lãnh Nghiêm liền vớ lấy chai rượu gần tay mình, hung hăng đập thật mạnh lên đầu Hạ Thiên Triệu, bởi vì tốc độ cực nhanh, Hạ Thiên Triệu lại không hề phòng bị, ngay lập tức đầu đã bị chai rượu nên vào, từ miệng vết thương máu ào ào tuôn ra.
“Ahhhh..........”
“Ahhhhh.........”
Đột nhiên có tiếng thét chói tai, thậm chí còn có người phụ nữ nào đó sợ tới mức kinh hô: “Người đâu tới mau a......... Có người chết, có người chết”
“Thiên Triệu.........” Hàn Nhất Nhất theo bản năng kêu to, để lộ ra sự lo lắng cùng quan tâm trong đó.
Hạ Thiên Triệu nghe được tiếng kêu của cô, nở một nụ cười, quay sang phía Lãnh Nghiêm lớn tiếng nói: “Nghe thấy không? Cô ấy kêu tên tao. Người cô ấy yêu là tao, chính là tao.”
Lãnh Nghiêm bị lời nói của Hạ Thiên Triệu kích thích càng thêm điên cuồng, anh lại cầm tiếp một chai rượu nữa muốn quăng về phía hắn.
“Không cần............Không cần.............” Hàn Nhất Nhất dường như không chút do dự, bổ nhào thân mình đến che chở đằng trước Hạ Thiên Triệu, chai rượu không chút khách khí mà nện thẳng lên trên đầu Hàn Nhất Nhất
“Nhất Nhất........’
“Nhất Nhất....”
Hai người đàn ông cùng lúc khẩn trương mà hô to, Hạ THiên Triệu đưa tay ra ôm Hàn Nhất Nhất đang ngã xuống, đem cô ôm vào trong lòng mình, gắt gao ôm chặt : "Sao em lại ngốc thế chứ, anh cũng sẽ không chết, em đến chắn mà làm gì?”
“Hạ Thiên Triệu, mày buông cô ấy ra” Lãnh Nghiêm giống nổi điên, cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn xông tới Hạ THiên Triệu.
Hạ Thiên Triệu chính là lạnh lùng mà nhìn anh ta: “Lãnh Nghiêm, nếu Nhất Nhất có chuyện gì, tao nhất định khiến mày hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này” Con ngươi Hạ Thiên Triệu âm lãnh mà lộ ra tia sát ý tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Hàn Nhất Nhất ngã vào trong ngực hắn, máu từ trên mặt dần dần chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi trên tây trang màu đen của Hạ Thiên Triệu, không để lại một vết tích gì, nhưng áo sơ mi trắng bên trong lại bị nhuộm thành một màu đỏ tươi chói mắt cực kì.
“Hạ Thiên Triệu, mày tỉnh lại đi, cô không phải là của mày, mày làm như vậy chính là huỷ hoại cả đời này của cô ấy, mày rốt cuộc có hiểu hay không hả? mày vì cái gì phải ích kỉ như vậy?” Lãnh nghiêm xúc động mà giận dữ
“Mày câm miệng lại! Tránh ra!” Hạ Thiên Triệu căn bản không muốn nghe lời Lãnh Nghiêm nói, cũng không nghe vào lời của hắn ta, giờ phút này hắn chỉ muốn được một mình ôm Hàn Nhất Nhất rời khỏi nơi này.
Sắc mặt Hàn Nhất Nhất tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Triệu, hắn vẫn lãnh huyết mà vô tình như vậy, cho dù là yêu, cũng là bá đạo cùng cố chấp không nói lý lẽ, thế nhưng cô lại bị một Hạ Thiên Triệu như vậy chinh phục, ngay tại một khắc này, cô một câu cũng không muốn nói, chỉ muốn ích kỉ hưởng thụ giây phút ngắn ngủi này, để lúc nào tỉnh lại thì lại tiếp tục lý trí đi.
Nghĩ vậy, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, hít vào hương vị cố hữu trên người hắn, thỏa mãn mà nằm trong lồng ngực hắn
Lãnh Nghiêm cũng là một người cố chấp không chịu thua như vậy, giữ vững tình yêu của mình, liều mạng chắn trước mặt Hạ Thiên Triệu, buộc hắn phải buông Hàn Nhất Nhất ra
“Lãnh Nghiêm, có bản lĩnh thì cứ tới đâm một nhát vào ngực tao đi” Hạ Thiên Triệu nói một cách ngoan cường, tay ôm thân thể Hàn Nhất Nhất đi về phía trước, bắt hắn buông tay, trừ khi hắn chết.
Mọi người đều kinh hô, nhưng lại chỉ dám đặt trong lòng
Mà cuối cùng, Lãnh Nghiêm ở tại phút chót, anh rất muốn cho một dao này cắm vào người hắn, cuối cùng lại buông dao, lui lại từng bước, để Hạ Thiên Triệu cùng Hàn Nhất Nhất rời đi
Anh nhìn theo bóng lưng kia, trong mắt tràn ngập cô đơn, anh không rõ tình yêu của Hạ Thiên Triệu đến tột cùng là như thế nào, loại tình yêu rõ ràng không được người đời chấp nhận, mà hắn ta lại tình nguyện để chính mình bị hủy diệt cũng nhất quyết không chịu buông tay.
..............................................
Hạ Thiên Triệu vẫn túc trực ở bên người Hàn Nhất Nhất, một tấc cũng không rời.
Im lặng mà nhìn Hàn Nhất Nhất đang nằm trên giường bệnh, hai mắt cô nhắm lại bình thản mà an tĩnh, hai hàng mi thật dài cong cong, vừa dày lại đen nhánh.
“Nhất Nhất.............” Hắn nắm chặt tay cô, thì thầm gọi tên Hàn Nhất Nhất.
Bàn tay kia của hắn mơn trớn vầng trán của cô, cánh mũi, rồi đến hai gò má....... dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, nhẹ nhàng mà cắn ngón tay cô.
“Tha thứ cho anh, tha thứ anh không thể rời xa em, Nhất Nhất”
Giọng điệu của hắn mang theo một tia nghẹn ngào, tay hắn càng thêm dịu dàng, một lần lại một lần vuốt ve khuôn mặt của cô, nhìn tha thiết mà thâm tình.
Hắn không muốn đi nghĩ về người đời sẽ nghĩ thế nào, người của Hạ gia sẽ phản đối ra sao, Hàn Nhất Nhất đã là vợ của hắn, mà hắn cũng chỉ muốn cô là vợ của mình, hắn có thể không cần đứa nhỏ, không cần tương lai, nhưng hiện tại, nhất định phải có cô bên cạnh mình.
Đầu của hắn cũng lẳng lặng mà dựa vào đầu của cô mà nằm xuống, hai người cứ lẳng lặng nằm như vậy mà cảm thụ hơi thở của nhau.
Hàn Nhất Nhất kỳ thật đã tỉnh lại từ lâu, nhưng lại không dám mở mắt, bởi vì nếu mở mắt, tất thảy những thứ này sẽ biến mất, cô tình nguyện tiếp tục như thế này, tạm thời vẫn còn đang trong mộng đẹp.
Bởi vì thế này, cô có thể giả vờ như cô và Thiên Triệu không phải là anh em, mà quay lại như thời điểm mới bắt đầu, hai người sẽ diễn kịch là Hạ Thiên Triệu và Hàn Nhất Nhất yêu nhau vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.