Tổng Tài Bá Đạo

Chương 98: Em có thai rồi

Sơ Thần

20/10/2014

Edit: Muathuvang

Beta: Pingki

Khi cô tỉnh lại, lại phát hiện bản thân mình đang nằm ở trên giường, những chuyện đêm qua xảy ra ở trên thuyền , tựa như là một cảnh trong mơ, mà cô lại không biết mình rời thuyền khi nào.

Nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua, cô âm thầm nhíu mày, đánh vào đầu mấy cái, tối hôm qua mình đúng là điên rồi, bằng không tại sao có thể như vậy.

"Trời ơi, đau chết mất." May mắn Hạ Thiên Triệu không ở bên cạnh, bằng không cô thật không biết phải như thế nào mà đối mặt hắn.

Khi cô đi ra, người hầu nói cho cô biết Hạ thiếu đã quay lại thành phố F rồi .

Cô giống như bị đánh đòn cảnh cáo, tên đàn ông đáng giận này, cư nhiên dám thô bạo với vợ mình ngay trong tuần trăng mật, sau đó một mình quay về Hạ gia, hắn đây là có ý tứ gì? Muốn nói cho mọi người, cô không đáng để hắn quan tâm sao?

"Đáng giận. . . . . . Đáng giận. . . . . . tên đàn ông khốn kiếp. . . . . ." Ở trong lòng cô oán giận không thôi, hoàn toàn không có ý thức được mình đã bắt đầu để ý một người.

. . . . . . . . . . . . . . . .

Hạ gia, hết thảy đều bình thường như cũ.

Khi Hàn Nhất Nhất một mình xuất hiện ở Hạ gia, sắc mặt Hạ Trẳm Bằng đúng là âm u một mảnh, mà những người phụ nữ khác thì muôn hình vạn trạng đủ loại tâm tư.

"Xem ra tuần trăng mật cũng không giảm bớt được chán ghét của Hạ Thiên Triệu với người đàn bà xấu xí này." Uông Giai Trừng mừng thầm trong lòng, điều này chứng tỏ Hạ Thiên Triệu và Hàn Nhất Nhất không có chuyển biến gì.

Khi nhìn thấy Hàn Nhất Nhất cô ta không khỏi cười càng tươi hơn, mà Hàn Nhất Nhất nhìn thấy cô ta, cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười. Hiện nay Uông Giai trừng ngày càng trở lên quyến rũ cho dù đã sinh con, nhưng làn da vẫn mịn màng như trước, dáng người cũng đầy đặn đường nào ra đường đấy, Hàn Nhất Nhất rất nhiều lần muốn nắm tay cô ta nói cho cô ta biết mình là Hàn Nhất Nhất là bạn tốt, chị em tốt của cô ta.

Nhưng cô biết, bây giờ còn không phải thời điểm, hai người chỉ có thể dùng quan hệ chị em dâu để ở chung.

"Chị cả!" Khi Hàn Nhất Nhất đi qua bên người cô ta, cô ta cười ngọt ngào gọi.

"Hai chúng ta chắc cũng bằng tuổi, tôi gọi cô Giai Trừng, cô cũng có thể gọi tôi là A Li." Hàn Nhất Nhất hy vọng cô và Uông Giai Trừng có thể thân mật hơn.

Uông Giai Trừng lại cười: "Chị có thể gọi em là Giai Trừng, nhưng em phải gọi chị là chị cả, đây là quy củ, không thể đảo lộn thân phận."

Hàn Nhất Nhất cười đáp lại, lộ ra lúm đồng tiền, làm cho cô càng trở lên thanh tú vài phần.

Nụ cười của Uông Gia Trừng đột nhiên trở lên cứng ngắc, cảm giác lo sợ không hiểu sao dấy lên trong lòng, vì cái gì lại lo sợ, chính cô ta cũng không rõ, chỉ đột nhiên cô ta cảm thấy được, Tần Mạch Li không đơn giản giống như cô ta nghĩ.

Bên trong căn phòng, tiếng đàn dương cầm du dương, đầu ngón tay Uông Giai Vi du ngoạn lả lướt trên những phím đàn. Đứng ở phía sau cô ta, Hạ Thiên Cơ thật sự không thể tìm ra mối liên hệ giữa cô ta và đàn dương cầm.

Khi cô đàn, cô luôn khiến hắn mê luyến, không thể kìm lòng được. Cô ta mặc một bộ váy trong suốt, cặp chân thon dài lộ ra ngoài, cô ta đang dụ dỗ hắn, mà hắn cũng biết, hắn rất mê luyến chiêu này của cô ta, hắn chậm rãi hướng cô ta đi tới.

...................................

Ngay sau đó, giữa tiếng đàn hỗn loạn vẳng ra những tiếng động khiến người ta phải nhắm mắt bịt tai.......................................

……………………

"Thiên Cơ, em có thai rồi."

"Cái gì, em nói em mang thai đứa con của anh?"Hắn có chút sửng sốt hỏi

"Đừng vội, anh sắp được làm ba rồi." Nói xong cô bổ nhào vào lòng hắn.

"Thiên Cơ, anh thích con trai hay con gái?"



Sắc mặt Hạ Thiên Cơ ngưng trọng, Uông Giai Vi có thai, đứa bé kia phải làm sao bây giờ?

Hồi lâu không nghe được tiếng trả lời của hắn, cô ta có chút hờn giận, "Thiên Cơ, anh sao thế, chẳng lẽ anh không muốn đứa con này sao?"

Hạ Thiên Cơ nhìn người đàn bà này, hắn mê luyến cô ta, mê luyến thân thể, sự phóng đãng của cô ta, .... hắn bằng lòng chơi đùa với ả.

"Hay là bỏ đi?" Nếu là người đàn bà khác hắn sẽ không chút do dự dùng tiền giải quyết, nhưng Uông Giai Vi đã ở bên cạnh hắn khá lâu, hơn nữa hắn biết cô ta yêu hắn, nếu nói ra như vậy hắn cũng có chút không đành lòng.

"Cái gì, anh muốn em bỏ con?" Uông Giai Vi trợn ngược mắt, hắn cư nhiên có thể nhẫn tâm như vậy.

"Giai Vi, em thử đứng ở góc độ của anh suy nghĩ cho anh, em sinh con ra sẽ thế nào?"

"Cái gì của em của anh, đây là con của chúng ta." Uông Giai Vi giận dữ nói, "Nếu anh không cần đứa bé này, em vẫn sẽ sinh nó ra."

"Em điên rồi, em sinh ra, đứa bé không có ba làm sao được?" Hắn có chút nóng giận, người đàn bà này đang tính toán gì?

"Anh có thể cưới em mà, như vậy con sẽ có ba ngay." Cô ta lại lần nữa nói đến hôn nhân.

"Anh đã có vợ rồi." Hạ Thiên Cơ thực bất đắc dĩ nói, "Chuyện này em cũng không phải không biết, chẳng lẽ thời nay còn cảnh chị em chung chồng, hơn nữa trên danh nghĩa anh là em rể của em."

Hạ Thiên Cơ đau đầu không thôi, nạp thiếp không sao cả, nhưng lấy chị vợ làm vợ bé, làm sao có thể bình thường được?

"Anh có vợ thì sao, em vẫn có thể ở bên anh, sinh con cho anh, em cũng không bắt anh ly hôn, nhưng em có một yêu cầu, em muốn người nhà anh phải chấp nhận em." Cô ta vì mình tận dụng cơ hội để tiến vào Hạ gia, muốn hạ gục Uông Giai Trừng.

"Em điên rồi, vợ của anh là em gái của em, nếu em vào Hạ gia, ba mẹ anh sẽ điên mất." hạ Thiên Cơ bị cô ta dọa cho sợ.

"Em không điên, Uông Giai Trừng không phải em ruột của em, chính nó đã cướp tất cả từ tay em, nó căn bản không yêu anh, nó chỉ yêu thân phận cùng đia vị của anh, em mới là người thực lòng yêu anh, Thiên Cơ." Cô ta bắt đầu nước mắt ngắn nước mắt dài, cô ta yêu Hạ Thiên Cơ, với hắn cô ta đã phải trả giá nhiều, không chỉ vì hắn là cậu hai của Hạ gia, mà phần lớn là vì yêu hắn.

"Không, cô ấy yêu anh." khi nói ra những lời này, vẻ mặt hắn cũng mệt mỏi, mấy năm nay, Uông Giai Trừng quan tâm đến hắn hay không ,bản thân hắn rất rõ, ngay cả hắn cuồng hoan bên ngoài cô cũng không để ý, không chút tức giận.

"Anh nói dối, chỉ có mình em yêu anh thôi, Thiên Cơ." Cô ta nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn, cô ta muốn nói cho hắn biết cô ta yêu hắn thực lòng, muốn sinh con cho hắn.

“Không… Không…” Hạ Thiên Cơ tự mình nỉ non, tất cả hiện tại sao lại biến thành cái dạng này.

“Thiên Cơ, tin tưởng tình yêu của em, tin em sẽ toàn tâm toàn ý với anh!” cô ta ôm hắn, càng ôm chặt, cô ta lại càng sợ hãi mất đi hắn, sợ hãi mất đi đứa nhỏ này.

Hắn có chút mê man, hai khuôn mặt của Uông Giai Vi và Uông Giai Trừng cứ liên tục luân phiên hiện ra trước mặt hắn, rốt cuộc hắn làm sao vậy?

“Thiên Cơ, nhìn em!” cô ta nâng mặt hắn, bốn mắt nhìn nhau.

“Chúng ta có con rồi, anh thật sự muốn tàn nhẫn mà làm hại một sinh mệnh sao? Hơn nữa còn là cốt nhục của anh?”

“Không phải.” Hắn lắc đầu.

“Như vậy, anh không cần nghĩ nhiều, tin em, ba mẹ anh sẽ chấp nhận em, Hạ gia lại có thêm cháu, chuyện này không phải tốt lắm sao?” cô ta tiếp tục hỏi

“Đúng vậy, để Hạ gia có thêm cháu, đúng là chuyện tốt.” Hạ gia hiện tại đang có một cháu trai bảo bối, có thêm vài đứa nữa, Ngải Châu Bích sẽ càng vui vẻ.

“Nếu đã như thế, vậy anh còn lo lắng cái gì, anh sợ hãi cái gì?” cô ta biết hắn đang dao động. “Em không đòi hỏi anh ly hôn em gái em để sau đó cưới em, em có thể cứ như vậy mà an phận làm vợ hai của anh, yêu anh, yêu thương con của chúng ta, như vậy không phải tốt lắm sao?”

Hạ Thiên Cơ nhìn cô ta, do dự, người đàn bà này yêu hắn, mà người đàn bà trong nhà lại đối xử với hắn lạnh nhạt như người dưng, có đôi khi, hắn hoài nghi mấy năm nay, hắn không phải thật sự yêu Uông Giai Trừng, lúc hắn kết hôn với cô ta thật sự chỉ là nhất thời xúc động?”

Thế nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy Uông Giai Trừng, hắn đều muốn phải kích thích cô ta, khiến cho cô ta phải chú ý đến hắn.

“Đồng ý với em, để em bình an sinh hạ cục cưng chúng ta.” cô ta hôn hắn.

Hắn chính là mù quáng mà chui đầu, có lẽ hắn thật sự chỉ có thể như vậy.



………………………………………………………………….

Biệt thự Hạ gia

Hạ Thiên Cơ gọi các thành viên trong gia đình tuyên bố một việc, bởi vì hắn quyết định muốn đem Uông Giai Vi vào Hạ gia

Lời nói của hắn vừa nói ra, lập tức bị Hạ Trảm Bằng phản đối “Ta không đồng ý.”

“Ba, tại sao chứ?”

“Mày đã có vợ.” Ông nghiêm nghị trả lời, hoàn toàn quên chính mình cưới đến ba vợ.

“Ba có thể lấy ba vợ, tại sao con không thể cưới thêm một người nữa, con ở cùng Giai Vi đã rất nhiều năm rồi, con cảm thấy nên cho cô ấy một danh phận, cho dù danh phận này có hèn mọn con cũng muốn cho.”

“Mày lấy chính là chị vợ mày, mày có nghĩ tới cảm giác của vợ mày hay không, mày có nghĩ tới chuyện này thất đức hay không?” Hạ Trảm Bằng không thể chấp nhận chuyện hai chị em cùng chung một chồng.

Uông Giai Trừng ngồi ở một góc, thần sắc ngưng trọng, một câu cũng không có nói, chỉ yên lặng mà nghe, từ biểu hiện của Hạ Thiên Cơ, cô ta biết Uông Giai Vi đã bắt đầu kiềm chế không được, chỉ là không ngờ chủ ý của cô ta hoá ra là tiến vào Hạ gia.

“Ở Trung Quốc thời cổ, chị em gả cho một người đàn ông nhiều như vậy, quan hệ này có là gì, huống chi hai người còn không phải chị em ruột.”

“Mày.. đồ hỗn trướng.” Hạ Trảm Bằng thất vọng phẫn nộ.

“Lão gia, ông đừng kích động, chốc nữa huyết áp lại tăng.” Hạ phu nhân một bên đỡ lấy ông, sợ ông sẽ đột ngột ngất xỉu.

“Thiên Cơ, việc này mẹ cũng không đồng ý, Trung Quốc nhiều phụ nữ con có thể lấy như vậy, việc gì cứ phải là hai chị em.” Ngải Châu Bích cũng mở miệng.

“Ba ba, mẹ, Giai Vi có cốt nhục của con, hơn nữa bác sĩ nói, cô ấy không thể phá thai, nếu không về sau sẽ rất khó có thai, chẳng lẽ hai người nhẫn tâm nhìn đứa cháu của hai người chưa ra đời đã chết non như vậy sao?” Hắn xuất ra át chủ bài cuối cùng.

“Cái gì? Nó có thai với con?” Lần này, Ngải Châu Bích kích động.

“Đúng vậy, mẹ!” Hạ Thiên Cơ nói xong, mặt nhìn về phía Uông Giai Trừng, mà ánh mắt của cô ta cũng đang nhìn về phía hắn, bên trong đó là sầu thương mơ hồ, giống như lập tức đâm đến tâm can hắn, hắn cảm thấy có lỗi với cô ta.

“Vậy… Việc này…” Cô ta đem ánh mắt dời về phía Hạ Trảm Bằng, Hạ gia có thể nhiều cháu là một chuyện tốt, năm đó, cô ta cũng là dựa vào cái bụng mang cốt nhục của Hạ Thiên Cơ mà tiến vào cánh cửa này.

Sắc mặt Hạ Trạm Bằng vẫn nặng nề như trước.

“Ta không muốn xen vào chuyện các người nữa, nếu vợ mày đồng ý, nếu mày không sợ bị người khác chế giễu, mày muốn làm thế nào thì làm!” Nói xong, ông xoay người đi đến thư phòng, nhìn thấy một đống người này, trong lòng ông chất đầy lửa giận.

Mặc dù là tức giận, nhưng chung quy không thể bắt Hạ Thiên Cơ đưa Uông Giai Vi đi phá thai, dù sao đó cũng là con cháu Hạ gia, thái độ ông cũng xem như là ngầm thừa nhận, nhưng là hành vi của bọn họ làm cho ông cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu thế giới bọn trẻ nữa.

Nếu ông trời cho ông một cơ hội lựa chọn nữa, ông thầm nghĩ trở lại hai mươi bốn năm trước khi lấy Hàn Chân, cùng bà ấy bên nhau suốt đời. Nhưng chuyện này luôn khiến ông đau lòng, bởi vì ông không biết lúc sống còn có thể gặp lại Hàn Chân hay không?

Hạ Thiên Cơ thấy Uông Giai Trừng, hắn biết, việc này, là hắn có lỗi với cô ta.

“Giai Trừng…” hắn đằng hắng một tiếng, có chút khó khăn mở lời.

Uông Giai Trừng thấy hắn, chờ chính miệng hắn nói với cô ta.

Ngải Châu Bích ở một bên bắt đầu an ủi “Giai Trừng, mẹ biết con tủi thân, nhưng mà, có đôi khi hoàn cảnh phụ nữ quyết định họ phải hy sinh một số thứ, ngẫm lại đàn ông có mấy người đàn bà cũng là bình thường, mẹ lúc đó chẳng phải cũng chỉ là vợ ba Hạ gia thôi sao.”

“Mẹ biết, con có thể không chấp nhận người phụ nữ muốn vào cửa kia chính là chị của con, điều này mẹ cũng có thể hiểu được, nhưng việc này cũng có chỗ tốt, con hiểu chứ.” Ngải Châu Bích cười

“Mẹ, con biết.” Uông Giai Trừng cười gượng.

“Giai Trừng…” Hạ Thiên Cơ lại một lần gọi tên của cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tổng Tài Bá Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook