Chương 10: Hàn Chí Viễn – P2
Sơ Thần
01/08/2013
Hàn Nhất
Nhất thấy Hàn Chí Viễn mang theo vẻ mặt hung thần sát khí hướng nó đi
đến , nó sợ tới mức gắt gao nắm chặt cái chăn trải trên người. Thân thể
từng chút một lùi về phía góc tối bên trong giường.
“Đừng đến đây, đừng đến đây!” Nó khiếp đảm nhỏ giọng nói.
“Con ranh
con, tao cho mày ăn, cho mày mặc, cư nhiên kết quả lại mày dám phá hỏng
chuyện tốt của tao. Hôm nay, những thứ tao cho mày ăn, mày mặc tao lấy
lại hết! Vừa nói, một bàn tay to của hắn dùng sức túm lấy thân thể nhỏ
nhắn của Nhất Nhất, không cần tốn nhiều sức nó liền bị lôi ra ngoài.
Sau đó hung hăng quẳng một cái, thân thể của Hàn Nhất Nhất liền nặng nề ngã xuống mặt đất.
“Ba, ba
đừng như vậy mà, mẹ sẽ mệt chết mất. Chúng ta cũng không thể trở lại
được như ba năm trước đây sao?” Trong đôi mắt đầy nước mắt của Nhất Nhất lóe lên hy vọng, bản tính thiện lương trong lòng ba toàn bộ chưa bị
chôn vùi.
“Khóc,
khóc, khóc! Thảo nào Hàn Chí Viễn tao cứ thất bại chính là do cưới phải
con mẹ sao chổi kia, sau đó còn có tiểu nghiệt chủng như mày!” Mắt Hàn
Chí Viễn hằn lên tơ máu, hắn đem tất cả xui xẻo của bản thân quy kết đổ
thừa cho mẹ con Hàn Phong.
Năm đó, nếu bản thân không phải say mê bộ dạng xinh đẹp của Hàn Phong, hắn cũng sẽ
không cưới người đàn bà mới vừa sinh một đứa bé. Cũng không có, vừa vào
cửa đã bị người khác cho đội nón xanh (cắm sừng! ) này. Khẩu khí bị đè
nén cho tới bây giờ đã bạo phát hoàn toàn.
“Chí Viễn,
ông có tức giận thì trút lên người tôi đi, đừng đối xử với con như vậy!” Cả người Hàn Phong che chắn trước mặt hắn giống như bộ dáng bảo vệ con
khỏi diều hâu, hùng ưng vậy.
Hàn Chí Viễn ngay cả nhìn cũng không liếc lấy một cái, nhấc chân lên không lưu tình mà dùng sức đá về phía người Hàn Phong.
Hàn Phong kêu to đồng thời cũng không quên hô lên: “Nhất Nhất, chạy đi!”
“Ba ba, ba
đừng đánh mẹ, đều là lỗi của Nhất Nhất. Ba muốn phạt liền phạt Nhất Nhất đi, Nhất Nhất sẽ làm nhiều việc, sẽ kiếm tiền phụ giúp gia đình!” Hàn
Nhất Nhất không nghĩ chạy đi mà lớn tiếng nói, hy vọng làm cảm động
người cha gần như đã điên cuồng. Việc nói lớn tiếng làm cho cơ thể suy
yếu của nó càng thêm suy nhược.
“Các ngươi
cũng không phải là người, các ngươi đều là sao chổi, đều là sao chổi.
Lúc nói, Hàn Chí Viễn giống như người bị chó săn cắn điên. Sau đó, một
cước đem Hàn Phong đá đến cạnh cửa.
Cả người Hàn Nhất Nhất được bọc trong cái áo choàng của Uông Khánh Vũ khẽ lay động người, mở to hai mắt sợ hãi.
Hàn Chí
Viễn chặn ngang người nhấc lấy nó. “Mẹ mày! So với mẹ mày mày còn nhỏ
tuổi hơn đã mặc quần áo đàn ông. Xem tao thu phục hai mẹ con mày như thế nào!”
“Ba thả con ra, thả con ra!” Hàn Nhất Nhất giãy dụa thân thể, dùng sức mà huy động
tay chân, hy vọng có thể thoát ra nhưng có vẻ bất lực.
Hàn Phong bị một màn trước mắt dọa sợ, cố gắng chống đỡ cơ thể. Ngay cả quần áo bị đá văng ra nhưng mà cũng không kịp mặc vào.
“Ông buông Nhất Nhất ra, buông con bé ra!”, dùng sức đẩy mạnh thân thể hắn.
Thấy hắn không có phản ứng, nàng khẽ cắn môi, sau đó dùng sức cắn vào cánh tay của Hàn Chí Viễn.
“Con đàn bà đê tiện này, nhả ra.”
Hàn Phong
không thèm nghe hắn nói gì. Nàng liều mạng, hôm nay ở đây không phải
nàng chết thì là hắn chết! Hàn Chí Viễn chịu không nổi đau đớn nữa. Chất rượu kích thích tay hắn vung lên, thân thể Hàn Nhất Nhất bay ra ngoài,
đụng trúng trụ gỗ trong phòng.
“Ầm!” Một tiếng động mạnh vang vọng trong không khí.
Thân thể
Nhất Nhất lại một lần nữa rơi trên mặt đất, máu tươi từ bên trái khuôn
mặt do bị cành cây xé rách mà ồ ồ trào ra. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.