Chương 64: Không thể nói gì với lần đầu tiên
Sơ Thần
08/08/2014
Hàn Nhất Nhất không nói gì nữa đối diện ánh mắt vô tình của hắn. Mà
là đối với bờ vai của hắn cô cũng càng hung hăng mà cắn xuống không chút giữ sức.
Hạ Thiên Triệu đau đến muốn hét to lên. Cô gái chết tiệt này cư nhiên có thể như dã thú.
Hàn Nhất Nhất vẫn là cứng đầu cắn không tha, một khi hắn không rời đi, cô sẽ không có ý định muốn buông ra, tiếp tục cắn hắn.
Hạ Thiên Triệu bị Hàn Nhất Nhất chọc giận như vậy. Tay dùng sức từ phía sau túm chặt mái tóc dài, ý đồ làm cho cô biết đau mà nhả ra. Mà Hàn Nhất Nhất cứng đầu thà rằng chính mình đau chết cũng không nguyện ý làm cho hắn thực hiện được
“Nếu cô không buông ra, tôi sẽ cho cô bị chết rất thảm!” Hạ Thiên Triệu nghiến răng uy hiếp.
Tay Hàn Nhất Nhất kéo tay hắn theo dõi. Chỉ cần hắn buông tay, cô liền nhả ra.
“Bàn điều kiện với tôi, cô không có tư cách. Đây là quy tắc ngay từ đầu liền tôi đã định cho cô, cô sai phạm.” Từ ngày gặp mặt tới nay, cô gái này sẽ không có một lần nghe lời hắn nói.
Một khi đã như vậy đừng trách hắn nhẫn tâm.
Ngón tay của hắn đang đặt trong nơi tư mật của cô lại dùng sức đi vào một cái, hung hăng mà dùng sức đâm. Hắn muốn cho cô biết cô có thể làm cho hắn đau, hắn lại càng có thể làm cho cô đau!
Hàn Nhất Nhất đau đến hàm răng đều nhanh cứng nhắc. Cái trán của cô thậm chí toát ra mồ hôi lạnh. Nhưng muốn cắn chết bả vai hắn, miệng chính là không muốn theo.
“Xem ra cô vẫn có thể chịu đựng.” Hắn thấp giọng lạnh lùng mà nói, tốc độ trên tay càng thêm mạnh
Một lần đâm mạnh nữa kia, điên cuồng mạnh mẽ mà có lực. Có gì đó cản ngăn hắn tiến vào nhưng hắn không có nao núng mà dùng sức tiến công.
Hàn Nhất Nhất cuối cùng nhịn không được, miệng lớn tiếng mà kêu lên, trên mặt lộ ra sự sụp đổ và tuyệt vọng.
Ngón tay Hạ Thiên Triệu chiếm được tự do, khẽ rút ra, trên đó còn mang theo ít chất lỏng, nguyên tưởng là dịch yêu dâm đãng của cô, nhưng sau đó lại phát hiện thứ kia cũng không phải màu trắng.
Một giọt, một giọt, một giọt từ trên ngón tay hắn rớt xuống trên tấm thảm màu trắng, chính là vết máu đỏ tươi.
Tựa hồ có thứ gì đó trong thân thể hắn cũng theo ra ngoài, toàn bộ chất lỏng màu đỏ kia dừng ở trên tấm thảm màu trắng, vô cùng chói mắt nhưng cũng cực bắt mắt.
Hạ Thiên Triệu thật không ngờ như vậy. Trong ánh mắt có chút kinh ngạc cũng có chút hối lỗi.
Thân thể Hàn Nhất Nhất đã sớm di chuyển tới phía dưới sô pha. Bất lực cùng nhu nhược như vậy, tóc rối bù, tán ở một bên, ánh mắt trống rỗng càng thêm trì trệ.
Cô tùy tay cầm cái gì đó vây quanh thân thể. Chính là thân thể của cô vẫn vô thức mà run rẩy.
Nhìn thấy cô sụp đổ như thế, tức giận của hắn dần dần tan biến hầu như không còn. Chưa từng có một cô gái nào như thế, làm cho hắn cảm thấy bản thân mình có chút bứt rứt. Giờ phút này trong đầu hắn xuất hiện ba từ ” thực xin lỗi” những từ mà chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn.
Tay hắn muốn cho cô một chút an ủi. Chính là mới vừa ở giữa không trung, thanh âm lạnh lùng mà chấn động của Hàn Nhất Nhất hét lên một chữ: “Cút!”
Một chữ nghiêm trọng này kích thích tới. Hắn kiêu ngạo cùng tôn nghiêm chưa từng có người dám dùng ngữ khí như vậy đối với hắn. Hắn áp chế lửa giận muốn phun ra.
“Chẳng lẽ lần đầu tiên đối với tính mệnh cô còn đáng giá hơn sao.” Trong lời nói của hắn nhẹ nhàng cùng châm biếm như thế.
“Cút! Cút! Cút!” Hàn Nhất Nhất đột nhiên giống như phát điên lớn tiếng gàolên. Cô tất cả phẫn nộ cùng ủy khuất đều bùng phát ra. Không bao giờ muốn nhẫn nhịn nữa. . . Không bao giờ muốn làm bộ như cái gì đều không có xảy ra. . .
Hắn kích thích cô, được vậy cô phản kích trở lại làm cho hắn tức giận, làm cho hắn đánh chết cô là xong, sau một khắc ở sòng bạc kia không phải cô đã nên chết sao?
“Hàn Nhất Nhất!” Hạ Thiên Triệu cắn răng kêu ra tên của cô. Cô gái này một lần lại một lần chọc tới điểm mấu chốt của hắn.
Trong phòng tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Hàn Nhất Nhất cứ như vậy mất đi thứ tượng trưng cho lần đầu của cô, còn Hạ Thiên Triệu tuy rằng rất tức giận nhưng cuối cùng cũng cưỡng chế cơn giận ở trong lòng, không chạm vào cô nữa.
Tuy rằng lớp màng mỏng kia của phụ nữ đối với hắn không có chút ý nghĩa gì, thế nhưng dùng phương thức như thế này để kết thúc đời con gái của một người tựa hồ có chút bất nhân. Cho nên hắn nhịn xuống, lần đầu tiên lựa chọn thỏa hiệp với một người phụ nữ.
Hàn Nhất Nhất dưới sự đốc thúc của bảo vệ A Kim đang ăn bữa sáng mặc dù cô một chút khẩu vị cũng không có nhưng cô không có cách nào kháng cự.
Thân thể của cô tựa hồ lúc nào cũng mệt mỏi vô lực như vậy nằm ở nơi này, một chút cũng không muốn nhớ tới hành động kia nữa, ngay cả vết máu đỏ tươi rải rác trên tấm thảm kia bọn họ còn chưa xử lý. Bi thương trong mắt cô cũng sáng tỏ đau thương trong lòng cô.
“Nhất Nhất, làm sao vậy?” Uông Giai Trừng đến gần mới phát hiện cô hôm nay hoàn toàn không bình thường.
Cô có chút mệt mỏi mà ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười nói: “Cậu đến rồi à.”
“Không hoan nghênh sao?” Cô ta nghịch ngợm hỏi thăm.
“Sao lại nói thế, có cậu ở đây mình liền có người bầu bạn rồi.” Ngữ khí của cô có chút ưu sầu.
“Đang khó chịu sao?” Tay cô ta tự nhiên đặt trên trán của cô, sau đó hơi buồn bực nói: “Không có phát sốt.”
“Đúng là hơi mệt chút, không có việc gì.” Có chút mệt mỏi trả lời.
Uông Giai Trừng đặc biệt nhạy cảm cười ngây ngô một cái, vô tình lại phát hiện vết máu trên tấm thảm, trong lòng một trận hoảng loạn, lớn tiếng hỏi: “Nhất Nhất, ở đây có chuyện gì? Cậu bị thương sao?”
“Nga, không có.” Cô có chút né tránh mà quay lại.
Cái né tránh vô thức này Uông Giai Trừng cũng không bỏ sót, nhưng cô ta chính là vẫn tiếp tục hỏi thêm nữa: “Không có? Vậy vết máu này là chuyện gì xảy ra?”
Chuyện đó Hàn Nhất Nhất trong nhất thời không biết tìm cớ gì nhưng rất nhanh cô liền giữ bình tĩnh, nhẹ giọng mà nói: “Là sốt cà chua tối hôm qua không cẩn thận làm đổ một ít.”
Uông Giai Trừng lập tức nở nụ cười, “Không có việc gì là tốt rồi, làm mình sợ quá, nghĩ đến cậu không cẩn thận lại bị thương gì nữa chứ. Hóa ra vết máu đó lại là sốt cà chua, như vậy mình cũng an tâm.”
Lời của cô ta tuy là nói như vậy nhưng trong lòng hoàn toàn không nghĩ như vậy. Nhưng cô ta cũng sẽ không hỏi tới cùng, hơn nữa Hàn Nhất Nhất cố tình giấu diếm khẳng định là không muốn cho cô ta biết chuyện.
Nếu như không muốn để cho cô ta biết chuyện, nhất định là cùng Hạ Thiên Triệu có liên quan đến vết máu này? Cô ta bí hiểm nhìn thoáng qua Hàn Nhất Nhất, kỳ thực chỉ cần nhìn phần mặt bên kia không có vết thương thì chính là mỹ lệ làm rung động lòng người đến như vậy. Cô ta hình như nhớ lại lúc còn bé bởi vì chuyện khuôn mặt đẹp còn cùng chị gái chống đối một lần.
Cô ta sao lại quên Hàn Nhất Nhất lúc nhỏ chính là mỹ lệ đến chuốc lấy đố kị của người khác, ngay cả thiên tiên trên trời cũng ghen ghét cô ấy lớn lên xinh đẹp cho nên mới có vết sẹo xấu xí kia sao.
“Nhất Nhất.” Cánh tay cô ta quấn lên cánh tay của cô, có chút làm nũng mà hỏi thăm: “Chuyện hôm trước mình nhờ cậu giúp đã tiến triển đến đâu rồi?”
“Hạ Thiên Triệu hai ngày nay không có trở về, cho nên chả có cơ hội nào cả.” lần đầu tiên trong đời cô khống dám nhìn thẳng vào mắt Uông Giai Trừng.
Uông Giai Trừng càng xác định chắc chắn Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu trong lúc đó nhất định đã xảy ra chuyện. Nhưng cô ta biết rất rõ, nói toạc ra truy vấn tới cùng đối với bản thân không có bất kì lợi ích gì, nếu đã như vậy thì chi bằng làm bộ như không biết.
“Vậy cậu phải hiểu rõ, cậu biết là mình thực sự rất yêu rất yêu Thiên Triệu, không có anh ấy mình thực sự nghĩ mình sẽ không sống nổi.” Trong đôi mắt của cô ta bắt đầu lấp lành nước mắt lưng tròng.
“Uhm, mình biết.” Hàn Nhất Nhất gật đầu một cái đáp ứng.
“Cảm ơn cậu, Nhất Nhất!” Cô ta hài lòng nói, hỏi sang chuyện khác: “Cùng mình đi dạo phố có được không?”
“Như vậy không sao chứ.”
“Yên tâm, mình sẽ nói với Thiên Triệu.” Cô ta cười rộ lên chính là ngây thơ như vậy.
Lúc hai người bọn họ đi ra ngoài, ở phía sau cách đó không xa luôn luôn có ba bảo vệ, trong đó một người chính là A Kim lúc nào cũng nhìn chằm chằm Hàn Nhất Nhất, ánh mắt của hắn là tập trung như vậy lại vừa không giống như vậy.
Hạ Thiên Triệu đau đến muốn hét to lên. Cô gái chết tiệt này cư nhiên có thể như dã thú.
Hàn Nhất Nhất vẫn là cứng đầu cắn không tha, một khi hắn không rời đi, cô sẽ không có ý định muốn buông ra, tiếp tục cắn hắn.
Hạ Thiên Triệu bị Hàn Nhất Nhất chọc giận như vậy. Tay dùng sức từ phía sau túm chặt mái tóc dài, ý đồ làm cho cô biết đau mà nhả ra. Mà Hàn Nhất Nhất cứng đầu thà rằng chính mình đau chết cũng không nguyện ý làm cho hắn thực hiện được
“Nếu cô không buông ra, tôi sẽ cho cô bị chết rất thảm!” Hạ Thiên Triệu nghiến răng uy hiếp.
Tay Hàn Nhất Nhất kéo tay hắn theo dõi. Chỉ cần hắn buông tay, cô liền nhả ra.
“Bàn điều kiện với tôi, cô không có tư cách. Đây là quy tắc ngay từ đầu liền tôi đã định cho cô, cô sai phạm.” Từ ngày gặp mặt tới nay, cô gái này sẽ không có một lần nghe lời hắn nói.
Một khi đã như vậy đừng trách hắn nhẫn tâm.
Ngón tay của hắn đang đặt trong nơi tư mật của cô lại dùng sức đi vào một cái, hung hăng mà dùng sức đâm. Hắn muốn cho cô biết cô có thể làm cho hắn đau, hắn lại càng có thể làm cho cô đau!
Hàn Nhất Nhất đau đến hàm răng đều nhanh cứng nhắc. Cái trán của cô thậm chí toát ra mồ hôi lạnh. Nhưng muốn cắn chết bả vai hắn, miệng chính là không muốn theo.
“Xem ra cô vẫn có thể chịu đựng.” Hắn thấp giọng lạnh lùng mà nói, tốc độ trên tay càng thêm mạnh
Một lần đâm mạnh nữa kia, điên cuồng mạnh mẽ mà có lực. Có gì đó cản ngăn hắn tiến vào nhưng hắn không có nao núng mà dùng sức tiến công.
Hàn Nhất Nhất cuối cùng nhịn không được, miệng lớn tiếng mà kêu lên, trên mặt lộ ra sự sụp đổ và tuyệt vọng.
Ngón tay Hạ Thiên Triệu chiếm được tự do, khẽ rút ra, trên đó còn mang theo ít chất lỏng, nguyên tưởng là dịch yêu dâm đãng của cô, nhưng sau đó lại phát hiện thứ kia cũng không phải màu trắng.
Một giọt, một giọt, một giọt từ trên ngón tay hắn rớt xuống trên tấm thảm màu trắng, chính là vết máu đỏ tươi.
Tựa hồ có thứ gì đó trong thân thể hắn cũng theo ra ngoài, toàn bộ chất lỏng màu đỏ kia dừng ở trên tấm thảm màu trắng, vô cùng chói mắt nhưng cũng cực bắt mắt.
Hạ Thiên Triệu thật không ngờ như vậy. Trong ánh mắt có chút kinh ngạc cũng có chút hối lỗi.
Thân thể Hàn Nhất Nhất đã sớm di chuyển tới phía dưới sô pha. Bất lực cùng nhu nhược như vậy, tóc rối bù, tán ở một bên, ánh mắt trống rỗng càng thêm trì trệ.
Cô tùy tay cầm cái gì đó vây quanh thân thể. Chính là thân thể của cô vẫn vô thức mà run rẩy.
Nhìn thấy cô sụp đổ như thế, tức giận của hắn dần dần tan biến hầu như không còn. Chưa từng có một cô gái nào như thế, làm cho hắn cảm thấy bản thân mình có chút bứt rứt. Giờ phút này trong đầu hắn xuất hiện ba từ ” thực xin lỗi” những từ mà chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của hắn.
Tay hắn muốn cho cô một chút an ủi. Chính là mới vừa ở giữa không trung, thanh âm lạnh lùng mà chấn động của Hàn Nhất Nhất hét lên một chữ: “Cút!”
Một chữ nghiêm trọng này kích thích tới. Hắn kiêu ngạo cùng tôn nghiêm chưa từng có người dám dùng ngữ khí như vậy đối với hắn. Hắn áp chế lửa giận muốn phun ra.
“Chẳng lẽ lần đầu tiên đối với tính mệnh cô còn đáng giá hơn sao.” Trong lời nói của hắn nhẹ nhàng cùng châm biếm như thế.
“Cút! Cút! Cút!” Hàn Nhất Nhất đột nhiên giống như phát điên lớn tiếng gàolên. Cô tất cả phẫn nộ cùng ủy khuất đều bùng phát ra. Không bao giờ muốn nhẫn nhịn nữa. . . Không bao giờ muốn làm bộ như cái gì đều không có xảy ra. . .
Hắn kích thích cô, được vậy cô phản kích trở lại làm cho hắn tức giận, làm cho hắn đánh chết cô là xong, sau một khắc ở sòng bạc kia không phải cô đã nên chết sao?
“Hàn Nhất Nhất!” Hạ Thiên Triệu cắn răng kêu ra tên của cô. Cô gái này một lần lại một lần chọc tới điểm mấu chốt của hắn.
Trong phòng tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Hàn Nhất Nhất cứ như vậy mất đi thứ tượng trưng cho lần đầu của cô, còn Hạ Thiên Triệu tuy rằng rất tức giận nhưng cuối cùng cũng cưỡng chế cơn giận ở trong lòng, không chạm vào cô nữa.
Tuy rằng lớp màng mỏng kia của phụ nữ đối với hắn không có chút ý nghĩa gì, thế nhưng dùng phương thức như thế này để kết thúc đời con gái của một người tựa hồ có chút bất nhân. Cho nên hắn nhịn xuống, lần đầu tiên lựa chọn thỏa hiệp với một người phụ nữ.
Hàn Nhất Nhất dưới sự đốc thúc của bảo vệ A Kim đang ăn bữa sáng mặc dù cô một chút khẩu vị cũng không có nhưng cô không có cách nào kháng cự.
Thân thể của cô tựa hồ lúc nào cũng mệt mỏi vô lực như vậy nằm ở nơi này, một chút cũng không muốn nhớ tới hành động kia nữa, ngay cả vết máu đỏ tươi rải rác trên tấm thảm kia bọn họ còn chưa xử lý. Bi thương trong mắt cô cũng sáng tỏ đau thương trong lòng cô.
“Nhất Nhất, làm sao vậy?” Uông Giai Trừng đến gần mới phát hiện cô hôm nay hoàn toàn không bình thường.
Cô có chút mệt mỏi mà ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cười nói: “Cậu đến rồi à.”
“Không hoan nghênh sao?” Cô ta nghịch ngợm hỏi thăm.
“Sao lại nói thế, có cậu ở đây mình liền có người bầu bạn rồi.” Ngữ khí của cô có chút ưu sầu.
“Đang khó chịu sao?” Tay cô ta tự nhiên đặt trên trán của cô, sau đó hơi buồn bực nói: “Không có phát sốt.”
“Đúng là hơi mệt chút, không có việc gì.” Có chút mệt mỏi trả lời.
Uông Giai Trừng đặc biệt nhạy cảm cười ngây ngô một cái, vô tình lại phát hiện vết máu trên tấm thảm, trong lòng một trận hoảng loạn, lớn tiếng hỏi: “Nhất Nhất, ở đây có chuyện gì? Cậu bị thương sao?”
“Nga, không có.” Cô có chút né tránh mà quay lại.
Cái né tránh vô thức này Uông Giai Trừng cũng không bỏ sót, nhưng cô ta chính là vẫn tiếp tục hỏi thêm nữa: “Không có? Vậy vết máu này là chuyện gì xảy ra?”
Chuyện đó Hàn Nhất Nhất trong nhất thời không biết tìm cớ gì nhưng rất nhanh cô liền giữ bình tĩnh, nhẹ giọng mà nói: “Là sốt cà chua tối hôm qua không cẩn thận làm đổ một ít.”
Uông Giai Trừng lập tức nở nụ cười, “Không có việc gì là tốt rồi, làm mình sợ quá, nghĩ đến cậu không cẩn thận lại bị thương gì nữa chứ. Hóa ra vết máu đó lại là sốt cà chua, như vậy mình cũng an tâm.”
Lời của cô ta tuy là nói như vậy nhưng trong lòng hoàn toàn không nghĩ như vậy. Nhưng cô ta cũng sẽ không hỏi tới cùng, hơn nữa Hàn Nhất Nhất cố tình giấu diếm khẳng định là không muốn cho cô ta biết chuyện.
Nếu như không muốn để cho cô ta biết chuyện, nhất định là cùng Hạ Thiên Triệu có liên quan đến vết máu này? Cô ta bí hiểm nhìn thoáng qua Hàn Nhất Nhất, kỳ thực chỉ cần nhìn phần mặt bên kia không có vết thương thì chính là mỹ lệ làm rung động lòng người đến như vậy. Cô ta hình như nhớ lại lúc còn bé bởi vì chuyện khuôn mặt đẹp còn cùng chị gái chống đối một lần.
Cô ta sao lại quên Hàn Nhất Nhất lúc nhỏ chính là mỹ lệ đến chuốc lấy đố kị của người khác, ngay cả thiên tiên trên trời cũng ghen ghét cô ấy lớn lên xinh đẹp cho nên mới có vết sẹo xấu xí kia sao.
“Nhất Nhất.” Cánh tay cô ta quấn lên cánh tay của cô, có chút làm nũng mà hỏi thăm: “Chuyện hôm trước mình nhờ cậu giúp đã tiến triển đến đâu rồi?”
“Hạ Thiên Triệu hai ngày nay không có trở về, cho nên chả có cơ hội nào cả.” lần đầu tiên trong đời cô khống dám nhìn thẳng vào mắt Uông Giai Trừng.
Uông Giai Trừng càng xác định chắc chắn Hàn Nhất Nhất cùng Hạ Thiên Triệu trong lúc đó nhất định đã xảy ra chuyện. Nhưng cô ta biết rất rõ, nói toạc ra truy vấn tới cùng đối với bản thân không có bất kì lợi ích gì, nếu đã như vậy thì chi bằng làm bộ như không biết.
“Vậy cậu phải hiểu rõ, cậu biết là mình thực sự rất yêu rất yêu Thiên Triệu, không có anh ấy mình thực sự nghĩ mình sẽ không sống nổi.” Trong đôi mắt của cô ta bắt đầu lấp lành nước mắt lưng tròng.
“Uhm, mình biết.” Hàn Nhất Nhất gật đầu một cái đáp ứng.
“Cảm ơn cậu, Nhất Nhất!” Cô ta hài lòng nói, hỏi sang chuyện khác: “Cùng mình đi dạo phố có được không?”
“Như vậy không sao chứ.”
“Yên tâm, mình sẽ nói với Thiên Triệu.” Cô ta cười rộ lên chính là ngây thơ như vậy.
Lúc hai người bọn họ đi ra ngoài, ở phía sau cách đó không xa luôn luôn có ba bảo vệ, trong đó một người chính là A Kim lúc nào cũng nhìn chằm chằm Hàn Nhất Nhất, ánh mắt của hắn là tập trung như vậy lại vừa không giống như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.