Tổng Tài Bệnh Kiều~ Đến Đây Hôn Cái Nào!
Chương 10: gặp Mạc Tùy Tuyết
Di Hoàn Nguyệt
04/01/2021
Nếu có thể ví von, giờ phút này, Mạn Giai Khuynh sẽ nói mình giống hệt như xác chết.
Nhìn thử xem, bây giờ cô còn không có sức lực để mà nhấc nổi ngón tay, hôm qua, tới hừng sáng cô mới được ngủ ngon.
Mạn Giai Khuynh ngủ một mạch cho tới xế chiều, tỉnh dậy cũng bởi vì đói.
Cô mở mắt, bên khóe mắt vẫn còn vương một chút ngái ngủ, nếu bỏ qua phần eo thì cả người sạch sẽ, khoan khái.
Chỗ nằm bên cạnh đã lạnh từ lúc nào, chắc Dục Ưu Hành thức dậy rất sớm.
Đi vào nhà vệ sinh với muôn vàn tiếng hít khí lạnh, sử dụng bàn chải đánh răng cùng khăn mặt của Dục Ưu Hành để vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Mạn Giai Khuynh đang lau mặt nên không phát hiện, đợi đến khi eo bị gắt gao ôm lấy mới giật mình, hóa ra là Dục Ưu Hành.
" đói không?".
Cô gật đầu:" đói ".
Rất đói bụng là đằng khác, ai bảo hôm qua chèn ép cô như vậy cơ chứ.
Cô ngắm nhìn người phía sau wua tấm gương, thấy được nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng của anh, tim cô lại đập bang bang, nhưng nhanh chóng mặt cô liền xụ xuống, c ái người này hôm qua "làm việc" vất đến như vậy, hôm nay tình thần vẫn rất phấn chấn, đâu như cô, hôm qua cô không làm gì nhưng lài mệt chết người.
Cô xả oán trách của mình bằng cách dày vò khuôn mặt của Dục Ưu Hành, anh cũng rất biết nghe lời, cười hì hì đưa má cho cô xoa, kéo.
Cô tha hồ kéo ra rồi lại ép vào chỗ đến khi vừa lòng mới thôi, đợi đến khi cô thõa mãn, anh mới ôm cô xuống lầu.
Dục Ưu Hành ngước mặt lên trời, lợi dụng chiều cao của mình, tìm thời cơ cô không để ý, xoa mặt mấy cái, hình như cằm của anh bị lệch rồi.
Hôm nay Dục Ưu Hành cũng có việc đến tìm ba Mạn, đút cô ăn no, anh "sẵn tiện" đến nhà cô làm khách.
Sau khi ăn no, lên xe cô lại tiếp tục ngủ gật, trong quãng thời gian này, Dục Ưu Hành đều ôm cô một tất cũng không rời.
Đến Mạn gia, đặt cô lên giường, Mạn Giai Khuynh cảm nhận được cảm giác quen thuộc nên chân mày giãn ra một chút, trở mình tiếp tục ngủ, trong mơ cô dường như nghe được Dục Ưu Hành nói cái gì đó, bất giác cười một cái.
Mà cùng lúc đó Dục Ưu Hành vừa tỏ tình xong, thấy được cô cười, tim anh như nhũn ra, chỉ còn một khắc hận sao không thể móc tim mình ra dâng hiến cho cô.
Mặc kệ cô có thích ai trước đây, anh mặc kệ, bây giờ cô đã là người của anh, không cách nào thay đổi được, nếu vậy, vài ngày nữa mang cô đi lĩnh chứng nhận kết hôn luôn.
Ngắm nhìn cô một lúc nữa, Dục Ưu Hành mới đến thư phòng tìm ba Mạn.
Đương nhiên Mạn Lâm Kỳ cũng theo vào, đề tài chủ yếu nói đến việc tổ chức hôn lễ, ba Mạn ngồi phía đối diện với Dục Ưu Hành, lúc nãy ông đã thấy con gái bảo bối của mình được anh bế vào.
Có bị mù cũng biết đã xảy ra chuyện gì, ông mắt nhắm mắt mở, chỉ còn biết vội vàng chuẩn bị hôn lễ.
Vừa bước ra khỏi phòng, Mạn Lâm Kỳ cười gian trêu chọc Dục Ưu Hành vài cái, vừa uất ức tên này quá xảo trá, tâm cơ đủ điều đối với em gái anh, vừa mừng rỡ vì Dục Ưu Hành làm em rể của mình, con người của Dục Ưu Hành, Mạn Lâm Kỳ vô cùng tin tưởng, giao em gái cho Dục Ưu Hành, anh vô cùng an tâm.
Dục Ưu Hành định chuyển đồ đạc của cô đến nhà anh, nhưng lại bị ba Mạn với Mạn Lâm Kỳ lấy lí do muốn được gần gũi với con gái và em gái trong khoảng thời gian ngắn ngủi này nên thôi.
Anh cũng nghĩ như vậy, thôi thì cho cô được ở với người nhà thêm một khoảng thời gian nữa, anh nhịn.
Xử nam lần đầu tiên được nếm qua cảm giác mây mưa mất hồn như anh, đương nhiên sẽ mong muốn có lần sau.
Nhưng, anh nhịn.
Mạn Giai Khuynh lật người, cảm nhận có một bàn tay vừa lạ lẫm vừa quen thuộc ôm mình thì mơ màng thức dậy.
Đập vào mắt cô là chiếc cằm cương nghị của Dục Ưu Hành, áo sơ mi mở 2 cúc lộ ra lồng ngực màu đồng, tay áo sắn tới khủy tay.
Mà giờ khắc này cô đang nằm trọn trong lòng anh, chân gác lên bụng anh, ôm anh như một con gấu túi.
Ý nghĩ này làm cho cô đỏ mặt, thật sự rất hạnh phúc, sống lại, có Anh thật tốt.
Mạn Giai Khuynh không nhịn được dụi hai má của mình vào cằm anh, cảm giác da thịt tiếp xúc thật tốt đẹp.
Dục Ưu Hành không có ngủ say, khi cô tỉnh thì cũng không ngủ nữa, tỉnh giấc từ lâu nhưng vẫn giả vờ nhắm mắt.
Cằm cảm nhận được hai má của cô đang cọ xác, chính anh cũng kìm lòng không được mà mở mắt, tìm vị trí chuẩn xác của môi cô, nhanh chóng hạ xuống.
Tâm can đều ngọt từ trong ra ngoài.
Bị Dục Ưu Hành tập kích bất ngờ, cô không biết phải nói gì, chỉ biết đối phương rất mạnh mẽ, cô chỉ còn cách tiếp nhận.
Hai người rời giường trời cũng đã khá nhá nhem, Mạn Giai Khuynh khoát tay Dục Ưu Hành vui vẻ bước xuống lầu, vừa nhìn thấy có khách, thì tò mò.
Đến khi nhìn thấy rõ vị khách đó, chân mày liền nhíu lại, đối mặt với cô là Mạc Tùy Tuyết với vẻ mặt thương hại, lúc trước cũng vì vẻ mặt này mà gia đình cô đều bị lừa, vẻ mặt như thế nhưng lòng dạ thâm độc, cô cũng không phải đồ ngốc, không dễ bị lừa lần 2.
Cô quên mất, hôm nay Mạc Tùy Tuyết cười đến xin ở nhờ nhà cô, quả nhiên, đến rồi.
Mạc Tùy Tuyết nhìn cô, nũng nịu gọi cô một tiếng chị, lại phát hiện bên cạnh chị họ có thêm một người, lúc này cô mới chú ý, nhìn rõ dung mạo của người đàn ông này, lồng ngực liền bị trật nhịp, vẻ mặt si mê nhìn Dục Ưu Hành.
Người đàn ông này, nhất định sẽ là của cô ta, đáy mắt của Mạc Tùy Tuyết lộ ra một chút say mê cùng ghen tị nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như ban đầu.
Tuy Mạc Tùy Tuyết đã cố gắng che giấu nhưng không may đã bị cô nhìn thấy hết, cô cười lạnh, thì ra ngay từ đầu đã có tâm cơ như thế này, ngay từ đầu đã muốn cướp người của cô tâm tư quá nặng, vậy mà kiếp trước cô lại không nhận ra.
Đối mặt với lời chào của Mạc Tùy Tuyết, Mạn Giai Khuynh từ đầu đến cuối đều thủy chung im lặng, đối diện với bộ dáng làm người khác thương hại của Mạc Tùy Tuyết, Dục Ưu Hành lại chẳng thèm để tâm mà chỉ lo nhìn người bên cạnh.
Mạn Lâm Kỳ ngồi kế bên cũng nhìn không nổi với Mạc Tùy Tuyết nữa, vẻ mặt ghét bỏ nhưng lại ẩn nhẫn kìm nén, ngũ quan vặn vẹo thiếu chút nữa dồn cục.
Mạn Giai Khuynh thấy được liền không nhịn được cười khúc khích, Dục Ưu Hành nghe cô cười liền nhéo mũi cô bảo nghịch ngợm.
Một màn này thu hết vào mặt Mạc Tùy Tuyết, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, hận ý ngày càng sâu nhìn Mạn Giai Khuynh.
Ba Mạn thở dài, Mạc Tùy Tuyết mặc gì cũng là cháu của ông, tuy ông không thích nhìn thấy dáng vẻ giả tạo này nhưng lại là cháu có quan hệ máu mủ, ông thật không thích nhưng lại không biết phải làm cách nào.
" ta sẽ tìm cho cháu một phòng ở bên ngoài, chu cấp cho cháu tiền sinh hoạt, cháu nghĩ như thế nào?".
Dù sao cũng là người một nhà, ông sẽ giúp hết tình hết nghĩa.
Mạc Tùy Tuyết cười lạnh trong lòng, nghĩ cũng đừng nghĩ, cô ả chỉ muốn ở nhà rộng, mặc đẹp, bây giờ bảo cô ả ra ngoài ở trong một căn phòng nhỏ, mơ đi.
Vừa nghĩ trong lòng, ngoài mặt, Mạc Tùy Tuyết liền rưng rưng nước mắt:" không sao ạ, cháu được chứ giúp đỡ như thế đã rất biết ơn rồi, cháu không đòi hỏi gì thêm.... cháu làm phiền đến bác có phải không, cháu thật sự xin lỗi, cháu, cháu....".
Nói đến đây, Mạc Tùy Tuyết chực khóc đến run rẩy, Mạn Giai Khuynh nhìn không nổi nữa, cảm giác rất nhức mắt, vội vàng kéo Dục Ưu Hành đi chỗ khác, sắc mặt xám xịt, trước khi đi còn bỏ thêm một câu:" cô an phận một chút đi, người không chạm ta, ta sẽ không chạm người".
Mạc Tùy Tuyết khóc càng sướt mướt, vẻ mặt đáng thương:" chị, em không hiểu, em không có, huhu".
Mạn Giai Khuynh bổ sung thêm một câu:" hiểu hay không cô hiểu rõ". Rồi đi mất.
Mạc Tùy Tuyết khóc rất thảm nhưng không ai tiến đến an ủi, ai nấy đều ngồi im lặng một chỗ, không ai của ý định đến thương hại dỗ dành.
Cảm nhận mình khóc cũng dư thừa, Mạc Tùy Tuyết không khóc nữa, Mạn Lâm Kỳ cũng không chịu nổi nữa, quyết định đi lên lầu.
" được rồi, quyết định như vậy đi, A Tu, tiễn khách ".
Mạc Tùy Tuyết không có cơ hội lây chuyển được gì, trong lòng căm phẫn vô cùng, nhưng mặt cố tỏ ra cảm kích:" cháu rất biết ơn bác, cháu thật sự cảm ơn gia đình".
Ba Mạn gật đầu:" thế là tốt" rồi cho Mạc Tùy Tuyết một cái bóng lưng.
Mạc Tùy Tuyết tức giận bước ra khỏi Mạn gia, trước khi rời đi còn cố ý nhìn chằm chằm vào Mạn gia một lúc lâu rồi mới đi.
" Mạn Giai Khuynh, sẽ có ngày, mọi thứ của chị đều thuộc về tôi"
Nhìn thử xem, bây giờ cô còn không có sức lực để mà nhấc nổi ngón tay, hôm qua, tới hừng sáng cô mới được ngủ ngon.
Mạn Giai Khuynh ngủ một mạch cho tới xế chiều, tỉnh dậy cũng bởi vì đói.
Cô mở mắt, bên khóe mắt vẫn còn vương một chút ngái ngủ, nếu bỏ qua phần eo thì cả người sạch sẽ, khoan khái.
Chỗ nằm bên cạnh đã lạnh từ lúc nào, chắc Dục Ưu Hành thức dậy rất sớm.
Đi vào nhà vệ sinh với muôn vàn tiếng hít khí lạnh, sử dụng bàn chải đánh răng cùng khăn mặt của Dục Ưu Hành để vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Mạn Giai Khuynh đang lau mặt nên không phát hiện, đợi đến khi eo bị gắt gao ôm lấy mới giật mình, hóa ra là Dục Ưu Hành.
" đói không?".
Cô gật đầu:" đói ".
Rất đói bụng là đằng khác, ai bảo hôm qua chèn ép cô như vậy cơ chứ.
Cô ngắm nhìn người phía sau wua tấm gương, thấy được nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng của anh, tim cô lại đập bang bang, nhưng nhanh chóng mặt cô liền xụ xuống, c ái người này hôm qua "làm việc" vất đến như vậy, hôm nay tình thần vẫn rất phấn chấn, đâu như cô, hôm qua cô không làm gì nhưng lài mệt chết người.
Cô xả oán trách của mình bằng cách dày vò khuôn mặt của Dục Ưu Hành, anh cũng rất biết nghe lời, cười hì hì đưa má cho cô xoa, kéo.
Cô tha hồ kéo ra rồi lại ép vào chỗ đến khi vừa lòng mới thôi, đợi đến khi cô thõa mãn, anh mới ôm cô xuống lầu.
Dục Ưu Hành ngước mặt lên trời, lợi dụng chiều cao của mình, tìm thời cơ cô không để ý, xoa mặt mấy cái, hình như cằm của anh bị lệch rồi.
Hôm nay Dục Ưu Hành cũng có việc đến tìm ba Mạn, đút cô ăn no, anh "sẵn tiện" đến nhà cô làm khách.
Sau khi ăn no, lên xe cô lại tiếp tục ngủ gật, trong quãng thời gian này, Dục Ưu Hành đều ôm cô một tất cũng không rời.
Đến Mạn gia, đặt cô lên giường, Mạn Giai Khuynh cảm nhận được cảm giác quen thuộc nên chân mày giãn ra một chút, trở mình tiếp tục ngủ, trong mơ cô dường như nghe được Dục Ưu Hành nói cái gì đó, bất giác cười một cái.
Mà cùng lúc đó Dục Ưu Hành vừa tỏ tình xong, thấy được cô cười, tim anh như nhũn ra, chỉ còn một khắc hận sao không thể móc tim mình ra dâng hiến cho cô.
Mặc kệ cô có thích ai trước đây, anh mặc kệ, bây giờ cô đã là người của anh, không cách nào thay đổi được, nếu vậy, vài ngày nữa mang cô đi lĩnh chứng nhận kết hôn luôn.
Ngắm nhìn cô một lúc nữa, Dục Ưu Hành mới đến thư phòng tìm ba Mạn.
Đương nhiên Mạn Lâm Kỳ cũng theo vào, đề tài chủ yếu nói đến việc tổ chức hôn lễ, ba Mạn ngồi phía đối diện với Dục Ưu Hành, lúc nãy ông đã thấy con gái bảo bối của mình được anh bế vào.
Có bị mù cũng biết đã xảy ra chuyện gì, ông mắt nhắm mắt mở, chỉ còn biết vội vàng chuẩn bị hôn lễ.
Vừa bước ra khỏi phòng, Mạn Lâm Kỳ cười gian trêu chọc Dục Ưu Hành vài cái, vừa uất ức tên này quá xảo trá, tâm cơ đủ điều đối với em gái anh, vừa mừng rỡ vì Dục Ưu Hành làm em rể của mình, con người của Dục Ưu Hành, Mạn Lâm Kỳ vô cùng tin tưởng, giao em gái cho Dục Ưu Hành, anh vô cùng an tâm.
Dục Ưu Hành định chuyển đồ đạc của cô đến nhà anh, nhưng lại bị ba Mạn với Mạn Lâm Kỳ lấy lí do muốn được gần gũi với con gái và em gái trong khoảng thời gian ngắn ngủi này nên thôi.
Anh cũng nghĩ như vậy, thôi thì cho cô được ở với người nhà thêm một khoảng thời gian nữa, anh nhịn.
Xử nam lần đầu tiên được nếm qua cảm giác mây mưa mất hồn như anh, đương nhiên sẽ mong muốn có lần sau.
Nhưng, anh nhịn.
Mạn Giai Khuynh lật người, cảm nhận có một bàn tay vừa lạ lẫm vừa quen thuộc ôm mình thì mơ màng thức dậy.
Đập vào mắt cô là chiếc cằm cương nghị của Dục Ưu Hành, áo sơ mi mở 2 cúc lộ ra lồng ngực màu đồng, tay áo sắn tới khủy tay.
Mà giờ khắc này cô đang nằm trọn trong lòng anh, chân gác lên bụng anh, ôm anh như một con gấu túi.
Ý nghĩ này làm cho cô đỏ mặt, thật sự rất hạnh phúc, sống lại, có Anh thật tốt.
Mạn Giai Khuynh không nhịn được dụi hai má của mình vào cằm anh, cảm giác da thịt tiếp xúc thật tốt đẹp.
Dục Ưu Hành không có ngủ say, khi cô tỉnh thì cũng không ngủ nữa, tỉnh giấc từ lâu nhưng vẫn giả vờ nhắm mắt.
Cằm cảm nhận được hai má của cô đang cọ xác, chính anh cũng kìm lòng không được mà mở mắt, tìm vị trí chuẩn xác của môi cô, nhanh chóng hạ xuống.
Tâm can đều ngọt từ trong ra ngoài.
Bị Dục Ưu Hành tập kích bất ngờ, cô không biết phải nói gì, chỉ biết đối phương rất mạnh mẽ, cô chỉ còn cách tiếp nhận.
Hai người rời giường trời cũng đã khá nhá nhem, Mạn Giai Khuynh khoát tay Dục Ưu Hành vui vẻ bước xuống lầu, vừa nhìn thấy có khách, thì tò mò.
Đến khi nhìn thấy rõ vị khách đó, chân mày liền nhíu lại, đối mặt với cô là Mạc Tùy Tuyết với vẻ mặt thương hại, lúc trước cũng vì vẻ mặt này mà gia đình cô đều bị lừa, vẻ mặt như thế nhưng lòng dạ thâm độc, cô cũng không phải đồ ngốc, không dễ bị lừa lần 2.
Cô quên mất, hôm nay Mạc Tùy Tuyết cười đến xin ở nhờ nhà cô, quả nhiên, đến rồi.
Mạc Tùy Tuyết nhìn cô, nũng nịu gọi cô một tiếng chị, lại phát hiện bên cạnh chị họ có thêm một người, lúc này cô mới chú ý, nhìn rõ dung mạo của người đàn ông này, lồng ngực liền bị trật nhịp, vẻ mặt si mê nhìn Dục Ưu Hành.
Người đàn ông này, nhất định sẽ là của cô ta, đáy mắt của Mạc Tùy Tuyết lộ ra một chút say mê cùng ghen tị nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như ban đầu.
Tuy Mạc Tùy Tuyết đã cố gắng che giấu nhưng không may đã bị cô nhìn thấy hết, cô cười lạnh, thì ra ngay từ đầu đã có tâm cơ như thế này, ngay từ đầu đã muốn cướp người của cô tâm tư quá nặng, vậy mà kiếp trước cô lại không nhận ra.
Đối mặt với lời chào của Mạc Tùy Tuyết, Mạn Giai Khuynh từ đầu đến cuối đều thủy chung im lặng, đối diện với bộ dáng làm người khác thương hại của Mạc Tùy Tuyết, Dục Ưu Hành lại chẳng thèm để tâm mà chỉ lo nhìn người bên cạnh.
Mạn Lâm Kỳ ngồi kế bên cũng nhìn không nổi với Mạc Tùy Tuyết nữa, vẻ mặt ghét bỏ nhưng lại ẩn nhẫn kìm nén, ngũ quan vặn vẹo thiếu chút nữa dồn cục.
Mạn Giai Khuynh thấy được liền không nhịn được cười khúc khích, Dục Ưu Hành nghe cô cười liền nhéo mũi cô bảo nghịch ngợm.
Một màn này thu hết vào mặt Mạc Tùy Tuyết, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, hận ý ngày càng sâu nhìn Mạn Giai Khuynh.
Ba Mạn thở dài, Mạc Tùy Tuyết mặc gì cũng là cháu của ông, tuy ông không thích nhìn thấy dáng vẻ giả tạo này nhưng lại là cháu có quan hệ máu mủ, ông thật không thích nhưng lại không biết phải làm cách nào.
" ta sẽ tìm cho cháu một phòng ở bên ngoài, chu cấp cho cháu tiền sinh hoạt, cháu nghĩ như thế nào?".
Dù sao cũng là người một nhà, ông sẽ giúp hết tình hết nghĩa.
Mạc Tùy Tuyết cười lạnh trong lòng, nghĩ cũng đừng nghĩ, cô ả chỉ muốn ở nhà rộng, mặc đẹp, bây giờ bảo cô ả ra ngoài ở trong một căn phòng nhỏ, mơ đi.
Vừa nghĩ trong lòng, ngoài mặt, Mạc Tùy Tuyết liền rưng rưng nước mắt:" không sao ạ, cháu được chứ giúp đỡ như thế đã rất biết ơn rồi, cháu không đòi hỏi gì thêm.... cháu làm phiền đến bác có phải không, cháu thật sự xin lỗi, cháu, cháu....".
Nói đến đây, Mạc Tùy Tuyết chực khóc đến run rẩy, Mạn Giai Khuynh nhìn không nổi nữa, cảm giác rất nhức mắt, vội vàng kéo Dục Ưu Hành đi chỗ khác, sắc mặt xám xịt, trước khi đi còn bỏ thêm một câu:" cô an phận một chút đi, người không chạm ta, ta sẽ không chạm người".
Mạc Tùy Tuyết khóc càng sướt mướt, vẻ mặt đáng thương:" chị, em không hiểu, em không có, huhu".
Mạn Giai Khuynh bổ sung thêm một câu:" hiểu hay không cô hiểu rõ". Rồi đi mất.
Mạc Tùy Tuyết khóc rất thảm nhưng không ai tiến đến an ủi, ai nấy đều ngồi im lặng một chỗ, không ai của ý định đến thương hại dỗ dành.
Cảm nhận mình khóc cũng dư thừa, Mạc Tùy Tuyết không khóc nữa, Mạn Lâm Kỳ cũng không chịu nổi nữa, quyết định đi lên lầu.
" được rồi, quyết định như vậy đi, A Tu, tiễn khách ".
Mạc Tùy Tuyết không có cơ hội lây chuyển được gì, trong lòng căm phẫn vô cùng, nhưng mặt cố tỏ ra cảm kích:" cháu rất biết ơn bác, cháu thật sự cảm ơn gia đình".
Ba Mạn gật đầu:" thế là tốt" rồi cho Mạc Tùy Tuyết một cái bóng lưng.
Mạc Tùy Tuyết tức giận bước ra khỏi Mạn gia, trước khi rời đi còn cố ý nhìn chằm chằm vào Mạn gia một lúc lâu rồi mới đi.
" Mạn Giai Khuynh, sẽ có ngày, mọi thứ của chị đều thuộc về tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.