Tổng Tài Bệnh Kiều~ Đến Đây Hôn Cái Nào!
Chương 17: gặp tra nam
Di Hoàn Nguyệt
04/01/2021
Phải công nhận, buổi sáng được thức dậy bên cạnh người mình yêu và giao phó cả đời, điều đó thật sự hạnh phúc.
Dưới sự " ve vãn " của Mạn Giai Khuynh, người ôm cô không tài nào ngủ được nữa, Dục Ưu Hành chỉ biết dở khóc dở cười, lật người ôm cái người phá rối vào lòng, cắn nhẹ lên chóp mũi của Mạn Giai Khuynh, môi khẽ nhếch.
" uh~ nghịch ngợm ".
Mạn Giai Khuynh cười hề hề:" ai bảo anh quá soái, da mịn như vậy, sờ thật thích ".
Người đàn ông của cô, thật sự rất rất là soái ah~~.
Gối đầu lên lồng ngực của anh, Mạn Giai Khuynh nghe thấy tiếng cười trầm thấp và tiếng nhịp tim đập nhịp nhàng phát ra từ lồng ngực của Dục Ưu Hành.
Đáng ghét, ngay cả nhịp tim đập, nghe cũng thấy thích như vậy, Mạn Giai Khuynh hối hận, kiếp trước cô mắt bị mù.
Thực chất, Lúc trước, cả hai cũng không tính là quen, anh là bạn của anh cô, nhiều lắm cũng chỉ chào hỏi một câu " anh Dục", người này lúc nào nhìn người khác mặt cũng lạnh lẽo như băng, kể cả cô cũng ái ngại anh rất nhiều, không ngờ hóa ra có một ngày, anh dùng bộ mặt sủng bịch nhìn cô, vẻ mặt đó cũng chợt dành cho cô, làm cô thật thích, cũng hóa ra, anh yêu cô nhiều năm như vậy, che giấu kĩ cảm xúc như vậy, người nào biết được cũng là thần.
Thử nghĩ xem, Dục Ưu Hành thích người ta, nhưng lúc nào cũng chìa ra bộ dáng dửng dưng, nhìn người mình thích cũng chỉ lướt nhẹ qua, thử hỏi, ai nói anh sẽ thích cô.
Biểu hiện như vậy mà nói " thích", chứng tỏ chứng ảo tưởng cũng ko hề nhẹ rồi, nhưng sự thật, boss Dục lạnh lùng thích cô thật, trong đầu Mạn Giai Khuynh liền chảy xuống 3 giọt hắc tuyến...
Nếu cô không nghe chính miệng anh nói anh yêu cô, thì chắc cô cũng không biết.
Khoảng khắc lúc đó, Mạn Giai Khuynh còn nhớ rõ, Lúc ấy, vừa trùng hợp với sinh nhật Trương Vĩnh, 12 giờ đêm, ánh đèn hắc lên dáng người nhỏ nhắn lang thang trên đường của cô, đơn giản chỉ là hôm đó, Trương Vĩnh và bạn bè của hắn quên mất hắn còn có một người bạn gái, ông bướm quay quanh rất nhiều, bạn sinh nhật có rất nhiều mỹ nữ, Mạn Giai Khuynh bị bỏ mặt một bên, hắn dửng dưng mở party tưng bừng.
Bạn gái, nghe thật nực cười, Mạn Giai Khuynh chịu đựng không nổi nữa đành một mình ra về.
Giầy cao gót nện xuống sàn, túi sách lại bị Trương Vĩnh mượn lúc nãy, bao gồm cả thể để chi trả party đắt tiền, Mạn Giai Khuynh không có tiền, cô cũng không muốn ngồi taxi lúc này, vì thế, đi bộ.
Băng qua 2 chiếc ghế đá, bỗng một chiếc việt dã dừng ngay bên cạnh, Mạn Giai Khuynh trơ mắt nhìn, người bên trong không ai khác ngoài Dục Ưu Hành.
Nếu mức độ tin cậy của cô, taxi với xe Dục Ưu Hành, cô chắc sẽ chọn xe của Dục Ưu Hành.
Hôm đó, anh uống rượu, trong khoang xe thoang thoảng một ít, Mạn Giai Khuynh có thể ngửi được, còn có cả mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Mạn Giai Khuynh đi nhờ xe, từ đầu đến cuối, Dục Ưu Hành chỉ mở cửa xe cho cô vào rồi phóng ga chạy đi, hoàn toàn không nói một lời, Mạn Giai Khuynh cũng hiểu tính cách của Dục Ưu Hành nên thu mình, tận lực làm người vô hình được lúc nào hay lúc đó.
Cửa sổ xe mở ra, không khí trong khoang cũng loãng, theo chiều gió bay đi, đêm hôm đó, anh tỏ tình, nhưng Mạn Giai Khuynh lại nghĩ anh nói đùa, cộng thêm bị Trương Vĩnh làm mờ mắt, cô bỏ qua anh.
Kể từ lần đó, Mạn Giai Khuynh cũng không còn gặp được Dục Ưu Hành lần nào nữa, sau này cô mới biết, sự thật, buổi tối đó, không phải là trùng hợp anh đón cô về, mà thực tế, anh đợi cô từ lúc tiệc bắt đầu cho đến lúc cô ra về.
Người đàn ông hy sinh như vậy, kiếp trước, tất cả đều là lỗi của cô.
Mạn Giai Khuynh sờ soạn áo sơ mi của Dục Ưu Hành, sờ đến lúc nhào nhĩ mới vừa lòng buông tha cho nó, bắt đầu giở thói thò tay vào trong vạt áo.
Múi nào ra múi nấy, thật hài lòng.
Dục Ưu Hành để cho cô sờ loạn đủ thứ, chỉ âm thầm thở hắc ra, một phần hưởng thụ, còn lại là chịu đựng, tay cô như lông ngỗng, mềm mại, quét nhẹ lên da thịt, tuy nhiên, hiệu quả đốt lửa cũng đạt mức độ khẩn cấp.
Thời gian sáng sớm, rất dễ nổi lên phản ứng, mắt Dục Ưu Hành tối lại, lật người đè Mạn Giai Khuynh xuống dưới hôn.
Mạn Giai Khuynh thấy hành động đáng nghi của Dục Ưu Hành thì hô lớn:" không được không được".
" cho anh một lí do ".
Cô ngập ngừng đỏ mặt, nói:" một lát nữa em có hẹn với Tiêu Hỷ Nhi...em sẽ không có sức... em...haha.....".
Anh mà làm, thì buổi chiều chưa chắc có thể xuống giường được.
Dục Ưu Hành nheo mắt:" nhưng em đốt lửa".
" em... haha... em chỉ đùa... đùa anh thôi ".
Mạn Giai Khuynh cười như muốn khóc.
" Khuynh Khuynh, em làm, em phải chịu trách nhiệm ".
" anh tha cho em đi, sẽ không có sức a~".
Dục Ưu Hành im lặng, Mạn Giai Khuynh liền chộp dạ, he hé mắt, một lúc sau mới đỏ mặt, chìa tay ra trước mặt anh, nói:" được...được rồi.... em giúp anh".
Xem như cô mê trai tạo nghiệp~.
Mạn Giai Khuynh lưu loát đưa tay vào quần Dục Ưu Hành làm việc chính sự, Dục Ưu Hành cũng không ngăn cản, mà ngược lại nằm ôm cô rồi hưởng thụ.
Dạo này Mạn Giai Khuynh bị lây nhiễm từ Tiêu Hỷ Nhi, đang làm chính sự, trong đầu liền nảy ra một đoạn suy nghĩ, bỗng dưng cảm thấy phấn khởi vì " vận mệnh" của Dục Ưu Hành đang nằm trong tay cô.
Mạn Giai Khuynh nghĩ nghĩ, mặt cô đã ngày càng dày~~
Dưới sự " ve vãn " của Mạn Giai Khuynh, người ôm cô không tài nào ngủ được nữa, Dục Ưu Hành chỉ biết dở khóc dở cười, lật người ôm cái người phá rối vào lòng, cắn nhẹ lên chóp mũi của Mạn Giai Khuynh, môi khẽ nhếch.
" uh~ nghịch ngợm ".
Mạn Giai Khuynh cười hề hề:" ai bảo anh quá soái, da mịn như vậy, sờ thật thích ".
Người đàn ông của cô, thật sự rất rất là soái ah~~.
Gối đầu lên lồng ngực của anh, Mạn Giai Khuynh nghe thấy tiếng cười trầm thấp và tiếng nhịp tim đập nhịp nhàng phát ra từ lồng ngực của Dục Ưu Hành.
Đáng ghét, ngay cả nhịp tim đập, nghe cũng thấy thích như vậy, Mạn Giai Khuynh hối hận, kiếp trước cô mắt bị mù.
Thực chất, Lúc trước, cả hai cũng không tính là quen, anh là bạn của anh cô, nhiều lắm cũng chỉ chào hỏi một câu " anh Dục", người này lúc nào nhìn người khác mặt cũng lạnh lẽo như băng, kể cả cô cũng ái ngại anh rất nhiều, không ngờ hóa ra có một ngày, anh dùng bộ mặt sủng bịch nhìn cô, vẻ mặt đó cũng chợt dành cho cô, làm cô thật thích, cũng hóa ra, anh yêu cô nhiều năm như vậy, che giấu kĩ cảm xúc như vậy, người nào biết được cũng là thần.
Thử nghĩ xem, Dục Ưu Hành thích người ta, nhưng lúc nào cũng chìa ra bộ dáng dửng dưng, nhìn người mình thích cũng chỉ lướt nhẹ qua, thử hỏi, ai nói anh sẽ thích cô.
Biểu hiện như vậy mà nói " thích", chứng tỏ chứng ảo tưởng cũng ko hề nhẹ rồi, nhưng sự thật, boss Dục lạnh lùng thích cô thật, trong đầu Mạn Giai Khuynh liền chảy xuống 3 giọt hắc tuyến...
Nếu cô không nghe chính miệng anh nói anh yêu cô, thì chắc cô cũng không biết.
Khoảng khắc lúc đó, Mạn Giai Khuynh còn nhớ rõ, Lúc ấy, vừa trùng hợp với sinh nhật Trương Vĩnh, 12 giờ đêm, ánh đèn hắc lên dáng người nhỏ nhắn lang thang trên đường của cô, đơn giản chỉ là hôm đó, Trương Vĩnh và bạn bè của hắn quên mất hắn còn có một người bạn gái, ông bướm quay quanh rất nhiều, bạn sinh nhật có rất nhiều mỹ nữ, Mạn Giai Khuynh bị bỏ mặt một bên, hắn dửng dưng mở party tưng bừng.
Bạn gái, nghe thật nực cười, Mạn Giai Khuynh chịu đựng không nổi nữa đành một mình ra về.
Giầy cao gót nện xuống sàn, túi sách lại bị Trương Vĩnh mượn lúc nãy, bao gồm cả thể để chi trả party đắt tiền, Mạn Giai Khuynh không có tiền, cô cũng không muốn ngồi taxi lúc này, vì thế, đi bộ.
Băng qua 2 chiếc ghế đá, bỗng một chiếc việt dã dừng ngay bên cạnh, Mạn Giai Khuynh trơ mắt nhìn, người bên trong không ai khác ngoài Dục Ưu Hành.
Nếu mức độ tin cậy của cô, taxi với xe Dục Ưu Hành, cô chắc sẽ chọn xe của Dục Ưu Hành.
Hôm đó, anh uống rượu, trong khoang xe thoang thoảng một ít, Mạn Giai Khuynh có thể ngửi được, còn có cả mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Mạn Giai Khuynh đi nhờ xe, từ đầu đến cuối, Dục Ưu Hành chỉ mở cửa xe cho cô vào rồi phóng ga chạy đi, hoàn toàn không nói một lời, Mạn Giai Khuynh cũng hiểu tính cách của Dục Ưu Hành nên thu mình, tận lực làm người vô hình được lúc nào hay lúc đó.
Cửa sổ xe mở ra, không khí trong khoang cũng loãng, theo chiều gió bay đi, đêm hôm đó, anh tỏ tình, nhưng Mạn Giai Khuynh lại nghĩ anh nói đùa, cộng thêm bị Trương Vĩnh làm mờ mắt, cô bỏ qua anh.
Kể từ lần đó, Mạn Giai Khuynh cũng không còn gặp được Dục Ưu Hành lần nào nữa, sau này cô mới biết, sự thật, buổi tối đó, không phải là trùng hợp anh đón cô về, mà thực tế, anh đợi cô từ lúc tiệc bắt đầu cho đến lúc cô ra về.
Người đàn ông hy sinh như vậy, kiếp trước, tất cả đều là lỗi của cô.
Mạn Giai Khuynh sờ soạn áo sơ mi của Dục Ưu Hành, sờ đến lúc nhào nhĩ mới vừa lòng buông tha cho nó, bắt đầu giở thói thò tay vào trong vạt áo.
Múi nào ra múi nấy, thật hài lòng.
Dục Ưu Hành để cho cô sờ loạn đủ thứ, chỉ âm thầm thở hắc ra, một phần hưởng thụ, còn lại là chịu đựng, tay cô như lông ngỗng, mềm mại, quét nhẹ lên da thịt, tuy nhiên, hiệu quả đốt lửa cũng đạt mức độ khẩn cấp.
Thời gian sáng sớm, rất dễ nổi lên phản ứng, mắt Dục Ưu Hành tối lại, lật người đè Mạn Giai Khuynh xuống dưới hôn.
Mạn Giai Khuynh thấy hành động đáng nghi của Dục Ưu Hành thì hô lớn:" không được không được".
" cho anh một lí do ".
Cô ngập ngừng đỏ mặt, nói:" một lát nữa em có hẹn với Tiêu Hỷ Nhi...em sẽ không có sức... em...haha.....".
Anh mà làm, thì buổi chiều chưa chắc có thể xuống giường được.
Dục Ưu Hành nheo mắt:" nhưng em đốt lửa".
" em... haha... em chỉ đùa... đùa anh thôi ".
Mạn Giai Khuynh cười như muốn khóc.
" Khuynh Khuynh, em làm, em phải chịu trách nhiệm ".
" anh tha cho em đi, sẽ không có sức a~".
Dục Ưu Hành im lặng, Mạn Giai Khuynh liền chộp dạ, he hé mắt, một lúc sau mới đỏ mặt, chìa tay ra trước mặt anh, nói:" được...được rồi.... em giúp anh".
Xem như cô mê trai tạo nghiệp~.
Mạn Giai Khuynh lưu loát đưa tay vào quần Dục Ưu Hành làm việc chính sự, Dục Ưu Hành cũng không ngăn cản, mà ngược lại nằm ôm cô rồi hưởng thụ.
Dạo này Mạn Giai Khuynh bị lây nhiễm từ Tiêu Hỷ Nhi, đang làm chính sự, trong đầu liền nảy ra một đoạn suy nghĩ, bỗng dưng cảm thấy phấn khởi vì " vận mệnh" của Dục Ưu Hành đang nằm trong tay cô.
Mạn Giai Khuynh nghĩ nghĩ, mặt cô đã ngày càng dày~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.