Chương 14: Lời Yêu
Hoán Dung
16/09/2021
May mắn cho Tống Đàm là vết thương không quá nghiêm trọng , vì thế anh đã tỉnh dậy ngay ngày hôm sau . Tống Đàm mệt mỏi từ từ mở to hai mắt , cả cơ thể như có dòng điện chạy ngang khiến cả người ê ẩm nhức nhói , đầu óc anh như quay cuồng , trước mắt là khung cảnh từ nhòe đến rõ dần , cả người mệt mỏi đến nỗi không thể ngồi dậy , anh nằm đó liếc mắt nhìn một vòng căn phòng , trong đầu cũng dần hiện lại những hình ảnh của ngày hôm đó khiến anh đủ hiểu đây là bệnh viện và anh đã được cứu sống , có lẽ nằm lâu khiến cơ thể cứng lại , anh từ từ ngồi dậy , mặt không ngừng nhăn nhó vì những cơn đau , anh ngồi dựa đầu vào tường , thở dài một hơi , nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu với chiếc TV phía đối diện , anh cười khẩy
"May thật "
Tiếng mở cửa vang lên , anh trông ra phía cửa , bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện , vào khoảnh khắc sống còn của ngày hôm đó điều anh sợ duy nhất là không thể thực hiện lời hứa chăm sóc và bảo vệ Lữ Hạo suốt đời , thật may bây giờ anh vẫn còn có thể ngồi đây mà nhìn cậu . Lữ Hạo sững sờ khi nhìn thấy Tống Đàm sừng sững ngồi trên giường , gương mặt đẹp trai đó lại nở một nụ cười ôn nhu chào đón cậu , đây là nụ cười mà cậu đã nhớ nhung mấy hôm nay , bản thân cậu đã có lúc tưởng chừng như cả đời chẳng thể nhìn thấy nụ cười ấy thì một lần nữa nó đã trở lại , hai mắt dần dần đỏ hoe , nước mắt cũng không thể kìm nén mà đua nhau tuôn xuống hai má đang dần đỏ lên , cậu chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy anh , đây là lần đầu tiên trong đời cậu ôm lấy cơ thể to lớn này , dù cho hai tay không thể ôm trọn nhưng vẫn cố níu chặt vào vạt áo anh , cậu úp mặt vào ngực anh mà khóc nức nở , Tống Đàm hiểu được Lữ Hạo vì sao lại như vậy , anh đáp lại cái ôm của cậu , một tay ôm trọn lấy cậu , một tay xoa xoa mái tóc cậu , hai mắt cũng rưng rưng vài giọt lệ
"Em đừng khóc , tôi ổn rồi "
Lữ Hạo rời khỏi vòng tay anh , cả khuôn mặt cậu đỏ lên vì khóc , đôi mắt đỏ hoe sưng húp ướt nhòe những giọt lệ
"Chết tiệt.!Có biết tôi đã sợ đến thế nào không.!"
Anh mỉm cười nhẹ nhàng , đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của cậu
"Thật may.!Tôi vẫn còn được nhìn thấy em"
Hai mắt chạm nhau , họ ngồi đó nhìn nhau thật lâu , tay họ nắm chặt lấy nhau ,tim họ cùng nhau đập chung một nhịp , trải qua chuyện này họ dường như thấy biết ơn vì ông trời đã để họ có thể tiếp tục bên cạnh nhau và cũng khiến cho cả hai biết trân trọng nhau hơn .
Nhờ có sức khỏe tốt , chỉ hai ngày Tống Đàm đã có thể xuất viện , vết thương cũng nhanh chóng hồi phục . Về đến nhà , cả người Tống Đàm liền trở nên nhẹ nhõm , anh đi vòng quanh mọi ngóc ngách trong nhà , cứ tưởng căn nhà anh gắn bó bấy lâu nay sẽ mất chủ rồi , dường như con người ta khi trở về từ cõi chết đều biết trân quý cuộc sống hiện tại và những gì bản thân đang có hơn . Lữ Hạo dìu anh lên phòng ,được ngã lưng lên chiếc giường êm ái của mình đúng là thoải mái hơn giường bệnh ở bệnh viện
"Anh đói không.?Tôi lấy cơm cho anh"
"Không , anh không đói , em ngồi đây đi"
Anh nhìn cậu bằng đôi mắt hiền , Lữ Hạo kéo ghế lại ngồi cạnh anh , anh nắm chặt lấy tay cậu , cậu nhìn những vết thương trên người anh , lòng có chút xót
"Anh...đau không.?"
"Không , anh ổn rồi , em..lúc đó chắc đã sợ lắm nhỉ.?"
Nghe câu nói của anh , hai mắt cậu lại rưng rưng , đôi tay bé nhỏ của cậu run lên dù đã được anh nắm chặt , giọng nói cậu trở nên nghẹn ngào
"Phải...tôi...đã tưởng cả đời này..sẽ..không gặp nhau nữa...tôi sẽ hối hận lắm"
"Sao em lại hối hận.?"
"Vì...đã nhận ra mình yêu anh quá trễ , tôi...thật sự đã yêu anh , nếu lúc..đó..anh không thể tỉnh lại..tôi..."
Tống Đàm tai nghe mà lòng không thể kìm nổi , anh hôn vào môi cậu , cả căn phòng đột ngột im ắng , chỉ nghe được tiếng nhịp tim đang đập mỗi lúc một nhanh , cả hai trao nhau một nụ hôn thật sâu , thay cho lời yêu , thay cho nỗi nhớ , thay cho những giọt nước mắt và cả niềm hạnh phúc
"Anh đã từng hứa sẽ bên em suốt đời mà , anh đâu dễ thất hứa"
.........
"Hãy nhìn vào mắt anh , hãy nói ra điều mà con tim em đang cất giữ "
Tống Đàm cầm tay Lữ Hạo đặt lên ngực trái của cậu , nơi con tim cậu đang đập từng nhịp , nơi đang cất giữ đáp án mà chỉ cậu biết
"Em..em yêu anh"
Lời yêu được nói ra khiến cả hai vỡ òa cảm xúc , tâm can trở nên rạo rực hơn , Tống Đàm kéo cậu về phía mình mà ôm chầm lấy cậu , những giọt lệ bắt đầu tuôn rơi , đó là những giọt lệ hạnh phúc , cuối cùng mọi cố gắng của anh đã được đền đáp bằng tình yêu nơi cậu , cả căn phòng bỗng chốc liền trở nên ngọt ngào , vào khoảnh khắc đó không ai trông mong điều gì xa vời hơn nữa , chỉ mong mỗi ngày thức giấc họ vẫn có thể tay trong tay mà bên nhau.
"May thật "
Tiếng mở cửa vang lên , anh trông ra phía cửa , bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện , vào khoảnh khắc sống còn của ngày hôm đó điều anh sợ duy nhất là không thể thực hiện lời hứa chăm sóc và bảo vệ Lữ Hạo suốt đời , thật may bây giờ anh vẫn còn có thể ngồi đây mà nhìn cậu . Lữ Hạo sững sờ khi nhìn thấy Tống Đàm sừng sững ngồi trên giường , gương mặt đẹp trai đó lại nở một nụ cười ôn nhu chào đón cậu , đây là nụ cười mà cậu đã nhớ nhung mấy hôm nay , bản thân cậu đã có lúc tưởng chừng như cả đời chẳng thể nhìn thấy nụ cười ấy thì một lần nữa nó đã trở lại , hai mắt dần dần đỏ hoe , nước mắt cũng không thể kìm nén mà đua nhau tuôn xuống hai má đang dần đỏ lên , cậu chạy thật nhanh đến ôm chầm lấy anh , đây là lần đầu tiên trong đời cậu ôm lấy cơ thể to lớn này , dù cho hai tay không thể ôm trọn nhưng vẫn cố níu chặt vào vạt áo anh , cậu úp mặt vào ngực anh mà khóc nức nở , Tống Đàm hiểu được Lữ Hạo vì sao lại như vậy , anh đáp lại cái ôm của cậu , một tay ôm trọn lấy cậu , một tay xoa xoa mái tóc cậu , hai mắt cũng rưng rưng vài giọt lệ
"Em đừng khóc , tôi ổn rồi "
Lữ Hạo rời khỏi vòng tay anh , cả khuôn mặt cậu đỏ lên vì khóc , đôi mắt đỏ hoe sưng húp ướt nhòe những giọt lệ
"Chết tiệt.!Có biết tôi đã sợ đến thế nào không.!"
Anh mỉm cười nhẹ nhàng , đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của cậu
"Thật may.!Tôi vẫn còn được nhìn thấy em"
Hai mắt chạm nhau , họ ngồi đó nhìn nhau thật lâu , tay họ nắm chặt lấy nhau ,tim họ cùng nhau đập chung một nhịp , trải qua chuyện này họ dường như thấy biết ơn vì ông trời đã để họ có thể tiếp tục bên cạnh nhau và cũng khiến cho cả hai biết trân trọng nhau hơn .
Nhờ có sức khỏe tốt , chỉ hai ngày Tống Đàm đã có thể xuất viện , vết thương cũng nhanh chóng hồi phục . Về đến nhà , cả người Tống Đàm liền trở nên nhẹ nhõm , anh đi vòng quanh mọi ngóc ngách trong nhà , cứ tưởng căn nhà anh gắn bó bấy lâu nay sẽ mất chủ rồi , dường như con người ta khi trở về từ cõi chết đều biết trân quý cuộc sống hiện tại và những gì bản thân đang có hơn . Lữ Hạo dìu anh lên phòng ,được ngã lưng lên chiếc giường êm ái của mình đúng là thoải mái hơn giường bệnh ở bệnh viện
"Anh đói không.?Tôi lấy cơm cho anh"
"Không , anh không đói , em ngồi đây đi"
Anh nhìn cậu bằng đôi mắt hiền , Lữ Hạo kéo ghế lại ngồi cạnh anh , anh nắm chặt lấy tay cậu , cậu nhìn những vết thương trên người anh , lòng có chút xót
"Anh...đau không.?"
"Không , anh ổn rồi , em..lúc đó chắc đã sợ lắm nhỉ.?"
Nghe câu nói của anh , hai mắt cậu lại rưng rưng , đôi tay bé nhỏ của cậu run lên dù đã được anh nắm chặt , giọng nói cậu trở nên nghẹn ngào
"Phải...tôi...đã tưởng cả đời này..sẽ..không gặp nhau nữa...tôi sẽ hối hận lắm"
"Sao em lại hối hận.?"
"Vì...đã nhận ra mình yêu anh quá trễ , tôi...thật sự đã yêu anh , nếu lúc..đó..anh không thể tỉnh lại..tôi..."
Tống Đàm tai nghe mà lòng không thể kìm nổi , anh hôn vào môi cậu , cả căn phòng đột ngột im ắng , chỉ nghe được tiếng nhịp tim đang đập mỗi lúc một nhanh , cả hai trao nhau một nụ hôn thật sâu , thay cho lời yêu , thay cho nỗi nhớ , thay cho những giọt nước mắt và cả niềm hạnh phúc
"Anh đã từng hứa sẽ bên em suốt đời mà , anh đâu dễ thất hứa"
.........
"Hãy nhìn vào mắt anh , hãy nói ra điều mà con tim em đang cất giữ "
Tống Đàm cầm tay Lữ Hạo đặt lên ngực trái của cậu , nơi con tim cậu đang đập từng nhịp , nơi đang cất giữ đáp án mà chỉ cậu biết
"Em..em yêu anh"
Lời yêu được nói ra khiến cả hai vỡ òa cảm xúc , tâm can trở nên rạo rực hơn , Tống Đàm kéo cậu về phía mình mà ôm chầm lấy cậu , những giọt lệ bắt đầu tuôn rơi , đó là những giọt lệ hạnh phúc , cuối cùng mọi cố gắng của anh đã được đền đáp bằng tình yêu nơi cậu , cả căn phòng bỗng chốc liền trở nên ngọt ngào , vào khoảnh khắc đó không ai trông mong điều gì xa vời hơn nữa , chỉ mong mỗi ngày thức giấc họ vẫn có thể tay trong tay mà bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.