Chương 12: Phải Chăng Là Yêu.?[2]
Hoán Dung
11/09/2021
Đêm qua trằn trọc đến gần sáng mới có thể ngon giấc nên hôm nay dù trời đã gần trưa nhưng Lữ Hạo vẫn còn cuộn mình trong chăn , không gian yên lặng chẳng mấy chốc lại bị đánh tan bởi tiếng chuông điện thoại , cậu nửa tỉnh nửa mê bắt máy , đầu dây bên kia vang lên một giọng trầm ấm và có chút quen thuộc
"Alo"
"Hmm..ai..vậy.?"
"Vẫn chưa thức sao.?"
Nghe đến đây đột nhiên Lữ Hạo mở to hai mắt , nhìn vào điện thoại , là Tống Đàm gọi đến
"À...à..hôm qua tôi uống hơi nhiều nên.."
"Hừ..tôi mới vắng nhà một ngày em đã hư rồi"
"Thì lâu lâu mới có cơ hội , mà...anh đang làm gì đó.?"
"Tôi vừa ăn sáng xong chuẩn bị họp , em nhớ tôi rồi sao.?"
"Xì , còn lâu"
Nói rồi Lữ Hạo cúp máy ngang , cậu đột nhiên cảm nhận được tim mình đang đập lên liên hồi , mặt mày nóng râm ran , mặc dù vẫn cứng mồm bảo không nhớ nhưng rõ ràng đêm qua mất ngủ không phải do men mà là do không có Tống Đàm bên cạnh , rõ ràng là có nhớ nhưng lại dối lòng , nhưng thật ra để nói thẳng thừng ra là nhớ thì khác nào cậu thừa nhận bản thân thích Tống Đàm , càng nghĩ là cứ như bị dồn vào đường cùng , thật là khiến người khác phiền não.!
Những suy nghĩ đêm qua cứ bám lấy cậu khiến cậu không buồn nghĩ tới việc hôm nay sẽ đi đâu chơi , sẽ làm gì , cứ nằm trong phòng dán hai mắt lên trần nhà , đến lúc cùng kiệt mới nhấc máy rồi cho Hạ Lan để cầu cứu , Hạ Lan nghe bạn thân than vãn liền tức tối thu xếp đến trước biệt thự của Tống Đàm . Lữ Hạo đưa Hạ Lan lên phòng cùng trò chuyện , cô nàng kể từ khi bước vào đây luôn liên mồm cảm thán về vẻ đẹp của căn nhà , không ngừng khen ngợi bạn thân mình vớ được một đại gia giàu có khiến Lữ Hạo như muốn phát điên trước lời trêu ghẹo của cô nàng . Hạ Lan ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế sofa được đặt đối diện giường , người làm cùng nhanh chóng mang bánh và nước vào để phục vụ khách , đôi mắt cô nàng đảo một vòng từng ngóc ngách trong phòng rồi lại cảm thán
"Chà , từ phòng khách cho đến phòng ngủ , chổ nào cũng rộng , cũng đẹp lại còn rất sang trọng , không ngờ bạn mình lên sống trong căn nhà tráng lệ như thế này , còn có người hầu kẻ hạ"
"Thích không.?Vậy qua đây ở đi"
Nhìn bộ mặt nhăn nhó của Lữ Hạo , cô liền xuống giọng dỗ dành
"Thôi nào bé ngoan , sao thế.?Hôm qua mới ăn uống vui vẻ mà"
"Tao..không biết tao sao nữa"
"Nói rõ xem nào.?"
"Thì..hôm qua tao mất ngủ , không ngủ được , tao thấy thiếu thiếu"
"Ha..tao hiểu rồi , mày nhớ người ta rồi "
"Không , không hề"
"Mày nói là không vậy tại sao lại cảm thấy thiếu , nghe tao nói nè đừng cố phủ nhận , hãy đối diện với những cảm xúc chân thật của bản thân mình ,được chứ.?"
"Nhưng..."
"Khoan...mày cứ từ từ suy nghĩ về lời tao vừa nói , giờ tao phải về công ty ngay , lần sau nói tiếp"
"À..uhm"
Vậy là Hạ Lan rời đi để lại một mình Lữ Hạo với nhiều cảm xúc lẫn lộn , cậu ngồi suy nghĩ về lời của Hạ Lan , có lẽ cô ấy nói đúng , Lữ Hạo đang không dám đối diện với những cảm xúc của bản thân , cậu luôn tìm cách tránh né hay đúng hơn là phủ nhận nó , nhưng dường như lí trí càng phủ nhận thì con tim lại cứ muốn khẳng định rằng tình cảm mà Lữ Hạo đối với Tống Đàm đang ngày càng rõ ràng hơn , có lẽ cậu cần phải đối diện với nó , sự vắng mặt của Tống Đàm dường như là sự sắp đặt của định mệnh , như để cho cậu biết rằng anh đã trở thành một phần quan trọng của đời cậu .
Một ngày của cậu lại êm đềm trôi qua , cả ngày hôm nay cậu chỉ ẩn mình trong phòng để chiêm nghiệm lại những việc đã qua , cậu nhận ra rằng bản thân cần phải nhìn nhận cảm xúc thật của mình , đó chính là cách tốt nhất để cậu quyết định sẽ tiến tới hay lùi lại trong mối quan hệ của cả hai . Cậu nằm đó nhìn đồng hồ trôi qua từng giây từng phút , màn đêm lại buông xuống bao trùm lấy căn phòng , cảm giác có chút cô đơn và lạnh lẽo lại dâng lên , tâm trí bừng lên một nỗi nhớ nhung khiến cậu không ngăn nổi bản thân liền nhấc máy gọi cho anh
"Alo , tôi nghe đây"
Lữ Hạo ngồi thừ ra khi nghe giọng nói của anh , sóng mũi có chút gì đó cay cay , hai mắt cũng rưng rưng , tưởng chừng chỉ chút nữa hai hàng nước mắt sẽ tuôn rơi , cậu lắp bắp từng chữ
"Tôi...tôi nhớ anh rồi"
Dù cách xa nhau nhưng vẫn nghe thấy được điệu cười ôn nhu của Tống Đàm phát ra từ đầu dây bên kia , biết người bên kia đang nghẹn ngào , Tống Đàm liền nhẹ nhàng dỗ dành
"Ngoan , đừng khóc , tôi sẽ nhanh chóng về với em"
"Uhmm , giữ gìn sức khỏe"
"Được rồi , em ngủ đi , nhớ đắp chăn thật kĩ , tôi cũng rất nhớ em"
Lữ Hạo nghe Tống Đàm dặn dò một lúc thì cúp máy , hai hàng nước mắt liền bất giác rơi xuống ,cậu đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt , rốt cuộc những giọt nước mắt này vì điều gì mà rơi xuống , ngay chính bản thân cậu cũng chẳng thể lí giải nỗi điều gì đang xảy ra với bản thân , là vì cậu thật sự quá cô đơn hay vì một lí do nào đó.?
"Alo"
"Hmm..ai..vậy.?"
"Vẫn chưa thức sao.?"
Nghe đến đây đột nhiên Lữ Hạo mở to hai mắt , nhìn vào điện thoại , là Tống Đàm gọi đến
"À...à..hôm qua tôi uống hơi nhiều nên.."
"Hừ..tôi mới vắng nhà một ngày em đã hư rồi"
"Thì lâu lâu mới có cơ hội , mà...anh đang làm gì đó.?"
"Tôi vừa ăn sáng xong chuẩn bị họp , em nhớ tôi rồi sao.?"
"Xì , còn lâu"
Nói rồi Lữ Hạo cúp máy ngang , cậu đột nhiên cảm nhận được tim mình đang đập lên liên hồi , mặt mày nóng râm ran , mặc dù vẫn cứng mồm bảo không nhớ nhưng rõ ràng đêm qua mất ngủ không phải do men mà là do không có Tống Đàm bên cạnh , rõ ràng là có nhớ nhưng lại dối lòng , nhưng thật ra để nói thẳng thừng ra là nhớ thì khác nào cậu thừa nhận bản thân thích Tống Đàm , càng nghĩ là cứ như bị dồn vào đường cùng , thật là khiến người khác phiền não.!
Những suy nghĩ đêm qua cứ bám lấy cậu khiến cậu không buồn nghĩ tới việc hôm nay sẽ đi đâu chơi , sẽ làm gì , cứ nằm trong phòng dán hai mắt lên trần nhà , đến lúc cùng kiệt mới nhấc máy rồi cho Hạ Lan để cầu cứu , Hạ Lan nghe bạn thân than vãn liền tức tối thu xếp đến trước biệt thự của Tống Đàm . Lữ Hạo đưa Hạ Lan lên phòng cùng trò chuyện , cô nàng kể từ khi bước vào đây luôn liên mồm cảm thán về vẻ đẹp của căn nhà , không ngừng khen ngợi bạn thân mình vớ được một đại gia giàu có khiến Lữ Hạo như muốn phát điên trước lời trêu ghẹo của cô nàng . Hạ Lan ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế sofa được đặt đối diện giường , người làm cùng nhanh chóng mang bánh và nước vào để phục vụ khách , đôi mắt cô nàng đảo một vòng từng ngóc ngách trong phòng rồi lại cảm thán
"Chà , từ phòng khách cho đến phòng ngủ , chổ nào cũng rộng , cũng đẹp lại còn rất sang trọng , không ngờ bạn mình lên sống trong căn nhà tráng lệ như thế này , còn có người hầu kẻ hạ"
"Thích không.?Vậy qua đây ở đi"
Nhìn bộ mặt nhăn nhó của Lữ Hạo , cô liền xuống giọng dỗ dành
"Thôi nào bé ngoan , sao thế.?Hôm qua mới ăn uống vui vẻ mà"
"Tao..không biết tao sao nữa"
"Nói rõ xem nào.?"
"Thì..hôm qua tao mất ngủ , không ngủ được , tao thấy thiếu thiếu"
"Ha..tao hiểu rồi , mày nhớ người ta rồi "
"Không , không hề"
"Mày nói là không vậy tại sao lại cảm thấy thiếu , nghe tao nói nè đừng cố phủ nhận , hãy đối diện với những cảm xúc chân thật của bản thân mình ,được chứ.?"
"Nhưng..."
"Khoan...mày cứ từ từ suy nghĩ về lời tao vừa nói , giờ tao phải về công ty ngay , lần sau nói tiếp"
"À..uhm"
Vậy là Hạ Lan rời đi để lại một mình Lữ Hạo với nhiều cảm xúc lẫn lộn , cậu ngồi suy nghĩ về lời của Hạ Lan , có lẽ cô ấy nói đúng , Lữ Hạo đang không dám đối diện với những cảm xúc của bản thân , cậu luôn tìm cách tránh né hay đúng hơn là phủ nhận nó , nhưng dường như lí trí càng phủ nhận thì con tim lại cứ muốn khẳng định rằng tình cảm mà Lữ Hạo đối với Tống Đàm đang ngày càng rõ ràng hơn , có lẽ cậu cần phải đối diện với nó , sự vắng mặt của Tống Đàm dường như là sự sắp đặt của định mệnh , như để cho cậu biết rằng anh đã trở thành một phần quan trọng của đời cậu .
Một ngày của cậu lại êm đềm trôi qua , cả ngày hôm nay cậu chỉ ẩn mình trong phòng để chiêm nghiệm lại những việc đã qua , cậu nhận ra rằng bản thân cần phải nhìn nhận cảm xúc thật của mình , đó chính là cách tốt nhất để cậu quyết định sẽ tiến tới hay lùi lại trong mối quan hệ của cả hai . Cậu nằm đó nhìn đồng hồ trôi qua từng giây từng phút , màn đêm lại buông xuống bao trùm lấy căn phòng , cảm giác có chút cô đơn và lạnh lẽo lại dâng lên , tâm trí bừng lên một nỗi nhớ nhung khiến cậu không ngăn nổi bản thân liền nhấc máy gọi cho anh
"Alo , tôi nghe đây"
Lữ Hạo ngồi thừ ra khi nghe giọng nói của anh , sóng mũi có chút gì đó cay cay , hai mắt cũng rưng rưng , tưởng chừng chỉ chút nữa hai hàng nước mắt sẽ tuôn rơi , cậu lắp bắp từng chữ
"Tôi...tôi nhớ anh rồi"
Dù cách xa nhau nhưng vẫn nghe thấy được điệu cười ôn nhu của Tống Đàm phát ra từ đầu dây bên kia , biết người bên kia đang nghẹn ngào , Tống Đàm liền nhẹ nhàng dỗ dành
"Ngoan , đừng khóc , tôi sẽ nhanh chóng về với em"
"Uhmm , giữ gìn sức khỏe"
"Được rồi , em ngủ đi , nhớ đắp chăn thật kĩ , tôi cũng rất nhớ em"
Lữ Hạo nghe Tống Đàm dặn dò một lúc thì cúp máy , hai hàng nước mắt liền bất giác rơi xuống ,cậu đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt , rốt cuộc những giọt nước mắt này vì điều gì mà rơi xuống , ngay chính bản thân cậu cũng chẳng thể lí giải nỗi điều gì đang xảy ra với bản thân , là vì cậu thật sự quá cô đơn hay vì một lí do nào đó.?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.