Tổng Tài Bố Đường: Cưới Trước Yêu Sau
Chương 42: Tên Đàn Ông Gian Manh Nham Hiểm!
Công Tử Khinh Ca
24/02/2023
Tần Nguyệt chỉ cảm thấy đỉnh đầu có một đám quạ đen bay quanh, cô đỏ mặt quát:
“Tôi biết!”
Nói xong cô vặn sang trái một cái “rắc”, quả nhiên cửa đã mở.
Khuôn mặt nhăn nhó của Tần Nguyệt đỏ lên, cô quay đầu hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, sau đó đóng cửa cái “rầm” đi vào trong.
Văn Diễm đứng yên tại chỗ nửa ngày rồi mới buồn bã nói:
“Tôi chỉ muốn nói, vặn trái một lần, sau này chìa khóa sẽ không dùng được nữa.”
Văn Diễm nhìn cánh cửa đã bị đóng chặt, anh khẽ thở dài.
Có điều biểu cảm lại trông như hơi vui sướng khi thấy người gặp họa, nói đúng hơn là mặt hơi ác…
Mặc dù căn hộ không có người ở đã lâu, nhưng cũng không dơ lắm, không to như căn của Văn Diễm.
Nhà cô rộng chừng một trăm mét vuông, mà cô chỉ ở một mình, vậy là đủ rồi.
Một vài dụng cụ cơ bản cũng đã được trang bị sẵn, xem ra cô không cần phải chuẩn bị quá nhiều.
Tối hôm qua Tần Nguyệt vẫn luôn bị trói chặt làm cô ngủ không được ngon, hiện giờ cả người cô đều đã được thả lỏng, lại khiến cô thấy hơi mệt mỏi.
Tần Nguyệt phủi sơ sô pha vài cái rồi nhanh chóng nằm xuống ngủ.
Trong mơ, cô lại thấy quá khứ của mình và Tư Kính Đường.
Những hồi ức mà cô đã từng cho là ngọt ngào ấy, thế mà lại biến thành những mũi kiếm sắc bén, đâm thủng cả người.
Cả đầu cô toái mồ hôi lạnh, Tần Nguyệt bừng tỉnh.
Một hồi lâu sau, cô mới dần hoàn hồn, cả người đều rít rát, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cô cong môi cười tự giễu.
Tần Nguyệt lấy di động qua xem thì thấy đã tám giờ tối, cô ngẫm nghĩ rồi quyết định tắm rửa trước, sau đó mới đi ra ngoài ăn cơm.
Trong căn hộ số hai mươi bốn, người đàn ông đang ngồi ở thư phòng xem văn kiện thì chợt nghe có tiếng đập cửa.
Anh ngẩng đầu, sau đó thoáng nhìn đồng hồ, ánh mắt lộ ra ý cười, hóa ra mèo ham ngủ là thật.
Tần Nguyệt ôm quần áo đứng trước nhà Văn Diễm, lại cảm khái lần nữa.
Đời đúng là một vở kịch máu chó mà, đừng nói đến máy nước nóng trong nhà, ngay cả nước lạnh mà cũng không có.
Tất cả đều rơi vào thế bất đắc dĩ, cô chỉ đành mặt dày tới tìm hàng xóm.
Người khác thì cô lại không yên tâm, cho nên, chỉ có thể tới tìm Văn Diễm.
Cửa được mở ra, Văn Diễm mặc áo ngủ đứng đó, vừa nhìn thấy cô thì anh hơi sửng sốt, sau đó hỏi:
“Có chuyện gì?”
Vẻ mặt Tần Nguyệt thoáng thẹn thùng, cô ấp úng đáp:
“Ừ thì, tôi mượn phòng tắm của anh dùng một lát được không, bên nhà tôi không có nước.”
“Tôi biết!”
Nói xong cô vặn sang trái một cái “rắc”, quả nhiên cửa đã mở.
Khuôn mặt nhăn nhó của Tần Nguyệt đỏ lên, cô quay đầu hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, sau đó đóng cửa cái “rầm” đi vào trong.
Văn Diễm đứng yên tại chỗ nửa ngày rồi mới buồn bã nói:
“Tôi chỉ muốn nói, vặn trái một lần, sau này chìa khóa sẽ không dùng được nữa.”
Văn Diễm nhìn cánh cửa đã bị đóng chặt, anh khẽ thở dài.
Có điều biểu cảm lại trông như hơi vui sướng khi thấy người gặp họa, nói đúng hơn là mặt hơi ác…
Mặc dù căn hộ không có người ở đã lâu, nhưng cũng không dơ lắm, không to như căn của Văn Diễm.
Nhà cô rộng chừng một trăm mét vuông, mà cô chỉ ở một mình, vậy là đủ rồi.
Một vài dụng cụ cơ bản cũng đã được trang bị sẵn, xem ra cô không cần phải chuẩn bị quá nhiều.
Tối hôm qua Tần Nguyệt vẫn luôn bị trói chặt làm cô ngủ không được ngon, hiện giờ cả người cô đều đã được thả lỏng, lại khiến cô thấy hơi mệt mỏi.
Tần Nguyệt phủi sơ sô pha vài cái rồi nhanh chóng nằm xuống ngủ.
Trong mơ, cô lại thấy quá khứ của mình và Tư Kính Đường.
Những hồi ức mà cô đã từng cho là ngọt ngào ấy, thế mà lại biến thành những mũi kiếm sắc bén, đâm thủng cả người.
Cả đầu cô toái mồ hôi lạnh, Tần Nguyệt bừng tỉnh.
Một hồi lâu sau, cô mới dần hoàn hồn, cả người đều rít rát, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cô cong môi cười tự giễu.
Tần Nguyệt lấy di động qua xem thì thấy đã tám giờ tối, cô ngẫm nghĩ rồi quyết định tắm rửa trước, sau đó mới đi ra ngoài ăn cơm.
Trong căn hộ số hai mươi bốn, người đàn ông đang ngồi ở thư phòng xem văn kiện thì chợt nghe có tiếng đập cửa.
Anh ngẩng đầu, sau đó thoáng nhìn đồng hồ, ánh mắt lộ ra ý cười, hóa ra mèo ham ngủ là thật.
Tần Nguyệt ôm quần áo đứng trước nhà Văn Diễm, lại cảm khái lần nữa.
Đời đúng là một vở kịch máu chó mà, đừng nói đến máy nước nóng trong nhà, ngay cả nước lạnh mà cũng không có.
Tất cả đều rơi vào thế bất đắc dĩ, cô chỉ đành mặt dày tới tìm hàng xóm.
Người khác thì cô lại không yên tâm, cho nên, chỉ có thể tới tìm Văn Diễm.
Cửa được mở ra, Văn Diễm mặc áo ngủ đứng đó, vừa nhìn thấy cô thì anh hơi sửng sốt, sau đó hỏi:
“Có chuyện gì?”
Vẻ mặt Tần Nguyệt thoáng thẹn thùng, cô ấp úng đáp:
“Ừ thì, tôi mượn phòng tắm của anh dùng một lát được không, bên nhà tôi không có nước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.