Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!
Chương 104
An Thư Mạn
24/10/2022
Tiểu Hy đang hưởng thụ từng muỗng cháo mà Anna đút cho, cô bé ăn rất ngon,
chắc vì hôm qua đến giờ không chịu ăn nên bị đói, bây giờ còn được mẹ
đút cô bé rất vui.
"Mẹ ơi, lúc nãy chú hai nói mẹ là thím hai tương lai là sao? Mẹ là mẹ của Hy cơ mà?"
Con bé ngây ngô tròn mắt hỏi, trên miệng còn dính chèm nhèm cháo. Anna dùng khăn tay sạch sẽ trong túi của mình lau miệng cho cô bé, bối rối trong lòng chẳng biết trả lời làm sao cho phải, sau cùng cô vẫn là không nở làm cho Tiểu Hy đau lòng, trả lời:
"Cậu ta nói bậy đó, đừng tin!"
"Vậy mẹ vẫn mãi là mẹ của Hy rồi, mẹ chỉ được lấy ba của Hy thôi!"
"Tiểu Hy!"
Tiếng gọi trầm ấm vang lên, lòng Anna bộp chộp, bế Tiểu Hy xoay người về phía tiếng gọi. Vừa thấy Mặc Đình Phong, Tiểu Hy đã trở mặt giận dỗi dụi mặt vào người Anna.
"Hy không muốn nhìn thấy ba đâu, ba rất xấu xa!"
"Sao lại nói ba mình như vậy? Tiểu Hy ngoan, không được nói như vậy lần nào nữa biết không!"
Tiểu Hy phụng phịu, rõ là baba không cho cô bé gặp mẹ nên cô bé mới giận. Nhưng mẹ dạy cô bé nào dám cãi lại. Ngoan ngoãn nghe lời ngẩng đầu khỏi ngực cô.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn Anna khiến cô lạnh buốt người, người này này sao lúc nào gặp mặt cô cũng thấy áp lực thế này, rõ là người như nhau mà?
Anna gượng gạo giải thích:
"Tiểu Hy không chịu ăn nên… tôi đút cho con bé."
Mặc Đình Phong không để ý đến chuyện này, hỏi về vấn đề khác:
"Sao lại ở đây?"
"Tôi…"
"Là em đưa cô ấy đến!"
Mặc Thế Thành từ bên trong đi ra, vẫn với dáng vẻ ngạo mạn, tự tiện vòng tay ôm vai Anna kéo vào người mình một cách thân thiết.
"Cô ấy là bạn gái của em, hôm nay em đưa cô ấy về ra mắt gia đình mình. Anh cả, anh nhận xét xem em dâu tương lai của mình thế nào đi?"
Anna khó chịu đẩy cậu ta ra, cậu ta liền dùng ánh mắt cảnh cáo với cô. Bấy giờ Anna mới nghĩ đến lời hứa ban sáng, đành cắn răng nhịn nhục. Chỉ một buổi thôi mà, cô sẽ làm được.
Mặc Đình Phong thấy Mặc Thế Thành tỏ ra thân mật với Anna, dáng vẻ càng thêm doạ người. Anh tại sao phải khó chịu?
"Cậu lại thích dở trò gì?"
Mặc Thế Thành vờ bực tức, càng ôm chặt Anna hơn, bày ra giọng nói nửa đùa nửa thật.
"Sao anh lại khó chịu như vậy nhỉ? Em chỉ là ra mắt bạn gái thôi mà. Chẳng lẽ anh nhìn cô ấy… ra chị cả sao? Thừa nhận thì cô ấy giống chị cả thật, nhưng trong lòng anh hiểu mà, vợ anh đã…"
Mặc Thế Thành đang nói, bỗng đảo mắt đến ánh nhìn ngơ ngác của Tiểu Hy, sửa chữa lại câu muốn phát ra.
"Vợ anh đã đi rồi! Anh cũng nên tìm mẹ mới cho Tiểu Hy là vừa!"
"Chú nói dối, mẹ Hy ở đây mà! Chú đừng có gạt Hy và ba. Cậu là đồ đáng ghét!"
Tiểu Hy ôm chặt Anna, tức giận nói to. Còn lâu cô bé mới tin lời cậu ta nói. Ngẩng mặt nói với Anna:
"Mẹ ơi, chúng ta lên phòng Hy đi, Hy có nhiều đồ chơi lắm, mẹ cùng chơi với Hy nha!"
Anna nhìn hai người đàn ông đang đọ mắt với nhau voi cùng đáng sợ, sau đó gật đầu với Tiểu Hy bế cô bé đi mất.
Mặc Đình Phong tiến lại gần Mặc Thế Thành, với khí thế đạo mạo và áp bức lên giọng:
"Cảnh cáo cậu, nên tránh xa cô ấy ra!"
Vẻ mặt trêu chọc bình thường của Mặc Thế Thành không còn đâu, thay bằng sự thách thức.
"Dựa vào đâu anh có cái quyền đó? Mặc Đình Phong, cho dù cô Anna kia có phải Hạ Nhược Hy thật hay giả tôi cũng sẽ chiếm đoạt cho bằng được để anh ngứa mắt chơi thôi. Cứ chờ xem!"
Mặc Thế Thành quay người rời đi, Mặc Đình Phong rất không thích cậu em trai này, tính tình Mặc Thế Thành lúc nào cũng mâu thuẫn nửa đùa nửa thật như vậy, anh thừa biết cậu ta là muốn khiêu khích mình, chắc rằng quá rảnh rỗi nên tìm thú vui.
Trở lại lên lầu, Mặc Đình Phong đi thẳng lên phòng của Tiểu Hy, cánh cửa bên ngoài không khép chặt, đủ cho anh thấy cảnh tượng vui vẻ bên trong. Tiểu Hy và Anna cùng nghịch đồ chơi vui vẻ, mà Anna cũng như thế, miệng thì nói nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hy một cách hạnh phúc, cảnh tượng này làm Mặc Đình Phong cảm thấy chạnh lòng, đứng hết một lúc mới mở cửa vào trong. Thấy anh, Anna thu lại sắc mặt vui vẻ đứng dậy cúi đầu chào Mặc Đình Phong.
"Mặc tổng!"
Anh lạnh nhạt gật đầu.
Anna khẽ cười gượng gạo, sau cùng cố nói nên lời:
"Mặc tổng, tôi là nhà thiết kế bên Pháp, tên là Anna, công ty anh có mời tôi tham dự hoạt động thiết kế đấy!"
Mặc Đình Phong tiếp tục đáp lại bằng cách "Ừm" một tiếng nữa, mắt từ đầu chí cuối không nhìn thẳng vào mặt Anna, cô rất bồn chồn trong lòng, sợ rằng Mặc Đình Phong hiểu lầm mình muốn tiếp cận vì công việc, lập tức lên tiếng giải thích:
"Tôi… tôi không phải cố tình bắt chuyện với anh đâu, chỉ là tôi trùng hợp biết đến Tiểu Hy thôi!"
Ánh mắt người đàn ông bây giờ mới đảo đến làm Anna rùng mình một cái.
"Tôi có bảo cô là cố tình sao? Nhắc nhở cô nên tránh xa Mặc Thế Thành ra, tên kia chỉ lợi dụng cô đả kích tôi mà thôi!"
Anna ngờ ngợ một lúc mới nghĩ đến chuyện cô luôn bị nhầm tưởng đến vợ của anh. Thì ra là vậy! Nhưng nếu cô không làm tròn vai diễn, hắn sẽ bắt cô trả số tiền kia. Đang đấu tranh suy nghĩ thì lại nghe người đàn ông trước mặt nói:
"Tôi sẽ sắp xếp để nó không làm phiền đến cô, tôi không muốn ai vì mình mà gặp phiền phức!"
"Tôi hiểu rồi!"
Anna nghe Mặc Đình Phong hứa như vậy vô cùng vui trong lòng, cô không khác gì anh rất ghét tên Mặc Thế Thành hống hách đó.
Nhìn lại Tiểu Hy thấy cô bé đã nằm ngủ từ lúc nào, Anna khẽ xoa đầu cô bé cong môi cười.
"Mặc tổng, anh có một cô con gái rất đáng yêu!"
Mặc Đình Phong không trả lời lại, nhìn cô chằm chằm, đến nỗi anh quên đi tình huống hiện tại là gì, liên tưởng đến hình bóng cô vợ anh yêu năm xưa. Dung mạo giống hệt, nụ cười giống hệt, dáng vẻ… cũng giống hệt. Khi mà bị lôi về thực tại, Mặc Đình Phong cảm thấy anh cứ im lặng là bất bình thường quá, nên bảo:
"Tiểu Hy cứ nhận cô làm mẹ mình, cô có cảm thấy phiền chứ? Nếu không thoải mái tôi sẽ bảo con bé đừng làm phiền đến cô nữa!"
"Không đâu!"
Anna lập tức phản bác lại. Tiểu Hy đáng yêu thế này, cô không cảm thấy phiền mà còn rất vui. Tuy rằng cô thật sự không phải mẹ của cô bé nhưng được bế cô bé, hôn cô bé, cô đã rất mãn nguyện.
"Mặc tổng! Tâm hồn của đứa bé rất mỏng manh. Con bé mất mẹ quá sớm việc muốn mẹ là chuyện đương nhiên rồi. Thôi thì để tôi nhận là mẹ nuôi con bé có được không? Cứ để nó xem tôi là mẹ ruột, đến lúc nó lớn lên, nó dần sẽ hiểu thôi!"
Nói xong, Anna mới cảm thấy mình quá vô lý. Con gái cưng ngọc ngà của Mặc gia, thế mà cô lại yêu cầu muốn làm mẹ nuôi của cô bé. Liệu Mặc Đình Phong có nghĩ cô là loại người thấy sang bắt quàng làm họ không nhỉ?
Không ngờ rằng Mặc Đình Phong ấy thế lại đồng ý. Sau đó anh có việc bận nên rời đi, hoàn toàn tin tưởng để con gái ở cùng Anna.
"Mẹ ơi, lúc nãy chú hai nói mẹ là thím hai tương lai là sao? Mẹ là mẹ của Hy cơ mà?"
Con bé ngây ngô tròn mắt hỏi, trên miệng còn dính chèm nhèm cháo. Anna dùng khăn tay sạch sẽ trong túi của mình lau miệng cho cô bé, bối rối trong lòng chẳng biết trả lời làm sao cho phải, sau cùng cô vẫn là không nở làm cho Tiểu Hy đau lòng, trả lời:
"Cậu ta nói bậy đó, đừng tin!"
"Vậy mẹ vẫn mãi là mẹ của Hy rồi, mẹ chỉ được lấy ba của Hy thôi!"
"Tiểu Hy!"
Tiếng gọi trầm ấm vang lên, lòng Anna bộp chộp, bế Tiểu Hy xoay người về phía tiếng gọi. Vừa thấy Mặc Đình Phong, Tiểu Hy đã trở mặt giận dỗi dụi mặt vào người Anna.
"Hy không muốn nhìn thấy ba đâu, ba rất xấu xa!"
"Sao lại nói ba mình như vậy? Tiểu Hy ngoan, không được nói như vậy lần nào nữa biết không!"
Tiểu Hy phụng phịu, rõ là baba không cho cô bé gặp mẹ nên cô bé mới giận. Nhưng mẹ dạy cô bé nào dám cãi lại. Ngoan ngoãn nghe lời ngẩng đầu khỏi ngực cô.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhìn Anna khiến cô lạnh buốt người, người này này sao lúc nào gặp mặt cô cũng thấy áp lực thế này, rõ là người như nhau mà?
Anna gượng gạo giải thích:
"Tiểu Hy không chịu ăn nên… tôi đút cho con bé."
Mặc Đình Phong không để ý đến chuyện này, hỏi về vấn đề khác:
"Sao lại ở đây?"
"Tôi…"
"Là em đưa cô ấy đến!"
Mặc Thế Thành từ bên trong đi ra, vẫn với dáng vẻ ngạo mạn, tự tiện vòng tay ôm vai Anna kéo vào người mình một cách thân thiết.
"Cô ấy là bạn gái của em, hôm nay em đưa cô ấy về ra mắt gia đình mình. Anh cả, anh nhận xét xem em dâu tương lai của mình thế nào đi?"
Anna khó chịu đẩy cậu ta ra, cậu ta liền dùng ánh mắt cảnh cáo với cô. Bấy giờ Anna mới nghĩ đến lời hứa ban sáng, đành cắn răng nhịn nhục. Chỉ một buổi thôi mà, cô sẽ làm được.
Mặc Đình Phong thấy Mặc Thế Thành tỏ ra thân mật với Anna, dáng vẻ càng thêm doạ người. Anh tại sao phải khó chịu?
"Cậu lại thích dở trò gì?"
Mặc Thế Thành vờ bực tức, càng ôm chặt Anna hơn, bày ra giọng nói nửa đùa nửa thật.
"Sao anh lại khó chịu như vậy nhỉ? Em chỉ là ra mắt bạn gái thôi mà. Chẳng lẽ anh nhìn cô ấy… ra chị cả sao? Thừa nhận thì cô ấy giống chị cả thật, nhưng trong lòng anh hiểu mà, vợ anh đã…"
Mặc Thế Thành đang nói, bỗng đảo mắt đến ánh nhìn ngơ ngác của Tiểu Hy, sửa chữa lại câu muốn phát ra.
"Vợ anh đã đi rồi! Anh cũng nên tìm mẹ mới cho Tiểu Hy là vừa!"
"Chú nói dối, mẹ Hy ở đây mà! Chú đừng có gạt Hy và ba. Cậu là đồ đáng ghét!"
Tiểu Hy ôm chặt Anna, tức giận nói to. Còn lâu cô bé mới tin lời cậu ta nói. Ngẩng mặt nói với Anna:
"Mẹ ơi, chúng ta lên phòng Hy đi, Hy có nhiều đồ chơi lắm, mẹ cùng chơi với Hy nha!"
Anna nhìn hai người đàn ông đang đọ mắt với nhau voi cùng đáng sợ, sau đó gật đầu với Tiểu Hy bế cô bé đi mất.
Mặc Đình Phong tiến lại gần Mặc Thế Thành, với khí thế đạo mạo và áp bức lên giọng:
"Cảnh cáo cậu, nên tránh xa cô ấy ra!"
Vẻ mặt trêu chọc bình thường của Mặc Thế Thành không còn đâu, thay bằng sự thách thức.
"Dựa vào đâu anh có cái quyền đó? Mặc Đình Phong, cho dù cô Anna kia có phải Hạ Nhược Hy thật hay giả tôi cũng sẽ chiếm đoạt cho bằng được để anh ngứa mắt chơi thôi. Cứ chờ xem!"
Mặc Thế Thành quay người rời đi, Mặc Đình Phong rất không thích cậu em trai này, tính tình Mặc Thế Thành lúc nào cũng mâu thuẫn nửa đùa nửa thật như vậy, anh thừa biết cậu ta là muốn khiêu khích mình, chắc rằng quá rảnh rỗi nên tìm thú vui.
Trở lại lên lầu, Mặc Đình Phong đi thẳng lên phòng của Tiểu Hy, cánh cửa bên ngoài không khép chặt, đủ cho anh thấy cảnh tượng vui vẻ bên trong. Tiểu Hy và Anna cùng nghịch đồ chơi vui vẻ, mà Anna cũng như thế, miệng thì nói nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hy một cách hạnh phúc, cảnh tượng này làm Mặc Đình Phong cảm thấy chạnh lòng, đứng hết một lúc mới mở cửa vào trong. Thấy anh, Anna thu lại sắc mặt vui vẻ đứng dậy cúi đầu chào Mặc Đình Phong.
"Mặc tổng!"
Anh lạnh nhạt gật đầu.
Anna khẽ cười gượng gạo, sau cùng cố nói nên lời:
"Mặc tổng, tôi là nhà thiết kế bên Pháp, tên là Anna, công ty anh có mời tôi tham dự hoạt động thiết kế đấy!"
Mặc Đình Phong tiếp tục đáp lại bằng cách "Ừm" một tiếng nữa, mắt từ đầu chí cuối không nhìn thẳng vào mặt Anna, cô rất bồn chồn trong lòng, sợ rằng Mặc Đình Phong hiểu lầm mình muốn tiếp cận vì công việc, lập tức lên tiếng giải thích:
"Tôi… tôi không phải cố tình bắt chuyện với anh đâu, chỉ là tôi trùng hợp biết đến Tiểu Hy thôi!"
Ánh mắt người đàn ông bây giờ mới đảo đến làm Anna rùng mình một cái.
"Tôi có bảo cô là cố tình sao? Nhắc nhở cô nên tránh xa Mặc Thế Thành ra, tên kia chỉ lợi dụng cô đả kích tôi mà thôi!"
Anna ngờ ngợ một lúc mới nghĩ đến chuyện cô luôn bị nhầm tưởng đến vợ của anh. Thì ra là vậy! Nhưng nếu cô không làm tròn vai diễn, hắn sẽ bắt cô trả số tiền kia. Đang đấu tranh suy nghĩ thì lại nghe người đàn ông trước mặt nói:
"Tôi sẽ sắp xếp để nó không làm phiền đến cô, tôi không muốn ai vì mình mà gặp phiền phức!"
"Tôi hiểu rồi!"
Anna nghe Mặc Đình Phong hứa như vậy vô cùng vui trong lòng, cô không khác gì anh rất ghét tên Mặc Thế Thành hống hách đó.
Nhìn lại Tiểu Hy thấy cô bé đã nằm ngủ từ lúc nào, Anna khẽ xoa đầu cô bé cong môi cười.
"Mặc tổng, anh có một cô con gái rất đáng yêu!"
Mặc Đình Phong không trả lời lại, nhìn cô chằm chằm, đến nỗi anh quên đi tình huống hiện tại là gì, liên tưởng đến hình bóng cô vợ anh yêu năm xưa. Dung mạo giống hệt, nụ cười giống hệt, dáng vẻ… cũng giống hệt. Khi mà bị lôi về thực tại, Mặc Đình Phong cảm thấy anh cứ im lặng là bất bình thường quá, nên bảo:
"Tiểu Hy cứ nhận cô làm mẹ mình, cô có cảm thấy phiền chứ? Nếu không thoải mái tôi sẽ bảo con bé đừng làm phiền đến cô nữa!"
"Không đâu!"
Anna lập tức phản bác lại. Tiểu Hy đáng yêu thế này, cô không cảm thấy phiền mà còn rất vui. Tuy rằng cô thật sự không phải mẹ của cô bé nhưng được bế cô bé, hôn cô bé, cô đã rất mãn nguyện.
"Mặc tổng! Tâm hồn của đứa bé rất mỏng manh. Con bé mất mẹ quá sớm việc muốn mẹ là chuyện đương nhiên rồi. Thôi thì để tôi nhận là mẹ nuôi con bé có được không? Cứ để nó xem tôi là mẹ ruột, đến lúc nó lớn lên, nó dần sẽ hiểu thôi!"
Nói xong, Anna mới cảm thấy mình quá vô lý. Con gái cưng ngọc ngà của Mặc gia, thế mà cô lại yêu cầu muốn làm mẹ nuôi của cô bé. Liệu Mặc Đình Phong có nghĩ cô là loại người thấy sang bắt quàng làm họ không nhỉ?
Không ngờ rằng Mặc Đình Phong ấy thế lại đồng ý. Sau đó anh có việc bận nên rời đi, hoàn toàn tin tưởng để con gái ở cùng Anna.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.