Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!
Chương 118
An Thư Mạn
24/10/2022
Theo như kế hoạch, chỉ hai ngày sau Anna cùng Hứa Tần Lâm và Nathaly trở về
Pháp. Cô đi mà không thông báo một lời với Tiểu Hy, sợ gặp lại cô bé bản thân sẽ không nỡ.
Tám tiếng đồng hồ ròng rã, bọn họ cũng đã trở về Paris. Người của Hứa Tần Lâm đã chuẩn bị xe đến rước, đầu tiên hộ tống Anna và Nathaly về rồi bản thân mới trở về nhà mình.
Vì vừa mới trở về nước nên cô không đi làm ngay, dự định hai ngày sau sẽ đi làm trở lại. Thấm thoát một ngày đã qua, sáng hôm sau, chẳng biết là ai vừa mới sáng sớm đã đến tìm cô, bấm chuông âm ĩ phá hủy giấc ngủ của cô. Anna chỉ kịp chạy vào trong rửa mặt, tùy tiện búi tóc lên rồi lại chạy ra ngoài mở cửa, thấy người trước mắt thì ngỡ ngàng đứng bất động, hai mắt trợn tròn khiếp đảm như thấy ma quỷ.
Bóng lưng thẳng tắp của Mặc Đình Phong đứng đối diện cô, trên tay còn ôm Tiểu Hy hai mắt lấp lánh nhìn mẹ, vui vẻ gọi to:
"Mẹ ơi!"
Anna như chết đứng tại chỗ, mi mắt liên tục run rẩy, dụi mắt không thể tin. Sao bọn họ lại ở đây?
Tiểu Hy tuột khỏi người Mặc Đình Phong chạy đến ôm chầm lấy cô liên tục gọi mẹ, còn uất ức mà cất tiếng nói lảnh lót:
"Mẹ đến đây mà chẳng nói với Hy tiếng nào, đêm qua Hy phải theo ba lên máy bay đến đấy, Hy buồn ngủ lắm luôn!"
Cô dời mắt đến Mặc Đình Phong đang ung dung đứng đấy, có vô số câu hỏi muốn hỏi anh, tại sao lại đến đây? Tại sao lại biết nơi cô ở? Mặc Đình Phong như biết được thuật đọc tâm, rất tự nhiên mà trả lời:
"Tôi đến đây công tác vào hôm, mấy ngày này ở nhờ nhà em nhé!"
"Gì chứ?"
Ha, thật nực cười! Anh giàu có như thế tùy tiện thuê một căn nhà như trở bàn tay, thế nào lại bảo ở nhờ? Anna vừa mới ngủ dậy đối diện với cú sốc này như có ngàn con ong trong đầu bay loạn xạ muốn nổ tung, chưa kịp thích ứng thì người đàn ông kia đã nhân cơ hội kéo hành lý của mình và con gái tự tiện vào trong nhà. Đến lúc Mặc Đình Phong đi được một đoạn khá xa, Anna mới bừng tỉnh la toáng lên:
"Này này, tôi chưa cho anh ở đây mà? Mặc tổng, tôi sẽ giúp anh tìm khách sạn, nếu anh không thích ở khách sạn tôi có thể giới thiệu cho anh vài căn hộ cao cấp. Nơi đây là nhà riêng của tôi, không thể cho đàn ông tự tiện ở đâu!"
Mặc Đình Phong dừng bước chân, không quay đầu, vẻ mặt không có chút gượng gạo và không biết ngần ngại là gì, nói:
"Tôi thích căn hộ này của em, cho tôi ở nhờ nhà em, tiền em cứ thỏa hiệp, tôi sẽ không có ý kiến!"
Anna cảm thấy đầu óc của anh là có vấn đề. Biết bao nhiêu căn hộ đẹp đẽ rộng lớn khác không chọn lại chọn ngay căn hộ đã có người ở chật hẹp bình thường của cô, rốt cuộc là đang muốn giở trò gì?
"Vấn đề không phải là tiền bạc mà là thanh danh của tôi, tôi là phụ nữ chưa chồng làm sao để đàn ông sống cùng nhà được?"
Tiểu Hy thấy ba bị dồn ép trong tình thế khó xử, cô bé rất thông minh liền lên tiếng giải cứu thay:
"Mẹ ơi, là Hy muốn ở với mẹ ba mới muốn ở đây đấy, mẹ đừng làm khó ba. Cho ba và Hy ở đây đi mà!"
Cô bé nũng nịu cọ cọ mặt vào bụng cô, tỏ ra vô cùng đáng thương. Anna mới hiểu ra là vì cô bé Mặc Đình Phong mới làm ra chuyện thế này. Cho dù cô có yêu thương Tiểu Hy thế nào cũng không thể cho người đàn ông khác ở nhà mình, cũng tự biết không được mềm lòng như vậy. Bất đắc dĩ, cô đẩy nhẹ Tiểu Hy ra khỏi người mình, cất giọng điệu lạnh nhạt:
"Xin lỗi Tiểu Hy, mẹ đã bảo mẹ không phải là mẹ ruột của con rồi, con đừng bám theo mẹ nữa. Mặc tổng, nếu anh vẫn yêu vợ mình thì đừng tiếp tục xem tôi là cái bóng của cô ấy, cô ấy là cô ấy, tôi là tôi. Cứ xem như chúng ta không quen biết nhau được không? Bây giờ hãy đưa con bé đi đi, tôi không muốn thấy hai người nữa!"
Tay Mặc Đình Phong nắm chặt đồ kéo vali, dùng sức lớn khiến nó mơ hồ vang lên tiếng nứt nẻ rất khẽ. Anh đoán không sai, Anna vẫn khư khư giữ cái suy nghĩ anh xem cô là người thay thế này.
"Tôi đã nói rồi, tôi không xem em là bất cứ ai cả…"
"Không! Đừng nói nữa, mau đi đi!"
Anna ngoảnh mặt, bước chân vội vàng đi lên lầu, có vẻ cô rất khó chịu và tức giận khi có sự có mặt của Mặc Đình Phong tại đây. Vốn dĩ về Pháp và vì tránh mặt cha con anh, thế mà bọn họ lại đến đây làm phiền cô.
Tiểu Hy thấy cô tuyệt tình nói ra lời nhẫn tâm đuổi cô bé và ba đi, trái tim bé nhỏ tổn thương dữ dội, mắt mới thoáng đó đã đẫm lệ, cổ họng nghẹn ngào, đau đớn ú ớ rồi ngồi sụp xuống nền đất giãy nảy đáng thương. Từng tiếng khóc nghẹn đau thương của cô bé như mũi tên đâm sâu vào lòng Mặc Đình Phong. Là anh đưa con bé đến đây tìm cô, lợi dụng con bé để gần gũi với cô, không ngờ Anna lại tuyệt tình như vậy, bản thân anh có bị làm sao cũng không nói, không ngờ lại làm tổn thương đến đứa con gái bé bỏng anh yêu thương nhất. Không thể đứng yên được nữa, Mặc Đình Phong liền nhanh chân tiến lại phía Tiểu Hy, không ngờ người kia đã nhanh chân hơn chạy đến đỡ Tiểu Hy dậy ôm vào lòng.
Anna kinh hoảng ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ mà ấm nóng của Tiểu Hy vào lòng dỗ dành tấm lưng nhỏ. Nước mắt âm ấm nhỏ giọt vào lòng ngực cô như nhỏ vào trái tim cô, đau xót tận tâm can. Cô bé trong tiềm thức của cô chẳng có chút máu mủ ruột rà gì với mình nhưng tận sâu trong lòng đã coi cô bé hơn cả con gái ruột, đưa mình đến vai trò là một người mẹ. Nhìn con đau một mẹ đau gấp mười, mới vừa quay lưng đã trở mặt quan tâm lại, thật nực cười cho cô. Cái vỏ bọc kiên cố đó không ngờ dễ dàng phá vỡ đến vậy.
"Tiểu Hy, Tiểu Hy!"
Cô bé nấc không ngừng trong lòng cô, dường như cảm xúc đau đến không thể khóc nữa, nấc nghẹn ngào, mặt cô bé đỏ rực, ôm cô rất chặt chẽ như sợ cô vụt mất đi.
"Mẹ… hức, mẹ ơi! Hy… Hy chỉ muốn mẹ thôi, mẹ đừng bỏ Hy mà! Hy sợ lắm, hức!"
Anna hoảng loạn lau đi những giọt nước mắt lấm lem trên khuôn mặt đỏ ao của Tiểu Hy, khoé mắt cô đã rơi lệ lúc nào không hay, hoảng loạn mà nói:
"Được được, con là con của mẹ, con muốn ở với mẹ lúc nào cũng được hết! Lúc nãy là mẹ sai, mẹ xin lỗi con, bảo bối à!"
Lại lần nữa kéo thân thể của cô bé áp vào lòng, sự ấm áp của người mẹ dần xua tan đi bới nỗi sợ trong lòng Tiểu Hy.
Hình ảnh hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở như vậy, Mặc Đình Phong vô cùng chạnh lòng. Vốn dĩ Tiểu Hy là từ trong bụng Anna mà ra, máu trong người họ chảy giống nhau, cả hai là mẹ con ruột thịt.
Là vì anh… tất cả là tại anh!
Năm đó Tiểu Hy vừa mới sinh ra, một vòng tay mẹ ôm ấp cũng chưa có, anh thế là nhẫn tâm chia cắt hai mẹ con họ bốn năm trời mới có thể gặp lại. Nếu có thể gánh chịu nỗi đau để cho hai mẹ con họ đoàn tụ, anh sẽ nguyện gánh vác tất cả.
Hít sâu vào một hơi để thần trí tỉnh táo, Mặc Đình Phong để lại chiếc vali nhỏ của Tiểu Hy, tay nắm chặt vali của mình, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Con bé… mong em có thể chăm sóc nó giúp tôi! Tôi sẽ chọn nơi khác bên ngoài để ở. Những lúc rảnh rỗi sẽ đến thăm Tiểu Hy. Phiền em rồi!"
Mặc Đình Phong không nán lại quá lâu, vừa kết thúc câu đã kéo vali đi khỏi cửa. Bóng dáng anh cứ thế xa dần vụt mất. Chẳng biết vì sau bóng dáng đó không còn xuất hiện trong tầm mắt, đáy lòng Anna có chút trống rỗng, tay vẫn ôm chặt Tiểu Hy, ánh mắt chìm vào hư không.
Tám tiếng đồng hồ ròng rã, bọn họ cũng đã trở về Paris. Người của Hứa Tần Lâm đã chuẩn bị xe đến rước, đầu tiên hộ tống Anna và Nathaly về rồi bản thân mới trở về nhà mình.
Vì vừa mới trở về nước nên cô không đi làm ngay, dự định hai ngày sau sẽ đi làm trở lại. Thấm thoát một ngày đã qua, sáng hôm sau, chẳng biết là ai vừa mới sáng sớm đã đến tìm cô, bấm chuông âm ĩ phá hủy giấc ngủ của cô. Anna chỉ kịp chạy vào trong rửa mặt, tùy tiện búi tóc lên rồi lại chạy ra ngoài mở cửa, thấy người trước mắt thì ngỡ ngàng đứng bất động, hai mắt trợn tròn khiếp đảm như thấy ma quỷ.
Bóng lưng thẳng tắp của Mặc Đình Phong đứng đối diện cô, trên tay còn ôm Tiểu Hy hai mắt lấp lánh nhìn mẹ, vui vẻ gọi to:
"Mẹ ơi!"
Anna như chết đứng tại chỗ, mi mắt liên tục run rẩy, dụi mắt không thể tin. Sao bọn họ lại ở đây?
Tiểu Hy tuột khỏi người Mặc Đình Phong chạy đến ôm chầm lấy cô liên tục gọi mẹ, còn uất ức mà cất tiếng nói lảnh lót:
"Mẹ đến đây mà chẳng nói với Hy tiếng nào, đêm qua Hy phải theo ba lên máy bay đến đấy, Hy buồn ngủ lắm luôn!"
Cô dời mắt đến Mặc Đình Phong đang ung dung đứng đấy, có vô số câu hỏi muốn hỏi anh, tại sao lại đến đây? Tại sao lại biết nơi cô ở? Mặc Đình Phong như biết được thuật đọc tâm, rất tự nhiên mà trả lời:
"Tôi đến đây công tác vào hôm, mấy ngày này ở nhờ nhà em nhé!"
"Gì chứ?"
Ha, thật nực cười! Anh giàu có như thế tùy tiện thuê một căn nhà như trở bàn tay, thế nào lại bảo ở nhờ? Anna vừa mới ngủ dậy đối diện với cú sốc này như có ngàn con ong trong đầu bay loạn xạ muốn nổ tung, chưa kịp thích ứng thì người đàn ông kia đã nhân cơ hội kéo hành lý của mình và con gái tự tiện vào trong nhà. Đến lúc Mặc Đình Phong đi được một đoạn khá xa, Anna mới bừng tỉnh la toáng lên:
"Này này, tôi chưa cho anh ở đây mà? Mặc tổng, tôi sẽ giúp anh tìm khách sạn, nếu anh không thích ở khách sạn tôi có thể giới thiệu cho anh vài căn hộ cao cấp. Nơi đây là nhà riêng của tôi, không thể cho đàn ông tự tiện ở đâu!"
Mặc Đình Phong dừng bước chân, không quay đầu, vẻ mặt không có chút gượng gạo và không biết ngần ngại là gì, nói:
"Tôi thích căn hộ này của em, cho tôi ở nhờ nhà em, tiền em cứ thỏa hiệp, tôi sẽ không có ý kiến!"
Anna cảm thấy đầu óc của anh là có vấn đề. Biết bao nhiêu căn hộ đẹp đẽ rộng lớn khác không chọn lại chọn ngay căn hộ đã có người ở chật hẹp bình thường của cô, rốt cuộc là đang muốn giở trò gì?
"Vấn đề không phải là tiền bạc mà là thanh danh của tôi, tôi là phụ nữ chưa chồng làm sao để đàn ông sống cùng nhà được?"
Tiểu Hy thấy ba bị dồn ép trong tình thế khó xử, cô bé rất thông minh liền lên tiếng giải cứu thay:
"Mẹ ơi, là Hy muốn ở với mẹ ba mới muốn ở đây đấy, mẹ đừng làm khó ba. Cho ba và Hy ở đây đi mà!"
Cô bé nũng nịu cọ cọ mặt vào bụng cô, tỏ ra vô cùng đáng thương. Anna mới hiểu ra là vì cô bé Mặc Đình Phong mới làm ra chuyện thế này. Cho dù cô có yêu thương Tiểu Hy thế nào cũng không thể cho người đàn ông khác ở nhà mình, cũng tự biết không được mềm lòng như vậy. Bất đắc dĩ, cô đẩy nhẹ Tiểu Hy ra khỏi người mình, cất giọng điệu lạnh nhạt:
"Xin lỗi Tiểu Hy, mẹ đã bảo mẹ không phải là mẹ ruột của con rồi, con đừng bám theo mẹ nữa. Mặc tổng, nếu anh vẫn yêu vợ mình thì đừng tiếp tục xem tôi là cái bóng của cô ấy, cô ấy là cô ấy, tôi là tôi. Cứ xem như chúng ta không quen biết nhau được không? Bây giờ hãy đưa con bé đi đi, tôi không muốn thấy hai người nữa!"
Tay Mặc Đình Phong nắm chặt đồ kéo vali, dùng sức lớn khiến nó mơ hồ vang lên tiếng nứt nẻ rất khẽ. Anh đoán không sai, Anna vẫn khư khư giữ cái suy nghĩ anh xem cô là người thay thế này.
"Tôi đã nói rồi, tôi không xem em là bất cứ ai cả…"
"Không! Đừng nói nữa, mau đi đi!"
Anna ngoảnh mặt, bước chân vội vàng đi lên lầu, có vẻ cô rất khó chịu và tức giận khi có sự có mặt của Mặc Đình Phong tại đây. Vốn dĩ về Pháp và vì tránh mặt cha con anh, thế mà bọn họ lại đến đây làm phiền cô.
Tiểu Hy thấy cô tuyệt tình nói ra lời nhẫn tâm đuổi cô bé và ba đi, trái tim bé nhỏ tổn thương dữ dội, mắt mới thoáng đó đã đẫm lệ, cổ họng nghẹn ngào, đau đớn ú ớ rồi ngồi sụp xuống nền đất giãy nảy đáng thương. Từng tiếng khóc nghẹn đau thương của cô bé như mũi tên đâm sâu vào lòng Mặc Đình Phong. Là anh đưa con bé đến đây tìm cô, lợi dụng con bé để gần gũi với cô, không ngờ Anna lại tuyệt tình như vậy, bản thân anh có bị làm sao cũng không nói, không ngờ lại làm tổn thương đến đứa con gái bé bỏng anh yêu thương nhất. Không thể đứng yên được nữa, Mặc Đình Phong liền nhanh chân tiến lại phía Tiểu Hy, không ngờ người kia đã nhanh chân hơn chạy đến đỡ Tiểu Hy dậy ôm vào lòng.
Anna kinh hoảng ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ mà ấm nóng của Tiểu Hy vào lòng dỗ dành tấm lưng nhỏ. Nước mắt âm ấm nhỏ giọt vào lòng ngực cô như nhỏ vào trái tim cô, đau xót tận tâm can. Cô bé trong tiềm thức của cô chẳng có chút máu mủ ruột rà gì với mình nhưng tận sâu trong lòng đã coi cô bé hơn cả con gái ruột, đưa mình đến vai trò là một người mẹ. Nhìn con đau một mẹ đau gấp mười, mới vừa quay lưng đã trở mặt quan tâm lại, thật nực cười cho cô. Cái vỏ bọc kiên cố đó không ngờ dễ dàng phá vỡ đến vậy.
"Tiểu Hy, Tiểu Hy!"
Cô bé nấc không ngừng trong lòng cô, dường như cảm xúc đau đến không thể khóc nữa, nấc nghẹn ngào, mặt cô bé đỏ rực, ôm cô rất chặt chẽ như sợ cô vụt mất đi.
"Mẹ… hức, mẹ ơi! Hy… Hy chỉ muốn mẹ thôi, mẹ đừng bỏ Hy mà! Hy sợ lắm, hức!"
Anna hoảng loạn lau đi những giọt nước mắt lấm lem trên khuôn mặt đỏ ao của Tiểu Hy, khoé mắt cô đã rơi lệ lúc nào không hay, hoảng loạn mà nói:
"Được được, con là con của mẹ, con muốn ở với mẹ lúc nào cũng được hết! Lúc nãy là mẹ sai, mẹ xin lỗi con, bảo bối à!"
Lại lần nữa kéo thân thể của cô bé áp vào lòng, sự ấm áp của người mẹ dần xua tan đi bới nỗi sợ trong lòng Tiểu Hy.
Hình ảnh hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở như vậy, Mặc Đình Phong vô cùng chạnh lòng. Vốn dĩ Tiểu Hy là từ trong bụng Anna mà ra, máu trong người họ chảy giống nhau, cả hai là mẹ con ruột thịt.
Là vì anh… tất cả là tại anh!
Năm đó Tiểu Hy vừa mới sinh ra, một vòng tay mẹ ôm ấp cũng chưa có, anh thế là nhẫn tâm chia cắt hai mẹ con họ bốn năm trời mới có thể gặp lại. Nếu có thể gánh chịu nỗi đau để cho hai mẹ con họ đoàn tụ, anh sẽ nguyện gánh vác tất cả.
Hít sâu vào một hơi để thần trí tỉnh táo, Mặc Đình Phong để lại chiếc vali nhỏ của Tiểu Hy, tay nắm chặt vali của mình, giọng nói trầm ấm vang lên:
"Con bé… mong em có thể chăm sóc nó giúp tôi! Tôi sẽ chọn nơi khác bên ngoài để ở. Những lúc rảnh rỗi sẽ đến thăm Tiểu Hy. Phiền em rồi!"
Mặc Đình Phong không nán lại quá lâu, vừa kết thúc câu đã kéo vali đi khỏi cửa. Bóng dáng anh cứ thế xa dần vụt mất. Chẳng biết vì sau bóng dáng đó không còn xuất hiện trong tầm mắt, đáy lòng Anna có chút trống rỗng, tay vẫn ôm chặt Tiểu Hy, ánh mắt chìm vào hư không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.