Tổng Tài Câm: Em Là Định Mệnh Của Anh!
Chương 88: Thay con đối xử tốt với cô ấy!
An Thư Mạn
16/04/2022
Hà Vân Phi bưng bát canh vừa mới hầm hai tiếng đầu hồ lên phòng con dâu. Biết tâm trạng cô không tốt, kén ăn mấy ngày nay, bà thật tâm lo lắng, ngồi kế bên cô nắm tay khuyên nhủ.
"Nhược Hy, mẹ biết rằng con buồn về chuyện của mẹ con nhưng cũng biết nghĩ cho mình một chút. Mẹ con nếu tỉnh lại sẽ không hy vọng con thế này đâu."
Ánh mắt Hạ Nhược Hy ánh lên vẻ buồn bã nhìn mẹ chồng. Cô cũng không muốn bản thân cứ trong tâm trạng thế này nhưng cô không tài nào vui nổi, luôn tự trách bản thân.
"Mẹ, nếu hôm đó con tha thứ cho bà ấy thì sẽ không xảy ra chuyện này đúng không?"
Bà thở dài vỗ vai cô.
"Số phận không có chữ 'nếu' ở đó, đâu ai biết trước được chuyện gì. Bây giờ con nên sống tốt cuộc sống của mình mới phải. Cảm xúc của người mẹ cũng là cảm xúc của đứa bé trong bụng, con cứ trưng ra vẻ buồn bã thì sau này sinh ra mặt đứa bé cũng sẽ nhăn nhó như thế đấy!"
"Thật sao mẹ?"
Cô tròn mắt hỏi, thấy bà gật đầu cô bắt đầu lo lắng. Lại tự trách mình làm hại tới con, cô sờ vào cái bụng nhô to của mình kiên quyết nói:
"Con sẽ không như thế nữa, số phận con đã không tốt, con mong rằng bé con sẽ không phải như con!"
Bà cười ra tiếng, cũng động vào bụng cô, mở miệng:
"Ngốc, còn có người mẹ này mà, buồn cái gì?"
Cô cảm động rơi nước mắt, Hà Vân Phi chủ động lau nước mắt cho con dâu, tình cảm thắm thiết vô cùng.
…
Hôm nay thời tiết khá tốt, Mặc Đình Phong đưa Hạ Nhược Hy đi hóng gió ở công viên để tâm trạng cô được thoải mái hơn.
Hoàng hôn sáng rực cả một góc trời, công viên buổi chiều khá đông người qua lại, vô số những đứa trẻ vui đùa cùng nhau, tiếng cười ngây ngô xôn xao làm cho lòng cô vui vẻ hơn. Bất giác sờ lên bụng mình nói với anh.
"Đình Phong, sau này bé con được ba bốn tuổi chúng ta dẫn nó đến đây chơi nhé!"
Cơ mặt anh cứng lại, dường như bị cảm xúc gì đó đột ngột chiếm lấy.
Chờ bé con của hai người được ba bốn tuổi, anh chờ được sao?
"Đình Phong!"
Hạ Nhược Hy một lúc không nghe anh đáp lại mình, cảm thấy kì lạ, gọi lại một lần nữa, Mặc Đình Phong mới trả lời:
"Ừm, nhất định!"
Linh cảm của phụ nữ mách bảo dường như anh đang có chuyện gì không vui, Hạ Nhược Hy đan chặt tay chồng, hỏi:
"Sao thế? Hình như anh có gì chuyện giấu em đúng không?"
Mặc Đình Phong ôm vợ từ sau, yêu chiều hôn lên tóc cô một cái.
"Không có đâu, ban nãy ồn ào quá anh không nghe rõ em nói, một lúc anh mới hiểu. Em đừng có nghĩ lung tung."
Cô vui vẻ nắm lấy cái tay anh đang sờ bụng mình, mỉm cười hạnh phúc. Cảm giác nuông chiều này thật tốt, cô chỉ hy vọng bản thân sẽ mãi mãi thế này.
Mặc Đình Phong có thể cảm nhận sự hạnh phúc của cô, càng cảm thấy bản thân thật tệ hại.
Anh… lại lừa cô rồi!
Thực chất anh không muốn như vậy mà cuộc sống rất trớ trêu. Anh không muốn làm cô đau khổ, phải làm cách nào đây?"
…
Tố Linh vừa nấu xong món súp cua cho Hạ Nhược Hy, mùi hương thơm lừng bốc lên, cô rất hài lòng. Nhìn ra ngoài cửa thấy bóng dáng đạo mạo của Mặc Đình Phong, cô ấy cúi đầu chào.
"Cậu cả, cậu và mợ hóng gió về rồi sao?"
"Ừ, có bữa tối cho mợ chưa?"
"Rồi ạ!"
Cô ấy nhanh tay múc súp vào bát, rồi đưa tận tay anh. Cảm thán trong lòng cậu cả đúng là một người chồng tốt, nếu sau này cô cưới được một người đàn ông như Mặc Đình Phong làm chồng thì tốt biết mấy.
Anh nhận bát súp từ tay của Tố Linh, quay người lên lầu. Vừa bước lên vài bậc thang thì đầu óc chao đảo, ánh mắt lờ mờ không thấy, đứng không vững làm rơi bát súp, một tay nắm lấy thành cầu thang, tay còn lại sờ lên đầu.
Hà Vân Phi từ xa nghe tiếng động đổ vỡ lớn, nhìn thấy con trai ôm đầu, bà giật nảy người chạy đến đỡ anh.
"Đình Phong, con sao thế?"
"Con không sao…"
Anh khó khăn nói, mắt nheo lại một lúc lâu rồi mở ra, cảm nhận rõ thị lực giảm đi không ít, chỉ nhìn được mờ mờ.
"Sao rồi? Để mẹ gọi bác sĩ đến, lên phòng nghỉ ngơi đi!"
"Không cần đâu!"
Mặc Đình Phong gạt tay bà ra, không muốn bà giúp đỡ, cũng không muốn một ai biết tình trạng của mình, cất bước loạng choạng đi. Hà Vân Phi cau mày nói:
"Mẹ biết con không muốn Nhược Hy biết bệnh trạng này của con nhưng con đừng coi thường sức khoẻ của mình nữa. Lúc trước con nôn ra máu tại công ty, con cũng đã nghe bác sĩ nói tình hình nghiêm trọng thế nào rồi đấy. Đình Phong, mẹ xin con!"
Nước mắt bà lăn dài xuống má, đứa con này quá cứng đầu, bà không thể trơ mắt nhìn anh cứ thế biến mất.
"Chuyện của con con tự biết, mẹ đừng xen vào cũng đừng để tâm đến, đặc biệt đừng nói cho Nhược Hy biết. Nếu sau này con không thể chăm sóc cô ấy nữa xin mẹ hãy đối xử tốt với cô ấy!"
Nói rồi, anh nhanh chân bước lên lầu, bỏ lại Hà Vân Phi nước mắt lưng tròng.
Đến cuối cùng người anh luyến tiếc cũng chỉ có Hạ Nhược Hy thôi, hoàn toàn không muốn nhắn nhủ gì đến bà…
"Nhược Hy, mẹ biết rằng con buồn về chuyện của mẹ con nhưng cũng biết nghĩ cho mình một chút. Mẹ con nếu tỉnh lại sẽ không hy vọng con thế này đâu."
Ánh mắt Hạ Nhược Hy ánh lên vẻ buồn bã nhìn mẹ chồng. Cô cũng không muốn bản thân cứ trong tâm trạng thế này nhưng cô không tài nào vui nổi, luôn tự trách bản thân.
"Mẹ, nếu hôm đó con tha thứ cho bà ấy thì sẽ không xảy ra chuyện này đúng không?"
Bà thở dài vỗ vai cô.
"Số phận không có chữ 'nếu' ở đó, đâu ai biết trước được chuyện gì. Bây giờ con nên sống tốt cuộc sống của mình mới phải. Cảm xúc của người mẹ cũng là cảm xúc của đứa bé trong bụng, con cứ trưng ra vẻ buồn bã thì sau này sinh ra mặt đứa bé cũng sẽ nhăn nhó như thế đấy!"
"Thật sao mẹ?"
Cô tròn mắt hỏi, thấy bà gật đầu cô bắt đầu lo lắng. Lại tự trách mình làm hại tới con, cô sờ vào cái bụng nhô to của mình kiên quyết nói:
"Con sẽ không như thế nữa, số phận con đã không tốt, con mong rằng bé con sẽ không phải như con!"
Bà cười ra tiếng, cũng động vào bụng cô, mở miệng:
"Ngốc, còn có người mẹ này mà, buồn cái gì?"
Cô cảm động rơi nước mắt, Hà Vân Phi chủ động lau nước mắt cho con dâu, tình cảm thắm thiết vô cùng.
…
Hôm nay thời tiết khá tốt, Mặc Đình Phong đưa Hạ Nhược Hy đi hóng gió ở công viên để tâm trạng cô được thoải mái hơn.
Hoàng hôn sáng rực cả một góc trời, công viên buổi chiều khá đông người qua lại, vô số những đứa trẻ vui đùa cùng nhau, tiếng cười ngây ngô xôn xao làm cho lòng cô vui vẻ hơn. Bất giác sờ lên bụng mình nói với anh.
"Đình Phong, sau này bé con được ba bốn tuổi chúng ta dẫn nó đến đây chơi nhé!"
Cơ mặt anh cứng lại, dường như bị cảm xúc gì đó đột ngột chiếm lấy.
Chờ bé con của hai người được ba bốn tuổi, anh chờ được sao?
"Đình Phong!"
Hạ Nhược Hy một lúc không nghe anh đáp lại mình, cảm thấy kì lạ, gọi lại một lần nữa, Mặc Đình Phong mới trả lời:
"Ừm, nhất định!"
Linh cảm của phụ nữ mách bảo dường như anh đang có chuyện gì không vui, Hạ Nhược Hy đan chặt tay chồng, hỏi:
"Sao thế? Hình như anh có gì chuyện giấu em đúng không?"
Mặc Đình Phong ôm vợ từ sau, yêu chiều hôn lên tóc cô một cái.
"Không có đâu, ban nãy ồn ào quá anh không nghe rõ em nói, một lúc anh mới hiểu. Em đừng có nghĩ lung tung."
Cô vui vẻ nắm lấy cái tay anh đang sờ bụng mình, mỉm cười hạnh phúc. Cảm giác nuông chiều này thật tốt, cô chỉ hy vọng bản thân sẽ mãi mãi thế này.
Mặc Đình Phong có thể cảm nhận sự hạnh phúc của cô, càng cảm thấy bản thân thật tệ hại.
Anh… lại lừa cô rồi!
Thực chất anh không muốn như vậy mà cuộc sống rất trớ trêu. Anh không muốn làm cô đau khổ, phải làm cách nào đây?"
…
Tố Linh vừa nấu xong món súp cua cho Hạ Nhược Hy, mùi hương thơm lừng bốc lên, cô rất hài lòng. Nhìn ra ngoài cửa thấy bóng dáng đạo mạo của Mặc Đình Phong, cô ấy cúi đầu chào.
"Cậu cả, cậu và mợ hóng gió về rồi sao?"
"Ừ, có bữa tối cho mợ chưa?"
"Rồi ạ!"
Cô ấy nhanh tay múc súp vào bát, rồi đưa tận tay anh. Cảm thán trong lòng cậu cả đúng là một người chồng tốt, nếu sau này cô cưới được một người đàn ông như Mặc Đình Phong làm chồng thì tốt biết mấy.
Anh nhận bát súp từ tay của Tố Linh, quay người lên lầu. Vừa bước lên vài bậc thang thì đầu óc chao đảo, ánh mắt lờ mờ không thấy, đứng không vững làm rơi bát súp, một tay nắm lấy thành cầu thang, tay còn lại sờ lên đầu.
Hà Vân Phi từ xa nghe tiếng động đổ vỡ lớn, nhìn thấy con trai ôm đầu, bà giật nảy người chạy đến đỡ anh.
"Đình Phong, con sao thế?"
"Con không sao…"
Anh khó khăn nói, mắt nheo lại một lúc lâu rồi mở ra, cảm nhận rõ thị lực giảm đi không ít, chỉ nhìn được mờ mờ.
"Sao rồi? Để mẹ gọi bác sĩ đến, lên phòng nghỉ ngơi đi!"
"Không cần đâu!"
Mặc Đình Phong gạt tay bà ra, không muốn bà giúp đỡ, cũng không muốn một ai biết tình trạng của mình, cất bước loạng choạng đi. Hà Vân Phi cau mày nói:
"Mẹ biết con không muốn Nhược Hy biết bệnh trạng này của con nhưng con đừng coi thường sức khoẻ của mình nữa. Lúc trước con nôn ra máu tại công ty, con cũng đã nghe bác sĩ nói tình hình nghiêm trọng thế nào rồi đấy. Đình Phong, mẹ xin con!"
Nước mắt bà lăn dài xuống má, đứa con này quá cứng đầu, bà không thể trơ mắt nhìn anh cứ thế biến mất.
"Chuyện của con con tự biết, mẹ đừng xen vào cũng đừng để tâm đến, đặc biệt đừng nói cho Nhược Hy biết. Nếu sau này con không thể chăm sóc cô ấy nữa xin mẹ hãy đối xử tốt với cô ấy!"
Nói rồi, anh nhanh chân bước lên lầu, bỏ lại Hà Vân Phi nước mắt lưng tròng.
Đến cuối cùng người anh luyến tiếc cũng chỉ có Hạ Nhược Hy thôi, hoàn toàn không muốn nhắn nhủ gì đến bà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.