Chương 77: Cái gì là bình phong?
Lyli Luna
26/12/2021
Trương Tú Anh rón rén bước ra khỏi phòng ngủ, đúng như cô dự đoán đây là một
căn hộ chung cư cao cấp, mọi nội thất trong nhà đều theo phong cách tối
giản với gam màu trắng và xám. Có tiếng đàn ông nói chuyện ở phòng đối
diện, cánh cửa chỉ khép hờ, Trương Tú Anh nghe thấy giọng nói giống của
Lăng Quốc Thiên, không nghĩ ngợi nhiều cô liền đưa tay gõ cửa lấy lệ rồi đẩy cửa bước vào.
Lăng Quốc Thiên và Kỳ Phương Nhan đều quay ra nhìn cô. Trước mắt Trương Tú Anh là cảnh tượng Lăng Quốc Thiên không ngồi xe lăn mà dựa
người thoải mái trên ghế sô pha, còn Kỳ Phương Nhan thì khỏi nói, sau khi trao đổi việc chính xong anh ta liền trở về với con người cợt nhả của
mình. Anh ta ngồi ghé trên tay ghế sô pha, một tay tay cầm ly rượu một tay anh ta quàng qua vai Lăng Quốc Thiên. Dưới con mắt của Trương Tú Anh hai người nhìn có phần thân mật mờ ám. Ngàn vạn suy nghĩ Trương Tú ANh cũng chưa bao giờ nghĩ Lăng Quốc Thiên lại là trai cong, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Có lẽ đây là tổ uyên ương của bọn họ, nghĩ như vậy Trương Tú Anh có chút đau lòng nhưng rất nhanh hành động đầu tiên lóe lên trong não cô là chuồn khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nói là làm Trương Tú Anh che mắt quay người.
“Xin lỗi đã phá chuyện tốt của hai người, tôi đi ngay đây” Nói xong cô liền co giò định bỏ chạy.
Kỳ PHương Nhan lúc này mới ý thức được động tác của mình, anh ta nhảy ra khỏi tay ghế số pha còn nhanh hơn cả bị điện giật.
“Chị dâu!” Kỳ Phương Nhan phát huy sở trường chạy nước rút của mình chỉ trong chớp mắt đã chặn trước mặt Trương Tú Anh cúi người nhún chân chào cô theo kiểu của quý tộc nước Anh thời xưa.
Khuôn mặt Lăng Quốc Thiên lúc này thì khỏi nói, không khác gì đêm đen u ám. Sao anh lại không biết trong đầu Trương Tú Anh đang nghĩ cái ý nghĩ vặn vẹo gì.
“Em lại đây, ngồi xuống!”
Giọng nói lạnh lẽo như của ma vương dưới mười tám tầng địa phủ cất lên. Trương Tú Anh không thể làm khác đành chậm chạp quay người, lê từng bước chân về phía sô pha, cô liếc thấy chiếc sô pha đơn cách xa Lăng Quốc Thiên nhất đang định ngồi xuống.
“Ngồi đây!” Lăng Quốc Thiện lạnh giọng, chỉ vào chỗ trống ngay cạnh mình.
Trương Tú Anh tuy không hiểu gì nhưng nguyên việc cô ra ngoài uống say tới bất tỉnh nhân sự cũng đủ mất mặt lắm rồi, lúc này không thể phản ứng mạnh với anh được, cô đành ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh.
“Nói tôi nghe xem, trong đầu em vừa nghĩ cái gì?” giọng nói lạnh tới mức Trương Tú Anh nổi da gà khắp người. Cô không biết mình đã chọc vào cái vảy ngược gì của anh. Cái hình ảnh lúc nãy,
cộng với gương mặt đẹp phi giới tính của cái gã kia thì có tới chín mươi chín phần trăm số người nhìn thấy cũng nghĩ như cô. Chắc hẳn Lăng Quốc Thiên bị cô phát hiện ra bí mật nên thẹn quá hóa giận.
“Tôi không nghĩ gì cả, mà anh yên tâm chuyện của anh tôi sẽ không nói với ai đâu. Dù sao sống thật với giới tính của mình cũng tốt. Anh đừng ngại, vấn đề này tôi nghĩ thoáng lắm.Anh yên tâm tôi sẽ làm bình phong cho anh.!” Lòng trượng nghĩa trong Trương Tú Anh trỗi dậy, cô sống ở nước ngoài nhiều năm cũng có bạn là gay nên quả thật những chuyện như thế này đối với cô cũng không có gì ghê gớm. Suy nghĩ của cô về chuyện này rất thoáng.
Nghe Trương Tú ANh nói vậy xong sắc mặt Lăng Quốc Thiên chẳng tốt lên được chút nào, ngược lại nhiệt độ trong phòng có phần lạnh thêm mấy độ C. Cái tên thủ phạm Kỳ PHương Nhan như con khỉ ngồi vắt vẻo trên bàn làm việc của Lăng Quốc Thiên nhàn nhã uống rượu, thích thú xem kịch hay.
“Cái gì là bình phong? cái gì mà sống thật với giới tín, đầu em bị rượu làm cho lú lẫn rồi à?”
“Anh yên tâm, không phải ngại, tôi hiểu mà, ai lúc mới đầu cũng đều vậy cả. KHông sao đâu tôi sẽ giữ kín, thật mà!” Trương Tú Anh vẫn nghĩ Lăng Quốc Thiên vì ngại nên mới nhất quyết phủ nhận
như vậy. Cô sợ Kỳ Phương Nhan tổn thương vì sự phủ nhận này, nhìn thế nào cũng thấy giữa hai người chắc chắn Kỳ Phương Nhan là thụ. Cô liền liếc đôi mắt cảm thông an ủi về phía Kỳ Phương Nhan, ai dè chỉ nhìn thấy anh ta tay cầm ly rượu uống từng ngụm, gương mặt đỏ lựng lên vì nhịn cười quá lâu, lại khiến Trương Tú Anh hiểu lầm thành anh ta đang cố gắng chịu đựng sự tổn thương.
Lúc này Lăng Quốc Thiên đã phát hiện ra thái độ của Kỳ Phương Nhan. Trong lòng lửa giận càng bốc cao ngùn ngụt, một bên là vợ một bên là bạn đều muốn làm cho anh ta tức chết đây mà. Lăng Quốc Thiên trợn mắt ra hiệu cho Kỳ PHương Nhan mau giải thích, ai dè hắn ta không những không giải thích mà rất nhanh nhảy xuống đất.
“Chị dâu, anh chị cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước.” Nói chưa dứt lời Kỳ Phương Nhan đã biến mất sau cánh cửa.Anh ta còn lịch sự đóng cửa cái rầm một cái, trả lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ.
Lăng Quốc Thiên và Kỳ Phương Nhan đều quay ra nhìn cô. Trước mắt Trương Tú Anh là cảnh tượng Lăng Quốc Thiên không ngồi xe lăn mà dựa
người thoải mái trên ghế sô pha, còn Kỳ Phương Nhan thì khỏi nói, sau khi trao đổi việc chính xong anh ta liền trở về với con người cợt nhả của
mình. Anh ta ngồi ghé trên tay ghế sô pha, một tay tay cầm ly rượu một tay anh ta quàng qua vai Lăng Quốc Thiên. Dưới con mắt của Trương Tú Anh hai người nhìn có phần thân mật mờ ám. Ngàn vạn suy nghĩ Trương Tú ANh cũng chưa bao giờ nghĩ Lăng Quốc Thiên lại là trai cong, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Có lẽ đây là tổ uyên ương của bọn họ, nghĩ như vậy Trương Tú Anh có chút đau lòng nhưng rất nhanh hành động đầu tiên lóe lên trong não cô là chuồn khỏi đây càng nhanh càng tốt. Nói là làm Trương Tú Anh che mắt quay người.
“Xin lỗi đã phá chuyện tốt của hai người, tôi đi ngay đây” Nói xong cô liền co giò định bỏ chạy.
Kỳ PHương Nhan lúc này mới ý thức được động tác của mình, anh ta nhảy ra khỏi tay ghế số pha còn nhanh hơn cả bị điện giật.
“Chị dâu!” Kỳ Phương Nhan phát huy sở trường chạy nước rút của mình chỉ trong chớp mắt đã chặn trước mặt Trương Tú Anh cúi người nhún chân chào cô theo kiểu của quý tộc nước Anh thời xưa.
Khuôn mặt Lăng Quốc Thiên lúc này thì khỏi nói, không khác gì đêm đen u ám. Sao anh lại không biết trong đầu Trương Tú Anh đang nghĩ cái ý nghĩ vặn vẹo gì.
“Em lại đây, ngồi xuống!”
Giọng nói lạnh lẽo như của ma vương dưới mười tám tầng địa phủ cất lên. Trương Tú Anh không thể làm khác đành chậm chạp quay người, lê từng bước chân về phía sô pha, cô liếc thấy chiếc sô pha đơn cách xa Lăng Quốc Thiên nhất đang định ngồi xuống.
“Ngồi đây!” Lăng Quốc Thiện lạnh giọng, chỉ vào chỗ trống ngay cạnh mình.
Trương Tú Anh tuy không hiểu gì nhưng nguyên việc cô ra ngoài uống say tới bất tỉnh nhân sự cũng đủ mất mặt lắm rồi, lúc này không thể phản ứng mạnh với anh được, cô đành ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống bên cạnh anh.
“Nói tôi nghe xem, trong đầu em vừa nghĩ cái gì?” giọng nói lạnh tới mức Trương Tú Anh nổi da gà khắp người. Cô không biết mình đã chọc vào cái vảy ngược gì của anh. Cái hình ảnh lúc nãy,
cộng với gương mặt đẹp phi giới tính của cái gã kia thì có tới chín mươi chín phần trăm số người nhìn thấy cũng nghĩ như cô. Chắc hẳn Lăng Quốc Thiên bị cô phát hiện ra bí mật nên thẹn quá hóa giận.
“Tôi không nghĩ gì cả, mà anh yên tâm chuyện của anh tôi sẽ không nói với ai đâu. Dù sao sống thật với giới tính của mình cũng tốt. Anh đừng ngại, vấn đề này tôi nghĩ thoáng lắm.Anh yên tâm tôi sẽ làm bình phong cho anh.!” Lòng trượng nghĩa trong Trương Tú Anh trỗi dậy, cô sống ở nước ngoài nhiều năm cũng có bạn là gay nên quả thật những chuyện như thế này đối với cô cũng không có gì ghê gớm. Suy nghĩ của cô về chuyện này rất thoáng.
Nghe Trương Tú ANh nói vậy xong sắc mặt Lăng Quốc Thiên chẳng tốt lên được chút nào, ngược lại nhiệt độ trong phòng có phần lạnh thêm mấy độ C. Cái tên thủ phạm Kỳ PHương Nhan như con khỉ ngồi vắt vẻo trên bàn làm việc của Lăng Quốc Thiên nhàn nhã uống rượu, thích thú xem kịch hay.
“Cái gì là bình phong? cái gì mà sống thật với giới tín, đầu em bị rượu làm cho lú lẫn rồi à?”
“Anh yên tâm, không phải ngại, tôi hiểu mà, ai lúc mới đầu cũng đều vậy cả. KHông sao đâu tôi sẽ giữ kín, thật mà!” Trương Tú Anh vẫn nghĩ Lăng Quốc Thiên vì ngại nên mới nhất quyết phủ nhận
như vậy. Cô sợ Kỳ Phương Nhan tổn thương vì sự phủ nhận này, nhìn thế nào cũng thấy giữa hai người chắc chắn Kỳ Phương Nhan là thụ. Cô liền liếc đôi mắt cảm thông an ủi về phía Kỳ Phương Nhan, ai dè chỉ nhìn thấy anh ta tay cầm ly rượu uống từng ngụm, gương mặt đỏ lựng lên vì nhịn cười quá lâu, lại khiến Trương Tú Anh hiểu lầm thành anh ta đang cố gắng chịu đựng sự tổn thương.
Lúc này Lăng Quốc Thiên đã phát hiện ra thái độ của Kỳ Phương Nhan. Trong lòng lửa giận càng bốc cao ngùn ngụt, một bên là vợ một bên là bạn đều muốn làm cho anh ta tức chết đây mà. Lăng Quốc Thiên trợn mắt ra hiệu cho Kỳ PHương Nhan mau giải thích, ai dè hắn ta không những không giải thích mà rất nhanh nhảy xuống đất.
“Chị dâu, anh chị cứ từ từ nói chuyện, tôi đi trước.” Nói chưa dứt lời Kỳ Phương Nhan đã biến mất sau cánh cửa.Anh ta còn lịch sự đóng cửa cái rầm một cái, trả lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.