Chương 15: “Con dâu ngoan!”
Lyli Luna
24/12/2021
Trương Tú Anh thấy ông bà Lăng đều đã ngồi yên vị mới khẽ ngồi xuống cạnh Lăng Quốc Thiên.
1
Đây là lễ giáo cô đã được dạy từ nhỏ.
“Ba, mẹ!” - Trương Tú Anh chào ông bà Lăng, dù miệng vẫn còn hơi ngượng ngập.
“Nào bắt đầu ăn nào, đừng ngại. Đây là bữa Cơm đầu tiên, ta không biết con thích ăn gì nên chuẩn bị đủ các món. Sau này con thích ăn gì thì cứ dặn đầu bếp làm cho con. Nhé.” - Trịnh Dục Tú ân cần nói với Trương Tú Anh.
Trương Tú Anh ngạc nhiên trước thái độ của bà khẽ vắng một tiếng trong lòng cũng trút được một ít lo lắng. Cô tưởng tượng làm dâu ở Lăng gia sẽ rất khó khăn. Trước đây Trịnh Dục Tú nổi tiếng Ninh Thành là người đàn bà thép, bà đã cùng chồng xây dựng nên một Lăng Thị từ gia tộc hạng hai trở thành gia tộc lớn mạnh nhất Ninh Thành. Không ngờ bà lại không hề làm khó dễ cô. .
Không khí trên bàn ăn khá thoải mái. Đa số là Trịnh Dục Tú chủ động, Lăng Duệ thỉnh thoảng cười với bà. Ông tỉ mỉ gắp thức ăn cho bà có thể thấy tình cảm hai người rất tốt. Lăng Quốc Thiên thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Trương Tú Anh ý giục cô cứ tiếp tục ăn đừng để ý tới hai người bọn họ.
Sau bữa tối, Tú Anh ngồi cùng uống trà với ba mẹ chồng tại phòng khách. Dù cuộc hôn nhân của họ thỏa thuận chỉ kéo dài một năm nhưng đó là bí mật của hai người bọn họ, trước mặt người lớn họ vẫn đóng vai đôi vợ chồng hạnh phúc.
“Ba, mẹ! mời ba mẹ uống trà ạ” - Tú Anh tự
-
T
tay vào bếp pha trà, chuẩn bị hoa quả bưng ra mời ba mẹ chồng. Trước đây mọi lễ nghi cô đều được dạy từ nhỏ, không tự nhiên mà cô có danh xưng đệ nhất tiểu thư Ninh Thành, mọi thức thực sự rất tốt đẹp cho tới ngày đó...
“Ông xem, con dâu của chúng ta khéo chưa này” - Trịnh Dục Tú tươi cười nói với Lăng Duệ. Bà có vẻ rất hài lòng với cô còn nói thêm “Con dâu ngoan!”
Lúc đầu tiếng tăm của cô không mấy tốt đẹp bà không có cảm tình tốt với cô, sau đó khi nghe Lăng Quốc Thiên thuyết phục anh chấp nhận cô là có lý do, và anh còn khẳng định nhất định bà sẽ thích người con dâu này. Từ trước tới nay bà luôn tin tưởng con trai mình vì thế từ năm Lăng Quốc Thiên hai mươi hai tuổi, Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú đã giao lại sản nghiệp cho Lăng Quốc Thiên, hai ông bà về hưu sớm nắm tay nhau đi khắp thế gian. Lần này họ trở về cũng là vì hôn sự của Lăng Quốc Thiên. Xong chuyện của anh họ lại tiếp tục chuyến hành trình vòng quanh thế giới của mình.
“Chiều mai ba mẹ bay sang bán đảo C, hai vợ chồng con ở nhà tự chăm sóc nhau nhé. Tú Anh, mẹ giao Quốc Thiên cho con, con hãy ở bên đỡ đần cho thằng bé nhé, mẹ có nghe qua về trình độ học vấn và kinh nghiệm của con. Mẹ tin con vừa là VỢ vừa là cộng sự tốt của Quốc Thiên” - Trịnh Dục Tú nhìn Tú Anh, bà mỉm cười nói tiếp.
“Thằng con trai này của mẹ tính tình ngang bướng khó ưa, nếu nó dám bắt nạt con, con cứ gọi cho mẹ, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con.”
“Mai ba mẹ đi rồi, Lăng Thị giao lại cho hai đứa.” Lăng Duệ lên tiếng, giọng ông rất trầm, ấm.
Lăng Duệ là người khá ít nói, khác hẳn với Trịnh Dục Tú. Hai người họ một tĩnh một động ở bên nhau thành một tổng thể hài hòa khó nói thành lời.
“Thôi hai đứa tranh thủ động phòng hoa chúc đi, ba mẹ về phòng chuẩn bị hành lý” Không để cho Tú Anh lên tiếng Trịnh Dục Tú đã kéo Lăng Duệ rời đi.
Nghe thấy hai từ động phòng mặt Tú Anh sớm đã đỏ tới tận mang tai, cô cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Lăng Quốc Thiên. Hai người cứ thế rơi vào im lặng ngượng ngịu.
1
Đây là lễ giáo cô đã được dạy từ nhỏ.
“Ba, mẹ!” - Trương Tú Anh chào ông bà Lăng, dù miệng vẫn còn hơi ngượng ngập.
“Nào bắt đầu ăn nào, đừng ngại. Đây là bữa Cơm đầu tiên, ta không biết con thích ăn gì nên chuẩn bị đủ các món. Sau này con thích ăn gì thì cứ dặn đầu bếp làm cho con. Nhé.” - Trịnh Dục Tú ân cần nói với Trương Tú Anh.
Trương Tú Anh ngạc nhiên trước thái độ của bà khẽ vắng một tiếng trong lòng cũng trút được một ít lo lắng. Cô tưởng tượng làm dâu ở Lăng gia sẽ rất khó khăn. Trước đây Trịnh Dục Tú nổi tiếng Ninh Thành là người đàn bà thép, bà đã cùng chồng xây dựng nên một Lăng Thị từ gia tộc hạng hai trở thành gia tộc lớn mạnh nhất Ninh Thành. Không ngờ bà lại không hề làm khó dễ cô. .
Không khí trên bàn ăn khá thoải mái. Đa số là Trịnh Dục Tú chủ động, Lăng Duệ thỉnh thoảng cười với bà. Ông tỉ mỉ gắp thức ăn cho bà có thể thấy tình cảm hai người rất tốt. Lăng Quốc Thiên thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Trương Tú Anh ý giục cô cứ tiếp tục ăn đừng để ý tới hai người bọn họ.
Sau bữa tối, Tú Anh ngồi cùng uống trà với ba mẹ chồng tại phòng khách. Dù cuộc hôn nhân của họ thỏa thuận chỉ kéo dài một năm nhưng đó là bí mật của hai người bọn họ, trước mặt người lớn họ vẫn đóng vai đôi vợ chồng hạnh phúc.
“Ba, mẹ! mời ba mẹ uống trà ạ” - Tú Anh tự
-
T
tay vào bếp pha trà, chuẩn bị hoa quả bưng ra mời ba mẹ chồng. Trước đây mọi lễ nghi cô đều được dạy từ nhỏ, không tự nhiên mà cô có danh xưng đệ nhất tiểu thư Ninh Thành, mọi thức thực sự rất tốt đẹp cho tới ngày đó...
“Ông xem, con dâu của chúng ta khéo chưa này” - Trịnh Dục Tú tươi cười nói với Lăng Duệ. Bà có vẻ rất hài lòng với cô còn nói thêm “Con dâu ngoan!”
Lúc đầu tiếng tăm của cô không mấy tốt đẹp bà không có cảm tình tốt với cô, sau đó khi nghe Lăng Quốc Thiên thuyết phục anh chấp nhận cô là có lý do, và anh còn khẳng định nhất định bà sẽ thích người con dâu này. Từ trước tới nay bà luôn tin tưởng con trai mình vì thế từ năm Lăng Quốc Thiên hai mươi hai tuổi, Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú đã giao lại sản nghiệp cho Lăng Quốc Thiên, hai ông bà về hưu sớm nắm tay nhau đi khắp thế gian. Lần này họ trở về cũng là vì hôn sự của Lăng Quốc Thiên. Xong chuyện của anh họ lại tiếp tục chuyến hành trình vòng quanh thế giới của mình.
“Chiều mai ba mẹ bay sang bán đảo C, hai vợ chồng con ở nhà tự chăm sóc nhau nhé. Tú Anh, mẹ giao Quốc Thiên cho con, con hãy ở bên đỡ đần cho thằng bé nhé, mẹ có nghe qua về trình độ học vấn và kinh nghiệm của con. Mẹ tin con vừa là VỢ vừa là cộng sự tốt của Quốc Thiên” - Trịnh Dục Tú nhìn Tú Anh, bà mỉm cười nói tiếp.
“Thằng con trai này của mẹ tính tình ngang bướng khó ưa, nếu nó dám bắt nạt con, con cứ gọi cho mẹ, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con.”
“Mai ba mẹ đi rồi, Lăng Thị giao lại cho hai đứa.” Lăng Duệ lên tiếng, giọng ông rất trầm, ấm.
Lăng Duệ là người khá ít nói, khác hẳn với Trịnh Dục Tú. Hai người họ một tĩnh một động ở bên nhau thành một tổng thể hài hòa khó nói thành lời.
“Thôi hai đứa tranh thủ động phòng hoa chúc đi, ba mẹ về phòng chuẩn bị hành lý” Không để cho Tú Anh lên tiếng Trịnh Dục Tú đã kéo Lăng Duệ rời đi.
Nghe thấy hai từ động phòng mặt Tú Anh sớm đã đỏ tới tận mang tai, cô cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Lăng Quốc Thiên. Hai người cứ thế rơi vào im lặng ngượng ngịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.