Tổng Tài Cao Lãnh Cũng Biết Yêu
Chương 48: : Đáng Đời ! (2)
Đại Chu Chu
03/02/2021
Ngón tay hắn có thuốc bỏng, nên không hề thô ráp, mà ngược lại còn có chút dịu dàng.
“Không phải là giúp em bôi thuốc thôi sao, em có cần phải bày ra bộ dạng này không?” Thanh âm hắn thật quyến rũ, hệt như rượu vang hảo hạng.
Tuyết Lạc bị lời nói ngọt ngào của hắn làm cho nín bặt. Dường như chính cô cũng không dừng lại được.
Sau đó, một chiếc áo ngủ rộng thùng thình oc khoác lên vai cô, Tuyết Lạc vội vàng quấn cái áo quanh mình. Không lọt ra ngoài một chút xuân cảnh nào.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, anh không biết sao? Huống hồ tôi còn là chị dâu của anh. Hơn nữa, không phải còn có bác sĩ Kim và y tá Hình sao?” Tuyết Lạc vẫn không nhịn được mà oán trách hắn mấy câu.
“Tôi không muốn người đàn ông khác thấy thân thể em.” Hàng Lãng gằn giọng. Giọng nói hắn không cao, nhưng vẫn không che giấu được vẻ ngang ngược.
“...” Tuyết Lạc sặc một cái. Không biết phải trả lời người đàn ông này như thế nào. Hắn không muốn người khác thấy thân thể cô? Vậy Phong Hàng Lãng hắn thì được nhìn sao? Không phải chính hắn cũng đang nhìn thân thể của người phụ nữ đã thuộc về anh trai hắn hay sao? Còn không biết xấu hổ mà ở đây nói đạo nghĩa? Thật là khiến người khác xấu hổ thay hắn!
“Thuốc bỏng này rất tốt. Sẽ không bị phồng rộp đâu. Sau khi hết bỏng rồi thì thoa một chút kem dưỡng ẩm để tránh sẹo. Buổi tối đi ngủ để ý một chút, đừng đè lên vết thương.” Nói xong, Hàng Lãng liền bỏ ra khỏi phòng.
Tuyết Lạc ngồi lại, không sao bình tĩnh được.
Dưới tầng, dì An cứ quanh quẩn ở cầu thang. Bà biết cặp vợ chồng trẻ đang rất khó xử, phận là người làm, bà không nên lên hỏi trực tiếp. Chỉ là trạng thái vừa rồi của Tuyết Lạc khiến bà không sao yên lòng được. Dẫu sao bà cũng biết, Phong Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.
Vậy mà không ngờ mười phút sau, Hàng Lãng đã mặc một chiếc sơ mi khác đi xuống.
“Nhị thiếu gia, cậu và phu nhân là sao vậy?” Dì An tiến đến, vừa sửa lại cúc áo cho hắn vừa hỏi.
“Lưng Tuyết Lạc bị bỏng. Hai ngày này, dì chú ý ăn uống của cô ấy một chút.” Hàng Lãng thản nhiên đáp.
“Bị bỏng? Có nghiêm trọng không?” Di An vội vàng hỏi. “Thật là, làm thế nào mà phu nhân lại bị bỏng chứ?”
“Do ngu ngốc! Chính cô ấy cũng yếu đuối, còn thay tôi chặn nắp nồi súp nóng làm gì? Đau như vậy là đáng đời!"
Rõ ràng là lời nói tức giận châm chọc, nhưng dì An lại nghe ra được sự dịu dàng như tình.
Hóa ra là vì phu nhân chặn nồi súp bị đổ cho Thiếu gia nên mới bị bỏng? Xem ra quan hệ giữa hai người thật tốt, còn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, Di An thật sự vui mừng cho Tuyết Lạc và Hàng Lãng.
Đợi Hàng Lãng vào phòng y tế thăm Phong Lập Hân, dì An vội nấu một chén súp bồ câu mang lên tầng. Bỏ sẹo thì dùng cái này là tốt nhất.
Tuyết Lạc ngồi yên lặng trên giường tân hôn rộng lớn, lẳng lặng nhìn chai thuốc bỏng đến xuất thần: người đàn ông bá đạo kiêu căng kia, không nói lời nào liền bôi thuốc cho mình, có tính là khinh bạc mình hay không? Sớm biết vậy đã không giúp hắn chặn cái nồi đó, để hắn hiểu lầm mình có ý với hắn thì thật không xong! Như vậy chẳng phải càng cho hắn lý do bắt nạt mình hơn sao?
Mà bây giờ, hắn nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi... trong lòng Tuyết Lạc thật sự rối bời. Không thể dùng túng cho hắn khi dễ mình như thế nữa, sẽ thật sự hổ thẹn với Phong Lập Hân.
“Phu nhân, uống chút súp bồ câu đi. Có tác dụng dưỡng nhan, còn làm đẹp da nữa.” Di An đặt chén súp vào tay Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc bọc mình trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình, cả người nhỏ nhắn, thật sự rung động lòng người. Cô không muốn trách dì An vì sao vừa rồi không giúp mình. Dẫu sao dì An cũng chỉ là người làm, không có quyền với Hàng Lãng.
Vốn cô không muốn uống, nhưng vừa nghe có thể làm đẹp da, Tuyết Lạc đành miễn cưỡng uống mấy hớp. Cô cũng không muốn lưng mình bị lưu lại vết sẹo khó coi.
“Phu nhân, Nhị thiếu gia vừa dặn dò tôi, mấy ngày này phải chú ý ăn uống của người. Có thể thấy trong lòng thiếu gia rất quan tâm đến người đấy.” Di An lại dốc hết sức khen ngợi Hàng Lãng trước mặt cô. Mục đích rất rõ ràng, chính là giúp Hàng Lãng và Tuyết Lạc có thể ở cùng một chỗ mà yêu thương nhau.
Một người em chồng quan tâm chị dâu như vậy... Ai nghe cũng nghĩ đến một số chuyện khác.
Thấy Tuyết Lạc im lặng, dì An lại bắt đầu dài dòng. “Phu nhân, Nhị thiếu gia tuy ngoài mặt lạnh lùng, tính khí không được tốt, nhưng thật ra lại là người rất tốt đấy. Trọng tình trọng nghĩa, nhất định là người chồng tốt.”
Tuyết Lạc cảm thấy dì An càng nói càng không đáng tin, nhất là cái câu cuối cùng kia: “nhất định là người chồng tốt là có ý gì? Muốn cô và hắn có quan hệ gì?
“Di An, nếu dì thấy Hàng Lãng tốt như vậy, dì hãy nhanh chóng tìm một người phụ nữ cho hắn lập gia đình đi. Cũng là giúp cháu và Lập Hân một việc lớn.” Tuyết Lạc đáp lời. Cô thật sự nghe không lọt tại mấy lời tán dương tận trời của dì An với Phong Hàng Lãng.
“Không phải là giúp em bôi thuốc thôi sao, em có cần phải bày ra bộ dạng này không?” Thanh âm hắn thật quyến rũ, hệt như rượu vang hảo hạng.
Tuyết Lạc bị lời nói ngọt ngào của hắn làm cho nín bặt. Dường như chính cô cũng không dừng lại được.
Sau đó, một chiếc áo ngủ rộng thùng thình oc khoác lên vai cô, Tuyết Lạc vội vàng quấn cái áo quanh mình. Không lọt ra ngoài một chút xuân cảnh nào.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, anh không biết sao? Huống hồ tôi còn là chị dâu của anh. Hơn nữa, không phải còn có bác sĩ Kim và y tá Hình sao?” Tuyết Lạc vẫn không nhịn được mà oán trách hắn mấy câu.
“Tôi không muốn người đàn ông khác thấy thân thể em.” Hàng Lãng gằn giọng. Giọng nói hắn không cao, nhưng vẫn không che giấu được vẻ ngang ngược.
“...” Tuyết Lạc sặc một cái. Không biết phải trả lời người đàn ông này như thế nào. Hắn không muốn người khác thấy thân thể cô? Vậy Phong Hàng Lãng hắn thì được nhìn sao? Không phải chính hắn cũng đang nhìn thân thể của người phụ nữ đã thuộc về anh trai hắn hay sao? Còn không biết xấu hổ mà ở đây nói đạo nghĩa? Thật là khiến người khác xấu hổ thay hắn!
“Thuốc bỏng này rất tốt. Sẽ không bị phồng rộp đâu. Sau khi hết bỏng rồi thì thoa một chút kem dưỡng ẩm để tránh sẹo. Buổi tối đi ngủ để ý một chút, đừng đè lên vết thương.” Nói xong, Hàng Lãng liền bỏ ra khỏi phòng.
Tuyết Lạc ngồi lại, không sao bình tĩnh được.
Dưới tầng, dì An cứ quanh quẩn ở cầu thang. Bà biết cặp vợ chồng trẻ đang rất khó xử, phận là người làm, bà không nên lên hỏi trực tiếp. Chỉ là trạng thái vừa rồi của Tuyết Lạc khiến bà không sao yên lòng được. Dẫu sao bà cũng biết, Phong Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng không phải người biết thương hoa tiếc ngọc.
Vậy mà không ngờ mười phút sau, Hàng Lãng đã mặc một chiếc sơ mi khác đi xuống.
“Nhị thiếu gia, cậu và phu nhân là sao vậy?” Dì An tiến đến, vừa sửa lại cúc áo cho hắn vừa hỏi.
“Lưng Tuyết Lạc bị bỏng. Hai ngày này, dì chú ý ăn uống của cô ấy một chút.” Hàng Lãng thản nhiên đáp.
“Bị bỏng? Có nghiêm trọng không?” Di An vội vàng hỏi. “Thật là, làm thế nào mà phu nhân lại bị bỏng chứ?”
“Do ngu ngốc! Chính cô ấy cũng yếu đuối, còn thay tôi chặn nắp nồi súp nóng làm gì? Đau như vậy là đáng đời!"
Rõ ràng là lời nói tức giận châm chọc, nhưng dì An lại nghe ra được sự dịu dàng như tình.
Hóa ra là vì phu nhân chặn nồi súp bị đổ cho Thiếu gia nên mới bị bỏng? Xem ra quan hệ giữa hai người thật tốt, còn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, Di An thật sự vui mừng cho Tuyết Lạc và Hàng Lãng.
Đợi Hàng Lãng vào phòng y tế thăm Phong Lập Hân, dì An vội nấu một chén súp bồ câu mang lên tầng. Bỏ sẹo thì dùng cái này là tốt nhất.
Tuyết Lạc ngồi yên lặng trên giường tân hôn rộng lớn, lẳng lặng nhìn chai thuốc bỏng đến xuất thần: người đàn ông bá đạo kiêu căng kia, không nói lời nào liền bôi thuốc cho mình, có tính là khinh bạc mình hay không? Sớm biết vậy đã không giúp hắn chặn cái nồi đó, để hắn hiểu lầm mình có ý với hắn thì thật không xong! Như vậy chẳng phải càng cho hắn lý do bắt nạt mình hơn sao?
Mà bây giờ, hắn nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi... trong lòng Tuyết Lạc thật sự rối bời. Không thể dùng túng cho hắn khi dễ mình như thế nữa, sẽ thật sự hổ thẹn với Phong Lập Hân.
“Phu nhân, uống chút súp bồ câu đi. Có tác dụng dưỡng nhan, còn làm đẹp da nữa.” Di An đặt chén súp vào tay Tuyết Lạc.
Tuyết Lạc bọc mình trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình, cả người nhỏ nhắn, thật sự rung động lòng người. Cô không muốn trách dì An vì sao vừa rồi không giúp mình. Dẫu sao dì An cũng chỉ là người làm, không có quyền với Hàng Lãng.
Vốn cô không muốn uống, nhưng vừa nghe có thể làm đẹp da, Tuyết Lạc đành miễn cưỡng uống mấy hớp. Cô cũng không muốn lưng mình bị lưu lại vết sẹo khó coi.
“Phu nhân, Nhị thiếu gia vừa dặn dò tôi, mấy ngày này phải chú ý ăn uống của người. Có thể thấy trong lòng thiếu gia rất quan tâm đến người đấy.” Di An lại dốc hết sức khen ngợi Hàng Lãng trước mặt cô. Mục đích rất rõ ràng, chính là giúp Hàng Lãng và Tuyết Lạc có thể ở cùng một chỗ mà yêu thương nhau.
Một người em chồng quan tâm chị dâu như vậy... Ai nghe cũng nghĩ đến một số chuyện khác.
Thấy Tuyết Lạc im lặng, dì An lại bắt đầu dài dòng. “Phu nhân, Nhị thiếu gia tuy ngoài mặt lạnh lùng, tính khí không được tốt, nhưng thật ra lại là người rất tốt đấy. Trọng tình trọng nghĩa, nhất định là người chồng tốt.”
Tuyết Lạc cảm thấy dì An càng nói càng không đáng tin, nhất là cái câu cuối cùng kia: “nhất định là người chồng tốt là có ý gì? Muốn cô và hắn có quan hệ gì?
“Di An, nếu dì thấy Hàng Lãng tốt như vậy, dì hãy nhanh chóng tìm một người phụ nữ cho hắn lập gia đình đi. Cũng là giúp cháu và Lập Hân một việc lớn.” Tuyết Lạc đáp lời. Cô thật sự nghe không lọt tại mấy lời tán dương tận trời của dì An với Phong Hàng Lãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.