Tổng Tài Cao Lãnh Cũng Biết Yêu
Chương 26: Tôi Có Thể Ngủ Dưới Đất (2)
Đại Chu Chu
01/02/2021
“Cô đi làm đồ ăn cho anh tôi đi. Món trái cây lần trước không tệ đâu.” Hàng Lãng dặn dò một câu rồi bỏ lên tầng.
Tuyết Lạc nhìn bóng lưng Hàng Lãng rời đi, ngoan ngoãn vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Nửa tiếng sau, khi Tuyết Lạc đã làm xong bữa tối cho Phong Lập Hân, quản gia Mạc bước vào.
“Phu nhân, bác sĩ Kim vừa khám cho thiếu gia xong, người đang ở phòng tân hôn chờ phu nhân. Phu nhân mau mang thức ăn lên đi.” Quản gia Mạc trước giờ gọi chủ nhân rất cẩn thận. Lần này, ông không hề nói cụ thể là Đại thiếu gia hay Nhị thiếu gia.
“Nga, được! Vậy tôi mang cơm lên cho Lập Hân.” Tuyết Lạc vội vàng mang đồ ăn mình vừa chuẩn bị lên cầu thang.
Ở trước cửa phòng tân hôn trên tầng hai, Tuyết Lạc dừng chân. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh của Phong Hàng Lãng. Không phải hắn sẽ đang ở trong đó chứ? Không phải chứ? Cho dù hắn ở đó, có mặt Phong Lập Hân, hắn cũng sẽ không khi dễ cô.
Tuyết Lạc gõ hai cái, bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn. “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, Tuyết Lạc thấy Phong Lập Hân ngồi trên xe lăn. Thật ra, đó chính là Phong Hàng Lãng mặc bộ da nhân tạo hóa trang.
Vốn bộ đồ này chỉ dùng để đối phó với người chú Phong Nhất Minh – kẻ đang dòm ngó tập đoàn Phong thị. Hoàn toàn không ngờ món đồ này còn có tác dụng khách thăm dò tâm địa xấu xa của đàn bà!
Hắn thật sự không thể tin rằng Tuyết Lạc không có mục đích gì khi gả vào Phong gia. Hàng Lãng càng không thể chắc chắn, người phụ nữ này có cấu kết với Phong Nhất Minh hay không. Có lẽ cô đang giúp Phong Nhất Minh điều tra bệnh tình của Phong Lập Hân, bởi Phong Nhất Minh sẽ thừa kế tập đoàn Phong thị nếu Phong Lập Hân có mệnh hệ gì.
Từ khi Phong Hàng Lãng được cha đưa về Phong gia với tư cách con ngoài giá thú, Phong lão phu nhân đã gạt bỏ quyền thừa kế tài sản của hắn. Dĩ nhiên, Hàng Lãng cũng không hề quan tâm đến tập đoàn Phong thi.
Tập đoàn Phong thị sau đó được người anh trai cùng cha khác mẹ Phong Lập Hân thừa kế. Kết quả này khiến chú hắn, Phong Nhất Minh, cực kỳ bất mãn. Theo di chúc của Phong lão phu nhân: Phong Nhất Minh là người thừa kế thứ hai của tập đoàn Phong thị. Nói cách khác: Phong Lập Hân chết, tập đoàn Phong thị sẽ trở thành món đồ trong túi Phong Nhất Minh,
Hàng Lãng dĩ nhiên sẽ không để cơ ngơi mà Phong Lập Hân khổ cực gây dựng rơi vào tay Phong Nhất Minh. Huống chi, Phong Nhất Minh hoàn toàn có động cơ để làm hại Phong Lập Hân. Trước khi tìm ra chân tướng, Phong Hàng Lãng phải khiến Phong Nhất Minh nghĩ bệnh tình của Phong Lập Hân không hề nghiêm trọng. Để gã từ bỏ dã tâm bá chiếm tập đoàn Phong thi.
Nếu để Phong Hàng Lãng tìm ra Phong Nhất Minh chính là hung thủ làm hại đến Phong Lập Hân, hắn nhất định sẽ đưa người chú này ra trước công lý! Chắc chắn là vậy!
Nhưng đây cũng chính là điều Phong Lập Hân lo sợ. Anh không muốn thấy người nhà Phong gia máu thịt tương tàn.
“Lập Hân!”
Thấy người đàn ông trên xe lăn, sống mũi Tuyết Lạc chợt cay cay, hai tròng mắt nhất thời hồng lên. So với lần đầu tiên kinh hãi, lần thứ hai khi đối mặt với chồng Phong Lập Hân bị hỏa hoạn thiêu cháy toàn thân, cô đã không còn sợ như vậy nữa.
Sự thương xót sâu đậm khiến Tuyết Lạc thêm đồng cảm với người đàn ông trên xe lăn này.
Thanh âm phụ nữ mềm mại dịu dàng khiến lòng Hàng Lãng chợt run, không biết đáp lại như thế nào,
Tuyết Lạc đặt khay bữa tối lên bàn nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng bước tới, quỳ xuống trước xe lăn. Cô nắm lấy bàn tay đầy sẹo của Hàng Lãng vào bàn tay mình. Bàn tay này vẫn kinh khủng và đáng sợ như lần đầu tiên cô thấy, nhưng Tuyết Lạc đã không còn sợ nữa.
“Lập Hân, thật xin lỗi... Đêm tân hôn hôm đó, lẽ ra em không nên bỏ anh lại một mình.” Tuyết Lạc từ từ đặt bàn tay đầy sẹo lên mặt mình, nhẹ nhàng hỏi. “Những vết thương này còn đau không?”
Phong Hàng Lãng cứng đờ, cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình như được ngâm vào suối nước nóng ấm áp, không còn phẫn nộ hận thù như trước, mà như được an ủi, vỗ về, như được dòng nước ấm nhẹ nhàng bao bọc.
“Lập Hân, tin em, em sẽ chăm sóc anh thật tốt! Sẽ vui vẻ sống cùng anh mỗi ngày...” Tuyết Lạc dựa đầu lên đùi Phong Hàng Lãng, tựa như một chú mèo vừa nhu thuận vừa khôn khéo. Hoàn toàn khác hẳn với con người mồm miệng lanh lợi trước mặt Phong Hàng Lãng.
Chậm rãi, như bị mê hoặc, Hàng Lãng mở bàn tay mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của Tuyết Lạc. Một sự dịu dàng cảm thông đã được sẻ chia giữa hai trái tim đầy nỗi buồn. Sạch sẽ và thanh khiết, không dính bụi trần.
“Tuyết Lạc.” Do thiết bị điều chỉnh giọng nói, âm thanh hắn phát ra nghe thật tang thương. “Có phải Hàng Lãng khi dễ em không?”
Tuyết Lạc ngẩn ra, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn nói dối. “Không... không có! Hàng Lãng anh ấy... rất tôn trọng người chị dâu này.”
Đây chỉ là khao khát từ nội tâm Tuyết Lạc, hoàn toàn không liên quan gì đến sự thật.
Hoặc là, cô thật sự không muốn tình cảm chân thành giữa anh em bọn họ bị thay đổi.
Nhìn giọt nước mắt uất ức rơi trên má Tuyết Lạc, Hàng Lãng rất tự nhiên đưa tay tới, dùng ngón tay thô ráp lau đi hai hàng lệ trên gương mặt cô.
Tuyết Lạc nhìn bóng lưng Hàng Lãng rời đi, ngoan ngoãn vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Nửa tiếng sau, khi Tuyết Lạc đã làm xong bữa tối cho Phong Lập Hân, quản gia Mạc bước vào.
“Phu nhân, bác sĩ Kim vừa khám cho thiếu gia xong, người đang ở phòng tân hôn chờ phu nhân. Phu nhân mau mang thức ăn lên đi.” Quản gia Mạc trước giờ gọi chủ nhân rất cẩn thận. Lần này, ông không hề nói cụ thể là Đại thiếu gia hay Nhị thiếu gia.
“Nga, được! Vậy tôi mang cơm lên cho Lập Hân.” Tuyết Lạc vội vàng mang đồ ăn mình vừa chuẩn bị lên cầu thang.
Ở trước cửa phòng tân hôn trên tầng hai, Tuyết Lạc dừng chân. Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh của Phong Hàng Lãng. Không phải hắn sẽ đang ở trong đó chứ? Không phải chứ? Cho dù hắn ở đó, có mặt Phong Lập Hân, hắn cũng sẽ không khi dễ cô.
Tuyết Lạc gõ hai cái, bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn. “Vào đi.”
Cửa phòng mở ra, Tuyết Lạc thấy Phong Lập Hân ngồi trên xe lăn. Thật ra, đó chính là Phong Hàng Lãng mặc bộ da nhân tạo hóa trang.
Vốn bộ đồ này chỉ dùng để đối phó với người chú Phong Nhất Minh – kẻ đang dòm ngó tập đoàn Phong thị. Hoàn toàn không ngờ món đồ này còn có tác dụng khách thăm dò tâm địa xấu xa của đàn bà!
Hắn thật sự không thể tin rằng Tuyết Lạc không có mục đích gì khi gả vào Phong gia. Hàng Lãng càng không thể chắc chắn, người phụ nữ này có cấu kết với Phong Nhất Minh hay không. Có lẽ cô đang giúp Phong Nhất Minh điều tra bệnh tình của Phong Lập Hân, bởi Phong Nhất Minh sẽ thừa kế tập đoàn Phong thị nếu Phong Lập Hân có mệnh hệ gì.
Từ khi Phong Hàng Lãng được cha đưa về Phong gia với tư cách con ngoài giá thú, Phong lão phu nhân đã gạt bỏ quyền thừa kế tài sản của hắn. Dĩ nhiên, Hàng Lãng cũng không hề quan tâm đến tập đoàn Phong thi.
Tập đoàn Phong thị sau đó được người anh trai cùng cha khác mẹ Phong Lập Hân thừa kế. Kết quả này khiến chú hắn, Phong Nhất Minh, cực kỳ bất mãn. Theo di chúc của Phong lão phu nhân: Phong Nhất Minh là người thừa kế thứ hai của tập đoàn Phong thị. Nói cách khác: Phong Lập Hân chết, tập đoàn Phong thị sẽ trở thành món đồ trong túi Phong Nhất Minh,
Hàng Lãng dĩ nhiên sẽ không để cơ ngơi mà Phong Lập Hân khổ cực gây dựng rơi vào tay Phong Nhất Minh. Huống chi, Phong Nhất Minh hoàn toàn có động cơ để làm hại Phong Lập Hân. Trước khi tìm ra chân tướng, Phong Hàng Lãng phải khiến Phong Nhất Minh nghĩ bệnh tình của Phong Lập Hân không hề nghiêm trọng. Để gã từ bỏ dã tâm bá chiếm tập đoàn Phong thi.
Nếu để Phong Hàng Lãng tìm ra Phong Nhất Minh chính là hung thủ làm hại đến Phong Lập Hân, hắn nhất định sẽ đưa người chú này ra trước công lý! Chắc chắn là vậy!
Nhưng đây cũng chính là điều Phong Lập Hân lo sợ. Anh không muốn thấy người nhà Phong gia máu thịt tương tàn.
“Lập Hân!”
Thấy người đàn ông trên xe lăn, sống mũi Tuyết Lạc chợt cay cay, hai tròng mắt nhất thời hồng lên. So với lần đầu tiên kinh hãi, lần thứ hai khi đối mặt với chồng Phong Lập Hân bị hỏa hoạn thiêu cháy toàn thân, cô đã không còn sợ như vậy nữa.
Sự thương xót sâu đậm khiến Tuyết Lạc thêm đồng cảm với người đàn ông trên xe lăn này.
Thanh âm phụ nữ mềm mại dịu dàng khiến lòng Hàng Lãng chợt run, không biết đáp lại như thế nào,
Tuyết Lạc đặt khay bữa tối lên bàn nhỏ bên cạnh, nhẹ nhàng bước tới, quỳ xuống trước xe lăn. Cô nắm lấy bàn tay đầy sẹo của Hàng Lãng vào bàn tay mình. Bàn tay này vẫn kinh khủng và đáng sợ như lần đầu tiên cô thấy, nhưng Tuyết Lạc đã không còn sợ nữa.
“Lập Hân, thật xin lỗi... Đêm tân hôn hôm đó, lẽ ra em không nên bỏ anh lại một mình.” Tuyết Lạc từ từ đặt bàn tay đầy sẹo lên mặt mình, nhẹ nhàng hỏi. “Những vết thương này còn đau không?”
Phong Hàng Lãng cứng đờ, cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình như được ngâm vào suối nước nóng ấm áp, không còn phẫn nộ hận thù như trước, mà như được an ủi, vỗ về, như được dòng nước ấm nhẹ nhàng bao bọc.
“Lập Hân, tin em, em sẽ chăm sóc anh thật tốt! Sẽ vui vẻ sống cùng anh mỗi ngày...” Tuyết Lạc dựa đầu lên đùi Phong Hàng Lãng, tựa như một chú mèo vừa nhu thuận vừa khôn khéo. Hoàn toàn khác hẳn với con người mồm miệng lanh lợi trước mặt Phong Hàng Lãng.
Chậm rãi, như bị mê hoặc, Hàng Lãng mở bàn tay mình ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của Tuyết Lạc. Một sự dịu dàng cảm thông đã được sẻ chia giữa hai trái tim đầy nỗi buồn. Sạch sẽ và thanh khiết, không dính bụi trần.
“Tuyết Lạc.” Do thiết bị điều chỉnh giọng nói, âm thanh hắn phát ra nghe thật tang thương. “Có phải Hàng Lãng khi dễ em không?”
Tuyết Lạc ngẩn ra, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, cuối cùng vẫn nói dối. “Không... không có! Hàng Lãng anh ấy... rất tôn trọng người chị dâu này.”
Đây chỉ là khao khát từ nội tâm Tuyết Lạc, hoàn toàn không liên quan gì đến sự thật.
Hoặc là, cô thật sự không muốn tình cảm chân thành giữa anh em bọn họ bị thay đổi.
Nhìn giọt nước mắt uất ức rơi trên má Tuyết Lạc, Hàng Lãng rất tự nhiên đưa tay tới, dùng ngón tay thô ráp lau đi hai hàng lệ trên gương mặt cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.