Tổng Tài Cao Lãnh: Sủng Vợ Lên Trời
Chương 437: Câu nói lãng mạn nhất của Nguyễn Chi Vũ
Tâm Niệm Duyên
14/01/2023
“Thưa cô, xin đợi một chút, cô vẫn còn một thứ chưa nhận lại.” Nhân viên trại giam đột nhiên hét gọi cô: “Đồng xu này của cô đúng không?” Một đồng xu đen bạc nằm trong lòng bàn tay cô ta.
Cái chạm nhẹ của đồng xu khiến toàn thân cô run lên, sống lưng cô ớn lạnh.
“Cái này…” Trần Tử Huyên cảm thấy giống như cô đang cầm trong tay một thứ gì bẩn thỉu lắm, cô muốn trả lại nó: “Cái này không phải do tôi mang đến đây!” Lúc này giọng nói của cô run lên.
Những người của phía nhà tù khá cáu kỉnh, và những người ở phía sau hét lên giục Trần Tử Huyên: “Đừng cản đường vậy chứ, lấy đồ của cô rồi mau tránh ra cho người khác còn lấy!” Nhân viên hậu cần nhà tù không có thời gian để ý đến cô.
Mỗi người vào thăm tù, ngoài tài liệu luật sư mang theo, thì điện thoại di động và các đồ dùng cá nhân khác đều phải cất trong một chiếc hộp nhỏ, không cần biết Trần Tử Huyên có nói đồng xu đó có phải của cô hay không, mà quả thực những vật phẩm đều nằm trong chiếc hộp nhỏ của cô, theo quy định thì phải được trả lại đầy đủ.
Trần Tử Huyên bị đám đông phía sau đẩy sang một bên, vẻ mặt cô vẫn còn đang đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đồng tiền cổ màu đen bạc.
“Rõ ràng là tối hôm qua bị Lê Hướng Bắc ném vào trong hồ sen rồi mà, sao bây giờ lại…” Có một vết xước trên mặt đồng tiền cổ, đó chính là vết xước khi lần trước cô bị tấn công ở Nhật Bản.
Đây là đồng xu cổ đó.
Trần Tử Huyên đờ người ra một lúc, mặt cô tái mét đi. Các lính canh được trang bị súng của nhà tù nhận thấy có điều gì đó bất thường ở cô khi họ đi tuần tra, nên họ đã bước tới, cầm lấy một thanh sắt rồi dùng sức gõ gõ vào chiếc cửa sổ bên cạnh, họ cảnh cáo cô: “Nhà tù là nơi quan trọng, cảm phiền hãy mau rời đi.”
Trần Tử Huyên giật mình sợ hãi, cô ngẩng mặt lên nhìn người cai ngục uy phong lẫm liệt kia, rồi gật đầu lia lịa và loạng choạng bước ra ngoài.
“Đồng tiền cổ này…”
“Thật sự là nó đã tự quay trở lại.” Nó cố ý bám víu lấy cô.
Bỗng Trần Tử Huyên sởn cả gai ốc, cô kinh hãi rùng mình.
Đúng lúc tinh thần cô đang bất định thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, thứ âm thanh đột ngột này khiến cô kinh ngạc.
Nhìn vào dãy số quen thuộc trên màn hình điện thoại, là Nguyễn Chi Vũ gọi đến.
Trần Tử Huyên nhấn nút trả lời, cô cố nén sự lo lắng trong lòng lại, cô nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Có chuyện gì vậy?”
“Bây giờ em đang ở đâu!” Không ngờ, Nguyễn Chi Vũ lại vội vàng hỏi lại.
“Ở, ở công ty.”
Cô biết Nguyễn Chi Vũ vẫn đang ở Châu Âu, còn người nhà họ Nguyễn thì không biết hôm nay cô xin nghỉ phép, nên cô đương nhiên nói dối, kẻo anh lại hỏi đông hỏi tây.
Nguyễn Chi Vũ nghe cô nói vậy thì càng khó chịu hơn, rồi anh hỏi thẳng cô: “Tự nhiên em đến thành phố C làm gì?” Anh đã chuẩn bị từ lâu, giọng anh trở nên cứng rắn hơn một chút khi nghe cô giấu diếm như vậy.
Nguyễn Chi Vũ thực sự vẫn đang ở Châu Âu, nhưng đột nhiên anh lại nhận được một cuộc gọi từ nhà báo rằng hôm nay cô đã lái xe ra ngoài, nhưng không phải đi làm, còn nói dối công ty là nghỉ ốm, vừa rồi còn gọi điện liên tục cho cô mà cô đã khóa máy.
Nguyễn Chi Vũ nghĩ đến việc gần đây mất liên lạc với anh cả của Lê Hướng Bắc, nghe được tin tức của nhà họ Nguyễn chuyển cho anh, anh đã phái người đi điều tra, còn dự án trong tay cũng được chuyển cho cấp dưới thương lượng, bây giờ thì anh đang ngồi trên chuyên cơ vội vàng trở về.
Hiện tại điện thoại đã được kết nối, mà lại còn dám nói dối anh!
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ trở nên khó coi, nhưng người phụ nữ ở đầu dây bên kia lại không có một chút ý định để giải thích, anh càng ngày càng thấy khó chịu: “Em mau nói rõ cho anh!”
Trần Tử Huyên bị đồng tiền cổ trong tay làm cho bối rối, cô không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác, cô chỉ cảm thấy anh hơi làm quá không thể chấp nhận được, nên trong lòng cô cảm thấy hơi tức giận. Rõ ràng anh đã sớm biết hôm nay cô không đi làm, còn tra được sáng sớm hôm nay cô còn bắt chuyến bay đường ngắn để đến thành phố C, bây giờ anh lại còn chất vấn cô như một tội phạm, chết tiệt.
“Em không thể đến thành phố C được sao, em xin nghỉ phép không được sao, em không thể có chút tự do cho mình được sao, anh đừng coi em như một tù nhân nữa có được không!”
“Trần Tử Huyên!” Nguyễn Chi Vũ tức quá, không biết phải mắng cô thế nào, mà chỉ biết tức giận hét lớn tên cô, cô thế này là đang gây sự vô lý.
“Anh lại còn muốn dạy dỗ em, muốn em câm miệng chứ gì, thật ngại quá, em không phải nhân viên của IP&G, em không phải cấp dưới của anh, anh không có quyền ra lệnh cho em phải làm gì cả.” Dường như Trần Tử Huyên càng ngày càng tức giận.
Hai ngày nay, chính cô cũng bị những chuyện kỳ quái này làm cho phát điên, hôm nay lại còn bị Nguyễn Chi Vũ chọc tiết, nên cô mới nổi đóa vô cớ gây chuyện như vậy.
Bình thường Nguyễn Chi Vũ luôn thờ ơ với mấy chuyện bên ngoài, thế mà bây giờ anh lại tức điên lên, nghiến răng nói: “Em đột nhiên xin nghỉ phép, không nghe điện thoại của ai, khiến người khác lo lắng cho em.”
“Em chỉ khóa máy một tiếng đồng hồ, sáng sớm em đến thành phố C, trước 7 giờ tối em sẽ về nhà họ Nguyễn ngay, không cần mấy người phải lo.” Cô đã nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi, sáng sớm vội vàng đi, trước giờ cơm tối lại quay về, không muốn để họ lo lắng. Thế mà đến cuối cùng, cô lại biến thành người khiến người khác phải lo lắng cho mình như vậy.
Khi nghe cô nói về sự sắp xếp của mình, cô không bị người khác ép buộc, thế là tâm trạng của Nguyễn Chi Vũ cũng dần dần tốt lên.
Suy cho cùng, anh tức giận không phải vì muốn hạn chế cô ra ngoài, mà là chỉ vì lo lắng cô đột ngột gặp chuyện bất trắc.
Sau khi bình tĩnh lại, anh cố hết sức dùng giọng điệu ôn hòa hơn để dỗ dành: “Em đột nhiên đến thành phố C làm gì vậy?”
Tính khí hung dữ của Trần Tử Huyên cũng dịu đi khi nghe thấy anh hạ giọng. Cô quay lại nhìn nhà tù rộng lớn trang nghiêm phía sau, trong lòng có điều gì đó kìm nén để cô không nghĩ về chuyện của Trương Tiểu Vi, dù sao thì Trương Tiểu Vi và ba cô Trần Võ Quyền cũng chưa chính thức ly hôn, bây giờ nói đến những chuyện khó khăn trong gia đình cũng đều vô nghĩa.
Trần Tử Huyên suy nghĩ lại: “Sao anh biết hôm nay em không đi làm?”
Nguyễn Chi Vũ đang ở châu Âu thế mà nhanh tay thật, chuyện anh biết cô lén lút đến thành phố C chắc chắn là có người thông báo.
“Có phải Chi Nghiên đã nói cho anh biết không?” Cô nói với giọng điệu gần như chắc chắn.
Bây giờ cô đã xác nhận được rằng Trương Tiểu Vi không hề thuê người để báo thù cô, còn Nguyễn Chi Nghiên kia vẫn là kẻ tình nghi số một của cô.
Nguyễn Chi Vũ phát hiện ra rằng ông nội của anh đã sắp xếp cho Chi Nghiên học việc cùng công ty với cô để nghiên cứu một số vấn đề về nhân sự và xã hội, và anh nghe nói rằng cô có vẻ hơi xa lánh Chi Nghiên.
Nhưng Nguyễn Chi Vũ lại không để tâm đến, anh cho rằng đây có thể chỉ là một mâu thuẫn nhỏ giữa phụ nữ với nhau thôi, Trần Tử Huyên cũng không phải loại người thù dai, mà cô chỉ là hơi nóng nảy thô. Tuy nhiên, khi hai người họ làm việc cùng nhau, có nhiều khả năng Trần Tử Huyên gây bất lợi cho Nguyễn Chi Nghiên hơn.
“Từ nay em đừng gây chuyện với Chi Nghiên nữa.”
“Em gây chuyện với con bé hồi nào… Hơn nữa em cũng đâu phải là người đưa con bé vào công ty đâu, em còn không muốn gần gũi với nó nữa đấy chứ.” Nghe vậy thì Trần Tử Huyên cảm thấy Nguyễn Chi Vũ có phần thiên vị với em gái mình, dù sao, mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra với họ thì đều nói cô phải chịu trách nhiệm về việc đó.
Trần Tử Huyên thừa nhận rằng cô có hơi giận dỗi, nhưng ít khi để trong lòng.
Nguyễn Chi Vũ chưa kịp nói thêm lời nào thì cô đã nhanh chóng cúp máy.
Người phụ nữ này đã quen cúp máy của anh giữa chừng như vậy rồi.
Tức thời Trần Tử Huyên không thể hiểu nổi suy nghĩ bối rối của mình, cô thất thần bước ra khỏi nhà tù rồi đi bộ hướng dọc theo con phố, ánh nắng ban trưa thật chói chang gay gắt.
Ánh nắng chói chang chiếu vào người cô, dường như khiến lòng cô bình tĩnh hơn.
Cô bình tĩnh rồi nhìn lại đồng tiền cổ: “Giữa ban ngày, mặt trời chói chang như vậy, không việc gì phải sợ cả…” Cô lẩm bẩm.
“Mình phải mang nó đến cửa hàng đồ cổ, để người ta nghiên cứu nguồn gốc của thứ này là gì…” Trần Tử Huyên không ngừng tạo động lực cho bản thân, cô chưa bao giờ làm điều gì sai trái, nên không cần phải sợ, hơn nữa đồng tiền cổ này đã cứu cô một lần, cho nên nó sẽ không hại cô.
Vì việc bị tấn công ở Nhật Bản, cộng thêm sự xuất hiện của đồng xu kỳ lạ này, nên cô thấy bất an, cô quyết định lẻn đi từ thành phố A đến thành phố C, cô nghĩ đó có thể là Trương Tiểu Vi, nhưng Trương Tiểu Vi lại nói với cô, ngoại trừ cái lần cô bị bắt cóc hồi còn học cấp 3, thì mọi chuyện khác đều không liên quan đến cô ta. Trần Tử Huyên rơi vào vòng xoáy, càng điều tra càng không thể hiếu được, khi bước ra thì vô cớ cãi nhau với Nguyễn Chi Vũ, còn bị đồng tiền cổ này làm cho sợ hãi. Trần Tử Huyên thở dài dưới cái nắng như thiêu đốt.
Lúc này, điện thoại của cô rung lên, có tin nhắn mới đến.
Là tin nhắn của Nguyễn Chi Vũ: [Anh sẽ đến đón em]
Nhìn thấy dòng tin nhắn đơn giản này, cô vốn dĩ tràn đầy cảm xúc chán nản, nhưng đột nhiên dịu đi rất nhiều, trong|lòng vốn rất bồn chồn, nhưng nay lại tìm được cảm giác an toàn.
Khối băng Nguyễn Chi Vũ này cuối cùng cũng đã thay đổi rất nhiều, khi mới kết hôn, mỗi lần anh cãi nhau với cô, thì dù có thể nào cũng không chịu làm hòa, lúc đó anh luôn tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng giờ Nguyễn Chi Vũ đã học được rất nhiều thủ thuật mới. Cô cúp máy anh, thì anh lại gửi tin nhắn.
[Không cần anh đón, tự em về được]
Trần Tử Huyên gửi lại cho anh vài lời.
Thực ra không phải cô tức giận mà là cô không muốn làm khổ anh phải chạy qua thành phố C, có vẻ buổi hội nghị ở châu Âu vẫn chưa kết thúc thì anh đã vội vàng trở về trước rồi.
[Bây giờ em đang ở đâu?] Nguyễn Chi Vũ gửi một tin nhắn khác, nhưng lần này anh không hỏi cô đang làm gì ở thành phố C, vì sợ rằng người phụ nữ này sẽ lại tức giận lần nữa.
Trần Tử Huyên nhìn câu hỏi này, vẻ mặt có chút khó xử.
Cô biết hai vợ chồng họ không tình cảm ân ái như những người khác, cô và Nguyễn Chi Vũ thực sự không thích mấy thứ sến súa như vậy, cảm thấy thật buồn nôn, nhưng cô cũng biết, người đàn ông này rất yêu cô.
[Em không ở nhà họ Trần.]
Trần Tử Huyên đoán rằng sau khi biết cô đến thành phố C, thì anh nhất định sẽ liên lạc với nhà họ Trần để hỏi tung tích của cô càng sớm càng tốt.
Cô dứt khoát tự mình nói ra điều đó, để tránh có khoảng cách giữa hai người, cô đã quyết định thú nhận.
[Em đến nhà tù ở thành phổ C để thăm Trương Tiểu Vi, cho nên vừa rồi mới khóa điện thoại lại.]
Có lẽ ngay cả Nguyễn Chi Vũ cũng cảm thấy rất lạ, cô đột nhiên chạy đến nhà giam để thăm Trương Tiểu Vi, một lúc sau anh cũng không nhắn tin, dường như đang suy nghĩ, hoặc là đang tìm người đến nhà tù kiểm tra.
[Bây giờ em đang đi dạo phố một mình, tối nay em không về vội, ngày mai rồi vẽ cũng được, em sẽ ngủ lại nhà họ Trần một đêm.] Trần Tử Huyên suy nghĩ một chút, dù gì thì cô cũng đã đến đây rồi, nên cô quyết định ngủ lại một đêm ở nhà họ Trần, cô cũng đã không về đây một thời gian rồi.
Nguyễn Chi Vũ đồng ý để cô ngày mai về nhà họ Nguyễn, anh còn dặn đi dặn lại một câu [Chú ý an toàn].
Trần Tử Huyên nhìn bốn chữ mà anh gửi, trong đời cô lại không bao giờ tưởng tượng được có một ngày Nguyễn Chi Vũ lại giống như một người ngoại quốc, ngọt ngào nói mấy câu đại loại như: ‘Anh yêu em, ‘Anh nhớ em, ‘Anh sẽ đợi em ở nhà’ với cô.
Đối với Nguyễn Chi Vũ mà nói, ‘chú ý an toàn’ dường như là từ lãng mạn nhất trong tiêu chuẩn của anh.
Nghĩ đến anh, tâm trạng của Trần Tử Huyên trở nên vui vẻ và thoải mái.
Nhìn đồng tiền cổ trong tay, dường như không có gì khủng khiếp nữa.
Cái chạm nhẹ của đồng xu khiến toàn thân cô run lên, sống lưng cô ớn lạnh.
“Cái này…” Trần Tử Huyên cảm thấy giống như cô đang cầm trong tay một thứ gì bẩn thỉu lắm, cô muốn trả lại nó: “Cái này không phải do tôi mang đến đây!” Lúc này giọng nói của cô run lên.
Những người của phía nhà tù khá cáu kỉnh, và những người ở phía sau hét lên giục Trần Tử Huyên: “Đừng cản đường vậy chứ, lấy đồ của cô rồi mau tránh ra cho người khác còn lấy!” Nhân viên hậu cần nhà tù không có thời gian để ý đến cô.
Mỗi người vào thăm tù, ngoài tài liệu luật sư mang theo, thì điện thoại di động và các đồ dùng cá nhân khác đều phải cất trong một chiếc hộp nhỏ, không cần biết Trần Tử Huyên có nói đồng xu đó có phải của cô hay không, mà quả thực những vật phẩm đều nằm trong chiếc hộp nhỏ của cô, theo quy định thì phải được trả lại đầy đủ.
Trần Tử Huyên bị đám đông phía sau đẩy sang một bên, vẻ mặt cô vẫn còn đang đờ đẫn nhìn chằm chằm vào đồng tiền cổ màu đen bạc.
“Rõ ràng là tối hôm qua bị Lê Hướng Bắc ném vào trong hồ sen rồi mà, sao bây giờ lại…” Có một vết xước trên mặt đồng tiền cổ, đó chính là vết xước khi lần trước cô bị tấn công ở Nhật Bản.
Đây là đồng xu cổ đó.
Trần Tử Huyên đờ người ra một lúc, mặt cô tái mét đi. Các lính canh được trang bị súng của nhà tù nhận thấy có điều gì đó bất thường ở cô khi họ đi tuần tra, nên họ đã bước tới, cầm lấy một thanh sắt rồi dùng sức gõ gõ vào chiếc cửa sổ bên cạnh, họ cảnh cáo cô: “Nhà tù là nơi quan trọng, cảm phiền hãy mau rời đi.”
Trần Tử Huyên giật mình sợ hãi, cô ngẩng mặt lên nhìn người cai ngục uy phong lẫm liệt kia, rồi gật đầu lia lịa và loạng choạng bước ra ngoài.
“Đồng tiền cổ này…”
“Thật sự là nó đã tự quay trở lại.” Nó cố ý bám víu lấy cô.
Bỗng Trần Tử Huyên sởn cả gai ốc, cô kinh hãi rùng mình.
Đúng lúc tinh thần cô đang bất định thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, thứ âm thanh đột ngột này khiến cô kinh ngạc.
Nhìn vào dãy số quen thuộc trên màn hình điện thoại, là Nguyễn Chi Vũ gọi đến.
Trần Tử Huyên nhấn nút trả lời, cô cố nén sự lo lắng trong lòng lại, cô nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Có chuyện gì vậy?”
“Bây giờ em đang ở đâu!” Không ngờ, Nguyễn Chi Vũ lại vội vàng hỏi lại.
“Ở, ở công ty.”
Cô biết Nguyễn Chi Vũ vẫn đang ở Châu Âu, còn người nhà họ Nguyễn thì không biết hôm nay cô xin nghỉ phép, nên cô đương nhiên nói dối, kẻo anh lại hỏi đông hỏi tây.
Nguyễn Chi Vũ nghe cô nói vậy thì càng khó chịu hơn, rồi anh hỏi thẳng cô: “Tự nhiên em đến thành phố C làm gì?” Anh đã chuẩn bị từ lâu, giọng anh trở nên cứng rắn hơn một chút khi nghe cô giấu diếm như vậy.
Nguyễn Chi Vũ thực sự vẫn đang ở Châu Âu, nhưng đột nhiên anh lại nhận được một cuộc gọi từ nhà báo rằng hôm nay cô đã lái xe ra ngoài, nhưng không phải đi làm, còn nói dối công ty là nghỉ ốm, vừa rồi còn gọi điện liên tục cho cô mà cô đã khóa máy.
Nguyễn Chi Vũ nghĩ đến việc gần đây mất liên lạc với anh cả của Lê Hướng Bắc, nghe được tin tức của nhà họ Nguyễn chuyển cho anh, anh đã phái người đi điều tra, còn dự án trong tay cũng được chuyển cho cấp dưới thương lượng, bây giờ thì anh đang ngồi trên chuyên cơ vội vàng trở về.
Hiện tại điện thoại đã được kết nối, mà lại còn dám nói dối anh!
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ trở nên khó coi, nhưng người phụ nữ ở đầu dây bên kia lại không có một chút ý định để giải thích, anh càng ngày càng thấy khó chịu: “Em mau nói rõ cho anh!”
Trần Tử Huyên bị đồng tiền cổ trong tay làm cho bối rối, cô không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác, cô chỉ cảm thấy anh hơi làm quá không thể chấp nhận được, nên trong lòng cô cảm thấy hơi tức giận. Rõ ràng anh đã sớm biết hôm nay cô không đi làm, còn tra được sáng sớm hôm nay cô còn bắt chuyến bay đường ngắn để đến thành phố C, bây giờ anh lại còn chất vấn cô như một tội phạm, chết tiệt.
“Em không thể đến thành phố C được sao, em xin nghỉ phép không được sao, em không thể có chút tự do cho mình được sao, anh đừng coi em như một tù nhân nữa có được không!”
“Trần Tử Huyên!” Nguyễn Chi Vũ tức quá, không biết phải mắng cô thế nào, mà chỉ biết tức giận hét lớn tên cô, cô thế này là đang gây sự vô lý.
“Anh lại còn muốn dạy dỗ em, muốn em câm miệng chứ gì, thật ngại quá, em không phải nhân viên của IP&G, em không phải cấp dưới của anh, anh không có quyền ra lệnh cho em phải làm gì cả.” Dường như Trần Tử Huyên càng ngày càng tức giận.
Hai ngày nay, chính cô cũng bị những chuyện kỳ quái này làm cho phát điên, hôm nay lại còn bị Nguyễn Chi Vũ chọc tiết, nên cô mới nổi đóa vô cớ gây chuyện như vậy.
Bình thường Nguyễn Chi Vũ luôn thờ ơ với mấy chuyện bên ngoài, thế mà bây giờ anh lại tức điên lên, nghiến răng nói: “Em đột nhiên xin nghỉ phép, không nghe điện thoại của ai, khiến người khác lo lắng cho em.”
“Em chỉ khóa máy một tiếng đồng hồ, sáng sớm em đến thành phố C, trước 7 giờ tối em sẽ về nhà họ Nguyễn ngay, không cần mấy người phải lo.” Cô đã nghĩ đến chuyện này rất lâu rồi, sáng sớm vội vàng đi, trước giờ cơm tối lại quay về, không muốn để họ lo lắng. Thế mà đến cuối cùng, cô lại biến thành người khiến người khác phải lo lắng cho mình như vậy.
Khi nghe cô nói về sự sắp xếp của mình, cô không bị người khác ép buộc, thế là tâm trạng của Nguyễn Chi Vũ cũng dần dần tốt lên.
Suy cho cùng, anh tức giận không phải vì muốn hạn chế cô ra ngoài, mà là chỉ vì lo lắng cô đột ngột gặp chuyện bất trắc.
Sau khi bình tĩnh lại, anh cố hết sức dùng giọng điệu ôn hòa hơn để dỗ dành: “Em đột nhiên đến thành phố C làm gì vậy?”
Tính khí hung dữ của Trần Tử Huyên cũng dịu đi khi nghe thấy anh hạ giọng. Cô quay lại nhìn nhà tù rộng lớn trang nghiêm phía sau, trong lòng có điều gì đó kìm nén để cô không nghĩ về chuyện của Trương Tiểu Vi, dù sao thì Trương Tiểu Vi và ba cô Trần Võ Quyền cũng chưa chính thức ly hôn, bây giờ nói đến những chuyện khó khăn trong gia đình cũng đều vô nghĩa.
Trần Tử Huyên suy nghĩ lại: “Sao anh biết hôm nay em không đi làm?”
Nguyễn Chi Vũ đang ở châu Âu thế mà nhanh tay thật, chuyện anh biết cô lén lút đến thành phố C chắc chắn là có người thông báo.
“Có phải Chi Nghiên đã nói cho anh biết không?” Cô nói với giọng điệu gần như chắc chắn.
Bây giờ cô đã xác nhận được rằng Trương Tiểu Vi không hề thuê người để báo thù cô, còn Nguyễn Chi Nghiên kia vẫn là kẻ tình nghi số một của cô.
Nguyễn Chi Vũ phát hiện ra rằng ông nội của anh đã sắp xếp cho Chi Nghiên học việc cùng công ty với cô để nghiên cứu một số vấn đề về nhân sự và xã hội, và anh nghe nói rằng cô có vẻ hơi xa lánh Chi Nghiên.
Nhưng Nguyễn Chi Vũ lại không để tâm đến, anh cho rằng đây có thể chỉ là một mâu thuẫn nhỏ giữa phụ nữ với nhau thôi, Trần Tử Huyên cũng không phải loại người thù dai, mà cô chỉ là hơi nóng nảy thô. Tuy nhiên, khi hai người họ làm việc cùng nhau, có nhiều khả năng Trần Tử Huyên gây bất lợi cho Nguyễn Chi Nghiên hơn.
“Từ nay em đừng gây chuyện với Chi Nghiên nữa.”
“Em gây chuyện với con bé hồi nào… Hơn nữa em cũng đâu phải là người đưa con bé vào công ty đâu, em còn không muốn gần gũi với nó nữa đấy chứ.” Nghe vậy thì Trần Tử Huyên cảm thấy Nguyễn Chi Vũ có phần thiên vị với em gái mình, dù sao, mỗi khi có chuyện gì đó xảy ra với họ thì đều nói cô phải chịu trách nhiệm về việc đó.
Trần Tử Huyên thừa nhận rằng cô có hơi giận dỗi, nhưng ít khi để trong lòng.
Nguyễn Chi Vũ chưa kịp nói thêm lời nào thì cô đã nhanh chóng cúp máy.
Người phụ nữ này đã quen cúp máy của anh giữa chừng như vậy rồi.
Tức thời Trần Tử Huyên không thể hiểu nổi suy nghĩ bối rối của mình, cô thất thần bước ra khỏi nhà tù rồi đi bộ hướng dọc theo con phố, ánh nắng ban trưa thật chói chang gay gắt.
Ánh nắng chói chang chiếu vào người cô, dường như khiến lòng cô bình tĩnh hơn.
Cô bình tĩnh rồi nhìn lại đồng tiền cổ: “Giữa ban ngày, mặt trời chói chang như vậy, không việc gì phải sợ cả…” Cô lẩm bẩm.
“Mình phải mang nó đến cửa hàng đồ cổ, để người ta nghiên cứu nguồn gốc của thứ này là gì…” Trần Tử Huyên không ngừng tạo động lực cho bản thân, cô chưa bao giờ làm điều gì sai trái, nên không cần phải sợ, hơn nữa đồng tiền cổ này đã cứu cô một lần, cho nên nó sẽ không hại cô.
Vì việc bị tấn công ở Nhật Bản, cộng thêm sự xuất hiện của đồng xu kỳ lạ này, nên cô thấy bất an, cô quyết định lẻn đi từ thành phố A đến thành phố C, cô nghĩ đó có thể là Trương Tiểu Vi, nhưng Trương Tiểu Vi lại nói với cô, ngoại trừ cái lần cô bị bắt cóc hồi còn học cấp 3, thì mọi chuyện khác đều không liên quan đến cô ta. Trần Tử Huyên rơi vào vòng xoáy, càng điều tra càng không thể hiếu được, khi bước ra thì vô cớ cãi nhau với Nguyễn Chi Vũ, còn bị đồng tiền cổ này làm cho sợ hãi. Trần Tử Huyên thở dài dưới cái nắng như thiêu đốt.
Lúc này, điện thoại của cô rung lên, có tin nhắn mới đến.
Là tin nhắn của Nguyễn Chi Vũ: [Anh sẽ đến đón em]
Nhìn thấy dòng tin nhắn đơn giản này, cô vốn dĩ tràn đầy cảm xúc chán nản, nhưng đột nhiên dịu đi rất nhiều, trong|lòng vốn rất bồn chồn, nhưng nay lại tìm được cảm giác an toàn.
Khối băng Nguyễn Chi Vũ này cuối cùng cũng đã thay đổi rất nhiều, khi mới kết hôn, mỗi lần anh cãi nhau với cô, thì dù có thể nào cũng không chịu làm hòa, lúc đó anh luôn tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng, nhưng giờ Nguyễn Chi Vũ đã học được rất nhiều thủ thuật mới. Cô cúp máy anh, thì anh lại gửi tin nhắn.
[Không cần anh đón, tự em về được]
Trần Tử Huyên gửi lại cho anh vài lời.
Thực ra không phải cô tức giận mà là cô không muốn làm khổ anh phải chạy qua thành phố C, có vẻ buổi hội nghị ở châu Âu vẫn chưa kết thúc thì anh đã vội vàng trở về trước rồi.
[Bây giờ em đang ở đâu?] Nguyễn Chi Vũ gửi một tin nhắn khác, nhưng lần này anh không hỏi cô đang làm gì ở thành phố C, vì sợ rằng người phụ nữ này sẽ lại tức giận lần nữa.
Trần Tử Huyên nhìn câu hỏi này, vẻ mặt có chút khó xử.
Cô biết hai vợ chồng họ không tình cảm ân ái như những người khác, cô và Nguyễn Chi Vũ thực sự không thích mấy thứ sến súa như vậy, cảm thấy thật buồn nôn, nhưng cô cũng biết, người đàn ông này rất yêu cô.
[Em không ở nhà họ Trần.]
Trần Tử Huyên đoán rằng sau khi biết cô đến thành phố C, thì anh nhất định sẽ liên lạc với nhà họ Trần để hỏi tung tích của cô càng sớm càng tốt.
Cô dứt khoát tự mình nói ra điều đó, để tránh có khoảng cách giữa hai người, cô đã quyết định thú nhận.
[Em đến nhà tù ở thành phổ C để thăm Trương Tiểu Vi, cho nên vừa rồi mới khóa điện thoại lại.]
Có lẽ ngay cả Nguyễn Chi Vũ cũng cảm thấy rất lạ, cô đột nhiên chạy đến nhà giam để thăm Trương Tiểu Vi, một lúc sau anh cũng không nhắn tin, dường như đang suy nghĩ, hoặc là đang tìm người đến nhà tù kiểm tra.
[Bây giờ em đang đi dạo phố một mình, tối nay em không về vội, ngày mai rồi vẽ cũng được, em sẽ ngủ lại nhà họ Trần một đêm.] Trần Tử Huyên suy nghĩ một chút, dù gì thì cô cũng đã đến đây rồi, nên cô quyết định ngủ lại một đêm ở nhà họ Trần, cô cũng đã không về đây một thời gian rồi.
Nguyễn Chi Vũ đồng ý để cô ngày mai về nhà họ Nguyễn, anh còn dặn đi dặn lại một câu [Chú ý an toàn].
Trần Tử Huyên nhìn bốn chữ mà anh gửi, trong đời cô lại không bao giờ tưởng tượng được có một ngày Nguyễn Chi Vũ lại giống như một người ngoại quốc, ngọt ngào nói mấy câu đại loại như: ‘Anh yêu em, ‘Anh nhớ em, ‘Anh sẽ đợi em ở nhà’ với cô.
Đối với Nguyễn Chi Vũ mà nói, ‘chú ý an toàn’ dường như là từ lãng mạn nhất trong tiêu chuẩn của anh.
Nghĩ đến anh, tâm trạng của Trần Tử Huyên trở nên vui vẻ và thoải mái.
Nhìn đồng tiền cổ trong tay, dường như không có gì khủng khiếp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.