Tổng Tài Cao Lãnh Tuyệt Sủng: Cuối Cùng Cũng Đến Em
Chương 16: Lại gặp lại
Vũ Tâm Tĩnh Hiên
07/10/2021
Nhóm dịch: Mèo Đen
Lôi Thanh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn giám đốc bộ phận nhân sự vội vội vàng vàng đi vào, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: "Ông là giám đốc bộ phận nhân sự?"
"Vâng Lôi tổng, tôi là giám đốc bộ phận nhân sự, Vương Duệ."
Vương Duệ nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lôi Thanh Tiêu, run rẩy đặt tài liệu xuống bàn làm việc trước mặt Lôi Thanh Tiêu, mồ hôi toát đầy lòng bàn tay.
Lôi Thanh Tiêu nhìn Vương Duệ, rồi cúi đầu mở tập tài liệu trước mặt ra, tay hơi gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Giám đốc Vương đúng không? Vất vả cho ông rồi, lần này tôi cần gấp, nhưng bình thường đây là những tài liệu bộ phận nhân sự hay sử dụng đến nhất, vậy mà hiệu suất lại chậm đến vậy, bộ phận nhân sự làm tôi hơi thất vọng, ông trở về suy nghĩ lại đi, chờ trong cuộc họp lát nữa, tôi hy vọng sẽ nghe được những kiến nghị sửa đổi tốt hơn."
Lúc nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói vậy, mồ hôi không ngừng túa ra trên đầu Vương Duệ, không ngờ vị quan này mới nhậm chức, mà cây đuốc đầu tiên là châm về phía mình.
"Lôi tổng, tôi biết rồi, tôi sẽ trở về suy nghĩ kỹ." Vương Duệ lên tiếng nói, nghe âm lượng còn nhỏ hơn so với vừa rồi.
Lôi Thanh Tiêu nhìn thấy mồ hôi trên đầu Vương Duệ như hạt đậu nành lăn xuống gò má ông ta, nói: "giám đốc Vương, ông có thể đi về được rồi, còn nữa, máy điều hòa trong phòng tôi hoạt động không tốt à, sao ông toát đầy mồ hôi vậy? Ông nên đi lau mồ hôi đi."
Vương Duệ nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói vậy, vội vàng nói: "Lôi tổng, máy điều hòa trong phòng làm việc của anh chạy rất tốt, là do cơ địa người tôi không ổn, vậy tôi xin phép trở về chuẩn bị."
Vương Duệ vội vàng rời khỏi phòng làm việc của Lôi Thanh Tiêu, khoảng khắc đóng cửa lại kia, ông ta lấy khăn tay của mình ra, lau mồ hôi toát đầy trên trán, trong lòng thầm nghĩ, xem ra Lôi tổng di truyền hết tính cách của tổng giám đốc, hơn nữa còn là thanh xuất vu lam mà thắng lam(*), xem ra sau này phải bước cẩn thận từng bước một rồi.
(*)Thanh xuất vu lam mà thắng lam: Nghĩa bóng là chỉ người đời sau hơn người đời trước, tương tự câu ‘trò giỏi hơn thầy’, ‘hậu sinh khả úy’
Trợ lý Quách nhìn dáng vẻ chạy mất dạng của giám đốc Vương, trong lòng thầm nghĩ: xem ra lại thêm một người bị khí tràng của Lôi tổng dọa sợ.
Lúc này, Lôi Thanh Tiêu đang lật mở tập hồ sơ ra, lật xem rất nhanh, đến khi lật tới hồ sơ của bộ phận kế hoạch thì ngừng lại, từ từ lật xem, đến phần hồ sơ ghi thông tin của Điềm Mộng Hinh, anh dừng tay lại. Lúc nhìn thấy trong hồ sơ ghi rõ mấy chữ: Chưa lập gia đình, Lôi Thanh Tiêu nở nụ cười vui vẻ, anh cầm điện thoại di động lên nhập mười ba con số vào, sau đó khép hồ sơ lại.
Lôi Thanh Tiêu đứng dậy, đi tới đi lui ở trong phòng làm việc, ngồi không được đứng cũng chẳng xong, anh cầm điện thoại di động lên, lại để điện thoại di dộng xuống, lặp đi lặp lại động tác này rất nhiều lần, cứ như vậy qua năm phút, sáu phút, bảy phút… cuối cùng, anh cầm lên điện thoại di động, bấm số điện thoại, nhưng giọng nói truyền tới từ trong điện thoại kia, gióng như thùng nước lại đổ ụp xuống đầu anh.
"Hiện giờ tôi đang bận không thể nghe điện thoại được, có chuyện gì xin mời lưu tin nhắn thoại sau tiếng tít."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói của Điềm Mộng Hinh, nghe giọng nói có vẻ rất vui, nhưng lời nói này lại vô tình đả kích nội tâm của Lôi Thanh Tiêu.
Lôi Thanh Tiêu dở khóc dở cười lắc đầu, nhớ ra vừa rồi lúc nhìn thấy Điềm Mộng Hinh, cô đang bận rộn làm việc, chẳng lẽ bận rộn đến bây giờ vẫn chưa làm xong, hay là không nhìn thấy điện thoại mình gọi tới, hay là cố tình không nhận? Lúc này, Lôi Thanh Tiêu không thể bình tĩnh được nữa, đủ mọi loại ý tưởng xuất hiện trong đầu anh.
Điềm Mộng Hinh và Lâm Lâm cuối cùng đã photo xong đống tài liệu, sau khi cùng Lâm Lâm bê tài liệu đến phòng làm việc, Điềm Mộng Hinh trở về vị trí của mình, tiếp tục đánh máy tài liệu của mình, mà không mở ngăn kéo ra xem điện thoại di động, Lâm Lâm đi ra khỏi phòng làm việc, đi ngang qua chỗ ngồi của cô, nói: "Cám ơn cậu, Mộng Hinh, nếu không có cậu, chắc chắn mình sẽ không kịp rồi."
"Không có gì, bọn mình cần gì phải khách sáo với nhau làm gì." Điềm Mộng Hinh ngẩng đầu lên mỉm cười với Lâm Lâm, đáp lại cô ấy.
Lôi Thanh Tiêu ngẩng đầu lên nhìn giám đốc bộ phận nhân sự vội vội vàng vàng đi vào, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: "Ông là giám đốc bộ phận nhân sự?"
"Vâng Lôi tổng, tôi là giám đốc bộ phận nhân sự, Vương Duệ."
Vương Duệ nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lôi Thanh Tiêu, run rẩy đặt tài liệu xuống bàn làm việc trước mặt Lôi Thanh Tiêu, mồ hôi toát đầy lòng bàn tay.
Lôi Thanh Tiêu nhìn Vương Duệ, rồi cúi đầu mở tập tài liệu trước mặt ra, tay hơi gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Giám đốc Vương đúng không? Vất vả cho ông rồi, lần này tôi cần gấp, nhưng bình thường đây là những tài liệu bộ phận nhân sự hay sử dụng đến nhất, vậy mà hiệu suất lại chậm đến vậy, bộ phận nhân sự làm tôi hơi thất vọng, ông trở về suy nghĩ lại đi, chờ trong cuộc họp lát nữa, tôi hy vọng sẽ nghe được những kiến nghị sửa đổi tốt hơn."
Lúc nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói vậy, mồ hôi không ngừng túa ra trên đầu Vương Duệ, không ngờ vị quan này mới nhậm chức, mà cây đuốc đầu tiên là châm về phía mình.
"Lôi tổng, tôi biết rồi, tôi sẽ trở về suy nghĩ kỹ." Vương Duệ lên tiếng nói, nghe âm lượng còn nhỏ hơn so với vừa rồi.
Lôi Thanh Tiêu nhìn thấy mồ hôi trên đầu Vương Duệ như hạt đậu nành lăn xuống gò má ông ta, nói: "giám đốc Vương, ông có thể đi về được rồi, còn nữa, máy điều hòa trong phòng tôi hoạt động không tốt à, sao ông toát đầy mồ hôi vậy? Ông nên đi lau mồ hôi đi."
Vương Duệ nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói vậy, vội vàng nói: "Lôi tổng, máy điều hòa trong phòng làm việc của anh chạy rất tốt, là do cơ địa người tôi không ổn, vậy tôi xin phép trở về chuẩn bị."
Vương Duệ vội vàng rời khỏi phòng làm việc của Lôi Thanh Tiêu, khoảng khắc đóng cửa lại kia, ông ta lấy khăn tay của mình ra, lau mồ hôi toát đầy trên trán, trong lòng thầm nghĩ, xem ra Lôi tổng di truyền hết tính cách của tổng giám đốc, hơn nữa còn là thanh xuất vu lam mà thắng lam(*), xem ra sau này phải bước cẩn thận từng bước một rồi.
(*)Thanh xuất vu lam mà thắng lam: Nghĩa bóng là chỉ người đời sau hơn người đời trước, tương tự câu ‘trò giỏi hơn thầy’, ‘hậu sinh khả úy’
Trợ lý Quách nhìn dáng vẻ chạy mất dạng của giám đốc Vương, trong lòng thầm nghĩ: xem ra lại thêm một người bị khí tràng của Lôi tổng dọa sợ.
Lúc này, Lôi Thanh Tiêu đang lật mở tập hồ sơ ra, lật xem rất nhanh, đến khi lật tới hồ sơ của bộ phận kế hoạch thì ngừng lại, từ từ lật xem, đến phần hồ sơ ghi thông tin của Điềm Mộng Hinh, anh dừng tay lại. Lúc nhìn thấy trong hồ sơ ghi rõ mấy chữ: Chưa lập gia đình, Lôi Thanh Tiêu nở nụ cười vui vẻ, anh cầm điện thoại di động lên nhập mười ba con số vào, sau đó khép hồ sơ lại.
Lôi Thanh Tiêu đứng dậy, đi tới đi lui ở trong phòng làm việc, ngồi không được đứng cũng chẳng xong, anh cầm điện thoại di động lên, lại để điện thoại di dộng xuống, lặp đi lặp lại động tác này rất nhiều lần, cứ như vậy qua năm phút, sáu phút, bảy phút… cuối cùng, anh cầm lên điện thoại di động, bấm số điện thoại, nhưng giọng nói truyền tới từ trong điện thoại kia, gióng như thùng nước lại đổ ụp xuống đầu anh.
"Hiện giờ tôi đang bận không thể nghe điện thoại được, có chuyện gì xin mời lưu tin nhắn thoại sau tiếng tít."
Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói của Điềm Mộng Hinh, nghe giọng nói có vẻ rất vui, nhưng lời nói này lại vô tình đả kích nội tâm của Lôi Thanh Tiêu.
Lôi Thanh Tiêu dở khóc dở cười lắc đầu, nhớ ra vừa rồi lúc nhìn thấy Điềm Mộng Hinh, cô đang bận rộn làm việc, chẳng lẽ bận rộn đến bây giờ vẫn chưa làm xong, hay là không nhìn thấy điện thoại mình gọi tới, hay là cố tình không nhận? Lúc này, Lôi Thanh Tiêu không thể bình tĩnh được nữa, đủ mọi loại ý tưởng xuất hiện trong đầu anh.
Điềm Mộng Hinh và Lâm Lâm cuối cùng đã photo xong đống tài liệu, sau khi cùng Lâm Lâm bê tài liệu đến phòng làm việc, Điềm Mộng Hinh trở về vị trí của mình, tiếp tục đánh máy tài liệu của mình, mà không mở ngăn kéo ra xem điện thoại di động, Lâm Lâm đi ra khỏi phòng làm việc, đi ngang qua chỗ ngồi của cô, nói: "Cám ơn cậu, Mộng Hinh, nếu không có cậu, chắc chắn mình sẽ không kịp rồi."
"Không có gì, bọn mình cần gì phải khách sáo với nhau làm gì." Điềm Mộng Hinh ngẩng đầu lên mỉm cười với Lâm Lâm, đáp lại cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.