Chương 251: Đó Là Nơi Mà Tổng Giám Đốc Úc Chọn
Tửu Đương Gia
07/05/2024
"..." Tống Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Những thứ đắt tiền cần phải cẩn thận, nên để dành cho những người phù hợp."
Cô không nói nhiều nữa, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Úc Tinh cau mày: “Cậu làm sao vậy, chú hai mình tình nguyện, ai quản được, ở nhà mình chưa từng thấy chú ấy thay bóng đèn.”
Tống Khuynh Thành khẽ mỉm cười: “Nếu như cậu muốn xem, lần sau cầm cái bóng đèn làm thử là được rồi.”
Úc Tính đột nhiên không biết nói tiếp như thế nào.
Nụ cười của Tống Khuynh Thành nhạt đi, qua loa nói: "Thật ra, cậu không nên đến Dư Nhiêu."
Úc Tinh lại nhìn cô lần nữa, cô dừng tay một chút, mới chậm rãi nói tiếp: “Từ lúc rời Nam Thành, mình đã không có ý định quay về. Mình cũng biết bản thân mình có lỗi với chú hai cậu. Từ khi ở bên anh ấy, mình không còn lo bị bán kiếm tiền cho người ta, thậm chí ngay cả cuộc sống sau này cũng được đảm bảo. Nhưng nhận những thứ này, mình cũng thấy rõ là không công bằng với anh ấy. Vậy nên hai người nên quay lại vị trí ban đầu, không tiếp tục sai lầm nữa, đây là cách duy nhất mình có thể bù đắp cho anh ấy.”
"Cậu có thể nói mình trốn tránh trách nhiệm, ích kỷ, vì mình vốn là như vậy, bằng không lúc trước mình đã không trăm phương ngàn kế tìm cách làm bạn với cậu, sau đó tiếp cận chú hai cậu."
Úc Tính hỏi: "Cậu không quan tâm đến chú hai mình chút nào sao?"
Tống Khuynh Thành không nhìn cô ấy, chỉ nói: "Nếu mình quan tâm, mình đã không rời khỏi Nam Thành."
Nói xong, Tống Khuynh Thành đi về phía bàn làm việc, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó quay người nói: "Đã bớt mưa rồi, mình dẫn cậu ra ngoài."
Úc Tính đi giày, chậm chạp đứng dậy.
Tống Khuynh Thành không mặc áo khoác nữa mà lấy áo len tròng vào.
Úc Tinh mở cửa, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Úc Đình Xuyên đứng ở dưới mái hiên nhà, không biết cuộc đối thoại giữa cô ấy với Khuynh Thành có bị nghe hay không, cô ấy sửng sốt, liền gọi: "Chú hai."
"..." Tống Khuynh Thành dừng lại khi nghe thấy giọng của Úc Tinh.
Cô nhìn ra ngoài, quả nhiên Úc Đình Xuyên đang đứng ở đó.
Trong lúc nhất thời, trong lòng cô lại rối bời.
Tống Khuynh Thành nắm chặt tay cầm ô, trong đầu có chút trống rỗng, không lâu sau, cô nghe thấy giọng nói của Úc Đình Xuyên: “Nước trong ngõ đã rút, chúng ta đi thôi.”
Những lời này là nói với Úc Tính.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh.
Dứt lời, Úc Đình Xuyên đã đi tới cửa trước.
Tống Khuynh Thành tiễn người đến đầu ngõ Đồng Tử, Úc Đình Xuyên lái xe Porsche màu đen, chắc là do chi nhánh Hằng Viễn ở đây sắp xếp, cho đến khi xe chạy đi thật xa, cô mới thu lại tầm mắt. cầm ô chậm rãi đi về tứ hợp viện.
Mẹ con Mạnh Hạo đã rời đi.
Bà ngoại đang rửa bát, nhìn thấy Tống Khuynh Thành thu ô, bà đoán là chú cháu cháu Úc Tinh đã rời đi.
Bà cụ cũng không hỏi cô cái gì, chỉ nói: “Bà vốn định ngày mai trả táo lại, nhưng bây giờ bà nghĩ nên giữ lại đi. Tối mai mẹ Mạnh Hạo tổ chức sinh nhật, có mời chúng ta qua nhà ăn cơm, bà đã đồng ý nên cháu tan làm về sớm một chút.”
Tống Khuynh Thành nghe ra ý của bà, chắc là sự xuất hiện của Úc Đình Xuyên mới khiến bà thay đổi chủ ý.
Lần này Tống Khuynh Thành không nói thêm lời từ chối nào nữa.
.
Ngày hôm sau, trời không nắng, vẫn còn mưa phùn mịt mù.
Sau khi đứng dậy Tống Khuynh Thành nhìn thấy thời tiết như vậy, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Ăn sáng xong, cô cầm ô đi làm.
Mấy ngày trước mưa liên tục nên đường không mấy dễ đi, giờ lại thêm trận mưa xối xả hôm qua, đường lại càng lầy lội hơn, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát giao thông đã cắm biển cảnh báo ở đó.
Tống Khuynh Thành nhìn đôi ủng ngắn của mình, mắt không thể đi qua được, đành phải quay lại bắt xe buýt đi đường vòng.
Còn chưa đến trạm xe buýt, một chiếc ô tô màu xanh vỏ cau đã dừng bên cạnh cô.
Nghe thấy tiếng còi, Tống Khuynh Thành quay đầu nhìn.
Cửa sổ tay lái phụ hạ xuống, Hứa Đông ngồi trong xe, tay cầm vô lăng, nhìn Tống Khuynh Thành, mỉm cười: “Cũng may là tôi không nhận sai, nếu không sẽ rất xấu hổ. Cô đi đâu, tôi sẽ chở cô đi một đoạn.”
“Đi làm.” Tống Khuynh Thành hỏi anh ta: “Trời đang mưa, sao trợ lý Hứa lại ra ngoài?”
“Đi đến chi nhánh công ty.”
Hứa Đông vừa nói vừa nghiêng người về phía trước mở cửa tay lái phụ: "Lên đi, không vội, tôi đưa cô đi làm trước."
Tống Khuynh Thành không từ chối, thu ô lên xe.
Khi cô nói nơi làm việc, Hứa Đông có chút sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Vừa khéo, chiều hôm qua tổng giám đốc Úc gặp khách hàng ở quán cà phê gần đó.”
Hứa Đông nói tên, hỏi Tống Khuynh Thành có biết hay không.
Nhịp tim của Tống Khuynh Thành như ngừng đập, quán cà phê Hải Ngạn nằm trên tầng hai đối diện cửa hàng của Tiết Mẫn.
Quán cà phê đó có giá rất phải chăng và không phải là nơi cao cấp mà những người kinh doanh muốn đến.
Cả buổi sáng, Tống Khuynh Thành suy nghĩ đến những lời Hứa Đông nói——
“Đó là nơi mà tổng giám đốc Úc chọn, tôi đã nhìn thấy trong bản ghi nhớ của Selena.”
Ngay cả Tiết Mẫn cũng có thể nhìn ra cô đang thất thần, vừa định cô có chuyện gì thì có một anh trai đội mũ lưỡi trai ôm một bó hoa hồng đỏ đi vào, nhìn quanh cửa hàng hỏi: “Ai là Cô Tống?”
Cô không nói nhiều nữa, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Úc Tinh cau mày: “Cậu làm sao vậy, chú hai mình tình nguyện, ai quản được, ở nhà mình chưa từng thấy chú ấy thay bóng đèn.”
Tống Khuynh Thành khẽ mỉm cười: “Nếu như cậu muốn xem, lần sau cầm cái bóng đèn làm thử là được rồi.”
Úc Tính đột nhiên không biết nói tiếp như thế nào.
Nụ cười của Tống Khuynh Thành nhạt đi, qua loa nói: "Thật ra, cậu không nên đến Dư Nhiêu."
Úc Tinh lại nhìn cô lần nữa, cô dừng tay một chút, mới chậm rãi nói tiếp: “Từ lúc rời Nam Thành, mình đã không có ý định quay về. Mình cũng biết bản thân mình có lỗi với chú hai cậu. Từ khi ở bên anh ấy, mình không còn lo bị bán kiếm tiền cho người ta, thậm chí ngay cả cuộc sống sau này cũng được đảm bảo. Nhưng nhận những thứ này, mình cũng thấy rõ là không công bằng với anh ấy. Vậy nên hai người nên quay lại vị trí ban đầu, không tiếp tục sai lầm nữa, đây là cách duy nhất mình có thể bù đắp cho anh ấy.”
"Cậu có thể nói mình trốn tránh trách nhiệm, ích kỷ, vì mình vốn là như vậy, bằng không lúc trước mình đã không trăm phương ngàn kế tìm cách làm bạn với cậu, sau đó tiếp cận chú hai cậu."
Úc Tính hỏi: "Cậu không quan tâm đến chú hai mình chút nào sao?"
Tống Khuynh Thành không nhìn cô ấy, chỉ nói: "Nếu mình quan tâm, mình đã không rời khỏi Nam Thành."
Nói xong, Tống Khuynh Thành đi về phía bàn làm việc, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó quay người nói: "Đã bớt mưa rồi, mình dẫn cậu ra ngoài."
Úc Tính đi giày, chậm chạp đứng dậy.
Tống Khuynh Thành không mặc áo khoác nữa mà lấy áo len tròng vào.
Úc Tinh mở cửa, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Úc Đình Xuyên đứng ở dưới mái hiên nhà, không biết cuộc đối thoại giữa cô ấy với Khuynh Thành có bị nghe hay không, cô ấy sửng sốt, liền gọi: "Chú hai."
"..." Tống Khuynh Thành dừng lại khi nghe thấy giọng của Úc Tinh.
Cô nhìn ra ngoài, quả nhiên Úc Đình Xuyên đang đứng ở đó.
Trong lúc nhất thời, trong lòng cô lại rối bời.
Tống Khuynh Thành nắm chặt tay cầm ô, trong đầu có chút trống rỗng, không lâu sau, cô nghe thấy giọng nói của Úc Đình Xuyên: “Nước trong ngõ đã rút, chúng ta đi thôi.”
Những lời này là nói với Úc Tính.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh.
Dứt lời, Úc Đình Xuyên đã đi tới cửa trước.
Tống Khuynh Thành tiễn người đến đầu ngõ Đồng Tử, Úc Đình Xuyên lái xe Porsche màu đen, chắc là do chi nhánh Hằng Viễn ở đây sắp xếp, cho đến khi xe chạy đi thật xa, cô mới thu lại tầm mắt. cầm ô chậm rãi đi về tứ hợp viện.
Mẹ con Mạnh Hạo đã rời đi.
Bà ngoại đang rửa bát, nhìn thấy Tống Khuynh Thành thu ô, bà đoán là chú cháu cháu Úc Tinh đã rời đi.
Bà cụ cũng không hỏi cô cái gì, chỉ nói: “Bà vốn định ngày mai trả táo lại, nhưng bây giờ bà nghĩ nên giữ lại đi. Tối mai mẹ Mạnh Hạo tổ chức sinh nhật, có mời chúng ta qua nhà ăn cơm, bà đã đồng ý nên cháu tan làm về sớm một chút.”
Tống Khuynh Thành nghe ra ý của bà, chắc là sự xuất hiện của Úc Đình Xuyên mới khiến bà thay đổi chủ ý.
Lần này Tống Khuynh Thành không nói thêm lời từ chối nào nữa.
.
Ngày hôm sau, trời không nắng, vẫn còn mưa phùn mịt mù.
Sau khi đứng dậy Tống Khuynh Thành nhìn thấy thời tiết như vậy, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Ăn sáng xong, cô cầm ô đi làm.
Mấy ngày trước mưa liên tục nên đường không mấy dễ đi, giờ lại thêm trận mưa xối xả hôm qua, đường lại càng lầy lội hơn, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát giao thông đã cắm biển cảnh báo ở đó.
Tống Khuynh Thành nhìn đôi ủng ngắn của mình, mắt không thể đi qua được, đành phải quay lại bắt xe buýt đi đường vòng.
Còn chưa đến trạm xe buýt, một chiếc ô tô màu xanh vỏ cau đã dừng bên cạnh cô.
Nghe thấy tiếng còi, Tống Khuynh Thành quay đầu nhìn.
Cửa sổ tay lái phụ hạ xuống, Hứa Đông ngồi trong xe, tay cầm vô lăng, nhìn Tống Khuynh Thành, mỉm cười: “Cũng may là tôi không nhận sai, nếu không sẽ rất xấu hổ. Cô đi đâu, tôi sẽ chở cô đi một đoạn.”
“Đi làm.” Tống Khuynh Thành hỏi anh ta: “Trời đang mưa, sao trợ lý Hứa lại ra ngoài?”
“Đi đến chi nhánh công ty.”
Hứa Đông vừa nói vừa nghiêng người về phía trước mở cửa tay lái phụ: "Lên đi, không vội, tôi đưa cô đi làm trước."
Tống Khuynh Thành không từ chối, thu ô lên xe.
Khi cô nói nơi làm việc, Hứa Đông có chút sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Vừa khéo, chiều hôm qua tổng giám đốc Úc gặp khách hàng ở quán cà phê gần đó.”
Hứa Đông nói tên, hỏi Tống Khuynh Thành có biết hay không.
Nhịp tim của Tống Khuynh Thành như ngừng đập, quán cà phê Hải Ngạn nằm trên tầng hai đối diện cửa hàng của Tiết Mẫn.
Quán cà phê đó có giá rất phải chăng và không phải là nơi cao cấp mà những người kinh doanh muốn đến.
Cả buổi sáng, Tống Khuynh Thành suy nghĩ đến những lời Hứa Đông nói——
“Đó là nơi mà tổng giám đốc Úc chọn, tôi đã nhìn thấy trong bản ghi nhớ của Selena.”
Ngay cả Tiết Mẫn cũng có thể nhìn ra cô đang thất thần, vừa định cô có chuyện gì thì có một anh trai đội mũ lưỡi trai ôm một bó hoa hồng đỏ đi vào, nhìn quanh cửa hàng hỏi: “Ai là Cô Tống?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.