Chương 87: Một Tên Cặn Bã Điển Hình
Tửu Đương Gia
25/10/2023
Đây có lẽ là lần đầu tiên Úc Đình Xuyên đứng chung với cô kể từ khi quen biết tới nay.
Trước kia luôn là cô nghĩ mọi cách ngóng chờ anh, tạo đủ loại cơ hội, bây giờ đã lâu không gặp, anh lại chủ động ở bên ngoài chờ cô, cho dù bởi vì chuyện gì, người rõ ràng muốn phân rõ ranh giới trước cũng chính là anh.
Cô bỗng có ảo giác ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây*.
* là một câu ngạn ngữ dân gian nói về hiện tượng dòng chảy sông Hoàng Hà không cố định, thường xuyên thay đổi tuyến đường (đã nhiều lần xảy ra trong lịch sử). Do đó chỗ này có thể rõ ràng lúc trước nằm ở phía Đông dòng sông, ba mươi năm sau lại nằm ở phía Tây. Câu này chỉ sự biến hóa vô thường của việc đời, có đôi khi sẽ chuyển hướng phản diện, khó có thể đoán trước (nguồn: google)
Tống Khuynh Thành thay đổi không dây dưa nữa, chỉ nhỏ tiếng nói: "Có một chút.”
Ngoài câu này, dường như cô không muốn nói thêm nhiều nữa.
Úc Đình Xuyên chậm rãi đút hai tay vào trong túi quần tây, khoảng mười giây sau mới mở miệng, tốc độ nói trầm ổn, tựa như đang nói chuyện phiếm bình thường: "Mới chuyển nhà sao?”
Tống Khuynh Thành hơi giật mình, sau đó liền nói: "Vốn chỉ thuê một tháng rưỡi, hơn nữa cũng sắp khai giảng rồi.”
Úc Đình Xuyên không tiếp lời.
Lúc này, có nhân viên phục vụ bưng mâm đi ngang qua.
Chờ người đi xa, Úc Đình Xuyên mới nói: "Hai ngày nay đều làm ca sáng à?”
Tống Khuynh Thành cúi đầu đáp: "Ừm, từ chín giờ sáng đến ba giờ rưỡi chiều.”
Úc Đình Xuyên bỗng nhiên đi tới trước người, kéo gần khoảng cách, lông mi Tống Khuynh Thành hơi run rẩy, trong mắt phản chiếu đôi giày da và ống quần của đàn ông, cho dù cô mang giày cao gót năm cm, chiều cao của hai người vẫn có sự chênh lệch nhất định. Úc Đình Xuyên cúi đầu nhìn cô tựa như còn định nói gì đó thì lại bị một tiếng gọi 'tổng giám đốc Úc' cắt đứt.
Úc Đình Xuyên nhìn theo tiếng gọi thì thấy chủ nhân của giọng nói đó, trước kia từng có hợp tác làm ăn, mặc dù không nhớ ra là ai nhưng không thể không bước tới nghênh đón.
“Tổng giám đốc Úc, thật sự là đã lâu không gặp!” Đối phương duỗi tay tới, cười nói.
Tống Khuynh Thành thấy thế liền im lặng rời đi.
Trở lại phòng làm việc riêng, sau khi xong công việc, mấy nữ nhân viên cùng tầng tụ lại một chỗ tán gẫu.
“...... Đây đúng là lần đầu tiên tôi gặp ông chủ của chúng ta. Nói thật thì tôi nghĩ rằng ông chủ là người chỉ có mấy cọng tóc bụng bia. Vừa rồi rót rượu cho anh ta, tôi không cẩn thận đụng phải khuỷu tay của anh ta, vậy mà anh ta cũng không tức giận. Đúng là một người thành thục ổn trọng, lại còn dịu dàng, tôi có cảm giác bị mê hoặc mất rồi.” Cô ta nói xong lại không nhịn được cảm khái: "Tôi nghe nói tổng giám đốc Úc còn độc thân."
Một người khác hỏi: "Trước đây tôi đọc tin tức trên mạng, nói tổng giám đốc Úc và Châu Kỳ đã từng qua lại, có thật không vậy?"
“Nhưng tổng giám đốc Úc nhìn qua rất nghiêm túc, không giống như thích mấy ngôi sao nữ."
"Bọn họ làm ông chủ, bề ngoài nhìn vào lúc nào cũng thấy nghiêm túc, sau lưng thì bòn rút bao nhiêu, ai mà biết được. Nhưng dáng người tổng giám đốc Úc thật đẹp, mặc âu phục trông cả người rất cao, cởi quần áo ra chắc chắn rất rắn chắc. Tôi có một người bạn học đại học đi làm ở Cố thị, nói có lần đi dự tiệc, cô ấy tạm thời làm bạn nhảy của tổng giám đốc Úc, lúc đó chúng tôi đều cười cô ấy khoe khoang, cô ấy còn kể rất nghiêm túc, nói tổng giám đốc Úc dễ ở chung hơn tổng giám đốc Cố.”
Có người nóng lòng muốn thử: "Chẳng phải hội nghị thường niên của Hằng Viễn được tổ chức ở khách sạn của chúng ta sao, chắc chắn tổng giám đốc cũng có mặt, tôi dự định đi góp vui mà không biết có được hay không."
“Chắc chắn không được rồi, trước cửa có bảo vệ tuần tra đấy."
"Vậy thì bảo tổng giám đốc Úc dẫn cô vào..."
Năm sáu người nói đến cười đùa náo loạn.
Tống Khuynh Thành không tham dự, đi vào phòng bếp nhỏ, rót cho mình một cốc nước sôi.
Cô dựa lưng vào bồn rửa, một tay cầm cốc nước hơi ngẩn người, tay kia lại lơ đãng đặt lên phần bụng còn bằng phẳng của mình.
Trước khi tan tầm, Tống Khuynh Thành nhận được cuộc gọi của Úc Tinh.
Chỉ chốc lát sau, Úc Tinh cũng xuất hiện ở cửa phòng riêng.
Vì tham gia hội nghị thường niên Hằng Viễn nên hiển nhiên Úc Tinh đã trang điểm tỉ mỉ, tò mò nhìn xung quanh một phen, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Tống Khuynh Thành: "Sao không nói với mình cậu làm việc bán thời gian ở đây, dù sao cậu cũng tan tầm rồi thì đi lên với mình đi, mình ngồi một mình nhàm chán lắm.”
Tống Khuynh Thành vừa bày bộ tách trà vừa nói: "Nghe nói hội nghị thường niên không cho phép người ngoài vào.”
“Cậu là người ngoài sao?” Úc Tinh làm nũng ôm Tống Khuynh Thành: "Buổi tối có tiệc, đầu bếp khách sạn này nấu ăn rất ngon đấy.”
Động tác trên tay Tống Khuynh Thành khẽ dừng lại, mỉm cười: "Để mình suy nghĩ một chút."
“Đừng suy nghĩ nữa, cậu còn nghĩ nữa thì hoa cũng héo rồi." Úc Tinh nói xong, lấy đi tách trà trên tay cô, rồi kéo cô ra ngoài: "Đi thôi, mình đã bảo họ chừa ra hai chỗ rồi.”
Hội nghị thường niên của Hằng Viễn, được tổ chức tại phòng hội trường trên tầng năm.
Trước khi lên tầng, Tống Khuynh Thành về phòng thay quần áo của nhân viên thay quần áo.
Úc Tinh duỗi chân ngồi trên băng ghế, nhìn vòng eo uyển chuyển lộ ra khi Tống Khuynh Thành cởi áo vest, nhớ tới chuyện trở về từ bệnh viện, lại thấy trong phòng thay đồ không có người khác, không nhịn được nói: "Mình nghe người khác nói, phụ nữ mang thai tốt nhất không nên mang giày cao gót.”
Tống Khuynh Thành ngồi bên cạnh cô ấy buộc dây giày: "Năm cm cũng không sao, không tính là quá mệt mỏi."
"Cậu định thế nào, tuần sau khai giảng rồi."
Tống Khuynh Thành biết Úc Tinh nói đến chuyện phá thai: "Chờ xem sao."
“Còn chờ." Vẻ mặt Úc Tinh tức giận: "Người đàn ông đó thật quá đáng, cậu mang thai con của anh ta mà anh ta cũng không có biểu hiện gì sao? Đúng là một tên cặn bã bại hoại điển hình.”
Tống Khuynh Thành nghe xong lời này liền mỉm cười: "Không thể trách anh ấy, dù sao cũng là mình không nói cho người ta biết.”
Úc Tinh nhíu mày, đang định mắng người đàn ông kia vài câu thì điện thoại di động vang lên, là Phó Mẫn, hỏi cô ấy đi toilet ở đâu, thúc giục cô ấy nhanh chóng quay lại.
Cúp điện thoại, Úc Tinh không dám trì hoãn nữa, liền lôi kéo Tống Khuynh Thành lên tầng năm.
Cửa thang máy vừa mở ra,sự sang trọng ở khắp nơi lập tức đập vào mắt, cửa phòng tiệc thỉnh thoảng có nhân viên ra vào bận rộn, công tác an ninh làm việc rất nghiêm cẩn, khách mời vào cửa cần xác nhận thân phận, bên ngoài còn có bảo vệ tuần tra. Sau khi các cô đi vào, thấy chỗ ngồi nào cũng đều đã có người, Phó Mẫn đang ngồi ở hàng ghế đầu nói chuyện với một trưởng lão có mái tóc hoa râm.
Úc Tinh vừa dẫn Tống Khuynh Thành tìm chỗ vừa nói: "Sau khi bố mình xảy ra chuyện, cổ phần đứng tên ông ấy đều được ông nội mình chuyển đến tay mẹ mình, mẹ mình bình thường mặc kệ chuyện của công ty, nhưng trường hợp này vẫn phải tham dự.”
“Úc Tinh!” Một giọng nói vang lên.
Cố Thanh Vi đi theo Cố Chính Thâm tới, lúc này đang nói đùa với mấy cô gái cùng tuổi đi theo bố mẹ đến dự hội nghị thường niên.
Nhưng thấy đi cùng với Úc Tinh là ai, cuối cùng cô ta cũng không cười được nữa.
"Đó không phải..." Cô gái có quan hệ tốt với Cố Thanh Vi cũng nhận ra Tống Khuynh Thành: "Sao cô ta lại tới đây?”
Khi thấy người bên ngoài vẻ mặt khó hiểu thì lại nói cho các cô ấy nghe những "công lao vĩ đại" của Tống Khuynh Thành, cô gái kia nghe xong lập tức tỏ vẻ khinh bỉ, còn có người bổ sung: "Tôi biết nhà họ Lục kia, lần trước nghe bố tôi nói là sắp phá sản, đang khắp nơi nhờ người tìm ngân hàng vay tiền.”
Trước kia luôn là cô nghĩ mọi cách ngóng chờ anh, tạo đủ loại cơ hội, bây giờ đã lâu không gặp, anh lại chủ động ở bên ngoài chờ cô, cho dù bởi vì chuyện gì, người rõ ràng muốn phân rõ ranh giới trước cũng chính là anh.
Cô bỗng có ảo giác ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây*.
* là một câu ngạn ngữ dân gian nói về hiện tượng dòng chảy sông Hoàng Hà không cố định, thường xuyên thay đổi tuyến đường (đã nhiều lần xảy ra trong lịch sử). Do đó chỗ này có thể rõ ràng lúc trước nằm ở phía Đông dòng sông, ba mươi năm sau lại nằm ở phía Tây. Câu này chỉ sự biến hóa vô thường của việc đời, có đôi khi sẽ chuyển hướng phản diện, khó có thể đoán trước (nguồn: google)
Tống Khuynh Thành thay đổi không dây dưa nữa, chỉ nhỏ tiếng nói: "Có một chút.”
Ngoài câu này, dường như cô không muốn nói thêm nhiều nữa.
Úc Đình Xuyên chậm rãi đút hai tay vào trong túi quần tây, khoảng mười giây sau mới mở miệng, tốc độ nói trầm ổn, tựa như đang nói chuyện phiếm bình thường: "Mới chuyển nhà sao?”
Tống Khuynh Thành hơi giật mình, sau đó liền nói: "Vốn chỉ thuê một tháng rưỡi, hơn nữa cũng sắp khai giảng rồi.”
Úc Đình Xuyên không tiếp lời.
Lúc này, có nhân viên phục vụ bưng mâm đi ngang qua.
Chờ người đi xa, Úc Đình Xuyên mới nói: "Hai ngày nay đều làm ca sáng à?”
Tống Khuynh Thành cúi đầu đáp: "Ừm, từ chín giờ sáng đến ba giờ rưỡi chiều.”
Úc Đình Xuyên bỗng nhiên đi tới trước người, kéo gần khoảng cách, lông mi Tống Khuynh Thành hơi run rẩy, trong mắt phản chiếu đôi giày da và ống quần của đàn ông, cho dù cô mang giày cao gót năm cm, chiều cao của hai người vẫn có sự chênh lệch nhất định. Úc Đình Xuyên cúi đầu nhìn cô tựa như còn định nói gì đó thì lại bị một tiếng gọi 'tổng giám đốc Úc' cắt đứt.
Úc Đình Xuyên nhìn theo tiếng gọi thì thấy chủ nhân của giọng nói đó, trước kia từng có hợp tác làm ăn, mặc dù không nhớ ra là ai nhưng không thể không bước tới nghênh đón.
“Tổng giám đốc Úc, thật sự là đã lâu không gặp!” Đối phương duỗi tay tới, cười nói.
Tống Khuynh Thành thấy thế liền im lặng rời đi.
Trở lại phòng làm việc riêng, sau khi xong công việc, mấy nữ nhân viên cùng tầng tụ lại một chỗ tán gẫu.
“...... Đây đúng là lần đầu tiên tôi gặp ông chủ của chúng ta. Nói thật thì tôi nghĩ rằng ông chủ là người chỉ có mấy cọng tóc bụng bia. Vừa rồi rót rượu cho anh ta, tôi không cẩn thận đụng phải khuỷu tay của anh ta, vậy mà anh ta cũng không tức giận. Đúng là một người thành thục ổn trọng, lại còn dịu dàng, tôi có cảm giác bị mê hoặc mất rồi.” Cô ta nói xong lại không nhịn được cảm khái: "Tôi nghe nói tổng giám đốc Úc còn độc thân."
Một người khác hỏi: "Trước đây tôi đọc tin tức trên mạng, nói tổng giám đốc Úc và Châu Kỳ đã từng qua lại, có thật không vậy?"
“Nhưng tổng giám đốc Úc nhìn qua rất nghiêm túc, không giống như thích mấy ngôi sao nữ."
"Bọn họ làm ông chủ, bề ngoài nhìn vào lúc nào cũng thấy nghiêm túc, sau lưng thì bòn rút bao nhiêu, ai mà biết được. Nhưng dáng người tổng giám đốc Úc thật đẹp, mặc âu phục trông cả người rất cao, cởi quần áo ra chắc chắn rất rắn chắc. Tôi có một người bạn học đại học đi làm ở Cố thị, nói có lần đi dự tiệc, cô ấy tạm thời làm bạn nhảy của tổng giám đốc Úc, lúc đó chúng tôi đều cười cô ấy khoe khoang, cô ấy còn kể rất nghiêm túc, nói tổng giám đốc Úc dễ ở chung hơn tổng giám đốc Cố.”
Có người nóng lòng muốn thử: "Chẳng phải hội nghị thường niên của Hằng Viễn được tổ chức ở khách sạn của chúng ta sao, chắc chắn tổng giám đốc cũng có mặt, tôi dự định đi góp vui mà không biết có được hay không."
“Chắc chắn không được rồi, trước cửa có bảo vệ tuần tra đấy."
"Vậy thì bảo tổng giám đốc Úc dẫn cô vào..."
Năm sáu người nói đến cười đùa náo loạn.
Tống Khuynh Thành không tham dự, đi vào phòng bếp nhỏ, rót cho mình một cốc nước sôi.
Cô dựa lưng vào bồn rửa, một tay cầm cốc nước hơi ngẩn người, tay kia lại lơ đãng đặt lên phần bụng còn bằng phẳng của mình.
Trước khi tan tầm, Tống Khuynh Thành nhận được cuộc gọi của Úc Tinh.
Chỉ chốc lát sau, Úc Tinh cũng xuất hiện ở cửa phòng riêng.
Vì tham gia hội nghị thường niên Hằng Viễn nên hiển nhiên Úc Tinh đã trang điểm tỉ mỉ, tò mò nhìn xung quanh một phen, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Tống Khuynh Thành: "Sao không nói với mình cậu làm việc bán thời gian ở đây, dù sao cậu cũng tan tầm rồi thì đi lên với mình đi, mình ngồi một mình nhàm chán lắm.”
Tống Khuynh Thành vừa bày bộ tách trà vừa nói: "Nghe nói hội nghị thường niên không cho phép người ngoài vào.”
“Cậu là người ngoài sao?” Úc Tinh làm nũng ôm Tống Khuynh Thành: "Buổi tối có tiệc, đầu bếp khách sạn này nấu ăn rất ngon đấy.”
Động tác trên tay Tống Khuynh Thành khẽ dừng lại, mỉm cười: "Để mình suy nghĩ một chút."
“Đừng suy nghĩ nữa, cậu còn nghĩ nữa thì hoa cũng héo rồi." Úc Tinh nói xong, lấy đi tách trà trên tay cô, rồi kéo cô ra ngoài: "Đi thôi, mình đã bảo họ chừa ra hai chỗ rồi.”
Hội nghị thường niên của Hằng Viễn, được tổ chức tại phòng hội trường trên tầng năm.
Trước khi lên tầng, Tống Khuynh Thành về phòng thay quần áo của nhân viên thay quần áo.
Úc Tinh duỗi chân ngồi trên băng ghế, nhìn vòng eo uyển chuyển lộ ra khi Tống Khuynh Thành cởi áo vest, nhớ tới chuyện trở về từ bệnh viện, lại thấy trong phòng thay đồ không có người khác, không nhịn được nói: "Mình nghe người khác nói, phụ nữ mang thai tốt nhất không nên mang giày cao gót.”
Tống Khuynh Thành ngồi bên cạnh cô ấy buộc dây giày: "Năm cm cũng không sao, không tính là quá mệt mỏi."
"Cậu định thế nào, tuần sau khai giảng rồi."
Tống Khuynh Thành biết Úc Tinh nói đến chuyện phá thai: "Chờ xem sao."
“Còn chờ." Vẻ mặt Úc Tinh tức giận: "Người đàn ông đó thật quá đáng, cậu mang thai con của anh ta mà anh ta cũng không có biểu hiện gì sao? Đúng là một tên cặn bã bại hoại điển hình.”
Tống Khuynh Thành nghe xong lời này liền mỉm cười: "Không thể trách anh ấy, dù sao cũng là mình không nói cho người ta biết.”
Úc Tinh nhíu mày, đang định mắng người đàn ông kia vài câu thì điện thoại di động vang lên, là Phó Mẫn, hỏi cô ấy đi toilet ở đâu, thúc giục cô ấy nhanh chóng quay lại.
Cúp điện thoại, Úc Tinh không dám trì hoãn nữa, liền lôi kéo Tống Khuynh Thành lên tầng năm.
Cửa thang máy vừa mở ra,sự sang trọng ở khắp nơi lập tức đập vào mắt, cửa phòng tiệc thỉnh thoảng có nhân viên ra vào bận rộn, công tác an ninh làm việc rất nghiêm cẩn, khách mời vào cửa cần xác nhận thân phận, bên ngoài còn có bảo vệ tuần tra. Sau khi các cô đi vào, thấy chỗ ngồi nào cũng đều đã có người, Phó Mẫn đang ngồi ở hàng ghế đầu nói chuyện với một trưởng lão có mái tóc hoa râm.
Úc Tinh vừa dẫn Tống Khuynh Thành tìm chỗ vừa nói: "Sau khi bố mình xảy ra chuyện, cổ phần đứng tên ông ấy đều được ông nội mình chuyển đến tay mẹ mình, mẹ mình bình thường mặc kệ chuyện của công ty, nhưng trường hợp này vẫn phải tham dự.”
“Úc Tinh!” Một giọng nói vang lên.
Cố Thanh Vi đi theo Cố Chính Thâm tới, lúc này đang nói đùa với mấy cô gái cùng tuổi đi theo bố mẹ đến dự hội nghị thường niên.
Nhưng thấy đi cùng với Úc Tinh là ai, cuối cùng cô ta cũng không cười được nữa.
"Đó không phải..." Cô gái có quan hệ tốt với Cố Thanh Vi cũng nhận ra Tống Khuynh Thành: "Sao cô ta lại tới đây?”
Khi thấy người bên ngoài vẻ mặt khó hiểu thì lại nói cho các cô ấy nghe những "công lao vĩ đại" của Tống Khuynh Thành, cô gái kia nghe xong lập tức tỏ vẻ khinh bỉ, còn có người bổ sung: "Tôi biết nhà họ Lục kia, lần trước nghe bố tôi nói là sắp phá sản, đang khắp nơi nhờ người tìm ngân hàng vay tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.