Chương 108: Chẳng khác nào là không khí mà đối
Xing Xing
08/02/2019
- Thiếu gia, hiện tại cậu sử dụng những việc liên quan đến chất xám quá nhiều, làm não phải hoạt động liên tục, tôi nghĩ là cậu nên nghỉ ngơi cho lại sức, may ra mới lấy lại ký ức cũ.
Anh nhăn mày kiếm, chịu đựng cơn đau đầu giày vò từng ngày. Có lẽ đây là do anh bị trừng phạt đúng không?
- Thời gian liệu trị sẽ kéo dài bao lâu?
Toàn thân anh hiện tại tản ra khí lạnh, hít thở cũng dồn dập.
- Chúng ta cứ thử xem.
Ông là bác sĩ riêng của anh từ lâu, ông cũng tiếp xúc lâu dài nên đối với anh, anh là tôn trọng ông ấy như chú ruột của bản thân mà đối. Ông cũng dành tình yêu thương anh rất nhiều. Nhìn nét mặt già nua của ông, làm anh càng cảm thấy kính trọng.
- Vũ Thiền, tiễn khách.
Ngoài cửa, chưa bao lâu liền xuất hiện bóng dáng nữ nhân mảnh mai, gương mặt tươi cười diễm lệ đi đến, ôm anh từ đằng sau mà tươi rối.
- Thần, hôm nay em có nấu món anh thích đấy anh....
- Tôi đang bận, không có thời gian.
Tiễn Yên cô cũng đã quen thái độ lạnh nhạt của anh hiện tại nhưng cô lại chẳng thể kìm lòng mà hiện quang lệ lên ánh mắt.
- Thần, em muốn xin anh một việc... được không?
Cô ép nép bản thân, giọng nói cũng hạ thành lẩm bẩm, nhìn anh lãnh đạm thì càng hoảng sợ, đến ánh mắt còn không dám nhìn đến gương mặt hùng hổ tuấn dật kia.
- Nói.
Anh ngược lại, chẳng hề quan tâm đến thái độ cô đối với anh thế nào? Chỉ đơn giản là nghe và đáp ứng.
- Em muốn xin anh, cho em về thăm ba mẹ.
Cô biết chứ không phải không biết, cô biết rõ bệnh tình của anh, anh mất trí nhớ, không nhớ rõ mọi thứ trước kia. Cả việc anh có người trong lòng vây kín lòng anh cô đều biết, nhưng cô không thể buông tay. Còn có lúc cô lén trốn vào thư phòng anh, trên mặt bàn là hình ảnh của một cô gái gương mặt mỹ mạo đến khó tả, thánh thoát vô cùng, khiến cô tủi thân với lòng mình. Giấm chua lên đến não, theo bản năng vươn tay ra muốn xé nát đi nhưng một giây sau liền rụt tay lại vì sợ hãi.
Thử hỏi anh nâng niu như vậy, cô biết rõ, nếu cô phá huỷ đi thì anh sẽ làm gì đối với cô? Ly hôn hay vẫn chèn ép cô bằng lãnh đạm?
Cô đã suy nghĩ thực kỹ càng, một năm qua, cô đã được trải qua cảm giác người vợ nên có? Thậm chí phòng anh trang trí thế nào? Hơi thở của anh làm sao? Cô đều không biết được rốt cuộc có mùi vị gì!
Khi nhìn đến địa vị của anh thì cô càng loá mắt, nhưng thứ mà mọi người phụ nữ đều cần là được người đàn ông của mình yêu thương.
Đối với cô, cô không cần vì cô biết anh bận rộn, cô chỉ cần trong tâm trí anh có Tiễn Yên cô, những lúc đi về sẽ hỏi han quan tâm cô vài thứ nhưng chỉ là cô mơ ước, thực tế anh chưa bao giờ quan tâm cô.
Cô nắm chặt bàn tay nhỏ bản thân, trong lòng đau đớn mà quyết định, cô đi sẽ không bao giờ trở lại, cũng như không ở bên anh nữa, cô sẽ trở về có cuộc sống mới. Cô tưởng tượng cô là con bạch tuộc mặt dày mà đeo bám anh; được cô sẽ giải thoát cho anh. Cô đã chuẩn bị sẵn giấy ly hôn và cô cũng đã ký tên vào thực cẩn thận và cũng như nhìn rất nhiều lần vì cô luyến tiếc, cô không cần anh để ý vì cô chỉ cần làm vợ anh thì cô đã vui vẻ rồi nhưng cảm giác của anh thì sao?
Ngay từ đầu, anh đã không muốn cưới cô! Và đến bây giờ cũng chưa bao giờ xem cô là người vợ mà đối đãi.
Nhớ lại từng khoảnh khắc lúc trước làm cô đau buồn không thôi.
- Được, ngay ngày mai tôi đặt vé bay cho em.
Nghe xong, cô cũng cười một tay rồi quay đi. Ra khỏi cửa, tầm mắt anh mới chuyển đến cánh cửa đã đóng lại, anh thắc mắc tại sao hôm nay cô lại kỳ lạ như vậy? Không còn dính chặt anh nữa. Đối với anh, anh coi người vợ này...chẳng khác nào là không khí mà đối.
Cô tận dụng thời gian cuối cùng này, cô lên lầu đang rẽ sang phòng mình thì nhìn cánh cửa lớn ở cuối hành lang kia, đó là nơi cấm kỵ mà cô có gan cỡ nào cũng chẳng dám bước gần nhưng hôm nay cô dường như mất hết sợ hãi mà tiến gần lại, đưa tay hồi họp mà mở ra.
Cả thế giới tối đen như mực hiện ra trước mắt cô, cô bật đèn lên thì căn phòng đơn điệu vô cùng, cô còn nghe rõ mùi sơn bốc lên chứng tỏ anh rất ít khi đặt chân ở lâu nơi này, cô cười một cái, đặt đơn ly hôn lên giường anh, cô muốn anh đọc ở nơi này, cô muốn anh biết đây là cô cho anh thứ anh muốn và điều khoản trong đơn ly hôn. Cô cũng đề rõ, cô không cần bất cứ tài sản của anh. Cái gì cũng không cần.
Cô ôm chặt chiếc gối anh nằm, bên đầu mũi vẫn còn hương lài nhàn nhạt khiến cô mê mẩn và mường tượng đến thân ảnh tuấn tú kia khi nhắm mắt lại, thì càng đẹp đẽ hơn.
Trước khi ra khỏi, cô lén trộm chiếc áo sơ mi trắng của anh thường phục mà cất bên người, đây là kỷ niệm của anh cuối cùng mà cô muốn giữ, để nhớ anh, cô còn có thứ để nhìn mà nén lại. Cô cũng đi mọi ngõ ngách trong biệt thự mà vuốt ve mọi thứ.
Đây là lần cuối cùng cô ở nơi này, thực sự cô cũng không muốn nhưng cô không có biện pháp khác.
Cô thực sự không muốn chèn ép anh thêm.
Cô không phải là gia đình anh muốn.
Anh nhăn mày kiếm, chịu đựng cơn đau đầu giày vò từng ngày. Có lẽ đây là do anh bị trừng phạt đúng không?
- Thời gian liệu trị sẽ kéo dài bao lâu?
Toàn thân anh hiện tại tản ra khí lạnh, hít thở cũng dồn dập.
- Chúng ta cứ thử xem.
Ông là bác sĩ riêng của anh từ lâu, ông cũng tiếp xúc lâu dài nên đối với anh, anh là tôn trọng ông ấy như chú ruột của bản thân mà đối. Ông cũng dành tình yêu thương anh rất nhiều. Nhìn nét mặt già nua của ông, làm anh càng cảm thấy kính trọng.
- Vũ Thiền, tiễn khách.
Ngoài cửa, chưa bao lâu liền xuất hiện bóng dáng nữ nhân mảnh mai, gương mặt tươi cười diễm lệ đi đến, ôm anh từ đằng sau mà tươi rối.
- Thần, hôm nay em có nấu món anh thích đấy anh....
- Tôi đang bận, không có thời gian.
Tiễn Yên cô cũng đã quen thái độ lạnh nhạt của anh hiện tại nhưng cô lại chẳng thể kìm lòng mà hiện quang lệ lên ánh mắt.
- Thần, em muốn xin anh một việc... được không?
Cô ép nép bản thân, giọng nói cũng hạ thành lẩm bẩm, nhìn anh lãnh đạm thì càng hoảng sợ, đến ánh mắt còn không dám nhìn đến gương mặt hùng hổ tuấn dật kia.
- Nói.
Anh ngược lại, chẳng hề quan tâm đến thái độ cô đối với anh thế nào? Chỉ đơn giản là nghe và đáp ứng.
- Em muốn xin anh, cho em về thăm ba mẹ.
Cô biết chứ không phải không biết, cô biết rõ bệnh tình của anh, anh mất trí nhớ, không nhớ rõ mọi thứ trước kia. Cả việc anh có người trong lòng vây kín lòng anh cô đều biết, nhưng cô không thể buông tay. Còn có lúc cô lén trốn vào thư phòng anh, trên mặt bàn là hình ảnh của một cô gái gương mặt mỹ mạo đến khó tả, thánh thoát vô cùng, khiến cô tủi thân với lòng mình. Giấm chua lên đến não, theo bản năng vươn tay ra muốn xé nát đi nhưng một giây sau liền rụt tay lại vì sợ hãi.
Thử hỏi anh nâng niu như vậy, cô biết rõ, nếu cô phá huỷ đi thì anh sẽ làm gì đối với cô? Ly hôn hay vẫn chèn ép cô bằng lãnh đạm?
Cô đã suy nghĩ thực kỹ càng, một năm qua, cô đã được trải qua cảm giác người vợ nên có? Thậm chí phòng anh trang trí thế nào? Hơi thở của anh làm sao? Cô đều không biết được rốt cuộc có mùi vị gì!
Khi nhìn đến địa vị của anh thì cô càng loá mắt, nhưng thứ mà mọi người phụ nữ đều cần là được người đàn ông của mình yêu thương.
Đối với cô, cô không cần vì cô biết anh bận rộn, cô chỉ cần trong tâm trí anh có Tiễn Yên cô, những lúc đi về sẽ hỏi han quan tâm cô vài thứ nhưng chỉ là cô mơ ước, thực tế anh chưa bao giờ quan tâm cô.
Cô nắm chặt bàn tay nhỏ bản thân, trong lòng đau đớn mà quyết định, cô đi sẽ không bao giờ trở lại, cũng như không ở bên anh nữa, cô sẽ trở về có cuộc sống mới. Cô tưởng tượng cô là con bạch tuộc mặt dày mà đeo bám anh; được cô sẽ giải thoát cho anh. Cô đã chuẩn bị sẵn giấy ly hôn và cô cũng đã ký tên vào thực cẩn thận và cũng như nhìn rất nhiều lần vì cô luyến tiếc, cô không cần anh để ý vì cô chỉ cần làm vợ anh thì cô đã vui vẻ rồi nhưng cảm giác của anh thì sao?
Ngay từ đầu, anh đã không muốn cưới cô! Và đến bây giờ cũng chưa bao giờ xem cô là người vợ mà đối đãi.
Nhớ lại từng khoảnh khắc lúc trước làm cô đau buồn không thôi.
- Được, ngay ngày mai tôi đặt vé bay cho em.
Nghe xong, cô cũng cười một tay rồi quay đi. Ra khỏi cửa, tầm mắt anh mới chuyển đến cánh cửa đã đóng lại, anh thắc mắc tại sao hôm nay cô lại kỳ lạ như vậy? Không còn dính chặt anh nữa. Đối với anh, anh coi người vợ này...chẳng khác nào là không khí mà đối.
Cô tận dụng thời gian cuối cùng này, cô lên lầu đang rẽ sang phòng mình thì nhìn cánh cửa lớn ở cuối hành lang kia, đó là nơi cấm kỵ mà cô có gan cỡ nào cũng chẳng dám bước gần nhưng hôm nay cô dường như mất hết sợ hãi mà tiến gần lại, đưa tay hồi họp mà mở ra.
Cả thế giới tối đen như mực hiện ra trước mắt cô, cô bật đèn lên thì căn phòng đơn điệu vô cùng, cô còn nghe rõ mùi sơn bốc lên chứng tỏ anh rất ít khi đặt chân ở lâu nơi này, cô cười một cái, đặt đơn ly hôn lên giường anh, cô muốn anh đọc ở nơi này, cô muốn anh biết đây là cô cho anh thứ anh muốn và điều khoản trong đơn ly hôn. Cô cũng đề rõ, cô không cần bất cứ tài sản của anh. Cái gì cũng không cần.
Cô ôm chặt chiếc gối anh nằm, bên đầu mũi vẫn còn hương lài nhàn nhạt khiến cô mê mẩn và mường tượng đến thân ảnh tuấn tú kia khi nhắm mắt lại, thì càng đẹp đẽ hơn.
Trước khi ra khỏi, cô lén trộm chiếc áo sơ mi trắng của anh thường phục mà cất bên người, đây là kỷ niệm của anh cuối cùng mà cô muốn giữ, để nhớ anh, cô còn có thứ để nhìn mà nén lại. Cô cũng đi mọi ngõ ngách trong biệt thự mà vuốt ve mọi thứ.
Đây là lần cuối cùng cô ở nơi này, thực sự cô cũng không muốn nhưng cô không có biện pháp khác.
Cô thực sự không muốn chèn ép anh thêm.
Cô không phải là gia đình anh muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.