Chương 71: Đằng Đằng mất tích
Xing Xing
08/02/2019
- Đằng Đằng, ngon miệng không? Tôi nhìn thấy thằng bé vui vẻ, chân nhỏ lắc qua lắc lại. Càng lớn thằng bé lại càng tuấn tú ra, đặc biệt con ngươi hổ phách càng nhìn càng có hồn.
- Mẹ. Nhìn thằng bé đượm buồn, tôi hốc mắt liền đỏ lên mà vuốt ve mặt nhỏ trắng nõn.
- Chuyện gì?
- Có phải con rất xấu xí? Đút một muỗng kem vào miệng mà buồn bã.
- Con của mẹ làm sao lại xấu xí cơ chứ.
- Nếu con xinh đẹp thì sao ba ba lại không cần con, mẹ toàn nói dối thôi, ba ba từ nhỏ đến lớn Đằng Đằng chưa gặp qua bao giờ, vậy sao Đằng Đằng biết là ba ba cần Đằng Đằng?
- Đừng buồn, sẽ mất vui mất. Con ăn mau lên, mẹ chở đi công viên được không? Tôi xoa đầu thằng bé mà an ủi.
- Đằng Đằng không muốn đi nữa, muốn về nhà.
- Sao lại về? Tôi có chút không hiểu nhìn Đằng Đằng thu tay áo, nhảy xuống ghế lớn.
- Chờ mẹ với Đằng Đằng. Tôi ra quầy tính tiền rồi nhanh chóng chạy theo bóng dáng bé nhỏ biến mất ở cửa. Tôi đi kiểm tra khắp nơi vẫn không thấy Đằng Đằng, trên xe cũng không, báo với bảo vệ an ninh, họ cũng nói không thấy thằng bé. Tôi hốt hoảng, mắt ầng ậc nước mà chạy loạn xung quanh, trong lòng cảm thấy bất an mà lau nước mắt, không biết thằng bé như vậy lại đi đến nơi nào?
___________________________
*Vạch phân chia*
Đã hai ngày kể từ khi Đằng Đằng mất tích, tôi như muốn điên lên, bất chấp bản thân mà tìm kiếm khắp nơi, không có giọt nước hay miếng cơm nào vào bụng cũng chẳng có nghỉ ngơi. Ông bà Ti cũng nháo nhào lên mà chạy loạn khắp nơi. Tôi cũng chẳng quan tâm đã xin nghỉ phép ở Bạch thị hay chưa? Trong đầu chỉ còn duy nhất là tìm cho bằng được Đằng Đằng, thằng bé không thể mảy may xảy ra chuyện gì. Nó là tất cả đối với tôi, là tình yêu và là sự gắn kết giữa tôi với anh. Từ nhỏ đến lớn, nâng như nâng trứng trong lòng, hai ngày qua không biết thằng bé ở nơi thế nào? Ăn uống đầy đủ hay không? Có thể bị bắt cóc, có bị đánh đập hay không? Vừa nghĩ đến bao nhiêu chuyện, trong lòng liền cồn cào mà thét gào. Báo điều tra cũng đã làm qua nhưng chẳng nghe được tin tức gì liên quan. Trong lúc tuyệt vọng, một dãy số lạ lẫm nhấp nháy lên màn hình điện thoại.
- Rose, chúng ta lại gặp nhau, đừng tưởng trốn thoát dễ dàng như vậy.
- Morenn, ông thật bỉ ổi. Đây là Trung Quốc, ông đừng làm càn rỡ. Thằng bé đâu?
- Thằng nhóc thối này à. Vừa nói, giọng điện thoại tiếng Đằng Đằng thét lên ầm ỉ khiến tôi đau nhói.
- Mẹ, cứu Đằng Đằng...aaaaa.....
- Ông làm gì vậy hả? Tôi cấm ông không được đụng thằng bé. Một tay tôi nuôi lớn, định mạnh một tý tôi còn chưa từng chớ đừng nói là đánh. Mắt nổi lửa mà thét gào tức giận, hít thở không thông, nước mắt vô thức chảy xuống làm mờ mịt phía trước.
- Tối nay, 9h nhà hoang A, đường XX, khu XX. Nhớ đừng giở trò nếu không thì.... đao kiếm không có mắt, đừng trách.
- Ông dám.......... Vừa tính mắng lại thì điện thoại liền tắt, mang một bụng căm phẫn mà phun hơi mạnh.
___________________________
Nhìn canh đồng hồ, cũng sắp 9h. Nhìn cha mẹ tôi ngồi trên sofa mà thẫn thờ.
- Mẹ, tìm ra Đằng Đằng rồi, đừng quá lo lắng, con đi rước thằng bé về. Hai người mắt sáng rỡ mà tỉnh táo.
- Ở đâu? Mẹ đi với con.
- Không được. Mẹ đừng lo lắng, Đằng Đằng sẽ an toàn.
- Con cẩn thận. Tôi nhìn hai người thật lâu rồi xoay lưng, nước mắt cũng theo mà chảy ra, tôi nắm chặt tay, phóng xe nhanh đến vị trí ban sáng đã nghe mà dò đường theo.
- Alo. Anh nghe giọng già nua có chút quen thuộc mà nhíu mày.
- Chào bác Ti.
- À.... Bạch Kình Thần cháu, có việc gì cần kiếm Thẩm Thẩm? Anh nhìn lại màn hình, không phải chứ, đây đúng là số của Mộ Thi Hàm, chẳng lẽ có việc gì sao giọng nói bác ấy sao lại gấp gấp như vậy và lại để điện thoại ở nhà như vậy. Có chút căng thẳng, tay cũng ra mồ hôi mà đáp lại.
- Đúng vậy, nối máy cho cháu với Thẩm Thẩm.
- Đằng Đằng mất tích, nó đi đón Đằng Đằng rồi cháu. Anh vừa nghe liền hốt hoảng, dự đoán chuyện chẳng lành.
- Cho cháu địa chỉ được không?
- Nó không cho chúng ta đi theo nên cái đó...cũng không biết. Anh vừa nghe xong liền cúp máy. Nhanh tay điện cho Vũ Thuần, một tiếng kéo lại có người đáp ứng như thể luôn trực thuộc bên cạnh.
- Mau điều tra, Ti tiểu thư hiện đang ở đâu? Mau.... Giọng anh gấp gáp khiến Vũ Thuần không dám chậm trễ, nghe phản ứng anh như vậy chắc chắn có chuyện gì đó. Tay anh run rẩy mà không biết bản thân nên làm gì tiếp theo.
- Mẹ. Nhìn thằng bé đượm buồn, tôi hốc mắt liền đỏ lên mà vuốt ve mặt nhỏ trắng nõn.
- Chuyện gì?
- Có phải con rất xấu xí? Đút một muỗng kem vào miệng mà buồn bã.
- Con của mẹ làm sao lại xấu xí cơ chứ.
- Nếu con xinh đẹp thì sao ba ba lại không cần con, mẹ toàn nói dối thôi, ba ba từ nhỏ đến lớn Đằng Đằng chưa gặp qua bao giờ, vậy sao Đằng Đằng biết là ba ba cần Đằng Đằng?
- Đừng buồn, sẽ mất vui mất. Con ăn mau lên, mẹ chở đi công viên được không? Tôi xoa đầu thằng bé mà an ủi.
- Đằng Đằng không muốn đi nữa, muốn về nhà.
- Sao lại về? Tôi có chút không hiểu nhìn Đằng Đằng thu tay áo, nhảy xuống ghế lớn.
- Chờ mẹ với Đằng Đằng. Tôi ra quầy tính tiền rồi nhanh chóng chạy theo bóng dáng bé nhỏ biến mất ở cửa. Tôi đi kiểm tra khắp nơi vẫn không thấy Đằng Đằng, trên xe cũng không, báo với bảo vệ an ninh, họ cũng nói không thấy thằng bé. Tôi hốt hoảng, mắt ầng ậc nước mà chạy loạn xung quanh, trong lòng cảm thấy bất an mà lau nước mắt, không biết thằng bé như vậy lại đi đến nơi nào?
___________________________
*Vạch phân chia*
Đã hai ngày kể từ khi Đằng Đằng mất tích, tôi như muốn điên lên, bất chấp bản thân mà tìm kiếm khắp nơi, không có giọt nước hay miếng cơm nào vào bụng cũng chẳng có nghỉ ngơi. Ông bà Ti cũng nháo nhào lên mà chạy loạn khắp nơi. Tôi cũng chẳng quan tâm đã xin nghỉ phép ở Bạch thị hay chưa? Trong đầu chỉ còn duy nhất là tìm cho bằng được Đằng Đằng, thằng bé không thể mảy may xảy ra chuyện gì. Nó là tất cả đối với tôi, là tình yêu và là sự gắn kết giữa tôi với anh. Từ nhỏ đến lớn, nâng như nâng trứng trong lòng, hai ngày qua không biết thằng bé ở nơi thế nào? Ăn uống đầy đủ hay không? Có thể bị bắt cóc, có bị đánh đập hay không? Vừa nghĩ đến bao nhiêu chuyện, trong lòng liền cồn cào mà thét gào. Báo điều tra cũng đã làm qua nhưng chẳng nghe được tin tức gì liên quan. Trong lúc tuyệt vọng, một dãy số lạ lẫm nhấp nháy lên màn hình điện thoại.
- Rose, chúng ta lại gặp nhau, đừng tưởng trốn thoát dễ dàng như vậy.
- Morenn, ông thật bỉ ổi. Đây là Trung Quốc, ông đừng làm càn rỡ. Thằng bé đâu?
- Thằng nhóc thối này à. Vừa nói, giọng điện thoại tiếng Đằng Đằng thét lên ầm ỉ khiến tôi đau nhói.
- Mẹ, cứu Đằng Đằng...aaaaa.....
- Ông làm gì vậy hả? Tôi cấm ông không được đụng thằng bé. Một tay tôi nuôi lớn, định mạnh một tý tôi còn chưa từng chớ đừng nói là đánh. Mắt nổi lửa mà thét gào tức giận, hít thở không thông, nước mắt vô thức chảy xuống làm mờ mịt phía trước.
- Tối nay, 9h nhà hoang A, đường XX, khu XX. Nhớ đừng giở trò nếu không thì.... đao kiếm không có mắt, đừng trách.
- Ông dám.......... Vừa tính mắng lại thì điện thoại liền tắt, mang một bụng căm phẫn mà phun hơi mạnh.
___________________________
Nhìn canh đồng hồ, cũng sắp 9h. Nhìn cha mẹ tôi ngồi trên sofa mà thẫn thờ.
- Mẹ, tìm ra Đằng Đằng rồi, đừng quá lo lắng, con đi rước thằng bé về. Hai người mắt sáng rỡ mà tỉnh táo.
- Ở đâu? Mẹ đi với con.
- Không được. Mẹ đừng lo lắng, Đằng Đằng sẽ an toàn.
- Con cẩn thận. Tôi nhìn hai người thật lâu rồi xoay lưng, nước mắt cũng theo mà chảy ra, tôi nắm chặt tay, phóng xe nhanh đến vị trí ban sáng đã nghe mà dò đường theo.
- Alo. Anh nghe giọng già nua có chút quen thuộc mà nhíu mày.
- Chào bác Ti.
- À.... Bạch Kình Thần cháu, có việc gì cần kiếm Thẩm Thẩm? Anh nhìn lại màn hình, không phải chứ, đây đúng là số của Mộ Thi Hàm, chẳng lẽ có việc gì sao giọng nói bác ấy sao lại gấp gấp như vậy và lại để điện thoại ở nhà như vậy. Có chút căng thẳng, tay cũng ra mồ hôi mà đáp lại.
- Đúng vậy, nối máy cho cháu với Thẩm Thẩm.
- Đằng Đằng mất tích, nó đi đón Đằng Đằng rồi cháu. Anh vừa nghe liền hốt hoảng, dự đoán chuyện chẳng lành.
- Cho cháu địa chỉ được không?
- Nó không cho chúng ta đi theo nên cái đó...cũng không biết. Anh vừa nghe xong liền cúp máy. Nhanh tay điện cho Vũ Thuần, một tiếng kéo lại có người đáp ứng như thể luôn trực thuộc bên cạnh.
- Mau điều tra, Ti tiểu thư hiện đang ở đâu? Mau.... Giọng anh gấp gáp khiến Vũ Thuần không dám chậm trễ, nghe phản ứng anh như vậy chắc chắn có chuyện gì đó. Tay anh run rẩy mà không biết bản thân nên làm gì tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.