Chương 94: Đêm hạnh phúc (1)
Xing Xing
08/02/2019
- Tạm biệt. Tôi vẫy tay, định mở cửa xe hắn lại bấm khoá. Tôi hít thở mạnh.
- Em cứ như vậy làm tôi muốn phạm lỗi lần nữa.
- Tôi làm sao? Vừa nghe đến liền ngồi sát ra cửa khoá mà nhìn hắn.
- Em làm sao nhỉ? Hắn nhuếch lại gần mà trêu chọc, mùi hương bạc hà lại xông lên, lại cứ nhớ hương lài nhè nhẹ, khiến tôi xụt xịt, ánh mắt có chút lóng lánh mà nhìn hắn. Dường như có thứ gì đó, dùng dao cứa vào lòng tôi, nó đau đớn khủng khiếp, tôi nhào đến ôm hắn, hắn bất ngờ mà ngờ nghuệch ra. Tôi khóc như mưa, ướt đẫm một mảng trên áo vest sang trọng.
- Thần.... hicc.... Thần.....hu hu hu.... Tiếng có chút như lẩm bẩm nhưng đều thu rõ từng chữ vào tai của hắn, hắn đưa tay mà vỗ nhẹ lưng tôi. Khi tôi nhận ra, cái ôm này thật lạ mới từ từ định thần mà lau nước mắt. Cười tươi nhìn hắn.
- Thật ngại quá, tôi không phải cố ý đâu, cái đó.... Áo vest đắt tiền của hắn toàn là nước mũi với nước mắt chèm nhẹp nhưng hắn chẳng ghét bỏ mặc dù có chứng bệnh sạch sẽ nhẹ. Hắn thong thả cởi ra đưa trước mặt tôi.
- Em chuộc lỗi, giặt nó cho tôi. Vừa xuống xe hắn phóng đi, tôi mới kịp nhận ra, vậy là ngày mai đi với hắn là chắc chắn rồi, hắn có thứ khiến hắn đến đây. Ay ya..... Tên này thật không vừa. Thầm tức giận mà xuýt xoa.
___________________________
- Tingg....Tinggg.... Tiếng đồng hồ báo thức, tôi mau bấm tắt, định ngủ tiếp nhưng nhớ lại tôi phải đi làm ở Bạch thị. Tôi vội thức tỉnh mà làm mọi thứ, vẫn là phải cải trang. Thật đau khổ biết bao, đến người mình thương yêu nhất, bây giờ lại chẳng nhớ mình là ai.
Sảnh Bạch thị......
- Chào. Phị Phị, tôi trở lại rồi này.
- Thời gian qua cô đã ở đâu vậy hả?
- Tôi.....thôi cũng không quan trọng đâu, chúng ta mau làm việc tiếp đi, chắc văn kiện của chúng ta trễ nãi nhiều lắm đúng không?
- Còn phải nói....?
- Chủ tịch có trong đấy không? Nhìn cánh cửa thêu rồng quyền lực, tim tôi có chút đập mãnh liệt mà cứ nhìn mãi.
- Có lịch ở Nga đến tháng sau mới trở lại. Này, mau giúp tôi cái này đi.
- À.....được được. Tôi có chút nặng lòng mà tươi cười ngồi xuống.
___________________________
- Alo....
- Tôi đang bên dưới.
- Chờ tôi một chút thôi. Xong ngay. Tôi mau chóng khoác chiếc váy rộng màu xám nhung quyến rũ, một ít nước hoa thu hút và búi tóc cao vì đã vào mùa hè, ban đêm thời tiết cũng không mát hơn mấy. Mau chóng chạy xuống sân rộng mà mở cửa lớn.
- Em là sửa soạn cho tôi ngắm mà lâu... Tiếng cười hắn thực phúc hắc, tôi quăng chiếc áo đã giặt và ủi phẳng phiu cho hắn mà cong môi, "Chẳng qua là tôi tan ca trễ" lời vừa định nói nhưng sợ phá tan bầu không khí vui vẻ nên tôi im lặng mà thẹn thùng.
- Dù sao cũng đã lên xe, anh mau giải thích cho tôi nghe đi.
- Đừng vội.....,
- Anh muốn chết đúng không?
- Em cứ như vậy làm tôi muốn phạm lỗi lần nữa.
- Tôi làm sao? Vừa nghe đến liền ngồi sát ra cửa khoá mà nhìn hắn.
- Em làm sao nhỉ? Hắn nhuếch lại gần mà trêu chọc, mùi hương bạc hà lại xông lên, lại cứ nhớ hương lài nhè nhẹ, khiến tôi xụt xịt, ánh mắt có chút lóng lánh mà nhìn hắn. Dường như có thứ gì đó, dùng dao cứa vào lòng tôi, nó đau đớn khủng khiếp, tôi nhào đến ôm hắn, hắn bất ngờ mà ngờ nghuệch ra. Tôi khóc như mưa, ướt đẫm một mảng trên áo vest sang trọng.
- Thần.... hicc.... Thần.....hu hu hu.... Tiếng có chút như lẩm bẩm nhưng đều thu rõ từng chữ vào tai của hắn, hắn đưa tay mà vỗ nhẹ lưng tôi. Khi tôi nhận ra, cái ôm này thật lạ mới từ từ định thần mà lau nước mắt. Cười tươi nhìn hắn.
- Thật ngại quá, tôi không phải cố ý đâu, cái đó.... Áo vest đắt tiền của hắn toàn là nước mũi với nước mắt chèm nhẹp nhưng hắn chẳng ghét bỏ mặc dù có chứng bệnh sạch sẽ nhẹ. Hắn thong thả cởi ra đưa trước mặt tôi.
- Em chuộc lỗi, giặt nó cho tôi. Vừa xuống xe hắn phóng đi, tôi mới kịp nhận ra, vậy là ngày mai đi với hắn là chắc chắn rồi, hắn có thứ khiến hắn đến đây. Ay ya..... Tên này thật không vừa. Thầm tức giận mà xuýt xoa.
___________________________
- Tingg....Tinggg.... Tiếng đồng hồ báo thức, tôi mau bấm tắt, định ngủ tiếp nhưng nhớ lại tôi phải đi làm ở Bạch thị. Tôi vội thức tỉnh mà làm mọi thứ, vẫn là phải cải trang. Thật đau khổ biết bao, đến người mình thương yêu nhất, bây giờ lại chẳng nhớ mình là ai.
Sảnh Bạch thị......
- Chào. Phị Phị, tôi trở lại rồi này.
- Thời gian qua cô đã ở đâu vậy hả?
- Tôi.....thôi cũng không quan trọng đâu, chúng ta mau làm việc tiếp đi, chắc văn kiện của chúng ta trễ nãi nhiều lắm đúng không?
- Còn phải nói....?
- Chủ tịch có trong đấy không? Nhìn cánh cửa thêu rồng quyền lực, tim tôi có chút đập mãnh liệt mà cứ nhìn mãi.
- Có lịch ở Nga đến tháng sau mới trở lại. Này, mau giúp tôi cái này đi.
- À.....được được. Tôi có chút nặng lòng mà tươi cười ngồi xuống.
___________________________
- Alo....
- Tôi đang bên dưới.
- Chờ tôi một chút thôi. Xong ngay. Tôi mau chóng khoác chiếc váy rộng màu xám nhung quyến rũ, một ít nước hoa thu hút và búi tóc cao vì đã vào mùa hè, ban đêm thời tiết cũng không mát hơn mấy. Mau chóng chạy xuống sân rộng mà mở cửa lớn.
- Em là sửa soạn cho tôi ngắm mà lâu... Tiếng cười hắn thực phúc hắc, tôi quăng chiếc áo đã giặt và ủi phẳng phiu cho hắn mà cong môi, "Chẳng qua là tôi tan ca trễ" lời vừa định nói nhưng sợ phá tan bầu không khí vui vẻ nên tôi im lặng mà thẹn thùng.
- Dù sao cũng đã lên xe, anh mau giải thích cho tôi nghe đi.
- Đừng vội.....,
- Anh muốn chết đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.